Vay nóng Tinvay

Truyện:Nữ Nhân Hữu Độc - Chương 03

Nữ Nhân Hữu Độc
Trọn bộ 46 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-46)

Siêu sale Lazada


Tô Tự là cô gái độc nhất vô nhị, không ai có thể thay đổi suy nghĩ của cô nàng. Lê Họa cũng chẳng khuyên nhủ bạn điều gì, chỉ xin nghỉ phép vài ngày ở nhà chăm sóc Tô Tự. Tô Tự không đến bệnh viện mà mua thuốc tự uống ở nhà, hơn một tuần sẽ có tác dụng và rất an toàn. Tuy vậy sau khi cơ thể đã trở nên yêu ớt, rã rời, Tô Tự hung hăng nắm chặt tay Lê Họa mà gằn giọng: "Lần sau mình còn làm cái chuyện ngu đần này nữa thì cậu nhớ phải thức tỉnh mình, bảo mình đâm đầu vào tường tư tự cho xong!".

Lê Họa hoàn toàn không hiểu cái chuyện ngu đần đó là chuyện gì, có lẽ là sẽ không mang thai nữa. Cô cũng biết rõ từ lâu, rằng Tô Tự không thích trẻ con.

Cậu có về nói với chồng một tiếng không?  Cô dè dặt hỏi.

Tô Tự nằm lì trên giường, ánh mắt mông lung. Kiểu phụ nữ như cô có sức cuốn hút rất mạnh, đồng thời cũng khá phiền toái. Phần lớn đàn ông đều muốn chinh phục kiểu phụ nữ này, nhưng chẳng mấy ai đủ kiên nhẫn để theo đuổi dến cùng.

Sắc mặt Tô Tự tái nhợt. Lê Họa có phần lo lắng, muốn đưa bạn đi viện kiểm tra.

Không.   Tô Tự chớp mắt,  Anh ta cũng chắng nhớ mình là ai đâu mà .

Lê Họa không phát hiện ra chút cô đơn hiện lên trong ánh mắt cua Tô Tự, như thể cô nàng chẳng buổn đếm xỉa đến việc đó. Nồi cháo vừa nấu lúc này đã nguội bớt, Lê Họa bưng ra cho Tô Tự ăn.

Cậu thật tốt, ai lấy được cậu đúng là phúc lớn." Tô Tự thở dài, ăn được một miếng lại ngậm thìa như trẻ con.
Hình như lần trước mình đã gặp chồng cậu...   Lê Họa không dám chắc chắn, chỉ là hôm đến bar Vũ Mỹ, cô vô tình trông thấy một người rất giống.
Thế à.   Tô Tự đặt bát xuống, vươn vai một cái,  Lại đang trong vòng tay người đẹp nào chứ gì? .

Cô nàng cười khẩy. Lê Họa chỉ biết trầm mặc.

Mai mình về Nhân Hạ.  
Vội thế à? 

Tô Tự gật đầu: Có xin nghỉ phép được đâu, cậu thừa biết là mình lạm quyển để được nghỉ mà .

Tô Tự kéo chăn trùm kín đầu, Lê Họa đành tắt đèn rồi ra khỏi phòng.

Căn hộ này vốn là của Tô Tự. Ban đầu khi Lê Họa vừa chuyển đến đây thuê, ngay ngày hôm sau, Tô Tự đã lập tức đi tìm chủ nhà để mua lại, rồi cho Lê Họa ở. Lang bạt lâu ngày trong thành phố này, người ta sẽ thèm vị gia đình. Đó không phải nỗi nhớ bố mẹ, nhớ người thân, mà chỉ là cảm giác khao khát có một nơi chốn ổn định để trở về, không cần lo lắng chuyện chỗ ở hết ngày này qua ngày khác. Khi cô đề nghị trả tiền thuê nhà, Tô Tự đã nổi giận và đó là lần đầu tiên hai người cãi nhau.

Trước mặt mình, cậu không cần giữ thể diện làm ra vẻ, không cẩn ngụy trang gì hết. Mình xấu xí thế mà cậu còn không ghét bỏ mình thì làm sao mình có thể ghét bỏ cậu được chứ.  

