Chim ưng bí ẩn
← Ch.37 | Ch.39 → |
Trông thấy nét mặt của đại đường ca hơi ủy khuất, Vũ Văn Dật Tân nghĩ mình lại lỡ miệng nữa rồi, bao nhiêu chuyện không nói lại nhắc đến chuyện khảo thí ngự y, chẳng phải là để cho đại đường ca càng thêm hồi hộp, lo âu sao? "Đúng rồi, việc khao quân vừa nãy đệ nói đến đâu rồi?" Hắn vội vàng đem trọng tâm câu chuyện chuyển ra xa xa một tí.
"Hắc Kỵ Quân đang đóng ở bên ngoài Yến Đô rồi!" Vũ Văn Dật Luân lên tiếng nhắc nhở.
"Đúng, nói đến Hắc Kỵ Quân rồi! Tuy rằng Hắc Kỵ Quân không thể nhập thành, nhưng đệ nghe lão cha nói Liễn Vương và mười ba hắc y hộ vệ của hắn, cùng với tùy thân hộ đội vừa mới tuyển ra đều xuất hiện! Tuy là hoàng thượng đã cho phép Liễn Vương tuyển ra ba trăm người, nhưng hắn chỉ chọn trúng hai trăm bốn mươi người, chia ra làm hai mươi bốn đội. Nghĩ thử xem, người là từ trong Hắc Kỵ Quân tuyển ra nha! Là cao thủ trong cao thủ đó! Cho nên, bốn ngày sau, đại đường ca, ngươi nhất định phải đi theo bọn đệ tới Nghiễm Hoa Môn xem a! Tận mắt nhìn một chút phong thái của Hắc Kỵ Quân xem!" Hắn huyên náo nữa ngày trời, rốt cuộc cũng nói ra mục đích đến nơi này.
"Đệ còn nghe lão cha nói sinh thần mười bảy tuổi của Liễn Vương đã qua, nhưng hoàng thượng muốn tổ chức lại tiệc sinh thần, đồng thời mùa đông năm sau sẽ đi đông thú (săn thú vào mùa đông)! Đông thú á, đại đường ca!" Hắn khá kích động, "Thật tốt quá, năm sau đệ vừa lúc vào Ngự Lâm Quân, đại nhiệm vụ đầu tiên nhất định là làm công tác hộ vệ khi hoàng tộc đông thú! Ha ha, mới vừa vào liền nhận trọng trách như vậy, đệ quả nhiên là người may mắn a! Đại đường ca đến lúc đó ngươi nhất định phải bắt đại bá dẫn ngươi theo a! Có đệ cái phúc tinh này ở đó, nói không chừng công chúa kia liền coi trọng đại đường ca ngươi!" Mỗ nhân không chỉ huyên náo, còn muôn phần tự kỷ mà đắc ý.
"..." Vũ Văn Dật Thần cười ngây thơ không nói, nhưng trong lòng thầm nghĩ, tiểu đường đệ nhiệt tình của hắn thật có chút làm cho người ta đỡ không nỗi, đừng bắt hắn phải dính đến hoàng tộc nữa chứ, hắn đã chuẩn bị mười hai năm rồi, không lâu nữa sẽ đạt thành mục đích, ngàn vạn lần đừng gây thêm phiền phức cho hắn trong lúc này!
Nói cả buổi, Vũ Văn Dật Tân đã khát nước, muốn vào trong ốc uống chút trà, lúc này mới để ý bên cạnh Vũ Văn Dật Thần có chú chim ưng đang đứng trên cọc gỗ, trên chân buộc một vòng xuyến. Hắn tức thời tròn xoe cả mắt, chỉ vào chim ưng, hốt hoảng nói: "A a a! Đại đường ca, đệ mới vài ngày không đến, phòng ngươi sao lại có thêm con ưng, còn là..." Hắn đến gần nhìn kỹ chim ưng, "Còn là, là Hải Đông Thanh! Lại là loại thượng phẩm toàn thân đen tuyền ***!" Mỗ nhân hưng phấn nhảy dựng lên.
