Truyện:Nữ Chính Xuyên Sách Trả Thân Thể Cho Ta! - Chương 08

Nữ Chính Xuyên Sách Trả Thân Thể Cho Ta!
Trọn bộ 56 chương
Chương 08
Đồng lõa
0.00
(0 votes)


Chương (1-56)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Editor: Yue

Sở gia.

Sở Du Du đáng lẽ là mấy tuần trước liền rời đi, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đem trang sức bất động sản mang tên mình toàn bộ đều bán lấy tiền rồi mới rời đi, miễn cho mang đi ra ngoài trêu chọc phải tai họa.

Nàng ta không tin được người Sở gia, càng không tin được bên trong danh nghĩa cái gọi là "Bạn tốt", ai biết người nào chân tâm thật ý, người nào bẫy mình.

Nàng ta dùng biện pháp mười phần đơn giản, đi cửa hàng bán đồ trang sức xa xỉ bán đi, đi đến chỗ mua bán bất động sản bán tiếp. Không nghĩ tới đồ vật nắm ở tay giá cả đều không rẻ, trong nháy mắt còn tăng thêm hơn gấp đôi số tiền cha Sở cấp cho, nàng ta liền từ một người bình thường phải phấn đấu ba mươi năm bỗng nhiên như người vinh thăng nghìn vạn lần trở thành cấp bậc phú bà.

Sở Du Du ở trong mơ đều như mở cờ trong bụng.

Đợi nàng ta rời khỏi Sở gia, một lần nữa tự mình mua phòng ốc, liền có thể ổn định thanh thản trải qua thời gian không lo ăn uống, cô đơn liền đi tìm tiểu bạch kiểm, quả thực như là sinh hoạt của Thần Tiên đó!

Những ngày gần đây, Sở Giảo Giảo có một đoạn thời gian muốn tìm nàng ta "Tâm sự", nói là tâm sự, chẳng qua là nghĩ khuyên nàng ta không nên rời khỏi Sở gia, nếu không sẽ tự tìm ăn trái đắng không có bất kỳ cái ý nghĩa gì.

Sở Du Du ngoài miệng đáp ứng, thực tế trong lòng cực kì qua loa có lệ, đem lời đối phương nói đều như gió thoảng bên tai.

Nàng ta sống trong thân thể nữ phụ ác độc, cùng hào quang cường đại của nhân vật chính so ra muốn cái gì cũng không có, cả quyển tiểu thuyết từ đầu tới đuôi ý nghĩa tồn tại là đi tìm phiền toái, bị vả mặt, bị show ân ái, cuối cùng rơi vào kết cục thất bại nghèo túng.

Nàng ta đối với dạng sinh hoạt hào môn này không có hứng thú chút nào.

"Cốc cốc cốc."

Ngoài cửa vang lên một giọng nói nhỏ nhẹ ôn nhu: "Du Du, chị có thể đi vào được không?"

Sở Du Du đang đắp mặt nạ, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Được."

Sở Giảo Giảo tóc dài buông xõa mặc váy ngủ tơ lụa sắc màu hoa hồng, vào ban ngày giống hoa bách hợp ngây thơ mà ôn nhu, đến ban đêm liền bắt đầu phóng ra mấy phần màu sắc diễm lệ. Ánh mắt Sở Du Du liếc qua lườm cô ta một chút, đáy lòng thầm suy nghĩ Hoắc Ngu thật sự là có diễm phúc tốt.

Sở Giảo Giảo nhếch môi mỉm cười: "Em chuẩn bị đi rồi hay sao?"

"Đúng vậy. Là đến nói với tôi hẹn ngày gặp lại hay gì."

"Vì sao cứ khăng khăng muốn rời khỏi Sở gia? Em cũng không phải là người ngu xuẩn như vậy."

Sở Du Du đôi tay đè chặt mặt nạ, nói: "Ở lại nơi này mới là quyết định ngu xuẩn nhất."

".. Em thay đổi rồi."

"Tôi cho rằng là do tôi trở nên càng suy nghĩ vì chính mình."

Sở Giảo Giảo nhếch môi: "Chị chờ em trở lại."

Động tác đắp mặt nạ của Sở Du Du ngừng một chút. Nàng ta nhìn về phía Sở Giảo Giảo, luôn cảm thấy cái gương mặt giống mấy phần như mỹ nhân kia trên mặt đang mang ý tứ chếgiễu xem kịch vui.

Nàng ta lạnh lùng đáp lại nói: "Tuyệt đối không có khả năng này."

Trong đêm tối yên tĩnh, một thân ảnh bỗng nhiên từ trên giường xoay người ngồi dậy, tóc của cô bị vò thành một cục rối loạn, tiếng hít thở nặng nề, sống lưng đơn bạc liên tiếp phập phồng lên xuống, một bộ dáng vẫn còn sợ hãi sau khi vừa tỉnh lại khỏi ác mộng.

Tê Diệu giống như đang xoa nắn cục bột dùng sức xoa nắn gương mặt mình, rốt cục cũng để cho mình tỉnh táo lại.

