Truyện:Nữ Chính Xuyên Sách Trả Thân Thể Cho Ta! - Chương 09

Nữ Chính Xuyên Sách Trả Thân Thể Cho Ta!
Trọn bộ 56 chương
Chương 09
Vay tiền
0.00
(0 votes)


Chương (1-56)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Editor: Yue

Sở Du Du quả quyết không nghĩ tới là thẻ ngân hàng mình bị đóng băng, trước đó cũng không chuẩn bị quá nhiều tiền lẻ. Dựa theo kịch bản xuyên sách bình thường, nàng ta lấy tiền rời đi, rời xa những tra nam tra nữ này, trải qua nhân sinh tiêu sái thuộc về nàng ta.

Hiện tại ngược lại thì hay rồi, nhân sinh tiêu sái mới mở bước đầu tiên liền im bặt mà dừng.

Nàng ta không rõ tại sao cha Sở muốn ngừng thẻ ngân hàng của mình. Nói hay ho rằng thả nàng ta đi, sau đó lại đổi ý, làm cho nàng ta đột nhiên không kịp chuẩn bị trước mà làm trò hề ngay trước mặt mọi người, đặc biệt là cái ánh mắt lễ tân nhìn nàng ta, giống như thật sự nhìn thấu dưới cái lớp da mỹ lệ lộng lẫy này là một linh hồn cố chấp, cái này khiến nàng ta cảm thấy vừa xấu hổ vừa giận dữ.

Nàng ta gửi tin nhắn cho Tê Diệu, mặt mũi lại có chút ngượng nghịu hối hận.

Ngay lúc còn đang xoắn xuýt, đối phương trả lời đến nhanh chóng.

Tê Diệu: "Mượn nhiều hay không?"

Sở Du Du nhếch môi, ánh mắt không tự chủ liếc qua liếc nhìn hai tên lễ tân ăn mặc trang điểm tinh xảo. Nàng ta còn nhớ rõ đời trước mình từng trải qua loại chuyện giống như vậy, khi đó lễ tân cũng y như thế, khóe môi nở nụ cười sáo rỗng không che giấu được đáy mắt đầy khinh miệt.

"..."

Lễ tân mỉm cười nói: "Quý cô, khách sạn cũng có phòng phổ thông cho khách."

Một câu nói kia giống như một cây châm đâm vào trong lòng của nàng ta. Nàng ta khẽ cắn môi, nói: "Chỉ có thể là phòng tổng thống, ở một tuần. Bao nhiêu tiền nói đi?"

...

Tê gia.

Tê Diệu ban đầu vốn có chút mơ màng buồn ngủ, trong nháy mắt bị tiếng chuông nhắc nhở đặc thù của điện thoại làm bừng tỉnh. Nhìn thấy cầu cứu đến từ tên giả mạo, Tê Diệu ánh mắt sáng lên.

Quả nhiên, lấy trình độ hiểu rõ của cô đối với cha Sở, khẳng định là sẽ làm ra biện pháp ngăn cản.

Cô kiên nhẫn chờ đợi Sở Du Du trả lời, ước chừng qua hơn một phút, đối phương đánh tới mấy cái chữ ngắn gọn: "Một trăm ngàn."

Một trăm ngàn cũng không nhiều. Với Tê Diệu mà nói, còn chưa đủ số tiền bình thường cô đi tiêu phí ở câu lạc bộ đẳng cấp thấp nhất. Cô lập tức liền đáp ứng, ngón tay dừng ở trên màn hình điện thoại di động, bỗng nhiên sững sờ.

... từ từ.

Cô, giống như là, không có thẻ.

"..."

Cái này quá xấu hổ.

Người duy nhất có thể liên hệ là Trình Lịch không biết sao lại xui xẻo để bị giam trong nhà, đừng nói là chuyển khoản cho cô, còn không biết đến lúc nào người mới có thể được thả tự do. Tê Diệu xấu hổ ngồi ở trên giường rơi vào trầm mặc.

Bất luận mượn bao nhiêu tiền, cuối cùng đều tránh không khỏi cửa ải của Tê Vọng. Cô chấp nhận số phận mở ra danh bạ liên lạc, run run rẩy rẩy dùng đầu ngón tay nhỏ mảnh chọc lấy tên Tê Vọng.