Đó là nhũng gì Tô Tự đã nói. Thế nhưng, Lê Họa hiểu mình mắc nợ Tô Tự rất nhiều, có lẽ cả đời này cũng chắng nào trả hết.

Đêm. Sâu thẳm.

Lê Họa đứng ngoài ban công. Gió đêm ập đến từng cơn một cách xấc xược, nhưng cô lại rất thích đối đầu với nó, cho dù mái tóc đã rối tung và cô biết chắc rằng lát nữa khi chải đẩu sẽ có rết nhiều sợi tóc rụng xuống. Dẫu sao đó cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Chính vào một đêm giống như đêm nay, khi từ trường học trở về nhà, Lê Họa vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa mẹ và bố. Trong phòng khách, ngoài họ ra còn có một người phụ nữ khác. Cô rất không muốn thừa nhận, người phụ nữ kia trông xinh đẹp và trẻ trung hơn mẹ mình. Trên bàn trà, tờ đơn ly hôn nằm chỏng chơ đầy thách thức.

Lê Họa vô cùng hối hận vì đã chọn sai thời điểm về nhà.

Cô vốn muốn tạo bất ngờ cho bố mẹ, cuối cùng người bị sốc lại là cô. Trước đây, cô luôn nghĩ rằng những chuyện kiểu này sẽ không bao giờ xảy ra với mình, ấy vậy mà nó đã xảy ra, ngay trước mắt cô.

Cô nhìn mẹ ngồi thẫn thờ trên ghế, mái tóc rối bù và quần áo nhếch nhác. Cả cuộc đời mẹ dành trọn cho gia đình, cho chồng con đến hôm nay, tuổi trẻ đã không còn, nhan sắc cũng tàn phai, mẹ trở thành bà nội trợ đầu bù tóc rối mà những gã đàn ông ngoài kia vẫn hay cười cợt. Một người phụ nữ khác ngồi đó, lấn át mẹ cô bằng dung nhan trẻ đẹp. Cô bước vào, cẩm mảnh giấy trên bàn lên xem, Bố mẹ định ly hôn sao? .

Hai lỗ tai ù đi, cô nhìn bố, rồi lại nhìn mẹ. Mắt mẹ sưng húp, bờ môi không ngừng run rẩy dường như muốn nói gì đó nhưng không thể cất lên lời.

Chẳng còn gì để nói nữa rồi, sự thật vỡ tung một cách đột ngột khiến đầu óc Lê Họa hoàn toàn trông rỗng. Cô vò nát mảnh giấy trong tay: Con không đồng ý! Con không đồng ý bố mẹ ly hôn! .

Xưa nay cô luôn là một đứa con ngoan, chưa từng cãi lại bố mẹ, dù chịu âm ức đến đâu cũng chỉ chui vào phòng đóng kín cửa.

Bố cô ngập ngừng: Họa, bố mẹ đã không còn tình cảm gì với nhau nữa rồi, bây giờ cũng không tìm được tiếng nói chung, chia tay là tốt cho tất cả mọi người .

Lê Họa nhìn bố như một người xa lạ.

Không còn tình cảm? Không chung tiếng nói?  Cô không nhận ra mình đang cười đầy mỉa mai,  Hai người không có tình cảm thì làm sao sinh ra con? Không chung tiếng nói thì sao ngày trước còn kết hôn? Giờ thì đúng là không có tình cảm rồi, vì người phụ nữ này nuôi con cho bố, chăm sóc bố mẹ của bố, để bố có thời gian ở bên ngoài chơi bời hưởng thụ, quen biết với những người phụ nữ xinh đẹp hơn, trẻ trung hơn. Bố nhìn mẹ con đi, nhìn bộ dạng hiện giờ của mẹ con mà xem có bao nhiêu nếp nhăn? Đó toàn bộ là chứng cứ cho sự hi sinh của mẹ vì cái nhà này. Bây giờ mẹ bị ruồng rẫy, sao bố không nghĩ xem nếu không có mẹ thì bố làm sao thành công được như ngày hôm nay? Sao bố không nghĩ xem sau khi hi sinh vì gia đình như thế, cả tuổi trẻ và dung nhan của mẹ đều đã không còn?"

