Truyện:Nữ Chính Xuyên Sách Trả Thân Thể Cho Ta! - Chương 36

Nữ Chính Xuyên Sách Trả Thân Thể Cho Ta!
Trọn bộ 56 chương
Chương 36
Đánh đàn
0.00
(0 votes)


Chương (1-56)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tê Diệu đắp một miếng mặt nạ, ngồi ở trên giường trầm tư.

Trên đường trở về, cô cùng Tê Vọng hai người không nói một lời, dẫn đến Tê Diệu có nhiều lời muốn nói đều không cách nào nói ra miệng. Cô không phải người trì độn, loáng thoáng rõ ràng ý tứ của Tê Vọng, nhưng Tê Diệu lại hoàn toàn không rõ.

Tê Vọng, thích, cô?

Loại sự tình hoang đường này thật là nghĩ cũng không dám nghĩ. Tê Diệu vội vàng lắc đầu một cái, kém chút đem mặt nạ dưỡng ẩm ném bay đi. Cô đau khổ suy nghĩ một lát, luôn cảm thấy là mình hiểu lầm ý tứ của Tê Vọng. Hai người bọn họ giao thiệp với nhau ít đến thương cảm, đã nói hai cánh tay đều có thể đếm ra, còn nữa, lấy danh tiếng vô cùng xấu vang danh bên ngoài của cô, đúng là Tê Vọng điên rồi mới thích cô.

Tê Diệu ảo não ngã xuống giường, bỏ đi một loạt ý nghĩ không thực tế này.

Trước mắt có thể trở lại thân thể của mình hay không vẫn là ẩn số. Nếu thật sự không thể quay về, cô liền phải làm em gái của Tê Vọng cả đời, suy nghĩ lung tung hoàn toàn không cần thiết.

Nói thì nói như thế, Tê Diệu đắp xong mặt nạ, làm tốt một bước dưỡng da cuối cùng, vẫn không thể ngủ được.

Cô mở to con mắt, ngây ngốc nhìn trần nhà.

"Phiền chết mất.."

Vì cái gì đầy trong đầu đều là lời Tê Vọng vừa mới nói vậy?

Đang lúc cô phiền lòng, chuông điện thoại vang lên, là Trình Lịch. Tê Diệu như được tha tội mà nhận điện thoại, rốt cục có thể tìm cái lý do làm cho cô phân tâm ở trên chuyện khác.

"Alo? Trình Lịch?"

"Là tớ nè. Mấy ngày nay cảm giác thế nào?" Bên kia của Trình Lịch là huyên náo ầm ĩ quen thuộc, giọng tùy tiện, may mắn Tê Diệu có dự kiến trước, để điện thoại cách xa lỗ tai nửa mét, để tránh âmthanh ma quái rót vào tai, làm cho cô đau đầu.

Tê Diệu vẫn đắm chìm trong rối rắm mới vừa rồi như cũ, vô ý thức đem vấn đề xảy ra hỏi: "Tớ muốn hỏi cậu chuyện này."

Trình Lịch đang ở quán ăn đêm, ồn ào nhốn nháo làm cho cậu muốn nhức não, cậu mắng một câu rồi mới đem điện thoại kề sát lỗ tai.

Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm nhỏ bé rõ ràng của Tê Diệu.

"Tớ nói là nếu á. Nếu, tớ bảo cậu cưới tớ, cậu sẽ trả lời thế nào?"

Trình Lịch ngu người ngay tại chỗ.

Tê Diệu chỉ muốn nghe câu trả lời của người bình thường để bình phục tâm tình một chút. Dựa theo quan niệm cố hữu của cô, Trình Lịch nhất định sẽ lập tức cười ha ha, phản bác nói chính là 'ông đây cả một đời có không kết hôn, cũng tuyệt đối không thể coi trọng đứa con gái hung hãn như Tê Diệu cậu'.