"Nó ở chổ ta dưỡng thương đã muốn hơn nữa tháng rồi, là tại đệ không chú ý tới mà thôi." Vũ Văn Dật Thần lúc này mới nhớ tới mấy thứ mình đút cho chim ăn, nhìn nhìn xuống đống nội tạng động vật trong tay mình, vội vã đặt xuống, để cho chim tự ăn.
"Đại ca, ngươi tìm ra nó ở đâu? Cái thứ này rất hiếm, ở Bắc Hoàng Quốc mới có. Nghe nói mấy năm trước kia, lúc Liễn Vương đi sứ đến Ngự Phong Quốc, từ chổ Bắc Hoàng sứ giả đã kiếm về hai con. Nếu như tính luôn mua từ chổ thương nhân của Bắc Hoàng, toàn bộ Duyên Huyên cũng không được hơn mười con, trong hoàng tộc cũng chỉ có bốn con mà thôi. Đệ biết Liễn Vương luôn mang theo bên người một con, bất quá chưa từng thấy qua." Vũ Văn Dật Luân cũng rất kinh ngạc bước đến gần, một bộ y như Vũ Văn Dật Tân, nhịn không nổi đưa tay sờ sờ ưng kia, lại bị con ưng rất hung hăn gặm cho một phát, tay cả hai đều bị thương.
"Nó rơi từ trên trời xống, ta chụp được." Biểu tình phi thường vô tội, ngữ điệu thì rất hiển nhiên, Vũ Văn Dật Thần đưa tay chỉa chỉa lên trời.
"..." Từ tay hắn nhìn lên trời, hai vị đường huynh đệ miệng tròn mắt dẹt nói không ra lời, lần nữa ngơ ngác nhìn lại Vũ Văn Dật Thần, thấy hắn đưa tay sờ sờ lên đầu chim ưng, mà con ưng kia mới vừa rồi còn tàn nhẫn vươn vuốt cào bọn hắn bị thương lại hết sức ngoan ngoãn cọ cọ đầu dưới tay của Vũ Văn Dật Thần. Này... lẽ nào là người ngốc có phúc của người ngốc trong truyền thuyết? Rất không có thiên lý nha, bọn hắn làm sao lại không có loại diễm phúc này? Hai người không hẹn mà có cùng một suy nghĩ.
Hai người trợn mắt nhìn con chim ưng phân biệt đối xử kia, vừa vặn chú ý đến một ống tre nhỏ buộc trên chân của nó.
"Con này vậy mà lại đi thay người truyền tin!" Vũ Văn Dật Tân không dám tin nói.
"Dùng đến Hải Đông Thanh truyền tin, ra tay quá nặng nha." Vũ Văn Dật Luân vặn mày.
"Không biết có phải có chuyện tình khẩn cấp gì không, người chờ tin không biết có sốt ruộc hay không. Bất quá không có cách nào a, nó cần phải dưỡng thương thêm nữa, cho nên, đành phải để cho người đợi tin chờ thêm một lúc nữa rồi, chỉ mong không làm lỡ chuyện của người ta." Rõ ràng là không giống với cái dạng quan tâm của hai vị đệ đệ kia, trên mặt khờ của Vũ Văn Dật Thần đầy vẻ không yên, hắn rất thực thà, chưa từng đụng đến ống thư nhỏ kia. Đáng tiếc hắn không đụng, không có nghĩa là người khác cũng không đụng, chỉ thấy tay của tiểu đường đệ hắn đã lôi cái ống tre nhỏ trên chân ưng ra, hắn sắc mặt đại biến, kêu lên, "A, Dật Tân, ngươi tính làm gì?"
