← Ch.05 | Ch.07 → |
Edit: Trương gia đại thiếu
Beta: Flora
Tiếng ⓣ𝒽.ở dố.𝖈 dần dần đậm hơn.
Môi lưỡi hai người զⓤấ-п 🍳-ⓤ-ý-𝖙 lấy nhau. Từng đợt thanh âm ɱú-🌴 ⓛ-ư-ỡ-𝐢 tạo ra những âm điệu 𝒹â●〽️ đ●ã●𝖓●ⓖ, nước bọt trong suốt từ khóe miệng tràn ra chảy xuống cằm của hai người.
"Ân......"
Thương Nguyệt Phi Hoàng khẽ г●ê●ⓝ 𝐫●ỉ, đầu lưỡi nàng khéo léo không ngừng truy đuổi lưỡi hắn, để cho hắn 𝐱●â●ⓜ п𝒽ậ●𝖕 vào trong cái miệng nhỏ nhắn mề.m 〽️.ạ.ⓘ của nàng.
Hương rượu hoà cùng với mùi hương thơm ngát trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng lại càng ngọt đến mê người. Lưỡi của hắn tha hồ nếm trọn hương vị ngọt ngào ấy, bàn tay hắn thô lỗ kéo vạt áo của nàng lên. Ngón tay thon dài dùng sức xoa bóp nhũ phong đầy đặn còn cách một lớp áo. Đồng thời, đùi hắn cũng bắt đầu chen vào giữa hai chân nàng, hắn dùng đầu gối ⓒ.ọ ×á.✝️ vào chỗ ɱ·ề·Ⓜ️ mạ·ï lõm xuống giữa chân của nàng.
"A!"
Thương Nguyệt Phi Hoàng uyển chuyển ⓡê_𝖓 𝓇_ỉ, lục mâu nổi lên một tầng hơi nước. ✝️●♓●â●ռ 𝐭♓●ể nàng bị trêu chọc lập tức phản ứng.
Đầu ⓝⓖự.ⓒ qua lớp áo lót màu hồng nhanh chóng dựng lên. Bộ ⓝ_ⓖ_ự_ⓒ đầy đặn nặng trĩu của nàng rung rinh như khao khát muốn được hắn dày vò chà đạp.
Vùng mẫn cảm giữa hai chân bị hắn không chút nhẹ nhàng mà ⓒ*ọ ⓧ*á*†, ✝️𝐡_â_п т𝐡_ể sớm đã bị hắn khiêu khích chảy ra một chút dịch làm thấm ướt cả nội y.
"Phượng! Ta muốn......"
Nàng vừa 𝐦ú·𝐭 👢ư·ỡ·𝒾 hắn, bàn tay nhỏ bé luồn vào vạt áo, lớn mật ☑️⛎ố_† ѵ_𝖊 da thịt 𝐧óռ_ɢ 𝒷_ỏ𝐧_🌀 của hắn.
"Nàng muốn gì...?"
Thanh âm Vệ Tê Phượng khàn khàn, đầu gối cố ý cọ vào vùng thịt non mềm giữa chân nàng. Ngón tay thì kẹp lấy nụ hoa đã cứng lên qua lớp áo yếm.
"Ân...... Muốn chàng...... Dùng sức ⓥ_ц_ố_ⓣ ν_𝐞......"
Nàng ưỡn bộ ռ*ℊự*𝐜 lên sát vào tay hắn, bàn tay nhỏ bé của nàng v.⛎.ố.✝️ ✔️.3 bộ 𝖓-🌀-ự-↪️ cường tráng cho đến khi chạm vào đầu ti nam tính thì nhẹ nhàng ⓥ𝐮ố·𝐭 ν·𝑒, thỉnh thoảng lại khiêu khích bằng cách khẽ dùng sức kéo ra.
"Nàng thật là yêu tinh......"
Sớm biết nàng ở giường lớn mật nhiệt tình như vậy, nhất là khi uống say nàng lại càng phóng đãng như một tiểu yêu tinh, làm cho người ta không thể kháng cự.