Lê Họa đã nghĩ, cả đời này bản thân sẽ chẳng bao giờ nói nhiều đến thế. Cô nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang ngồỉ trong nhà mình, nỗi căm phẫn ăn đến tận xương tủy.

Lương thiện là cái quái gì? Nó chỉ tổn tại khi mà bạn chưa gặp phải những điều tồi tệ trong cuộc sống mà thôi.

Quả nhiên là như vậỵ, lúc đó, Lê Họa dường như quên hết mọi thứ mà lao tới người phụ nữ kia, túm tóc bà ta mà giật lấy giật để. Bấy giờ cô mới phát hiện mình có tố chất tiềm ẩn của một người đàn bà chua ngoa. Bà là đồ vô liêm sỉ, đồ mặt dày làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình tôi...

Lê Họa còn chưa nói dứt câu đã bị bố đẩy sang một bên. Cô ngơ ngác nhìn bố mình ôm người phụ nữ kia vào lòng, tựa như trước đây bố vẫn thường hay ôm cô để an ủi mỗi khi cô giận dỗi.

Mưu Viễn, Mưu Viễn...  

Bà ta gọi tên bố cô mới thân mật làm sao.

Cô đứng lặng nhìn hai người họ. Ả đàn bà đó đúng là xinh đẹp, đúng là yếu đuối. Cô cảm thấy rất tức cười.

Lê Mưu Viễn trừng mắt, Mày đúng là không thể nói lý giống mẹ mày. Cho mày ăn học ngần ấy năm thật công cốc! .

Lê Họa biết bố đã thật sự tức giận, nhưng cô chỉ cười: Ồng bố vĩ đại của con, bố có thể nói cho con biết ở đâu dạy đàn ông vong ân bội nghĩa, vứt bỏ vợ con đi ôm ấp người đàn bà khác không? Nói cho con để con biết người ta biến chất như thế nào?

Vùa nói, cô vừa chậm rãi bước về phía bố mình. Người phụ nữ kia vẫn đang khóc thút thít, bố cô càng ôm bà ta chặt hơn.

Nhân tiện, bố học ở đâu cái kiểu ôm ấp ả đàn bà khác trước mặt vợ thế? 

Lê Họa biết lúc đó mình rất đáng ghét, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh thục nữ mà bố mẹ mong muốn. Nhưng cô không nhẫn nhịn được, cô cũng biết tức giận, cô không thể cố gắng hiểu cho nỗi lòng của người khác.

Lê Họa, bố đã nói rồi, bố mẹ tính tình không hợp nhau, bây giờ cũng không cần phải tiếp tục sống chung với nhau nữa.  

Thời cấp ba, cô thường lén lút đọc tiểu thuyết trong giò học, mỗi lần thấy bố của nhân vật nữ chính nuôi tình nhân hoặc đem một đứa con riêng về nhà, cô đều cảm thấy nữ chính, thật dáng thương. Nhưng đồng thời, cô cũng tự an ủi rằng, dù nữ chính đó phải chịu bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu tủi hờn thì cuối cùng vẫn sẽ nhận được sự yêu thương của bố và có được tình yêu chân thành của riêng mình. Đó là định luật bất biến!

Giờ đây, khi sự việc xảy ra với bản thân, cô không biết liệu rằng ai sẽ thương xót mình như cô từng thương xót những nhân vật trong tiểu thuyết kia hay không?

Thật nực cười! Vô cùng nực cười!

Lê Mưu Viễn, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông! 

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, tự nhủ, từ hôm nay trở đi, ông ta sẽ không còn là bố của mình. Ngoài ký ức đẹp đẽ vứt bỏ vợ con này ra, ông ta không cho cô bất kỳ thứ gì khác.

Người mẹ đáng thương của cô vẫn chỉ bất động ngồi đó, nước mắt lặng lẽ rơi, chứng kiến màn kịch không thể vãn hồi này.