Đã chậm một bước! Vũ Văn Dật Tân tuy rằng bị con ưng hung hăng quào cho một nhát, nhưng tay vẫn không dừng, sau còn chạy thật nhanh ra đằng xa, nhìn lại đại đường ca của hắn, đắc ý nói: "Hừ hừ, đại đường ca, lúc này ngươi đừng có quấy rầy đệ! Đệ nhất định phải xem coi có chuyện gì! Dù sao chút nữa cũng sẽ trả lại mà, bộ không được sao!" Trước đó không lâu, hắn rất đáng giận, quấn lấy Vũ Văn Dật Thần đòi đi ra ngoài chơi, nói muốn thưởng mai là giả, gạt người đến bên hồ, đập băng câu cá mới là thật. Đương lúc hắn nướng cá không ngờ lại ngắm thấy vài con bồ câu, hắn lúc nào cũng đem theo cung tiễn để trên lưng ngựa, không để ý đến can ngăn của Vũ Văn Dật Thần mà lấy ngay cung tiễn ra, đòi bắn rơi hai con bồ câu để nướng chung. Một con trong đó đeo theo một ống tre truyền tin trên mình, hắn nổi lòng hiếu kỳ trầm trọng tự nhiên là muốn xem thử, nhưng hắn vừa mới lấy tờ giấy từ trong ống tre ra, đã bị Vũ Văn Dật Thần đoạt lấy, thảy vào trong đống lữa.
Vũ Văn Dật Thần cho rằng tùy tiện xem thư tín của người khác thứ nhất là trái lẽ, thứ hai là có thể rước họa vào thân, lần trước đã ngăn cản tiểu đường đệ, tránh cho giết bồ câu đưa tin của người ta còn tồi đến nỗi đọc trộm bí mật của người ta. Nhưng tiểu tử này trước đến giờ đều nghịch ngợm, lần này vừa trông thấy có ống thư, liền nổi lên máu tinh nghịch, khăng khăng muốn xem, lẫn ra thật xa trốn hắn, hắn lại không thể để lộ ra công phu mà đi bắt tên tiểu tử này lại, đành phải bất đắc dĩ để cho hắn xem, dặn hắn xem xong mau trả lại.
"Đại ca, ngươi rất thật thà, con ưng kia ở chổ ngươi gần như nữa tháng, ngươi vậy mà một chút cũng không hiếu kỳ." Vũ Văn Dật Luân tuy rằng không có tò mò đến nỗi như Vũ Văn Dật Tân, cũng không tinh nghịch như vậy, nhưng hắn thừa nhận nếu đổi lại là mình, ưng ở bên người lâu như vậy, tuyệt đối sẽ nhịn không được mà giở nội dung bức thư tín kia ra xem. Có thể để bí mất bên mình hơn nữa tháng trời mà không muốn nhìn thử một chút, trên đời này không còn ai khác ngoại trừ vị đại ca thành thật này của hắn rồi!
"Tạm ngừng truy tìm hai người Mạc Tương Vân, toàn lực truy vấn người và việc sau khi Lãnh Diễm vào Mạc Thị từng tiếp xúc qua." Mạc Tương Vân? Lãnh Diễm? Ai a!? Vũ Văn Dật Tân mở tờ giấy ra quay lại bên người hai vị đường ca của hắn, vừa đi vừa đọc.
"Không quen!" Vũ Văn Dật Luân đưa tờ giấy đến gần để nhìn, lại lắc đầu, tiếp đó khi đảo mắt tới chổ đầu ưng kia, liền bị cái vòng nhỏ đặc chế ở trên chân nó hấp dẫn, hoa văn ngầm khắc ở mặt trên hình như đã từng ở nơi nào thấy qua, nhìn rất quen mắt!
Mặt khờ của Vũ Văn Dật Thần nhưng cũng hiện vẻ nghi hoặc, nhíu mày tự vấn, di? Tên hai người này rất quen! Hắn ở nơi nào nghe qua nhỉ?
← Ch. 37 | Ch. 39 → |