Bàn tay hắn rốt cuộc không khống chế nổi mà dùng sức xé toạc cái yếm màu hồng, dùng sức xoa bóp bộ п.ɢự.🌜 trắng mịn như tuyết tạo nên từng mảng hồng hồng. Sau đó bàn tay ấy khẽ túm lấy hai nụ anh đào màu hồng rồi vân vê ↪️*ọ 🔀*á*т khiến nó dựng lên. Nơi bàn tay chơi đùa càng lúc càng đỏ như màu bảo thạch khiến bộ ⓝℊ-ự-🌜 đầy đặn một màu hồng nở rộ làm hắn chỉ muốn cắn một ngụm rồi nuốt chửng.
Hắn rốt cuộc cũng chịu không nổi, há miệng cắ.п 𝓃.h.ẹ vào đầu v*. Trước dùng đầu lưỡi uyển chuyển vòng quanh, đem đầu v* đang vươn nhọn ⓛ_❗ế_m cho ẩm ướt. Tiếp theo hắn lại dùng đầu lưỡi 𝖑𝒾ế*𝐦 ngược lên, cuối cùng là dùng sức 〽️ú-✝️ chặt.
Miệng ngậm một bên ռ.gự.𝐜 đầy đặn, tay kia cũng không nhàn rỗi với một bên còn lại.
Hắn một bên dùng môi lưỡi hút, một bên lấy ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy đầu v* đỏ bừng. Với sự trêu chọc từ môi lưỡi theo nhịp, làm bộ 𝖓𝐠.ự.↪️ của nàng biến thành một mảnh đỏ bừng.
Đầu gối không ngừng 𝐜·ọ ×·á·𝖙 bộ phận mẫn cảm làm chất dịch ẩm ướt thấm ra, ướt cả quần lộ tuyền thấm vào khiến cả mảng rừng rậm trở nên ẩm ướt.
"Ân a......"
Suy nghĩ của Thương Nguyệt Phi Hoàng trở nên ⓜ·ê 𝐦a·𝐧, đôi mắt xanh biếc bởi vì 𝐝ụ●ⓒ ☑️●ọ●𝖓●g mà biến thành màu xanh đậm. Bàn tay nhỏ bé của nàng rời khỏi ⓝ·ɢ·ự·ⓒ, tiến xuống phía quần, cách vải quần mà ѵ𝖚ố-✝️ ✔️-𝖊 vật đặc trưng của nam nhân đã cứng rắn từ lâu vì 𝖉●ụ●🌜 ѵ●ọⓝ●ℊ.
"Uhm!"
Nơi 𝐝*ụ*c vọ*ⓝ*ⓖ пó-𝓃-𝖌 𝒷ỏ𝐧-𝐠 đang rất mẫn cảm bị đ·ụn·𝐠 ⓒ·♓ạ·〽️, Vệ Tê Phượng nhịn không được hưng phấn mà 𝓇_⛎_ռ r_ẩ_γ, cơ bắp chợt như căng ra.
Đôi môi trong lúc hưng phấn 𝐦·ú·𝐭 nhũ phong càng mạnh làm cho nàng cảm thấy đau đớn cùng 🎋·𝐡·𝖔·á·ï ⓒả·Ⓜ️.
Một trận 🎋*♓🔴á*ℹ️ 🌜ả*m kia làm cho Thương Nguyệt Phi Hoàng 𝐫𝖚_п r_ẩ_𝐲, bàn tay nhỏ bé của nàng ☑️*ⓤ*ố*† ν*ⓔ cái vật nam tính thô to đầy 𝒹●ụ●𝒸 ☑️ọ●ռ●𝐠 cách lớp y phục với lực đạo không nhẹ cũng không mạnh làm cho hắn cảm thấy thư ş●ư●ớ●ռ●🌀.
Vệ Tê Phượng rốt cuộc cũng chịu không nổi nhả đầu ⓝ*g*ự*🌜 của nàng ra. đầu v* bị hắn 🦵iế-〽️ tới đỏ bừng tràn đầy nước lóng lánh mê người.
Có lẽ đã hắn đã không còn hứng thú thưởng thức nữa mà nhanh chóng cởi nội y ra làm cho vật nam tính đặc biệt của đàn ông đã cứng từ lâu bật ra, hắn kéo nàng dậy, ngồi xổm ở trước mặt.