Trong mơ thấy "Sở Du Du" mang theo thân thể của cô rời khỏi Sở gia, không qua mấy ngày thẻ ngân hàng liền bị đóng văng, tài sản bị thay đổi chỗ, một người trằn trọc ở thành phố lớn, cuối cùng không chỉ không còn tiền, mà có thể không còn mạng. Chính cô trơ mắt thấy cảnh này, tức giận đến đột phát bệnh tim, nghẹn đến nỗi tức chết tại chỗ.

Có thể nói là kiểu chết phi thường nghẹn khuất.

Vừa nghĩ tới đó, Tê Diệu liền như thế nào cũng không ngủ được.

Vốn là muốn ban ngày gửi tin tức cho Trình Lịch, nhưng cô biết phần lớn thời gian ban ngày Trình Lịch đều ngủ như con lợn chết, đợi đến lúc liên hệ được, gặp mặt, đã là chuyện của ngày hôm sau.

Tê Diệu không muốn lại kéo dài, cô lật danh thiếp Trình Lịch ấn vào hình người trên danh bạ, gửi một cái tin tức đi qua.

"Sáng sớm tới tìm tớ."

Trình Lịch sau một đêm đua xe chơi đến vui vẻ. Cậu mặc áo khoác màu đen, đầu tóc xõa tung tùy ý vuốt vuốt vài cái, mấy cô ả đủ hình đủ dạng đến bắt chuyện cùng cậu, trong đó một cô ả dáng người cùng diện mạo tuyệt đối là như mỹ nhân xuất sắc dựa vào cửa phụ xe thể thao của cậu, tóc dài gợn sóng duyên dáng đáng yêu phân tán khắp nơi, môi đỏ giơ lên một độ cong hờ hững.

Đầu ngón tay của ả chọt chọt cửa kính.

"Trình ca, em muốn ngồi ghế phụ."

Lời nói vừa ra, những người khác không khỏi hâm mộ ghen tị. Khương Ngâm là đại mỹ nhân mới tiến vào, đối người khác đều không cho sắc mặt tốt, một lòng nhìn trúng Trình Lịch.

Trình Lịch ngồi trên ghế lái một tay khoác lên cửa sổ xe, đầu ngón tay kẹp lấy điếu thuốc dài bốc khói.

Nghe vậy, cậu liếc nhìn đối phương, hai người bốn mắt nhìn nhau, Khương Ngâm hướng cậu nháy mắt một cái. Lúc mọi người ở đây ồn ào reo hò khen hay, Trình Lịch lắc rơi tàn thuốc, từng câu từng chữ, giọng điệu táo bạo: "Mẹ nó cô đem ánh sáng từ cửa xe lão tử chặn mất rồi."

Khương Ngâm: "..."

Đám người: "..."

Trình Lịch không có cha mẹ, chỉ dựa vào di sản cha mẹ để lại cho cậu nhiều nhất chỉ có thể coi là thổ hào, mà thổ hào là tầng giai cấp thấp nhất bên trong giới bọn họ, mặc dù cậu chạy xe đẹp, người nhiều tiền tính cách tốt, nhưng vẻn vẹn chỉ là cái thân phận trẻ mồ côi, sẽ không có nhiều cô nàng kiên nhẫn xum xoe như vậy.

Chỉ là, Trình Lịch còn có một thân phận khác.

Sau khi cha mẹ của cậu bởi vì một trận ngoài ý muốn qua đời, người "cậu nhỏ*" trẻ tuổi khi đó đề nghị nhận nuôi cậu, một lần nuôi chính là mười năm. Cậu nhỏ của cậu chân từng bị thương, chưa từng cưới ai, lại ru rú trong nhà, mọi người đều phỏng đoán, làm không tốt thì đợi thêm mấy năm, Trình Lịch chơi chán, cậu nhỏ trên danh nghĩa kia liền phải sang tên đến cho cậu, kế thừa gia nghiệp của đối phương.

(*Yue: bản dịch là cữu cữu / tiểu cữu: em trai ruột của mẹ Trình Lịch. Từ sau chap này mình đa số sẽ dịch là cậu nhỏ. )

Nếu xếp hạng người đàn ông độc thân hoàng kim ở thành phố Đồng, chỉ sợ đến Hoắc Ngu đều phải kém một chút. Dư Xá – Cậu nhỏ của Trình Lịch mấy năm trước có thể nói là nhân vật phong vân, tuổi còn trẻ chỉ một người mà nâng lên gia nghiệp hai nhà, lấy đầu óc buôn bán tuyệt đối lão luyện độc ác, thời gian ngắn ngủi mấy năm đầu tư cùng xí nghiệp tăng trưởng gấp bội, có tiếng là "Bàn tay vàng".

Chỉ tiếc người như vậy lại là người tàn phế, hai chân không thể đi lại, lại hiếm khi lộ diện ở trước mặt công chúng. Tuy có đầu óc như thần, nhưng nghe nói tính cách cứng rắn ngang ngược lạnh lùng, tự nhiên không phải là người phù hợp để kết hôn.

Trình Lịch được thanh danh của cậu nhỏ mình che chở, mọi người chỉ có thể giao hảo cùng cậu, tuyệt đối sẽ không cùng cậu náo cho tách ra.

Trình Lịch mới không thèm để ý sắc mặt của người khác. Thời gian dài không mang Sở Du Du ra ngoài, cả người không dễ chịu, mười mấy năm bạn bè nói không liền không, gặp lại liền cảm giác quen thuộc cũng biến mất, để trong lòng của cậu thật sự rất buồn bực.