Cuối cùng, hai người vẫn ly hôn.

Lê Họa đứng ngoài ban công rất lâu, mãi đến khi sống mũi bắt đầu cay, cô mới trở vào phòng.

Đêm càng lúc càng nặng nề.

*****

Ngày hôm sau, Tô Tự nhất quyết trở lại Nhân Hạ, mặc cho Lê Họa có khuyên can thế nào. Biết rõ Tô Tự sẽ không nghe lời mình nhưng Lê Họa vẫn không kiềm chế đưọc mà nói mấy câu, cuối cùng chỉ nhận lại được một lời của Tô Tự. Cậu đừng có lải nhải nữa đi.

Lê Họa đành im bặt, đưa Tô Tự ra sân bay, dọc dường không ngừng nhắc nhở cô nàng uống nhiều canh tẩm bổ.

Ngồi trong phòng chờ, Lê Họa đột nhiên tò mò hỏi: Nếu nhà họ biết cậu có thai thì sao? .

Tô Tự bình tĩnh hiếm thấy, Anh ta sẽ sung sướng đến nhảy dựng lên. Hai nhà sẽ vui mừng hơn bao giờ hết. Nhưng đồng thời, anh ta sẽ cảm thấy bản thân như đang rơi xuống địa ngục, vì cả đời này sẽ không bao giờ thoát khỏi mình được nữal . Cô nàng cười khẩy, Nếu họ biết mình mang thai rồi lại bỏ thì sẽ hài lắm đây! .

Lê Họa nghe xong, không biết phải nói gì. Đợi máy bay của Tô Tự cất cánh, cô mới trở về nhà, thay quần áo, trang điểm rồi lại rời khỏi nhà. Ba ngày Tô Tự đến ăn nhờ ở đậu , Lê Họa hầu như chỉ đi chợ mua thức ăn va quanh quần ở nhà với bạn chứ chẳng làm gì khác. Sếp bên Glamour đã gọi điện thúc giục mấy lần, nếu còn không đi làm thì cô chẳng tìm được lý do nào để viện vớ nữa. Những đứa con gái như cô, học hành chật vật mãi mới xong, chưa tốt nghiệp đại học đã đi làm phục vụ quán bar, giờ muốn đổi công việc cũng khó. Một là vì công việc khác không thể đáp ứng nhu cầu tiền bạc của cô, hai là cô chẳng biết làm gì ngoài uống rượu giỏi. Cái nghề này một khi đã gắn bó lâu dài thì sớm muộn cũng sẽ hỏng dạ dày vì uống quá nhiều, nhưng trụ được ngày nào hay ngày ấy, sức đâu mà nghĩ nhiều.

Nghĩ lại hồi đầu tập uống, cô không khỏi thở dài. Khi ấy cô không dám tùy tiện ra ngoài vì sợ bị hại, liền mua rất nhiều rượu về nhà uống cùng Tô Tự, ngày nào cũng bị chuốc say mèm. Tửu lượng của Tô Tự rất tốt, Lê Họa chưa từng thấy cô nàng say bao giờ, mà chỉ toàn thấy cô ấy hạ gục hết người này đến người khác. Nhờ sự huấn luyện "ác ma" của Tô Tự, Lê Họa uống càng ngày càng giỏi, thậm chí ra ngoài uống cũng không còn lo lắng nữa.

Bước vào thang may, cô nhìn bóng mình trèn tường, kéo váy cao lên để cặp đùi quyến rũ thấp thoáng nửa vời.

Trời chưa tối hẳn nên Glamour vẫn khá vắng. Những người làm nghề này lúc rảnh rỗi thường sẽ tụ tập nói vài chuyện vô thưởng vô phạt, không ảnh hưởng tới ai. Lê Họa không phải người lắm lời, cô chỉ sắm vai quần chúng trong những câu chuyện của họ.

Này, hôm nay có tiệc VIP nào không? 
Đợi lát nữa là biết ngay thôi, sốt sắng làm gì? 