"Hoàng nhi, dùng tay nàng v-ц-ố-т ✔️-ⓔ nó.... !!!"
Âm thanh khan khan, hắn trầm giọng ra lệnh, ánh mắt tràn đầy khát vọng, con ngươi đen nóng rực cơ khát, chờ mong, nhìn nàng không hề chớp mắt.
Nghe mệnh lệnh của hắn, Thương Nguyệt Phi Hoàng thuận theo ngồi dậy nhìn nam tính thô dài kia. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi tay nhỏ bé đang chậm rãi nắm lấy thiết trụ 𝓃ón*𝐠 𝒷*ỏⓝ*ɢ.
Lòng bàn tay mề.ⓜ 𝐦ạ.ı nhẹ nhàng xoa bóp, ☑️υố-✞ 𝖛-𝐞, lại với tay mà vuốt nhè nhẹ chóp đỉnh tròn. Thấy hắn run run, thủy mâu kiều mỵ của nàng liếc xéo hắn.
Cái liếc mắt mề·ⓜ ɱạ·𝐢 đáng yêu này đủ để khiến bất kỳ nam nhân nào cũng phải mềm lòng.
Vệ Tê Phượng hừ nhẹ một tiếng hưởng thụ 𝖐𝒽·𝖔á·𝖎 ⓒ·ả·𝐦 do bàn tay nhỏ bé Ⓜ️-ề-ɱ m-ạ-ℹ️ 𝖛-⛎-ố-✝️ ⓥ-ⓔ đem lại, nhìn 𝐛-iể-𝐮 †ì𝓃-h mê muội, ◗*â*𝐦 đ*ã*𝐧*🌀 mà 𝐪⛎●𝖞ế●ռ ⓡ●ũ của nàng.
Nhưng vẫn chưa đủ...Hắn mở miệng: "Đừng sờ nữa! Dùng tay nàng ѵ𝖚ố●𝐭 ν●𝑒 nó đi." Thanh âm của hắn ồ ồ mang theo một luồng ⓓ·ụ·↪️ vọⓝ·𝐠 nồng đậm.
Nghe lời hắn nói, Thương Nguyệt Phi Hoàng lấy tay nắm lấy nam tính ⓝ.ón.ɢ 🅱.ỏn.🌀 chuẩn bị ngậm vào khiến cho vật nóng trong tay nàng sớm đã to, giờ lại lại càng to hơn.
Một mặt khoấy động, một mặt liếc mắt câu dẫn hắn, phóng ra tia phóng đãng.
Giờ phút này nàng không còn là một nữ hoàng khôn khéo nữa, mà chính là một yêu tinh phóng đãng. Nàng chỉ muốn mê hoặc hắn...chỉ muốn hắn thần phục nàng.
Vệ Tê Phượng không dời tầm mắt, thoải mái hưởng thụ ⓚ_𝐡𝖔_á_𝒾 ↪️ả_𝖒 do nàng đem lại. Con ngươi đen nhánh nhánh bình tĩnh nhìn nàng âu yếm hắn như thế nào.
Mà nàng dường như cảm thấy như vậy còn chưa đủ, một tay dời sang vùng đất cấm của mình, cởi nội y ra. Ngón tay tinh tế, Ⓜ️-ề-m 𝖒ạ-ı sờ vào vùng rừng rậm đã thấm ướt, làm cho cả bàn tay nhỏ bé của nàng bị chất lỏng biến thành một mảnh ẩm ướt. Sau đó nàng dùng bàn tay ấy cầm lấy vật nóng của hắn. Có bôi trơn nước bọt khiến nàng qua lại càng thêm thông thuận.
"Trời...!"
Màn 𝒹·â·𝐦 uế này 𝖐.íc.𝖍 ⓣⓗíⓒ.𝒽 thị giác Vệ Tê Phượng khiến hắn гê·𝐧 𝖗·ỉ và hưng phấn.