"Tút..."

Một tiếng còn chưa kịp kết thúc, đối phương liền nhận điện thoại. Đầu bên kia điện thoại có âm thanh gió vù vù, Tê Vọng thanh âm thật thấp vang lên: "Diệu Diệu?"

"A. Cái kia." Tê Diệu chưa bao giờ từng trải qua chuyện mở miệng xin tiền, đặc biệt đối phương lại là Tê Vọng, liền càng xấu hổ.

"Ừm hứm?" âm cuối của Tê Vọng chậm rãi giơ lên.

Xuyên qua microphone tiếng gió biến mất, phía trước hai người bầu không khí đột nhiên an tĩnh đáng sợ. Tê Diệu nuốt nuốt yết hầu khô khốc, có lẽ là bởi vì khẩn trương cùng không đủ tự tin, thanh âm đàm thoại đến chính cô cũng không dự kiến được lại mềm mại nũng nịu như thế.

"Ca ca ơi, có thể mượn tiền của anh được không?"

Tài xế ngồi ghế lái lái xe không tự chủ được nhìn thoáng qua kính chiếu hậu. Tê Vọng ngồi ở phía sau một tay nắm điện thoại, đôi mắt ngày bình thường lạnh lùng sắc bén, không biết có phải nguyên nhân do lấy xuống gọng kính viền vàng hay không, thế nhưng mà nhiễm phải vài phần ôn nhu. Bầu trời đêm u tối, mắt phượng đen nhánh của anh buông xuống, khóe môi hiện độ cong nhu hòa.

"Mượn bao nhiêu tiền hửm?"

Tài xe: "..."

Tổng giám đốc của bọn họ sao thế này, cho người khác mượn tiền đều ôn nhu như vậy hả trời! Người không biết còn tưởng rằng là đang nói lời âu yếm đó. Hại hắn suy nghĩ vớ vẩn nửa ngày.

Nghe được Tê Vọng dứt khoát như thế, Tê Diệu trong bụng nở hoa, mặt mày mang ý cười nói: "Chỉ một trăm ngàn."

Tê Vọng tiếng nói vẫn ôn nhu như cũ, cực kỳ giống gió đêm ngày mùa hè, khiến cho người ta không tự chủ được đắm chìm trong thanh âm mát lạnh của anh, coi nhẹ vài phần phẫn nộ không rõ đang trộn lẫn trong đó: "Em cho ai mượn vậy?"

Tê Diệu trong nháy mắt suy sụp.

Quả nhiên, Tê Vọng cũng không phải người ngu, làm sao có thể cái gì cũng không hỏi liền đem tiền cho cô. Cô xoắn xuýt một lát, vừa nghĩ tới Sở Du Du còn đang chờ, đành phải giao phó toàn bộ, đem chân tướng sự tình nói ra rõ rõ ràng ràng.

Tê Diệu giải thích xong, đầu bên kia điện thoại trầm mặc vài giây, ngay lúc Tê Diệu cho là anh thật sự muốn tức giận, Tê Vọng nói: "Được, anh biết rồi. Chuyện này anh sẽ giúp em xử lý."

Tê Diệu không biết là, anh cả của cô còn tưởng rằng là tên hỗn đản Trình Lịch kia rời nhà không thành, ngược lại dụ dỗ Tê Diệu vay tiền. Nếu là Sở Du Du, sự tình ngược lại dễ làm hơn nhiều, nghe giải thích xong mấy phần tức giận cũng toàn bộ tiêu tán.

Tê Vọng giúp cô rồi?

Cô chớp chớp mắt, hỏi: "Vậy..."

"Nghe lời anh, ngủ sớm một chút."

Sở Du Du ở khách sạn chờ đợi hồi lâu. Hai chân của nàng ta cứng đờ, một tay nắm tay vịn vali, thời gian càng lâu, nàng ta từ lúc mới bắt đầu cảm kích càng về sau dần dần cũng có chút nhấc lên oán trách, đặc biệt là lần thứ ba nàng ta hướng tới lễ tân xác nhận không đồng ý đổi phòng.

Lúc này, giám đốc ở đại sảnh bước nhanh từ cầu thang đi xuống, đi đến trước mặt Sở Du Du, mặt giống như bánh bao nặng ra nụ cười.