"Thì muốn biết có những sếp nào tham dự mà. '

"Đúng đấy đúng đấy, bọn họ cứ như mạ vàng trên người ấy, nếu hên được lọt vào mắt ai là lên đời rồi!

"Cô tưởng ai cũng son thế chắc!

...

Lê Họa biết bọn họ đang chĩa vào mình. Trong mắt mọi người, cô là kẻ may mắn khi được Trác Dực Đinh để ý tới. Làm nghề này một thời gian dài, cô cũng cảm nhận được sự đê tiện của bản thân. Dù cho lúc nói chuyện luôn phân trần rằng chỉ bán rượu chứ không bán thân, hay nghề nghiệp không phân sang hèn, nhưng thực chất chính bản thản cô nghe cũng chẳng lọt tai.

Người ta nghĩ như vậy cũng chẳng có gì ác ý, những người ở đây đều thích đi đường tắt, chính Lê Họa cũng biết vài cô nàng được đại gia bao nuôi. Có cảm thấy bản thân có phần giả tạo khi luôn cố tỏ ra mình không giống những người kia. Không giống ở điểm nào chứ? Chẳng lẽ cô cao quý hơn họ ư? Thật nực cười!

Màn đêm buông xuống. Đã đến lúc bắt đầu công việc rồi.

Glamour là địa điểm được đông đảo giới thượng lưu lựa chọn tổ chức tiệc tùng. Ở đây có tam mỹ : mỹ nhân, mỹ thực, mỹ tửu; tuy nhiên, chúng không cùng đẳng cấp, giá thành cũng khác nhau. Lê Họa là một trong những mỹ nhân có giá cao nhất.

Thời gian đầu bữa tiệc nào cô cũng phải tham gia, nhưng giờ đã có quyền lựa chọn rồi và không cần quá vất vả. Cho dù phải định giá bản thân như một món hàng hóa, cũng tối hơn là chết đói.

Người phụ trách ở đây là chị Lan, trông thấy Lê Họa, chị ta đon đả hỏi chuyện: Tình yêu à, cuối cùng em cũng chịu xuất hiện rồi. Bao nhiêu khách VIP muốn em tiếp rượu biết không hả? .

Chẳng phải giờ em đã ở đây rồi sao? 

Chị Lan đưa cho cô một tấm thẻ vào cửa: Đây! Đừng trách chị không nhắc em trước nhé, tiếp đãi cho tử tế, tiền bo chắc chắn đầy ví! .

Lê Họa nhận lấy tấm thẻ: Đội ơn chị Lan cất nhắc! .

Đối phương vỗ vai cô: Biết vậy là tốt, mau đi đi! .

Cô vừa đi được mấy bước, những người đứng đằng sau liền kéo chị Lan lại, kêu ca làm vậy là không công bằng. Chị chị cười an ủi họ.

Lê Họa đến gian phòng được yêu cầu, nhìn thoáng qua đã thấy khá nhiều người quen. Cô tùng ép bản thân phải thuộc nằm lòng tất cả những vị khách thượng lưu của thành phố thường lui tới nơi này cho dù không quen thân, chí ít cũng phải đọc ra được tên họ.

Sếp Phương bận trăm công nghìn việc rốt cuộc cũng chịu hạ cố đến Glamour để xả stress rồi! Không biết có quên nơi này không?  Lê Họa vừa cười nói vừa đi đến, tự tìm một chỗ trống và ngồi xuống.
Có quên cũng không quên Lê tiểu thư danh tiếng lẫy lừng được!  Đối phương cười đáp, dùng ánh mắt trao đổi ngầm với cô.

Lê Họa đương nhiên hiểu rõ, bữa tiệc lần này do ông ta thết đãi, nhất định ông ta sẽ có những yêu cẩu đối với người khác.

Nhiêm vụ cua cô đã rõ, mặc dù việc riêng của khách không hề liên quan tới cô, nhưng nếu xuôi chèo mát mái thì các sếp cũng sẽ hào phóng vung tiền ra cho mình. Từ lâu đã có người miêu tả về Lê Họa rằng cô luôn toát lên một vẻ xinh đẹp quyến rũ khi xuất hiện tại những bữa tiệc.