Đúng lúc này, điện thoại rung một tiếng, là nhắc nhở tin nhắn.

[ sáng sớm tới đây tìm tôi. ] Là số điện thoại lạ không có tên trong danh bạ.

Trình Lịch trên thân đang bùng nổ tính xấu, gọi tới một cú điện thoại. Trên thế giới này trừ bỏ cậu nhỏ không người nào dám ra lệnh cho cậu, ngoại trừ Sở Du Du ở chung mười mấy năm ngẫu nhiên cậu còn nhịn một chút. Những người còn lại, ai dám kiêu ngạo phách lối như thế, tuyệt đối không có khả năng cậu chịu đựng.

"Đây là đứa nào.." Đồ chó con..

Trình Lịch đang nói một nửa, bỗng nhiên không có lên tiếng.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một thanh âm mềm mềm mại mại: "Là tôi, Tê Diệu. Muộn như vậy quấy rầy anh rồi sao?"

Trình Lịch mới vừa rồi còn táo bạo đến muốn đánh người ánh mắt sáng lên, trong nháy mắt nở rộ ra nụ cười xán lạn như một đóa hoa hướng dương, cho dù đối phương căn bản không nhìn thấy. Thanh âm của cậu thả nhẹ, giống là sợ dọa đến đối phương: "Được chứ! Trời vừa sáng anh liền đi qua đó ngay!"

Mấy người chung quanh đưa mắt nhìn nhau.

– – ai vậy nhỉ?

"Không chơi không chơi. Tôi về."

"Trình ca anh muốn chuồn đi đâu thế?"

Một tay cậu vịn tay lái, hăng hái khí phách, mặt đầy hồng hào: "Đi uốn tóc chứ đâu!"

Nói uốn tóc quả nhiên uốn tóc, làm Tê Diệu nhận được điện thoại, lúc cô khoác lên áo khoác nhỏ đi ra ngoài cửa đón khách, cô nhìn thấy Trình Lịch đứng ở phòng khách đánh giá chung quanh, sau một lúc trầm mặc quỷ dị, bỗng nhiên rất muốn bỏ "người" chạy lấy người.

Đầu tóc Trình Lịch uốn thành từng lọn nhỏ đang lưu hành nhất hiện nay, bị thổi đến xõa tung, phối hợp với cậu mặc áo T-shirt rộng rãi cùng quần jean, từ một người trưởng thành chừng hơn hai mươi tuổi sống sờ sờ biến thành đại ca vườn trường cấp ba.

Tê Diệu mặt không biểu tình khô cằn kéo lên môi: "Anh tới rồi."

Cha Tê không ở nhà, chỉ có mẹ Tê bận việc. Mẹ Tê mặc dù không yêu thích tác phong sinh hoạt của Trình Lịch, nhưng xem ở hai nhà có sinh ý lui tới, lại thêm ngày hôm nay Trình Lịch dị thườngngoan ngoãn, lúc này mới thả cậu tiến vào. Vừa vặn Tê Diệu ở nhà buồn bực nhàm chán, có người làm bạn nói chuyện cũng tốt.

Trình Lịch ánh mắt sáng lên, chó con mắt lóe ra ánh sáng ướt át, giống như là nhìn thấy đồ hộp đựng thịt tốt nhất.

"Diệu Diệu!"

Tê Diệu: "Gâu gâu?" (Yue: Phát âm "Diệu Diệu" nghe như tiếng chó sủa, nên TD nghe nhầm:] ])

Trình Lịch: "?"

Mẹ Tê mắt thấy hai người đối thoại quỷ dị, kém chút phụt cười ra tiếng. Cô cười một tiếng, Tê Diệu lúc này mới nhớ tới còn có mẹ Tê mẫu ở bên người, cô chớp chớp mắt, nói với Trình Lịch: "Chúng ta đi đình viện một chút đi, đi phơi nắng một chút."

Trình Lịch nhìn về phía trời âm u đầy mây đen bên ngoài cửa sổ thủy tinh, không khỏi lâm vào trầm tư.

*****

Editor: Yue

Tê Diệu thuận thế nhìn về phía ngoài cửa sổ: "À..."

"Giống nhau mà." Cậu lộ ra hàm răng trắng noãn, ánh mắt nhìn qua Tê Diệu lóe ra ánh sáng động lòng người, "Em chính là mặt trời nhỏ của anh."

Ngồi ở trên ghế sô pha, mẹ Tê nhìn xem hai đứa nhỏ nói chuyện, thiếu nữ như không dám lên tiếng nói lời yêu thương đã tràn lan trong lòng đã lâu sợ người lớn nghe được, che lấy gương mặt đỏ ửng nhìn như đang phát sóng trực tiếp phim thần tượng.

Chỉ có người trong cuộc Tê Diệu: "..."

Trình Lịch hơi mở miệng cô liền biết đại sự không ổn.

Gia hỏa này rõ ràng muốn gây chuyện quấy nhiễu cô mà.