"Xin hỏi, quý cô là Sở Du Du đúng không?"

"Là tôi."

"Không biết quý cô là bạn của Tê Vọng tiên sinh, có nhiều mạo phạm xin hãy thứ lỗi, hiện tại tôi liền đem quý cô đưa đến phòng nghỉ ngơi. Xin hỏi quý cô có yêu cầu gì không? Bữa tối muốn ăn cái gì ạ? ..."

*****

Editor: Yue

Hai tên lễ tân kinh ngạc trừng to mắt nhìn về phía Sở Du Du, nàng ta nhận thấy được biểu lộ của các cô ta, mới vừa rồi thần kinh còn căng chặt trách móc trong nháy mắt chuyển thành trạng thái thả lỏng, sống lưng cũng không tự chủ được thẳng tắp mấy phần.

Trong đầu Sở Du Du hiện lên khuôn mặt tuấn tú của Tê Vọng, gương mặt hơi hơi đỏ lên, hỏi: "Tê Vọng là?"

"Có khả năng quý cô không hiểu rõ lắm. Khách sạn này là một trong những khách sạn dưới chuỗi của ngài ấy."

Vừa nói, Sở Du Du âm thầm tắc lưỡi. Tê Vọng kia có nhiều tiền ghê ta!

Nhịp tim của nàng ta không khỏi bắt đầu gia tăng tốc độ.

Một hồi phong ba tạm thời kết thúc, Sở Du Du nằm ở trên giường lớn khách sạn xa hoa nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng suy nghĩ sau đó nên làm cái gì bây giờ. Cha Sở đem thẻ ngân hàng đóng băng, nàng ta chỉ có thể trở lại Sở gia rồi lại tính toán tiếp.

Sở Du Du còn nhớ rõ, mấy ngày nữa, thành phố Đồng sắp tổ chức một buổi yến hội quy mô lớn, nguyên chủ thân là nữ phụ ác độc đi đại náo một trận, kết cục đương nhiên là bị mọi người vả mặt trở lại.

Nàng ta chắc chắn sẽ không giống nguyên chủ rãnh rỗi đi gây sự.

Nghĩ được như vậy, Sở Du Du nhịp tim không tự chủ mà nhanh hơn vài phần. Nàng ta xuyên đến thế giới này, phải chăng nói rõ nàng ta là nhân vật chính hay không? Nếu nàng ta là nhân vật chính, vậy chẳng phải Tê Vọng là nam chính "định mệnh sắp đặt", Tê Diệu chính là em gái thần trợ công trong truyền thuyết hay sao?

Tuổi trẻ tài cao, tiền nhiều soái khí, lại có thân phận đặc thù khi đối mặt người khác..

Có lẽ là do đêm khuya, luôn luôn nhịn không được suy nghĩ nhiều. Nàng ta nhắm mắt lại, trong đầu hiển hiện đều là một trương gương mặt đẹp trai bình tĩnh tự kiềm chế của Tê Vọng.

Cả đêm Sở Du Du đều ngủ không ngon.

Hôm sau.

Tê Diệu theo thường lệ cùng cha mẹ ăn bữa sáng cùng nhau. Cha Tê mẹ Tê thích ăn bữa sáng kiểu Trung Quốc, cháo mặn mặn ngọt ngọt; hoành thánh cùng các loại mì nước; bánh bao nhỏ hấp chưng; sủi cảo xíu mại.. Thay đổi đa dạng, ngẫu nhiên chán ăn cũng sẽ muốn dậy sớm để ăn điểm tâm sáng.

Cô nuốt vào một miệng lớn bánh cuốn trơn trượt, ăn đến vừa lòng thỏa ý. Ở Sở gia đã quen ăn bữa sáng kiểu Tây, hiện tại thay đổi khẩu vị so với trước kia càng thích, chữa khỏi bệnh lười nhác rời giường ăn bữa sáng của cô.

Cha Tê mẹ Tê tâm tư bát quái có thể so với paparazzi, chẳng qua chỉ đi tản bộ một buổi sáng, lại thu hoạch được không ít tin tức mới mẻ.

Như là..

Con gái thứ hai Sở gia trong đêm trốn đi, nhưng mà đoán chừng không được bao lâu liền sẽ trở về.

Như là..

Trình Lịch bị nhốt ở trong nhà giáo huấn.