Tay nàng không chỉ qua lại mà còn ngẫu nhiên bóp nhẹ hai quả cầu của hắn. Nơi mẫn cảm nhất bị đụ𝐧●🌀 ⓒ𝒽ạ●ɱ làm cho Vệ Tê Phượng kích động thiếu chút nữa thì bùng nổ. Vật nóng thô to sớm đã quá kích động mà chảy ra một ít chất lỏng trong suốt.
Nhìn chất lỏng trong suốt 𝐧ó𝓃_𝖌 𝒷_ỏռ_g ấy, Thương Nguyệt Phi Hoàng vươn đầu lưỡi hồng hồng nhẹ nhàng 𝐥*❗*ế*Ⓜ️ láp.
"Ôi...Ah...!!!"
Cảm giác ẩm ướt 𝖓_ó_𝐧_🌀 🅱_ỏ𝖓_g đ●ụ𝐧●𝖌 ⓒ♓●ạ●ⓜ khiến cho Vệ Tê Phượng ngẩng đầu гê·n 𝐫·ỉ. Con ngươi đen nhánh của hắn hưng phấn nhìn cái miệng nhỏ nhắn kia, trong mắt có chút chờ mong.
Dưới cái nhìn ռóռ·🌀 🅱ỏ·𝓃·𝖌 của hắn, Thương Nguyệt Phi Hoàng kiều mỵ lườm hắn một cái, sau đó chậm rãi mở cái miệng nhỏ nhắn ra. Trong sự chờ mong của hắn, nàng từ từ há miệng ngậm lấy vật nóng.
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn ẩm ướt liền đem vật nóng cực đại mà ngậm vào miệng, cảm giác ấm áp và ẩm ướt khiến cho Vệ Tê Phượng không khỏi 𝐫υ.п гẩ.ÿ.
Nàng không chỉ ngậm mà còn dùng đầu lưỡi màu phấn hồng khi thì xoay tròn rồi khẽ 👢𝐢-ế-𝖒, khi thì qua lại rất nhanh. Sau đó ngậm lấy rồi nhẹ nhàng ⓜú·𝖙.
"Ân a......"
Vệ Tê Phượng rê-ռ 𝓇-ỉ, vật nóng thô dài cực đại dưới sự chăm sóc của nàng lại to thêm vài phần khiến cho nàng chỉ có thể ngậm lấy một nửa vật nóng.
Khẽ т_♓_ở 🌀ấ_🅿️. Cô cố gắng chiều lòng hắn.
Cái lưỡi thơm tho mề-𝐦 Ⓜ️ạ-ı đảo qua đỉnh vật nóng, nhẹ nhàng dùng răng đảo qua hai viên to lớn trước mặt.
Trên cái vật thô to ấy bây giờ là một hỗn hợp gồm mật dịch của mùi hương nam tính cùng với hương vị ԁ●â●𝖒 đãn●ɢ 𝖐-í-𝐜-𝒽 ⓣ-h-í-𝒸-𝐡 🅓*ụ*𝒸 𝖛*ọ𝐧*ℊ kia của nàng.
"Ngô......"
Hừ nhẹ một tiếng, nàng chuyển động đầu nhả ra nuốt vào thô dài nam tính muốn làm cho hắn vui 💰ướn.ɢ.
"Ân a...... Chính là như vậy...... Thật thoải mái......"
Vệ Tê Phượng thư 𝐬ướռ.🌀 than nhẹ, lúc này hắn rốt cuộc không thể duy trì được bình tĩnh, khuôn mặt anh tuấn ửng hồng, con ngươi đen nhánh hừng hực dục hỏa.
Chiếc mặt nạ lãnh đạm lúc này sớm biến mất.
Hắn đã bị yêu tinh trước mắt này mê hoặc đến nỗi không thể kháng cự mà chỉ có thể thần phục.
"Ưhm.... Ưhm..."
Nàng khó khăn qua lại nhả ra nuốt vào, vật nóng thô dài dưới sự nhả ra nuốt vào của cái miệng nhỏ nhắn, dính một lượng lớn nước bọt óng ánh, làm cho vật nóng cực đại càng tiến vào sâu hơn.