Nói Trình Lịch quấy nhiễu hoàn toàn chính xác vì cậu rất quấy nhiễu. Tê Diệu đối với cậu rất quen thuộc, lơ đãng trêu chọc tóc cô, chỉnh quần áo, thừa cơ hội để tạo khoảng cách gần gũi mập mờ giữa hai người. Trên đường đi cậu chỉ thất thần đi, mắt thấy Tê Diệu đem cậu đưa đến nơi vườn hoa nhỏ hẻo lánh, Trình Lịch cả người sung sướng đến muốn bay lên.

Tê Diệu: "..." Bình thường nhìn gia hỏa này còn được, làm sao mà ngày hôm nay càng thấy càng ngu rồi?

Trình Lịch thoã mãn trong lòng, chỉ muốn dắt tay nhỏ mềm mại của Tê Diệu. Hơi thở của cậu quanh quẩn lấy hương thơm sữa tắm dâu tây của Tê Diệu, không khỏi nhiệt huyết sôi trào, trong lúc nhất thời không nghĩ tới tương lai chỉ nghĩ hiện tại ——

Trước mặt có một gốc đại thụ thô to, hai người đi đến dưới đại thụ, vừa lúc có thể dùng như tường chắn. Trình Lịch đưa lưng về phía đại thụ, cùng mặt đối mặt với Tê Diệu, bắt đầu tự hỏi làm cách nào để đổi chỗ cho hai người.

Ngay thời khắc cậu đang kích động muốn thử, đã thấy Tê Diệu yếu yếu đuối đuối bỗng nhiên một cước nâng lên, lướt qua Trình Lịch đạp ở trên thân cây. Động tác của cô rất nhẹ, lại rất có khí thế, trong lúc nhất thời đem Trình Lịch cố định tại chỗ.

Hành động phi thường tự nhiên, không có bất kỳ cảm giác không hài hòa gì.

Trình Lịch: "..." Sao mà có cảm giác, có chút không đúng lắm ở đâu ấy nhỉ?

Chẳng qua rất nhanh cậu liền kịp phản ứng, đây tuyệt đối là cô gái nhỏ tỏ vẻ có ý tứ đối với cậu. Trình Lịch giật mình, thế nhưng muốn cúi đầu, hướng đến cánh môi xinh đẹp hồng hào mềm mại của cô.

"Ngao ngao ngao!"

Lỗ tai đột nhiên bị nhéo, lực đạo xiết lại dị thường quen thuộc, nghiền ép lấy số lượng xương sụn không nhiều lắm trên tai cậu. Trình Lịch phản xạ có điều kiện kêu thảm nói: "Sở Du Du cậu điên rồi... Sao..."

Lời nói của cậu đột nhiên im bặt.

Trình Lịch ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm Tê Diệu.

Cái cách ra tay cùng lực đạo cực kỳ tàn ác này, cậu cảm thụ qua vô số lần, làm sao có thể là Tê Diệu ở trước mặt.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, rơi vào trầm mặc yên lặng.

Hơi gió thổi qua, vài hoa anh đào đầu cành cây có chút rung động, từng mảnh từng mảnh cánh hoa rơi tán loạn trên mặt đất.

Trình Lịch nuốt nuốt yết hầu khô khốc.

"Em... Ai vậy."

Tê Diệu bình tĩnh thu hồi chân, bắt đầu tinh tế tiết lộ: "Lớp chồi ở nhà trẻ, chuyện cậu tè ra giường bị tớ phát hiện sau đó thẹn quá hoá giận, hai chúng ta đánh một trận, cậu bị tớ kéo rớt mấy chục cọng tóc."

"Năm đầu trung học năm đó, cậu đem nam sinh lớp bên cạnh xem như con gái, viết cho người ta một phong thư tình, chữ sai hết bài này đến bài khác. Sau đó bị phát hiện đẩy lên trên đầu tớ, làm hại tớ ở ngay trước toàn trường đọc một lần."

"Cậu có một lần cảm mạo chơi trò chơi cười ra bong bóng nước mũi."

"Cậu chơi Quyền Hoàng siêu cấp thối còn không nguyện ý nhận thua."

"Tớ giúp cậu theo đuổi hoa hậu giảng đường, giúp cậu viết qua thư tình, giúp cậu tìm lý do nói dối, giúp cậu gian lận miễn cho cậu đi thi toán học..."

"Ngừng ngừng ngừng!!!"

Mắt thấy nội tình đều muốn bị phơi ra ánh sáng, mặt Trình Lịch đều tái rồi.

Cậu giống như gặp quỷ, ngơ ngác mà nhìn thẳng chằm chằm vào Tê Diệu, sau một lúc lâu cũng chưa lấy lại tinh thần. Trình Lịch lại dụi dụi mắt lại xoa xoa mặt, bốp một cái tát lên trên mặt mình, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ đỏ lên một mảnh, hiển nhiên biểu hiện vừa rồi như quỷ nhập vào người.

Sắc mặt Trình Lịch lúc xanh lúc trắng, biểu lộ cứng đờ, khẩn trương đến cả người đều đang run rẩy: "Tớ không nghe lầm chứ? Cậu... Cậu..."

"Suỵt, không thể nói ra được." Tê Diệu nghiêm túc nhìn qua cậu, "Chuyện này, trời biết đất biết, cậu biết tớ biết."

Trình Lịch bừng tỉnh đại ngộ, dùng một loại biểu lộ cực kì khủng bố, run rẩy hỏi: "Cậu chết rồi à?"

