Truyện:Nữ Chính Xuyên Sách Trả Thân Thể Cho Ta! - Chương 44

Nữ Chính Xuyên Sách Trả Thân Thể Cho Ta!
Trọn bộ 56 chương
Chương 44
Kinh diễm
0.00
(0 votes)


Chương (1-56)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Editor: Yue.

Không nói chuyện kỹ xảo đánh đàn dương cầm như thế nào, vẻn vẹn cái bộ tư thế kia, liền có phong phạm của cấp bậc đại sư.

Sở Giảo Giảo chỉ để đầu ngón tay đáp lên trên phím đàn, hướng phía dàn nhạc gật đầu ra hiệu bọn họ có thể nghỉ ngơi một lúc. Ngày hôm nay chị ta vì biểu hiện ra chính mình, đương nhiên không cần dàn nhạc làm nền. Vì thế, Sở Giảo Giảo cố ý chọn lựa tác phẩm mà chị ta giỏi nhất, cũng chính là khúc « chuông » được Franz Liszt cải biên từ phiên bản của Paganini[1].

Cái khúc này, lúc trước Sở Giảo Giảo gảy hơn hai tháng, mới miễn cưỡng cầm xuống được, càng về sau càng có chỗ kinh diễm.

Chị ta đã hồi lâu không ở hội trường âm nhạc hợp tấu đàn dương cầm, nhưng chỉ nhìn bộ dáng nhã nhặn lịch sự mà ưu nhã kia, liền biết vừa ra tay là bất phàm.

Lúc ban đầu của « chuông », tựa như là bắt chước máy móc đồng hồ chuyển động, phát ra tiếng vang tích tích đáp đáp, tiết tấu cực nhanh, diễn tấu rất khó, dưới yêu cầu độ khó diễn tấu cao còn cần cần phải nắm chắc biến hóa tình cảm trong đó, có thể nói là một bài đá thử vàng dành cho "Đại sư".

Tê Diệu đứng ở dưới đài, nhìn hai tay của chị ta đặt trên phím đàn, phát ra tiếng vang thanh thúy, như đồng hồ leng keng.

Một bản này Sở Giảo Giảo càng muốn thêm mềm nhẹ, đương nhiên, chị ta cũng sợ vào trường hợp như hôm nay hạ phím sai sẽ xấu mặt. Đám khách khứa ở đây đều được rèn luyện qua nhiều trường hợp, lỗ tai từng người đều độc vô cùng, nếu thật sự xảy ra sai sót, nhất định sẽ bị vụng trộm chê cười.

Đây là sự tình mà Sở Giảo Giảo tuyệt đối không cho phép.

Chị ta ngồi ở bên cạnh dương cầm, đàn tấu một khúc dương cầm này, cả người tản ra mị lực mà ngày bình thường chưa bao giờ có. Thời điểm chị ta chuyên chú, mặc cho ngón tay ở trên phím đàn tung bay du tẩu, nghe được lòng người thoải mái, khách khứa ở đây dồn dập gật đầu.

Sở Giảo Giảo đã có thể cảm nhận được tia sáng kỳ dị lấp loé của bọn họ rơi ở trên người chị ta.

Chị ta lơ đãng bấm sai mấy cái âm, cũng may không ảnh hưởng toàn cục. Ở trước mặt người không có chuẩn bị luyện tập, không nhìn bản nhạc mà có thể đàn tới trình độ như vậy, dùng thiên tài để hình dung tuyệt đối là khích lệ khiêm tốn.

Bởi vậy, đương lúc chị ta đứng lên hướng tới đám người khom lưng, ở đây bộc phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Chỉ có Tê Diệu đứng ở hàng thứ nhất tương đối lạnh mặt, đến tay đều lười nâng.

Có mấy tên khách nữ đem động tác của cô nhìn ở trong mắt. Các cô nàng cùng Sở Giảo Giảo giao tình tốt, lại từ trước đến nay không quen nhìn Sở Du Du, trước loại trường hợp này đương nhiên nhịn không được mở miệng châm chọc.

"Sở Du Du, cô là cảm thấy chị gái của cô đàn không dễ nghe hay sao? Vì cái gì mà không vỗ tay thế?"

Vừa mới nói xong, người chung quanh dồn dập nhìn về phía Tê Diệu.

Bất luận là người ở dạng giai cấp gì, thời điểm bát quái nổi lên đều bát quái như nhau. Ý nghĩ của bọn họ rất đơn giản, ở dưới hoàn cảnh như Sở gia như vậy, trước đó lại có Hoắc Ngu từ hôn, hai người rất khó lại chọn được người chồng hợp ý.

Sở Du Du không giống như Sở Giảo Giảo hưởng danh dự từ giới nghệ thuật, dù không có phong quang như lúc trước ở cùng Hoắc Ngu, ở loại tình huống phong thái của Sở Giảo Giảo như thế này sẽ chỉ tôn lên cô không còn gì khác.

Chỉ là vỗ tay cũng không nguyện ý vỗ, có thể thấy được lòng dạ cao đến cỡ nào.