"Sếp Lý, lần đầu gặp mặt, cho phép em mượn rượu thay lời chào!" 

Vị khách họ Lý kia lập tức nâng ly rượu lên đáp lễ, trán ông ta lấm tấm mồ hôi. Tiệc rượu hôm nay vốn không phải do ông ta làm chủ, đương nhiên không dám nhận sự tiếp đãi này.

Giữa đàn ông với nhau, ngoài cụng ly rượu ra thì chẳng còn gì khác, nhưng một người phụ nữ đã chủ động mời rượu mà không uống thì thật mất mặt. Uống được vài ly, Lê Họa để ý thấy sếp Phương có vẻ rất lơ đễnh.

Một lát sau, cửa phòng lại mở toang. Lúc này sếp Phương lập tức đứng dậy, hồ hởi nói: Cậu Lộ! Cậu hạ cố đến đây, thật đúng là vinh hạnh cho tôi! .

Giám đốc Phương nói quá rổi!  Lộ Thiếu Hành cười nhạt, anh không nói ra chuyện Giám đốc Phương sai người liên tục gọi điện mời mình. Giờ đã đến rồi, anh cũng không hỏi lý do, đây chính là tác phong của anh.

Đi cùng Lộ Thiếu Hành còn có vài người nữa. Về nước chưa lâu, chưa hiểu rõ văn hóa uống rượu của người trong nước, anh thật sự không thích nhưng chẳng thể tỏ thái độ, đành ngậm ngùi chấp nhận.

Quá lời gì chứ, tôi nói hoàn toàn là đúng sự thật mà!  Đợi Lộ Thiếu Hành ngồi vào ghế, sếp Phương mới tươi cười ngồi xuống vị trí bên cạnh.

Lê Họa bỗng chốc biến thành bình hoa. Chính chủ đã đến, đương nhiên họ sẽ bắt đầu bàn công việc. Lộ Thiếu Hành thản nhiên nói chuyện với sếp Phương, tuyệt nhiên không liếc mắt sang cô.

Vòng vo tam quốc mãi, sếp Phương mới bắt đầu đi vào việc chính: Từ lâu đã nghe danh cậu Lộ, bây giờ mới có dịpgặp mặt. Vừa hay chúng tôi sắp có một dự án mới, không biết liệu cậu có nể mặt hợp tác?"

"Hợp tác đương nhiên không thành vấn đề." Lộ Thiếu Hành ngừng lại giây lát, "Nhưng tôi là người rất có trách nhiệm với khách hàng của mình nên sẽ rất nghiêm ngặt trong khâu chọn lựa dự án."

"Điều này là đương nhiên rồi!" Sếp Phương lập tức tiếp lời, đồng thời, khẽ huých Lê Họa ra ám hiệu.

Lê Họa bình thản rót rượu rồi đặt ly xuống trước mặt Lộ Thiếu Hành. Sếp Phương đã từng hợp tác với rất nhiều công ty lớn, có kinh nghiệm về phương diện này, hơn nữa cũng có danh tiếng tốt ở bên ngoài. Nhất định sếp Phương sẽ không khiến cậu Lộ thất vọng đâu."

Lộ Thiếu Hành giữ tay cô lại: Mỹ nhân tửu, không phải ai cũng có thể uống tùy tiện .

Lê Họa nhẹ nhàng rút tay ra: Không thử sao biết? .

Lộ Thiếu Hành khoanh tay trước ngực, Những người am hiểu về một loại rượu thì thường sẽ không mấy hứng thú với những loại khác. E rằng khiến sếp Phương thất vọng rồi, tìm người biết thưởng thức loại rượu này để uống cùng thì tốt hơn .

Sắc mặt sếp Phương tái đi, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười, Đây là tại tôi không chu đáo, không chuẩn bị đúng loại rượu mà cậu Lộ thích."

"Không sao."

Vị khách họ Lý ngồi yên lặng nãy giờ vốn định lên tiếng nói giúp Giám đốc Phương vài câu, nhưng thấy thái độ của Lộ Thiếu Hành như vậy – chẳng biết phải mở lời ra sao.