Tê Diệu: "..."

Giờ phút này trong mắt của cô, Trình Lịch đã chết đến mức không thể chết thêm.

Nếu không phải sợ bị người khác phát hiện không hợp lý, đã sớm vặn lấy lỗ tai Trình Lịch hành hung một trận, đoán chừng cậu cũng không dám né tránh.

Tê Diệu đè thấp giọng, nhỏ giọng nói ra: "Linh hồn của tớ bám vào trên người của Tê Diệu đó!"

"Cái gì? Vậy, vậy trên người cậu là cái gì?"

"Nếu biết là cái gì tớ còn đến nỗi vây ở chỗ này hay sao?"

Trình Lịch ngốc nửa ngày, rốt cục kịp phản ứng, cũng rốt cục ý thức được chuyện này đối với "Tê Diệu" nói tới nghiêm trọng đến mức nào.

"Diệu Diệu... Ách không, Du Du..."

"Cậu vẫn là gọi tớ Diệu Diệu đi, nhất định phải nhớ kỹ, ở trước mặt bất kỳ người nào đều tuyệt đối không thể lộ tẩy."

Trong khoảng thời gian ngắn, nhân sĩ Trình Lịch thành công từ người không biết chuyện biến thành chó săn tận tâm và trung thành.

Cậu biểu lộ nghiêm túc: "Cậu muốn tớ làm cái gì?"

"Có hai chuyện. Chuyện thứ nhất, biết rõ ràng đồ vật của tớ bị bán đi đang ở đâu.

Chuyện thứ hai, giúp tớ tìm xem có đại sư nào đáng tin cậy, chuyện này quá mơ hồ, mặc dù tớ cũng không dám tin tưởng, nhưng trước mắt không có bất kỳ biện pháp gì để giải quyết.

Chuyện thứ ba, nhất định phải giúp tớ nhìn chằm chằm cô nàng kia, miễn cho nàng ta dùng thân thể của tớ làm chuyện xấu."

Trình Lịch gật đầu như giã tỏi, nhưng ánh mắt một mực liếc về phía chân nhỏ của Tê Diệu.

Tê Diệu phản ứng cực nhanh: "Cậu nhìn nơi này làm gì vậy?"

Trình Lịch do dự một chút, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Cậu... Có bay được hay không?"

Tê Diệu: "..."

*

Trên lỗ tai Trình Lịch mang theo mấy dấu đỏ trở về.

Cậu không hề lưu lại ăn cơm trưa là sợ giờ phút này tâm thần có chút không tập trung lộ ra chân tướng, hiện tại quan trọng nhất chính là sửa sang lại mạch suy nghĩ, biết rõ ràng nên làm như thế nào tương đối tốt.

Về đến nhà, cậu ngồi ở trên ghế sô pha trên phòng khách lầu một, bỗng nhiên che mặt, phát ra tiếng nghẹn ngào thống khổ.

Quản gia sợ hãi.

"Thiếu gia làm sao vậy? Là thân thể không thoải mái hay sao?"

Trình Lịch thống khổ lắc đầu.

"Xong đời rồi..."

Đến ngay cả thời điểm mắng cậu, mà mẹ nó như thế nào cậu cũng thấy đáng yêu là sao hả giờiiiiii!

Tác giả có lời muốn nói:

Tê Diệu: Chào mọi người, đây là đồng lõa của tôi.

Trình Lịch: Dùng từ hình như không đúng lắm phải không??

Thấy mọi người đang hỏi nam chính, khẳng định không phải Hoắc Ngu là được rồi _(:з" ∠)_

*****

Editor: Yue

Kết thúc lần thứ nhất bàn luận, Tê Diệu cùng Trình Lịch chính thức kết thành liên minh, từ Trình Lịch chủ ngoại, phụ trách canh chừng truyền lại tin tức, Tê Diệu chủ nội, phụ trách chỉ huy hành động cùng quyết định bước kế tiếp. Vì tính chất giữ bí mật, bọn họ quyết định đem cái tên của cô nàng kia đổi thành danh hiệu "Anh anh anh".

Ở trong mắt người khác, sự tình liền không đúng như vậy.

Từ một lần sau khi trơ mắt nhìn tên nhóc Trình gia đi tìm Tê Diệu, Tê Diệu vừa nghe điện thoại rung lên tiếng tin nhắn là con mắt lóe sáng cấp tốc cầm điện thoại di động lên, ngẫu nhiên không cẩn thận nhìn đến màn hình điện thoại di động, phía trên sáng loáng đều là tên Trình Lịch, Tê Diệu có khi cũng sẽ tránh bọn họ đi vụng trộm gọi điện thoại, hành vi tác phong cực kỳ giống thiếu nữ yêu sớm.

Hành vi này đem cha Tê mẹ Tê lo lắng sắp hỏng rồi.

Tê Diệu cùng con cái của người khác không giống, con bé còn đơn thuần, tuổi tác quá nhỏ, lại thiếu hụt rất nhiều thường thức sinh hoạt. Trình Lịch bản tính không xấu, nhưng cũng không thích hợp với kiểu bé ngoan như Tê Diệu.