Bởi vì miệng nàng nhỏ quá cho nên nước bọt tràn ra khỏi vật nóng mà chảy xuống theo khóe miệng.
Rõ ràng là đang chiều lòng hắn, nhưng Thương Nguyệt Phi Hoàng cũng cảm thấy toàn thân mình nóng quá. Bộ 𝓃ⓖự_c cương lên, đầu v* càng đỏ bừng. Giữa hai chân nàng bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, không ngừng tiết ra dịch lỏng trong suốt làm thấm ướt cả mảng rừng rậm.
Nàng rốt cuộc nhịn không được, một tay nắm vật nóng. Cái miệng nhỏ nhắn vẫn qua lại nhả ra nuốt vào, tay kia dời sang huỵêt động tự mân mê.
Vệ Tê Phượng híp mắt nhìn nàng tự 𝐬-ướп-𝖌.
Vùng thịt non mềm bởi xuân triều lai láng mà tràn ngập nước, vành thịt hồng hồng bởi vì ⓓ●ụ●ⓒ ☑️ọ𝖓●g 🎋·í↪️·𝖍 t♓·í·𝒸·♓ mà đỏ bừng trông thật là kiều diễm. Từng ngón tay thon dài của nàng qua lại chơi đùa huyệt nộn lại càng làm cho chất dịch tràn ra càng nhiều.
Nàng một bên tự âu yếm chính mình, nhưng cái miệng nhỏ nhắn vẫn không quên nhả ra nuốt vào. Tay kia cũng đi theo âu yếm hai viên cầu mệnh căn của nam nhân. [Vũ: ai k hiểu chỗ này thì ráng chịu]
"Ân a......"
Hành động của nàng rốt cuộc cũng làm cho hắn không thể khắc chế được chính mình nữa. Bàn tay to ấy ôm lấy gáy nàng, động thắt lưng muốn đưa vật nóng vào miệng nàng sâu hơn nữa.
"Uhm......"
Hắn bất ngờ di động khiến Thương Nguyệt Phi Hoàng không kịp phòng bị. Vật nóng của hắn nhất thời đ*â*𝖒 tới tận cổ họng, làm cho nàng sinh ra cảm giác muốn nôn ra.
Rốt cuộc nàng đành bỏ qua âu yếm chính mình, nhanh dùng hai tay cầm lấy vật nóng nó𝐧·ℊ bỏп·🌀, ngăn cản hắn lại. Nếu không nàng nhất định sẽ 𝒸h.ế.ⓣ bởi vật nóng to lớn của hắn mất.
Vệ Tê Phượng hưởng thụ 🎋●♓●🅾️●á●ⓘ 🌜●ả●𝖒 bị cái miệng ướ●🌴 á●† nhỏ nhắn ôm lấy, bất chấp sự kháng nghị của nàng, dùng thiết trụ đâ-ɱ sâu vào trong miệng. [Trương gia đại thiếu: Trí tưởng tượng của ta bay tới bên vk roài vk ơi]
Tay còn lại tóm lấy nhũ phong đầy đặn của nàng, xoa bóp ⓥц-ố-t ѵ-ⓔ đầu v* tròn nhẵn tuyết trắng.
Hắn đột nhiên cuồng mãnh làm cho cái miệng nhỏ nhắn của nàng cảm thấy vừa ê ẩm tê dại vừa cảm thấy thống khổ. Lớp lông dưới vật nóng cứng rắn dán vào cằm của nàng, nước bọt tràn ra cũng làm cho lớp lông của hắn trở nên ẩm ướt
Bộ n𝐠.ự.𝐜 mẫn cảm bị hắn ✔️*⛎ố*✞ ⓥ*𝐞 khiến đầu v* của nàng đau nhức. Đau đớn cùng sung şướ-п-🌀 làm cho nàng không tự chủ được lắc lắc т-♓â-n †h-ể đưa bộ п·𝖌ự·🌜 vào tay hắn bàn.
Mà hắn cũng thuận theo ý nàng ra sức xoa bóp bộ 𝖓ⓖ●ự●c khiến đầu v* đỏ bừng. Một bên đùa giỡn đầu v*, vật nóng cũng không quên ra vào trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng, hưởng thụ cảm giác thoải mái ấm áp.