Cô kiên nhẫn chờ đợi một lúc lâu, đầu bên kia điện thoại lại chậm chạp chưa trả lời. Nếu không phải tiếng âm nhạc huyên náo liên tục không ngừng, Tê Diệu gần như tưởng rằng điện thoại mất tín hiệu.

Tê Diệu nghi hoặc mà chớp chớp mắt mấy cái, đang muốn tiếp tục hỏi Trình Lịch.

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng nói hơi khàn khàn của Trình Lịch: "Tớ vừa mới xem lịch ngày một chút, mấy ngày nữa liền đến lễ quốc khánh. Kết hôn ngày Quốc Khánh khá tốt. Ngày nghỉ lễ nhiều người náo nhiệt."

Tê Diệu: "..."

Sắc mặt của cô lúc trắng lúc xanh, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: "Cậu điên à?"

Trình Lịch: "Nếu cậu cảm thấy thời gian không được, chúng ta có thể thương lượng lại."

Tê Diệu: ".. Tớ đang giả thiết t t! Có phải là cậu uống nhiều hay không, đầu không thanh tỉnh nữa hả?"

Sau đó đầu bên kia điện thoại lại là một trận trầm mặc, vang lên tiếng giải thích khô khốc của Trình Lịch: "Có khả năng là thế đi, uống nhiều mấy bình."

Tê Diệu bất đắc dĩ thở dài: "Tớ liền biết cái tên như cậu rượu phẩm* không tốt mà. Ngừng ngừng, cậu chơi tiếp cái của cậu đi, tớ cũng buồn ngủ."

(*Yue: Phẩm chất sau khi uống rượu)

Cô cúp điện thoại, nằm ở trên giường, không bao lâu lại trở mình.

Tê Diệu nghĩ, cứ tưởng rằng Trình Lịch có thể đứng đắn trả lời vấn đề một lần, ai có thể nghĩ tới đụng không phải lúc. Lần sau hẳn là đem vấn đề đều để tới lúc gần xế chiều, khi đó Trình Lịch vừa rời giường, chính là lúc thanh tỉnh.

Cô đeo cái bịt mắt, quyết định để chuyện này dừng ở đây. Bất luận là Tê Vọng hay là Trình Lịch, đều tuyệt đối không có khả năng trở thành đối tượng kết hôn. (Yue: Nghiệp quật tới lẹ lắm: 3)

Lại nói, khoảng cách tới việc kết hôn còn không biết là chuyện đến khi nào, cô mới không nóng nảy.

Trong nháy mắt Tê Diệu an tâm lại, lặng yên nằm ở trên giường, cũng không lâu lắm liền ngủ thiếp đi.

Tê gia một mảnh hòa thuận bình an, quả thực so sánh với Sở gia là một mảnh gió tanh mưa máu.

Cha Sở chờ lấy tin tức tốt từ Sở Du Du, ban đầu ông ta còn tưởng rằng nắm chắc thắng lợi trong tay, sao có thể nghĩ đến phía dưới tình thế tốt đẹp như thế, thế nhưng Sở Du Du vậy mà có thể tính sai, đem sự tình làm hư. Ông ta bực bội không thôi, nổi giận lại vô dụng, chỉ có thể lại tìm cơ hội lần sau.

* * *

Mấy ngày giấc ngủ đầy đủ, để Tê Diệu lại có thêm tinh thần.

Ngay từ đầu cỗ thân thể này có chút suy yếu, cũng may cô kiên trì rèn luyện, ngẫu nhiên phơi nắng, tình trạng cơ thể so với trước kia tốt hơn rất nhiều, thời gian qua đi mấy tháng, thời điểm đi kiểm tra lần nữa, ngay cả bác sĩ cũng có chút không thể tin được.

Cha Tê mẹ Tê kích động đến muốn rơi nước mắt, ôm Tê Diệu không ngừng gọi tên của cô.

(Continue)

*****

Tê Diệu có chút không biết làm sao, chỉ có thể ôm lấy bọn họ, làm cho bọn họ an tâm.