Ban đêm, bầu không khí một nhà ba người đang hài hòa ăn cơm, bỗng nhiên truyền đến một tiếng điện thoại ong ong chấn động. Mẹ Tê cách gần đó, ánh mắt liếc qua liếc nhìn màn hình điện thoại sáng lên, liền nhìn thấy là tin nhắn đến từ Trình Lịch.

Trình Lịch: "Anh anh anh dự định bỏ nhà ra đi."

Mẹ Tê: "?"

Tê Diệu giật mình, cũng không lo tiếp tục ăn cơm, quẳng đũa xuống nói một câu "Con ăn no rồi", liền cực nhanh chạy đến phòng ngủ gọi điện thoại cho Trình Lịch, lưu lại hai mặt già nhìn nhau.

Mẹ Tê: "Thằng nhóc này bỏ nhà ra đi, nói cho Diệu Diệu nhà chúng ta làm cái gì?"

Cha Tê bổ não khá gắt: "Thằng nhóc đó chẳng lẽ muốn lừa gạt Diệu Diệu [đưa nhau đi trốn] cùng nó hay sao?"

Mẹ Tê: "... Phải gọi điện thoại cho Tê Vọng."

Vài ngày gần đây Tê Vọng bề bộn nhiều công việc, thời gian trở về nhà đều không có, chỉ có thể ngẫu nhiên lợi dụng thời gian rảnh rỗi mà gọi điện thoại, hỏi thăm tình huống gần đây nhất.

Sự tình Tê Diệu cùng Trình Lịch có qua lại anh biết rõ ràng, nhưng cũng không biết quan hệ của hai người ngày càng thêm chặt chẽ, cha Tê mẹ Tê cũng là sợ lấy tính cách nghiêm khắc của Tê Vọng tất nhiên sẽ gậy đánh uyên ương, cũng không có nói chuyện gì nhiều, bọn họ chỉ muốn để Tê Diệu giao lưu nhiều thêm mấy người bạn, cho dù là dạng bạn bè không đứng đắn giống như Trình Lịch này.

Hiện tại ngược lại thì hay rồi, hai đứa thế mà lập mưu cùng nhau bỏ trốn luôn?

Điện thoại vừa tiếp thông, mẹ Tê như đem ngọn nguồn sự tình từ hạt cát cũng nói hết rành mạch, vẫn không quên giải thích khả năng mình phỏng đoán chuyện bỏ trốn. Đầu điện thoại bên kia Tê Vọng trầm mặc một lát, nói: "Con đã biết."

Văn phòng to như vậy chỉ có hai người là Tê Vọng cùng thư ký, ban đầu đang sắp xếp bàn giao xuống lịch trình kế tiếp trong ngày, giữa đường nhận điện thoại, thư ký cũng không biết có nên tiếp tục hay không.

Tê Vọng ra hiệu để hắn đợi một chút, tiếp tục gọi cho một cái tên khác trong danh bạ.

"Thật xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang bận xin vui lòng..."

Tê Vọng trầm mặc.

Anh cúp điện thoại, cầm di động nhìn về phía cửa sổ sát đất. Toà nhà văn phòng to lớn tầm nhìn vô cùng tốt, từ góc độ này quan sát, có thể nhìn thấy hơn phân nửa cảnh đêm phồn hoa cùng mặt sông của thành phố Đồng.

Tê Vọng chờ đợi, thư ký cũng ở một bên ngây ngốc chờ.

Hai phút đồng hồ sau, anh gọi lại một lần nữa.

"Thật xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang bận xin vui lòng..."

"..."

Sau mười phút.

Trong văn phòng lần nữa vang lên thanh âm nhắc nhở. Thư ký chân đứng muốn tê, run lẩy bẩy như chim sợ cành cong nhìn chằm chằm Tê Vọng. Không phải bởi vì thời gian đứng thẳng quá lâu, mà là do tập trung nhìn Tê Vọng mỗi một lần gọi điện thoại là hắn lại phóng đại cảm xúc có chuyện chẳng lành làm hắn không tự chủ được mà thần kinh căng thẳng, toàn thân cứng đờ.

Đây là năm thứ năm hắn đi theo Tê Vọng, thật lâu cũng chưa từng gặp qua sắc mặt Tê Vọng có thể thối như thế.

Thư ký nghĩ, bất luận bên kia đầu điện thoại là ai, khẳng định đều phải xong đời.

Tê Vọng trầm tư thật lâu.

Anh đặt di động lên bàn, quay mặt chỗ khác nhìn về phía thư ký, thư ký run lên, cẩn thận từng li từng tí cẩn trọng đặt câu hỏi: "Ngài muốn tôi làm cái gì?"

"Giúp tôi liên hệ ——

Dư tiên sinh."

*

Một cú điện thoại Tê Diệu liền gọi gần nửa tiếng. Cô cùng Trình Lịch hình thức ở chung chính là như thế, hai người đều không phải người nói nhiều, nhưng luôn có thể cậu một câu tôi một câu dông dài một lần mấy tiếng đồng hồ, còn thay nhau ghét bỏ đối phương lãng phí thời gian của mình.

Nói thời gian dài như vậy, tập trung ý chính cũng chỉ có một việc:

Đó chính là, bất kể như thế nào đều phải ngăn cản Sở Du Du rời khỏi Sở gia.