"Ngô ân......"
Nàng đã không chịu nổi nữa rồi, mỗi một lần hắn đều tới tận cổ họng, làm cho nàng thống khổ hốc mắt phiếm lệ, nghẹn ngào muốn hắn bỏ ra.
"A...... Chờ một chút...... Nhanh......"
Tuy rằng hiểu được thống khổ của nàng nhưng Vệ Tê Phượng không thể khắc chế nổi mình. Bàn tay to dùng sức ôm chặt cái ót của nàng, 〽️*ôn*ⓖ càng ra vào hơn.
"Ngô ngô......" Không được, nàng sẽ ↪️𝒽ế_† mất......
Rốt cuộc dường như chịu không nổi, Thương Nguyệt Phi Hoàng đưa tay đụng vào bụng hắn muốn đẩy hắn ra.
Trong lúc giãy dụa gian ai ngờ răng nàng lại đảo qua cái lỗ nho nhỏ mẫn cảm đến cực điểm ấy.
"A ──"
Κ𝖍-⭕-á-ℹ️ ↪️ả-𝐦 tràn đến làm cho hắn cảm giác có 1 luồng điện chạy qua lưng. T♓*â*ռ ✝️*♓*ể hắn 𝓇ⓤ_ⓝ 𝓇ẩ_ÿ, một cỗ nhiệt lưu ռóⓝ_g 𝐛ỏ_п_🌀 bừng lên phun vào trong cái miệng nhỏ nhắn ư*ớ*t á*✞.
Đột nhiên bùng nổ làm Vệ Tê Phượng trống rỗng, một hồi lâu sau, hắn mới từ vui ⓢ●ư●ớ●n●ɢ cực độ mà hoàn hồn lại.
Hắn cúi đầu nhìn vật nóng còn đang trong miệng nàng, dịch thể màu trắng đục chảy từ khóe nàng bên miệng chảy xuống. Hắn lau đi chất lỏng bên khóe môi nàng, chuyển người rút vật nóng ra.
Từ vật nóng đi ra thì chất lỏng cũng tràn ra khỏi cái miệng nhỏ nhắn. Chất lỏng trắng cùng cánh môi hồng của nàng tạo nên một hình ảnh mê người.
Mà nàng trong nháy mắt nuốt chất lỏng ấy vào miệng, đầu lưỡi màu hồng l-❗ế-ɱ cánh môi. Đem chất lỏng trên môi còn lại ⓛ·1·ế·〽️ đi, ra vẻ vẫn còn thèm thuồng.
Nhìn hành động ԁâ.𝐦 uế của nàng, vật nóng đang mềm nhanh chóng đứng lên, hơn nữa so với vừa nãy còn to hơn.
"Tiểu yêu tinh nàng......!!!"
Vệ Tê Phượng ⓡ-ê-𝖓 𝐫-ỉ, thô lỗ chế trụ môi nàng, ngọn lửa nhanh chóng ❎-â-𝐦 𝓃-♓ậ-ⓟ, nếm mùi vị ở trong miệng của cô.
"Ân......!!!"
Thương Nguyệt Phi Hoàng nhiệt tình hưởng ứng, đầu lưỡi màu phấn giao hòa cùng hắn. Hô_n hít kịch liệt khiến hơi thở hai người càng thêm gấp gáp.
✝️_♓â_𝓃 🌴♓_ể trắng trẻo ɱ_ề_ɱ ɱ_ạ_𝒾 sớm đã nóng hổi không thôi, giữa chân vừa tê dại vừa ngứa, trong lòng nàng ngứa ngáy khát vọng hắn tiến vào giải tỏa sự khó chịu của nàng.
"Phượng! Tiểu huyệt của ta rất ngứa......!!!"
👢ℹ️ế·𝖒 bờ môi của hắn, nàng гê●𝓃 𝐫●ỉ nói.
Lấy tay hất hết bình ngọc và chén rượu trên bàn đi, nàng cuồng dã ngồi lên đó, mở bắp đùi ra. Đem tiểu huyệt đã ẩm ướt từ lâu lộ ra trước mắt hắn.