Lê Họa hết nhìn sếp Phương rồi lại nhìn Lộ Thiếu Hành. Đoạn, cô tiến lên trước, uống ly rượu kia: Nếu cậu Lộ không thích rượu này, Lê Họa xin phép hưởng lộc thay. Dù sao thì mỗi người một sở thích .

Sếp Phương hài lòng nhìn cô, cho dù câu nói này của cô không thuyết phục được Lộ Thiếu Hành, nhưng chí ít đã giúp ông ta giữ được thể diện. Vốn dĩ ông ta bị Lộ Thiếu Hành khinh thường, vậy mà bỗng chốc sự việc lại trở thành Lộ Thiếu Hành mới là người không biết thưởng thức rượu.

Lộ Thiếu Hành liếc nhìn Lê Họa, hờ hững lên tiếng: Nếu cô Lê thích rượu này đến vậy, chi bằng đọ sức với cậu Trương một trận xem sao. Cậu ta cũng thích loại này lắm đấy! .

Người đàn ông bị xướng tên lập tức tiến lại, nhìn về phía Lê Họa.

Sếp Phương mừng như vớ được vàng, vội nhắc cô: Mặc dù nam đấu với nữ là không hay cho lắm, nhưng đây chỉ là thử sức một chút thôi, chẳng có gì to tát cả. Lê Họa, cứ thử đi, tôi cũng tò mò tửu lượng của cô lắm .

Lê Họa gật đầu: Dù sao đây cũng là loại rượu tôi thích .

Cô không để ý những người xung quanh, chỉ chăm chú nhìn từng ly rượu được rót đầy trên bàn. Vừa rồi Lộ Thiếu Hành không mảy may liếc sang cô dù chỉ một lẩn, có lẽ là do cô quá nhạy cảm, luôn cảm thấy người khác nhìn mình với vẻ khinh miệt.

Cô không nhớ bằng cách nào có thể uống hết ngần ấy ly rượu, vốn tưởng rằng sẽ rất dễ hạ gục đối phương, thật không ngờ tửu lượng của anh ta tốt đến vậy. Quét ánh mắt nhìn xung quanh, cô đột nhiên nhận ra mình thật ngốc, tự biến mình thanh trò mua vui cho những kẻ ở đây. Nhưng cô đã diễn như vậy rất nhiều lần rồi, thêm một lần cũng chẳng hề hấn gì.

Lê Họa cứ uống mãi, cho đến khi Lộ Thiếu Hành lên tiếng: "Đưa Tiểu Trương ra nghỉ đi. Cô Lê, quả nhiên cô rất thích loại rượu này."

Dù thế nào cũng phải có người biết thưởng thức, đúng không?  Lê Họa thầm bội phục bản thân vì đến lúc này đầu óc cô vẫn còn rất tỉnh táo.

Sếp Phương có vẻ rất hài lòng, cô cũng không rõ ông ta hài lòng vì lý do gì. Sau khi Lộ Thiếu Hành ra về, sếp Phương liền đưa chi phiếu cho cô rồi vỗ vai cô, nói: "Thật không ngờ tửu lượng của cô càng ngày càng tốt như vậy."

Lê Họa lùi lại mấy bước: "Sếp vui là được rồi."

Rời khỏi phòng bao, cô liền đi thẳng tới phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Thật đáng sợ! May mà cô kiềm chế được, không để mất mặt trước bao nhiêu người. Nôn một lúc lâu, cô cảm thấy bụng đã bớt trướng, nhưng toàn thân lại không còn sức lực. Cô gắng gượng đứng dậy, xả nước rồi ra khỏi phòng vệ sinh. Nhìn bộ dạng trong gương lúc này, cô càng thấy mình giống quỷ hơn. Cô vẽ nước lạnh lên mặt nhiêu lần cho đầu óc tỉnh táo.

Không cần ai cả. Cô độc. Dựa vào chính mình.

Sẽ không có bất kỳ ai đến thương xót cô.

Và cô cũng chẳng cần họ.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-46)