Nếu đối phương muốn tiền tài tiêu sái đồng thời còn muốn tự do, thì chỉ có thể dùng hiện thực tàn khốc nói cho nàng ta biết chỉ có thể chọn một kiểu. Trình Lịch nghĩ nửa ngày, quyết định lôi kéo đối phương hảo hảo tâm sự, đem sự tình phân tích rõ ràng, miễn cho đối phương ở bên ngoài chịu đau khổ, hại đến bọn họ cũng lo lắng.

Tê Diệu biểu thị, nhiệm vụ quan trọng như thế chỉ có thể xin nhờ Trình Lịch mà thôi!

"Cốc cốc cốc."

Ngoài cửa vang lên thanh âm ôn nhu của mẹ Tê: "Diệu Diệu, mẹ có thể đi vào được không?"

"A, Được." Tê Diệu trong nháy mắt từ tư thế đại tỷ bắt chéo hai chân thay đổi cực nhanh thành khoanh chân ngồi ở trên giường, vẫn không quên thuận tay mò lên trên giường ôm thú bông bự màu trắng vào trong ngực.

Mẹ Tê mở cửa, liền nhìn thấy Tê Diệu nhu thuận dịu dàng ngoan ngoãn như con cừu nhỏ ngồi ở trên giường, bàn chân nhỏ trắng noãn lắc qua lắc lại, để cho người ta hận không thể ôm vào trong ngực dùng sức bóp hai lần.

Bà bưng một đĩa dâu tây mới đặt ở đầu giường, ngồi ở bên cạnh Tê Diệu, ý cười từ tốn nói: "Mẹ có thể nói chuyện phiếm tâm sự với con được không?"

"Được ạ." Chỉ là, trò chuyện cái gì vậy nhỉ?

*****

Editor: Yue

Mẹ Tê bỏ ra thời gian mấy tiếng đồng hồ để giảng thuật một đống lớn truyền kỳ cổ đại cùng chuyện xưa, từ« Thái Bình Quảng Ký », « Liêu Trai Chí Dị », « Sưu Thần Ký » cứ thay phiên nhau mà đến, lưu loát mà nói có sách, mách có chứng, hàm ý bên trong văn học có thể nói là khá phong phú.

Tê Diệu nghe một hồi liền rõ ràng ý tứ của bà. Mẹ Tê giảng thuật chuyện xưa đơn giản vây quanh mấy phương diện —— tiểu tử nghèo kéo theo tiểu thư khuê các bỏ trốn xảy ra kết cục thê thảm, tiểu thư khuê các ngốc bạch ngọt bị Tiểu Tam chen chân lừa gạt, tiểu thư khuê các thiếu kinh nghiệm xã hội bị nam nhân miệng lưỡi trơn tru lừa bịp...

Tê Diệu nghe mà đau cả đầu.

Mãi mới chờ đến lúc mẹ Tê vừa lòng thỏa ý giảng xong, bưng một đĩa dâu tây hầu như không động tới rời đi, Tê Diệu mãnh liệt uống mấy ly nước, đầy trong đầu đều là Vương Bảo Xuyến ở Hàn Diêu trong lúc đó trải qua khổ sở thê thảm như thế nào khi đợi Tiết Bình Quý*.

(Yue: 2 nhân vậy trong phim Love Amongst War: Phim kể lại quá trình lưu lạc dân gian thái tử Tiết Bình Quý cùng tam tiểu thư của Tướng quốc Vương Bảo Xuyến. Họ cùng trải qua đau khổ, cường quyền và sự bần cùng để tận hưởng hạnh phúc lứa đôi. )

Đúng rồi, còn Trình Lịch ở bên kia!

Mấy tiếng không thấy điện thoại, còn không biết Trình Lịch có thành công hoàn thành nhiệm vụ hay không. Tê Diệu cầm điện thoại di động lên, mở khoá màn hình, liền thấy mấy tin nhắn từ Trình Lịch.

"Yên tâm, tớ lập tức xuất phát."

"Cậu nhỏ của tớ nói ban đêm muốn tìm tớ nói chuyện, quản cậu nhỏ làm gì, vấn đề không lớn gì đâu!"

"... Tớ giống như bị giam / cấm cửa rồi, không có chuyện gì, trước tiên để tớ làm xong vụ này, vấn đề không lớn gì đâu!"

"Có người đến bắt tớ. Đậu xanh rau má. Chẳng qua vấn đề không lớn gì đâu!"

"Tớ cách Sở gia rất gần đó! Đợi chút nữa chuyện thành công tớ gửi tin cho cậu #%@&% "

Nhìn thấy đoạn mã hỗn loạn sau cùng, Tê Diệu một mặt dấu chấm hỏi: "???"

Một tin nhắn cuối cùng là gửi từ hai tiếng trước đó. Hai tiếng rồi, Trình Lịch còn chưa gửi thêm tin nhắn nào, Tê Diệu có loại dự cảm xấu.

Trên điện thoại di động hiện thời gian là 22: 03, Trình Lịch chắc chắn sẽ không đi ngủ ở cái giờ này. Tê Diệu cầm di động do dự vài giây đồng hồ, vẫn quyết định gọi điện thoại cho đối phương.

"Tít, tít, tút..."