Cô tự tạo ra giả thiết để chuẩn bị tâm lý cho chính mình. Nếu mà thật sự cô không cách nào trở lại thân thể của chính mình, thật sự có khả năng phải dùng cỗ thân thể này cả một đời. Vừa nghĩ tới đó, ánh mắt của Tê Diệu không khỏi có chút ảm đạm.

Cứ cho là bây giờ thân thể của cô đã bị hủy đến lung tung rối loạn đi nữa, cô vẫn nghĩ muốn trở về như cũ. Dù sao cô cũng không phải là con gái của Tê gia, dù sao cô cũng phải mặt đối với chuyện này.

Mẹ Tê vui đến phát khóc, Tê Diệu chỉ có thể lấy ra khăn tay lau nước mắt cho bà.

"Quá tốt rồi, cảm giác hết thảy đều giống như trong mộng vậy." Cha Tê kích động đến đỏ cả vành mắt.

Tê Diệu tự lẩm bẩm: "Đúng là vậy."

Từ khi cô đi vào cỗ thân thể này, hết thảy đều giống như là mộng. Tất cả mặt trái của ký ức đều bị vẻ đẹp của hồi ức hiện tại thay thế, làm cho cô gần như muốn coi là, mình thật sự là lớn lên ở gia đình như vậy.

Tê Diệu miễn cưỡng kéo lên môi: "Thật tốt."

*

Kết thúc kiểm tra xem xét lại, thả hổ về rừng.. À không, thả Tê Diệu về tới trường học. Cô ở trường học lẫn vào như cá gặp nước, nói đúng ra, có Trầm Hủ ở đó, bình thường sẽ không có người động đến cô.

Thân là giáo bá, Trầm Hủ càng không hi vọng có người đến gây chuyện. Dù sao, cậu luôn cảm thấy biện pháp Tê Diệu ứng đối so với nắm đấm của cậu còn muốn tàn nhẫn hơn nhiều.

Ngồi ở chỗ ngồi bên cạnh Tê Diệu đoan đoan chính chính, khéo léo cầm một quyển truyện cổ tích tiếp tục xem, ánh nắng ấm áp xuyên qua thủy tinh trong suốt, chiếu xạ* ở trên mái tóc dài màu nâu mềm mại của cô, làn da trắng nõn dưới ánh nắng phản xạ hiện ra màu sắc gần như trong suốt. Tựa như là người hư ảo không tồn tại.

(*Yue: Sự tác động của bức xạ lên một đối tượng (cơ thể người, sinh vật hoặc vật thể).

Tê Diệu: "Giữa trưa muốn gà rán ở nhà ăn, giúp tôi mang một phần nha."

Trầm Hủ: "..."

Cậu có phải là biến thành đàn em của Tê Diệu hay không? Có phải hay không?

Cậu không khỏi bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.

Buổi chiều có khóa hội họa, Tê Diệu lười lên lớp, dứt khoát trốn học. Các bạn học tốp năm tốp ba đi tới phòng vẽ tranh, tiếng chuông lên lớp vang lên, cô mượn công phu đi toilet từ khu nghệ thuật chạy ra ngoài, lặng yên không một tiếng động xuyên qua hành lang.

Đối diện khu nghệ thuật là tòa nhà văn phòng khu hành chính, ở giữa có thang lầu kết nối. Tê Diệu đang muốn xuống lầu, lại nhìn thấy đối diện có giáo viên chủ nhiệm đi qua.

Nói đùa chứ.

Loại học sinh gian tà như cô, sao có thể không trốn giáo viên cho được?

Vài giây sau, tránh ở phòng học, Tê Diệu trầm tư một lát, bắt đầu nghĩ lại cô gái ngoan ngoãn như mình thế mà lại xuất hiện hành vi trốn giáo viên.

Đối với hành vi vừa rồi có phải là theo bản năng hay không, Tê Diệu không muốn tinh tế tìm tòi nghiên cứu. Cô buồn bực mà xoa xoa tóc, xoay người dự định rời đi, lại phát hiện trong phòng học vắng vẻ có một cây dương cầm.

