Hai người đính ước (1)
← Ch.67 | Ch.69 → |
Châm đã đâm vào huyệt vị, Vũ Văn Dật Thần làm cho Địch Vũ Liễn không cử động nữa. Trong lúc chờ đợi, hắn nghĩ không muốn làm cho cả hai cảm thấy tẻ nhạt, chỉ thấy hắn kéo ghế dựa ra, ghế dựa đưa lưng về phía nàng, hắn ngồi ở trên ghế, hai tay ghé vào ghế dựa, bắt đầu vắt hết óc tìm đề tài nói chuyện phiếm. Đương nhiên, cái gọi là nói chuyện phiếm chính là một mình hắn nói không ngừng, ngẫu nhiên sẽ nhận được động tác đáp lại của Địch Vũ Liễn.
Trên đời này có những người mới gặp lần đầu mà như là người quen cũ, có những người lại không thấy hài lòng dù chỉ nói với nhau nửa câu, Vũ Văn Dật Thần thấy cảm giác của mình đối với Tiểu Vũ chính là những người ở vế trước, mặt khác chắc hắn còn thấy nàng là một cô nương bị câm, hơn nữa dáng vẻ luôn chuyên tâm lắng nghe của nàng khiến hắn nói cái gì với nàng cũng có một loại rung động, khiến cho tâm tình của hắn phá lệ thả lỏng, nghĩ đến những cái đã nói. Dù sao cho tới nay, rất nhiều suy nghĩ nếu như không phải nghẹn ở trong lòng, thì cũng là vào lúc một mình lầm bầm lầu bầu. Hiện tại có một người ở đối diện lắng nghe, cảm giác tốt hơn rất nhiều.
Nguyên bản đầu tiênVũ Văn Dật Thần đề cập đến nội thiện đường ở hạ thành, có thể đã nói xong, đề tài liền vòng đến trên người Liễn vương."Ngẫm lại đã lâu rồi ta chưa vào trong thành, không biết bọn nhỏ ở thiện đường gần đây thế nào". Nghĩ đến chuyện này, hắn đối với Liễn vương thập phần bất mãn, "Đều là lỗi của Liễn vương, hắn đến một lúc, liền có việc không tốt, một chút cũng không hài lòng"
Hít một hơi, lén trừng hắn! Dám vu tội cho nàng! Ngại nàng làm hắn xui xẻo phải không? Thật xin lỗi, hắn liến chuẩn bị tốt để bị xui xẻo cả đời đi!
Một chút cũng không phát hiện nội tâm của người trước mắt đang căm giận bất mãn, mỗ khờ nam tiếp tục oán giận: "Thưởng thức của hắn làm người ta thật không dám khen tặng, nàng nói thử xem, làm sao lại có người thích màu đen đến như vậy? Kì thật nói vậy cũng không đúng, thích màu đen cũng bình thường thôi, bất quá giống như hắn thì không bình thường chút nào, một phủ đệ tốt như vậy bây giờ giống như điện diêm la vậy! Bản thân hắn thích màu đen còn chưa tính, nhưng hắn cũng phải bận tâm đến một chút cảm thụ của người khác đúng hay không? Tựa như Tiểu Vũ cô, là một cô nương, đều thích đủ mọi màu sắc, quần áo xinh đẹp, nhưng hắn lại yêu cầu thống nhất màu đen, hại ta ngày mai mặc quần áo cùng giày là đều là màu ta ghét nhất!"
Bị người trong lòng phê phán, lại chính là cái mình thích, đó là tư vị gì? Trong lòng Địch Vũ Liễn hoàn toàn không biết là tư vị gì, nhớ tới dường như mỗi lần thấy hắn, lại là một lần bị hắn phê bình cái mình yêu thích, nàng cảm thấy thật buồn bực, đối với thứ mình yêu thích bắt đầu nổi lên nghi ngờ có phải thực khiến người ta cảm thấy chán ghét.
"Ta thích nhất màu trắng, màu xanh, còn có màu tím nữa, bất quá màu tím chỉ có hoàng tộc Địch thị mới có thể dùng, ta muốn cũng không được, cho nên phần lớn ta đều mặc màu xanh, màu trắng rất dễ bị bẩn." Vũ Văn Dật Thần sờ sờ cái mũi nghĩ rằng, ngươi nói, đều là con người, ngay đến cả màu sắc quần áo đều có hạn chế, thật không công bằng.
Địch Vũ Liễn nguyên bản đang cân nhắc màu đen là màu hắn ghét nhất, không nghĩ lại làm cho lòng hắn không thoải mái, có nên đổi màu quần áo cho hắn không, nghe hắn nói như vậy, ánh mắt liền sáng, hắn muốn mặc quần áo màu tím, được thôi!
Vì vậy, ba ngày sau, kẻ ở sau lưng người khác nói bậy Vũ Văn Dật Thần được Liễn vương đại nhân ban thưởng, cho hắn đổi trang phục hộ vệ, hắn lại nhận định thành tiểu vương gia đích xác là cùng hắn có cừu oán, bởi vì trang phục hộ vệ kia là màu tím, không mặc không được, mệnh lệnh của vương gia để ở đâu, nhưng theo lời mặc vào, hắn thật sợ hãi a! Ở trong đám hộ vệ hắn là ngoại tộc, với hắc y thì muốn độc chết hắn, thấy cũng đã chướng mắt còn có ai cũng xem thường! Thích khách tới cửa, quần áo màu tím quả thật là không cần lên tiếng cũng thay hắn thu hút được đao kiếm, không chém hắn khác nào làm thất vọng màu tím kia! Chúng hoàng thân quốc thích nhìn thấy hắn, cho rằng hắn dám vượt qua mặc quần áo màu tím, ánh mắt như tên, hung hăng bắn về phía hắn, trái tim cường tráng của hắn cũng do vậy mà huấn luyện ra! Hại hắn không thể không cảm thán, chiêu này của tiểu vương gia thật cao minh, giết hắn trong vô hình!
← Ch. 67 | Ch. 69 → |