Cùng lúc đó.

Màn cửa trong phòng ngủ Trình Lịch bị kéo lên, đèn được bật sáng, mô hình đắt đỏ quý giá cùng đủ loại loại tai nghe bị ném loạn xạ ở trong phòng, hai đầu ga giường bị cột thành mảnh dài, một bên ném tới bên cạnh cửa sổ thủy tinh, hẳn được coi như là hiện trường muốn chạy trốn.

Mà kẻ khởi xướng đang uể oải ngồi ở trên giường.

Đối diện cậu là một khung xe lăn, trên xe lăn có một người đàn ông đang ngồi, bên cạnh là quản gia tinh thần quắc thước, cầm tấm thảm choàng ở trên đầu gối đối phương.

Đúng lúc này, điện thoại của Trình Lịch bỗng nhiên vang lên tiếng chuông: "Tiểu bảo bối của anh ơi ~ tiểu bảo bối ơi ~..."

Tiếng chuông sung sướng cùng bầu không khí trầm thấp ở giờ phút này không hề hợp nhau, mắt Trình Lịch trông mong nhìn xung quanh, chỉ muốn quản gia đem điện thoại di động trả lại cho cậu. Chỉ thấy người đàn ông ngồi ở trên xe lăn vươn tay, quản gia liền đưa di động đưa cho hắn.

Một giây sau, điện thoại được kết nối.

Trong phòng vang lên một tiếng nói khàn khàn: "Alo."

Đầu điện thoại bên kia Tê Diệu sửng sốt hai giây, biến sắc, lập tức giống như gặp quỷ nhanh chóng cúp điện thoại.

Xong đời, Trình Lịch lại bị bắt mất rồi!

Cô quen biết Trình Lịch nhiều năm như vậy, biết Trình Lịch một khi phạm lỗi sẽ bị nhốt mấy ngày. Xưa nay cô không dám đi Dư gia, càng không có trực tiếp cùng cậu nhỏ của Trình Lịch chào hỏi qua, biểu hiện còn sợ hơn so với Trình Lịch.

Nhiệm vụ đi sứ lần thứ nhất của Trình Lịch, bị vùi dập giữa chợ.

"..."

Tê Diệu ngồi ở trên giường suy nghĩ một lát, bỗng nhiên không nóng nảy. Cô đột nhiên nghĩ đến, lấy tính cách tính toán chi ly của cha Sở, chắc chắn là sẽ không để cho đối phương chạy xa. Mà biện pháp để cho đối phương chỗ nào cũng đi không được chính là ——

Sở Du Du rời khỏi Sở gia, cả người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bất luận là cha Sở đa mưu túc trí, hay là Sở Giảo Giảo nhìn không ra cảm xúc, đều khiến nàng ta mệt mỏi chống đỡ, mỗi lần nói chuyện cùng bọn họ đều phải lấy ra trăm triệu tế bào não, cái loại vô cùng chán ghét này khiến nàng ta đổ hết lên đầu Sở gia.

Trước tiên nàng ta tính lấy thẻ rút tiền, ngồi ở trên taxi quyết định trước đónên tìm khách sạn ở một đêm, sau đó mua vé máy bay đi ra ngoài chơi một chuyến, sau đó lại suy xét đi thành phố nào mua phòng định cư.

Tài xế dừng xe, nói: "Chào ngài, đã đến khách sạn."

Sở Du Du tiến vào đại sảnh khách sạn, nàng ta đặt trước phòng tổng thống tốt nhất xa hoa nhất cùng phục vụ spa, chính là muốn trải nghiệm cuộc sống của người có tiền một chút. Thân phận*, chứng minh cùng thẻ ngân hàng được lễ tân tiếp nhận, không bao lâu sau, lễ tân xin lỗi nói: " Quý cô này, còn có cái thẻ nào khác không, tấm thẻ này quét không được."

(*: dáng dấp hay là chỉ xuất thân và địa vị trong xã hội.. Ý ở đây nói là đang kiểm tra xem có đúng người đã đặt phòng từ trước hay không)

Sở Du Du lắp bắp kinh hãi: "Làm sao lại như vậy được chứ?"

Nàng ta lại lấy ra hai tấm thẻ khác đưa cho đối phương, chỉ thấy lễ tân cầm thẻ quét một chút, vẫn là lắc đầu: "Không được rồi. Ngại quá."

Sở Du Du cầm điện thoại di động lên, liền nhìn thấy tin nhắn biểu hiện trừ phí thất bại.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Nàng ta vội vàng tự tra xét, phát hiện tất cả thẻ ngân hàng thuộc sở hữu của mình đều bị đóng băng, một phân tiền đều không dùng được.

Sở Du Du hoảng sợ, mắt thấy ánh mắt nhân viên lễ tân càng lúc càng không thích hợp, nàng ta lướt qua từng số điện thoại một lần, không tìm ra ai có thể tín nhiệm được. Sở Du Du khẽ cắn môi, vẫn là ấn mở khung chat gửi tin tức.

"Tê Diệu, em có thể cho chị mượn ít tiền được không?"

• Tác giả có lời muốn nói:

Tê Diệu: Bỗng nhiên xoay người còn phải làm địa chủ nữa nha (vắt chân)

Crypto.com Exchange

Chương (1-56)