"..."

Mặc dù niên đại đã lâu, nhưng âm sắc khẳng định không tồi. Tê Diệu đưa ra đánh giá.

Cô nhìn về phía ngoài cửa sổ, xác định ngoài cửa không có ai, lại như quỷ thần sai khiến ngồi ở trước mặt đàn dương cầm. Cô khẽ vuốt nắp đóng đàn, xúc giác lạnh lẽo tinh tế, đầu ngón tay linh hoạt mà xốc lên.

Phím đàn màu trắng đen còn chưa động, ở trong mắt Tê Diệu lại giống như nhảy vọt lên âm phù*, nhẹ nhàng uyển chuyển.

(*Yue: Dấu hiệu để ghi các âm thanh, tức nốt nhạc)

Tê Diệu nhấp môi, do dự một lát, ngón tay thử thăm dò bày ra trên mặt phím, buông xuống ở trên phím đàn. Cỗ thân thể này ngón tay nhỏ hơn nhiều so với thân thể thật của cô, căng ra độ cung lớn nhất, mới miễn miễn cưỡng cưỡng có thể sờ đến vị trí âm chuẩn.

Ngón tay mềm mại dùng sức hướng phía dưới nhấn một cái, chỉ nghe bang một tiếng, trong đó lại có tạp âm.

Tê Diệu chậc nhẹ một tiếng, ảo não nhíu mày, điều chỉnh lại tư thế.

Lần này, đầu ngón tay rơi vào trên phím đàn không còn dùng sức giống như vừa rồi, mà mềm nhẹ đi rất nhiều. Chỉ nghe tiếng từng tiếng từng đánh nhẹ nhàng, giống như giọt mưa tí tách tí tách, lại giống như tiếng chuông gõ vang, cô bấm đến chậm chạp, một bên vừa khảy đàn một bên điều chỉnh, tay non mịn trắng nõn tung bay ở trên phím đàn, nhẹ nhàng giống như hai con hồ điệp.

Trước kia Trình Lịch luôn luôn cười cô đánh đàn dương cầm tựa như là đang đập dương cầm, phần lớn thời điểm đều

Dùng hết toàn lực, phần lớn làn điệu âm nhạc đàn tấu ra như mưa to gió lớn, âm vực bình thường luôn gấp gáp, hiện tại mềm nhẹ du dương, là hiếm khi xuất hiện bên trên phần phổ nhạc* của cô.

(*Yue: Phổ nhạc là nghệ thuật dựa theo lời và ý của bài thơ mà viết thành bài nhạc)

Tê Diệu bấm lại bấm, không tự chủ mà nhắm mắt lại.

Cho đến lúc kết thúc một khúc.

Ngón tay của cô bởi vì thời gian dài dùng sức, trên đầu ngón tay đều có chút phát run, hồi lâu đều không có bình ổn khôi phục lại.

Đàn xong một khúc này, giống như tâm linh đạt được chữa trị, Tê Diệu không tự chủ buông lỏng rất nhiều. Cô mở to mắt vẫy vẫy cánh tay, đứng dậy, quay đầu lại kém chút nữa bị dọa đến nhảy cao ba mét ngay tại chỗ.

Thình lình có một người con trai trẻ tuổi đang dựa ở cửa.

Hắn mặc âu phục màu xanh mực, dáng người thon dài cao gầy, trên khuôn mặt thanh tú kia theo thói quen luôn có nụ cười như cười mà không phải cười. Chỉ là giờ phút này trong tươi cười còn trộn lẫn lấy một chút tình cảm phức tạp không biết tên.

Là Hoắc Ngu.

Hoắc Ngu khẽ cười một tiếng, gọi tên của cô: "Là cô sao, Sở Du Du."

  • Tác giả có lời muốn nói:

Tê Diệu: Xong đời, end game.

Crypto.com Exchange

Chương (1-56)