"Ta muốn chàng xoa giúp ta......!!!"
Bàn tay nhỏ bé Thương Nguyệt Phi Hoàng chậm rãi xoa nhẹ ✝️♓*â*п 𝖙*h*ể của mình, kiều diễm mà đầy mê hoặc hắn.
Vệ Tê Phượng hít thật sâu, con ngươi đen nhánh nhìn chăm chú vào bộ dáng 𝖉â●𝐦 đ●ã●п●🌀 của nàng.
Mái tóc dài suôn mượt, 𝖙𝐡â·𝐧 †𝐡·ể trắng như tuyết 〽️ề-m ɱ-ạ-𝐢, hai gò má ửng hồng, lục mâu mề·𝐦 𝖒ạ·i như nước, chu sa giữa trán vì tình dục mà màu càng thêm đậm. Bộ п_🌀ự_🌜 tuyết trắng đầy đặn lộ ra dấu vết bị hắn giày vò.
Bộ dáng 𝖉*â*𝖒 đ*ã*𝐧*🌀 như vậy, tin chắc không có nam nhân nào có thể kháng cự.
Nhất là động khẩu xinh đẹp màu hoa đào kia, lông tơ bao trùm thủy huyệt yêu mỹ sáng lên dụ hoặc lòng người.
Giữa chân sớm đã dính đầy mật dịch, hai cánh hoa màu đỏ tươi sưng lên lại càng thêm mê người, ngay cả hoa châu kế huyệt khẩu cũng vì không chịu nổi tình dục mà sưng đỏ.
"Ta cảm thấy rất ngứa..... !!!"
Thương Nguyệt Phi Hoàng giơ đùi ra mặc cho hắn nhìn. Bàn tay nhỏ bé của nàng chậm rãi đi vào thủy huyệt, ngón tay nhẹ nhàng mân mê chơi đùa.
Viễn cảnh 𝖉â*𝐦 mị rốt cuộc làm cho Vệ Tê Phượng chịu không nổi. Hắn khom người ngồi chồm hổm trước mặt nàng, lấy tay ⓥ_υố_† ν_e thủy huyệt non mềm như tơ.
Bộ lông bóng loáng mà tinh tế, mềm nhẹ như tơ lụa. Bởi vì thủy lộ mà dính sát vào làn da trắng như tuyết.
Hắn dùng tay vén "rèm" che lên, xoa xoa huyệt nộn mở hai mép ra.
Thủy huyệt cực kỳ hấp dẫn. Hắn cúi đầu dùng lưỡi nhẹ nhàng ⓛ𝒾ế*𝖒 lên huyệt động.
"A!"
Nộn thịt mẫn cảm bị hắn đ·ụ·ⓝ·🌀 ⓒ♓ạ·ɱ, nhất thời trào ra càng nhiều mật lộ khiến môi của hắn ướt một mảng.
Hắn ngẩng đầu lên khẽ 🦵·ïế·m mật lộ trên môi, con ngươi đen nhánh sủng nịnh nhìn nàng. Sau đó lại tiếp tục cúi đầu trước thủy huyệt.
Hắn há mồm dùng đầu lưỡi chơi đùa, ngón tay thon dài cũng chăm sóc huyệt nộn. Năm ngón tay không ngừng trêu chọc làm cho nàng cảm thấy từng đợt tê dại.
"Không!...... Rất ngứa......!!!"
Bàn tay xấu xa chơi đùa khiến cảm giác ma sát truyền khắp thể xác và tinh thần Thương Nguyệt Phi Hoàng, làm cho nàng cảm thấy rất khó nhịn. Nàng chịu không nổi loại 𝖙r.🔼 ✝️ấ.𝖓 này.
"Phượng!...... Ta muốn......!!!"
Cái miệng nhỏ nhắn mê người không ngừng thở ra giống tiếng mèo kêu. 𝒯h_â_ⓝ ⓣ_ⓗ_ể Ⓜ️ề-Ⓜ️ ɱạ-ℹ️ run run, bản năng sinh lí của nàng càng thêm khao khát.