Tê Diệu miễn cưỡng nói ra: "Tôi cầm ly rượu, không có cách nào vỗ tay."

Vốn hẳn là tìm lý do xuống đài, đối phương lại không thức thời cười lạnh một tiếng: "Lời nói chướng mắt ghê, không bằng cô cũng biểu diễn một chút đi?"

"..."

Tê Diệu hơi hơi nhướng mày.

Đối với Tê Diệu châm chọc, ngay từ đầu Sở Giảo Giảo cũng không có ngăn cản. Cho đến thời điểm sự tình phát triển hơi có vẻ gay cấn, lúc này chị ta mới giả mù sa mưa xua xua tay nói: "Em ấy không được đâu, các cậu đừng lấy em gái tớ ra nói giỡn nữa."

"Đàn một khúc đi, loại dụng cụ âm nhạc như dương cầm này, mọi người ai cũng biết. Dù là đàn một bài « sung sướng tụng », cũng coi như là giúp mọi người cùng nhau vui vẻ nha."

Sở Giảo Giảo mím môi mỉm cười, nhìn như khó xử mà nói: "Vẫn là để tớ lại đàn một bản đi."

Sở Giảo Giảo trong lòng tính toán đến rõ rành rành. Đứa con gái này cái dụng cụ âm nhạc gì cũng không biết, lên đài cũng chỉ là làm trò mèo, cho dù là bị nhục nhã cũng sẽ không lên đài để biểu diễn, nếu không sau đó đối mặt chính là phạm vi tiếng cười nhạo càng lớn hơn.

Chị ta đang muốn tiếp tục nói, đã thấy cô gái cầm ly rượu đứng dưới đài, nói: "Thế tôi liền đàn một khúc vậy."

Nụ cười Sở Giảo Giảo đột nhiên đọng lại, ngay cả mấy người vừa mới gây sự vừa rồi cũng ngẩn người, không nghĩ tới cô cũng dám đáp ứng.

Nếu mất mặt ở chỗ này, chỉ sợ, cả một đời Sở Du Du cũng đừng nghĩ lại bước vào xã hội thượng lưu nửa bước. Bọn họ đều cho rằng cô chẳng qua là nhất thời bị tức giận che mất lý trí, có khách khứa đứng ngoài quan sát đang tìm lý do, để cho sự tình không cần phải phát triển đến tình trạng nông nỗi khiến người ta không cách nào thay đổi được.

Sở Giảo Giảo: "Em.."

* * *

  • [1] khúc "chuông" có tên là: "La Campanella" (tiếng Ý, nghĩa là chiếc chuông nhỏ), bài này do nghệ sĩ Niccolò Paganini đàn trên violon và được Franz Liszt cải biên thành bản piano. Tìm hiểu thêm trên GG nha.

*****

Trong một nháy mắt, chị ta thật sự cho rằng đứa em gái kia đã trở về.

Tê Diệu vượt qua chị ta, ngồi ở trước mặt dương cầm. Cô uống nửa ly rượu đỏ, hướng tay bass phía bên cạnh ra hiệu đón lấy, lúc này mới không nhanh không chậm duỗi ra ngón tay. Xem ra Sở Giảo Giảo đã sớm chuẩn bị, đem móng tay cắt sạch sẽ, Tê Diệu kiểm tra móng tay một lần, xác định không có gì đáng ngại, ngay trước mặt mọi người, ánh mắt chuyên chú, đàn lên đoạn đầu khúc phổ.

Cỗ thân thể vô dụng này hồi lâu chưa đụng dương cầm, một đoạn điệu Valse vui sướng chạy đều đều, dẫn tới đám khách khứa dưới đài hai mặt nhìn nhau, có người chế giễu có người xấu hổ.

Sở Giảo Giảo ngay từ đầu bị hoảng sợ, trong lòng lo sợ bất an, đợi cho tiếng đàn dương cầm trên đài vang lên, chị ta lặng yên không một tiếng động mà nhẹ nhàng nhẹ nhàng thở ra, còn giả bộ giống như chị gái đầy quan tâm đối với người chung quanh khẽ cười nói: "Em ấy không thể nào chạm tới dương cầm đâu, dạng trình độ thế này đã rất tốt rồi."

Mấy người bên cạnh khách khí khen: "Đúng là thế. Chẳng qua có châu ngọc là cô ở phía trước, nên vẫn kém xa nha."

Mấy người khen ngợi thổi phồng đến mức đem Sở Giảo Giảo sắc mặt ửng đỏ, liên tục xua tay.

Bọn họ đều chờ đợi Tê Diệu tự mình dừng lại, miễn cho ma âm quấn quanh màng nhĩ.

Lúc này.

Tê Diệu ngồi ở trước mặt dương cầm lại hoạt động ngón tay một chút, Sở Giảo Giảo cho là trong lòng cô khó xử, đang muốn giả mù sa mưa thay cô tìm cái lý do, để cho cô hổ thẹn mà xuống đài. Tê Diệu bỗng nhiên hướng bọn họ nhìn lại, cô nghiêng mặt, tóc dài vũ mị, một đôi mắt đào hoa lại xinh đẹp kinh tâm động phách.