Thời điểm đề cập đến Trình Lịch, ánh mắt hai người già không tự chủ được rơi vào trên thân Tê Diệu, lại nhìn Tê Diệu đang nhai bánh ngọt củ cải, căn bản không để ý đến bát quái bọn họ nói tới. Trong lòng hai người âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cũng trong lòng hiểu rõ mà không nói ra liếc nhìn nhau.

Quả nhiên con gái nhà bọn họ không dễ dàng bị lừa gạt như vậy, cái thằng nhóc Trình Lịch tiểu hỗn đản kia, về sau đừng hòng mơ tưởng tới đây!

Bọn họ sao có thể biết, Tê Diệu còn đang tính toán khi nào quân sư được thả ra, hai người cùng nhau thương lượng đối sách kế tiếp.

* * *

Sở Du Du ở khách sạn mấy ngày. Lấy góc độ của cha Sở, sẽ không quả quyết đem nàng ta bức cho quá tàn nhẫn, bởi vì ông ta biết rõ Sở Du Du có một đám bạn bè, lúc vô dụng cũng sẽ tìm bạn bè vay tiền, ai có thể ngờ tới Sở Du Du căn bản chưa từng liên hệ đứa bạn nào.

Sự tình con gái thứ hai Sở gia bị cha làm cho không nhà để về bỗng nhiên tin tức lặng yên không một tiếng động truyền ra, khiến cho cha Sở mất hết mặt mũi, nổi giận đùng đùng gọi điện thoại bảo Sở Du Du trở về.

Sở Du Du mượn con lừa xuống dốc, trở lại Sở gia.

Ở bên trong lần này đối chiến này, nàng ta cho rằng phe thắng là nàng ta.

Mang theo vali hành lý trĩu nặng về nhà, đến trước cổng chính biệt thự, lại đụng phải Hoắc Ngu ở đối diện. Hôm nay hắn ăn mặc thoải mái đơn giản, sườn mặt gợi cảm, bỏ xuống bộ mặt thâm trầm tính kếnhư ngày thường, thế nhưng đẹp đến mức làm người ta không rời mắt được.

Thời tiết chạng vạng tối ngột ngạt, phía chân trời loáng thoáng vang lên tiếng sấm rền ầm ầm ầm, truyền tới khiến người ta không thở nổi.

Nhất là thời điểm bị một đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm như thế.

Hoắc Ngu một tay đút túi, khẽ cười nói: "Cô đã trở lại."

"Tự quản cho tốt chuyện của anh." Sở Du Du cứng rắn trả lời lại một câu, lôi kéo vali hành lý bước nhanh đi về phía trước, cánh tay bỗng nhiên bị bắt lại.

Hoắc Ngu sức lực cực lớn, chỉ là nhẹ nhàng nắm chặt, khiến cho nàng ta đau nhức. Nàng ta vô ý thức mà ngẩng đầu lên, liền đối diện khuôn mặt phóng đại của Hoắc Ngu, một đôi mắt hẹp dài tinh tế nhìn nàng ta, cứ như vậy, giống như là muốn từ đó khui ra cái gì đó.

Hai người cách quá gần, nàng ta gần như coi là Hoắc Ngu muốn hôn mình.

Bên trong tiếng sấm mông lung, Hoắc Ngu nói: "Cô thật sự thay đổi rất nhiều."

Sở Du Du cố gắng làm ra vẻ mặt biểu lộ lạnh lùng, nói: "Trước kia là tôi ngu xuẩn, hiện tại thì không." Dựa theo miêu tả trong sách, nguyên chủ thân là cô em vợ lại đối với Hoắc Ngu còn có vài phần tình cảm không nói rõ được, không có việc gì còn cố ý tìm việc gây sự cũng có một phần là từ Hoắc Ngu mà ra.

Nàng ta tuyệt đối sẽ không ngu như vậy, sẽ không cùng Hoắc Ngu tạo ra bất kỳ quan hệ gì.

Hoắc Ngu lại cười khẽ một tiếng. Lấy ngữ điệu trào phúng mà hắn thường dùng, nói: "Hoàn toàn tương phản.

Trước kia tôi cảm thấy cô không ngu, hiện tại, cực kỳ ngu xuẩn."

Crypto.com Exchange

Chương (1-56)