Hai chân càng mở ra, hai cánh hoa run run khát cầu hắn tiến vào. Cho dù chỉ là ngón tay cũng tốt, chỉ cần có thể giải tỏa cơn khát của nàng thôi.
Vệ Tê Phượng đáp ứng mong muốn của nàng, đầu lưỡi ẩm ướt tiến tới. Ngón tay đẩy hai mép ra để lưỡi tiến nhập từng chút từng chút một, chậm rãi tiến vào thông đạo.
Đầu lưỡi mới tiến tới, vách tường hoa liền gắt gao khép lại, ý đồ muốn trói chặt hắn lại.
Thương Nguyệt Phi Hoàng khẽ 𝓇·ê·𝖓 𝖗·ỉ, hô hấp bắt đầu gấp gáp. Bộ 𝐧*ℊự*𝒸 đầy đặn cũng theo hô hấp của nàng phập phồng cao thấp.
Vệ Tê Phượng bỏ lưỡi ra, dùng miệng nhẹ nhàng 🦵*𝖎*ế*Ⓜ️ mật dịch bên ngoài. Sau đó lại đem đầu lưỡi tiến vào huyệt nộn.
"Ân a......!!!"
Thương Nguyệt Phi Hoàng vặn vẹo †-𝖍-â-𝓃 𝐭h-ể mề●Ⓜ️ mạ●❗, trên mặt càng thêm đỏ hồng. Bị đầu lưỡi hắn khiêu khích khiến mật lộ càng chảy nhiều hơn.
Đầu lưỡi theo mật dịch không ngừng uống từng giọt chất lỏng ngọt ngào. Theo từng nhịp của hắn lại có một thanh âm ԁâ●〽️ đ●ãп●ℊ phát ra.
Thanh âm này khiến cho nàng cảm thấy vừa thẹn lại vừa 🎋í_ⓒ_♓ t_𝒽_íⓒ_♓ hưng phấn, ⓣ𝒽â*п †♓*ể phản ứng làm da thịt đỏ như hoa hồng, làm cho nàng đẹp như một đóa hồng kiều diễm.
"Phượng a......!!!"
Nàng chịu không nữa rồi.
"Tiến vào đi......!!!"
Nghe được thanh âm cầu khẩn của nàng, Vệ Tê Phượng ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh nhìn nàng đầy tà khí.
"Nàng muốn ta dùng cái gì đi vào? Ngón tay hay là lưỡi?"
"Cái gì cũng không muốn......!!!"
Thương Nguyệt Phi Hoàng uốn éo 🌴_ⓗ_â_𝓃 t𝐡_ể, nàng cảm thấy cơn khát khó nhịn, lục mâu ngập nước nhìn hắn cầu xin.
"Đều không muốn? Vậy nàng muốn cái gì?"
Rõ ràng biết ý nàng, nhưng Vệ Tê Phượng lại cố ý trêu nàng, muốn nghe nàng nói ra những lời 🅓â_Ⓜ️ đãп_ɢ.
"Tiểu huyệt của người ta rất ngứa...... Xin chàng tiến vào đi......!!!"
Chậm chạp không có được thỏa mãn, cảm giác trống rỗng trong cơ thể làm cho Thương Nguyệt Phi Hoàng khó chịu đến nỗi đỏ hốc mắt.
"Phượng......! Tiến vào đi......!!!"
Nàng nức nở cầu xin nhìn hắn, huyệt nộn ướt đẫm cũng vì ◗ụ_↪️ ⓥ_ọռ_ɢ mà mấp máy lúc mở lúc đóng giống như cái miệng nhỏ nhắn của trẻ con mời mọc hắn tiến vào.
Hình ảnh xinh đẹp ⓓ-â-〽️ 𝒹-ụ-𝐜 này cùng 𝖉●â●m ngữ khiến cho Vệ Tê Phượng rốt cuộc nhịn hem nổi nữa. Hai tay hắn ôm lấy bắp đùi trắng mịn, dùng vật nóng to lớn nhắm ngay tiểu huyệt yêu mĩ kia, dùng sức đâ·m 𝖛·à·𝐨....
← Ch. 05 | Ch. 07 → |