Tê Diệu cười như không cười mà nói: "Khúc dương cầm tôi muốn diễn tấu, cũng là « chuông »."

Lời nói vừa ra, mọi người ồ lên, không nghĩ tới cô vì hòa nhau một ván, lại nghĩ ra chủ ý như thế, thật đúng là trẻ người non dạ.

Không đợi những người khác khuyên can, một đôi tay trắng noãn rơi vào trên phím đàn. Ở thời điểm bọn họ chờ đợi ma âm không được đầy đủ phát ra, chỉ thấy hai bàn tay kia đột nhiên bắt đầu chuyển động. Từ phím đàn nhỏ vụn đánh thành tiếng âm nhạc nối liền, càng ngày càng vang, càng ngày càng vang, giống như dã thú đã ẩn núp lâu năm, đột nhiên tỉnh lại, thanh âm từ ngón tay đập vào trên phím đàn cực vang, phong cách cùng Sở Giảo Giảo hoàn toàn là khác biệt.

Nếu nói Sở Giảo Giảo là nước chảy róc rách, cô gái ngồi ở trước mặt dương cầm kia là sóng gió mãnh liệt, sóng to gió lớn. Từng tiếng tiếng vang, trong nháy mắt làm cho cả đại sảnh đều an tĩnh lại.

Cô giống như đem dương cầm xem như nhạc cụ gõ, thỏa thích đem tất cả cảm tình mãnh liệt phức tạp trong lòng phát tiết ở trên dương cầm.

Không người lên tiếng, tất cả mọi người nhìn đến trợn mắt há hốc mồm. Trong lúc nhất thời, một đạo nghi vấn xoay quanh ở trên đỉnh đầu của tất cả mọi người --

Đây là cái cô Sở Du Du không còn gì khác đó sao?

Ngón tay Tê Diệu rung động ở trên phím đàn, giống hai con bướm đêm tùy ý tung bay, người xem hoa cả mắt, đáp ứng không xuể, chỉ biết ngây ngốc mà nhìn cô.

Ở thời niên thiếu, cô cũng đã từng nghĩ qua một màn này. Ở dưới ánh đèn vạn chúng chú mục*, cô tùy ý đàn tấu khúc nhạc, để tiếng đánh từ phím đàn vang vọng ở mỗi một cái góc của sảnh âm nhạc. Thế nhưng về sau, phát sinh quá nhiều chuyện, cô bị cha Sở cố tình đoạn tuyệt bất luận cái cơ hội gì để chính mình có thể thi triển tài hoa, chỉ vì cô không đủ nghe lời.

(*Yue: Hình như là tâm điểm cho mọi người chú ý)

Cô chịu qua đánh, cũng chịu qua mắng, bị lấy lý do xuất ngoại uy hiếp, còn đã từng bởi vậy chịu đói hai ba ngày, té xỉu trên đất thì mới vội vàng từ bỏ.

Cũng chính là ngay lúc đầu tiên tỉnh lại trên giường bệnh đó, cô từ bỏ giấc mộng của mình, không nguyện ý làm con rối bị giật dây trong tay cha Sở.

Từ đó về sau, Tê Diệu diễn tấu chỉ vì chính cô. Cho dù là Trình Lịch, cũng hiếm khi nghe được cô đề cập tới dương cầm.

Giờ phút này, trong đầu của cô thổi qua từng màn hình ảnh thời niên thiếu, hoặc là thất vọng, hoặc là thống khổ, giống như định mệnh sắp đặt, có một thanh âm nói cho cô, cô nhất định phải trở thành vật làm nền của Sở Giảo Giảo, cô sinh ra chính là vai phụ trong câu chuyện xưa của người khác.

Nhưng mà, ai sinh ra đều là cá thể độc nhất vô nhị, vì cái gì cô sinh ra cũng chỉ có thể thành vật làm nền cho người khác? Vẻn vẹn bởi vì cô là con gái thứ hai của Sở gia? Vẻn vẹn bởi vì, hết thảy ở thời điểm mười tháng hoài thai sớm đã định ra số mệnh như vậy?

Nhưng cô không phải nữ phụ!

Cô cũng nên có được nhân sinh vốn thuộc về chính mình!

"Băng!"

Ngón tay đập ầm ầm ở trên dương cầm, dư âm ngột ngạt kéo dài, kết thúc màn diễn tấu không thể tưởng tượng nổi này. Đám người đứng ở dưới đài lặng yên im ắng.

Tê Diệu ngồi ở trên ghế trầm mặc một lát, vạn chúng chú mục phía dưới lại không có tinh thần phấn chấn như vừa rồi. Sau một lúc lâu, cô nghiêng mặt qua, bên trong con ngươi mang ý cười như ẩn như hiện nước mắt.

"Diễn tấu của tôi, kết thúc."

  • Tác giả có lời muốn nói:

Không có ai sinh ra mà là vai phụ, mỗi người đều là nhân vật chính ở trong câu chuyện xưa của chính mình.

Crypto.com Exchange

Chương (1-56)