Truyện:Nữ Chính Xuyên Sách Trả Thân Thể Cho Ta! - Chương 34

Nữ Chính Xuyên Sách Trả Thân Thể Cho Ta!
Trọn bộ 56 chương
Chương 34
Gặp mặt
0.00
(0 votes)


Chương (1-56)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Một tiếng của Tê Vọng kém chút hù đến Tê Diệu.

Tay của cô run một cái, ngón tay đụng phải khung ảnh, khung ảnh theo đó mà rơi, lạch cạch rớt xuống trên mặt đất. May mắn không phải dùng khung bằng thủy tinh, miễn cho kết cục thủy tinh tan nát đầy đất.

Tê Vọng nhanh hơn cô mấy bước tiến lên cầm lấy khung ảnh, đem để ở đằng sau cúp, để cho Tê Diệu hoàn toàn không nhìn thấy.

Rõ ràng không có làm sự tình nhìn trộm riêng tư của người khác, hết lần này tới lần khác Tê Vọng làm hành động như thế, làm cho Tê Diệu cứ cảm thấy có tật giật mình. Cô ngượng ngùng đứng thẳng người, nói: "Anh đã về rồi à?"

Tê Vọng thản nhiên ừ một tiếng.

Bầu không khí giờ phút này của hai người hơi có vẻ xấu hổ.

Màn cửa của phòng bị lôi kéo, cửa chậm rãi đóng lại, đem một sợi ánh nắng cuối cùng che ở ngoài cửa, bên trong phòng ánh sáng tối tăm ái muội. Tê Diệu cùng Tê Vọng chỉ có cách xa nhau một bước, hai người mặt đối mặt đứng đó, trong nháy mắt không khí an tĩnh lại khiến cho Tê Diệu càng thêm không được tự nhiên.

Cô do dự một chút, nói: "Ngày đó, anh vẫn chưa trả lời tôi. Tại sao anh muốn cùng Trình Lịch đi tranh sợi dây chuyền kia? Là có nguyên nhân khác hay sao?"

Cách gọng kính viền vàng, đôi mắt hẹp dài kia nhìn về phía Tê Diệu, ngắn ngủi dừng lại chốc lát, lại thu tầm mắt lại.

Tê Vọng trả lời nhẹ nhàng.

"Ừ."

Tê Diệu tiếp tục đặt câu hỏi: "Vậy là bởi vì cái gì?"

Ban đầu cô vốn không muốn nhắc tới chuyện này, bất đắc dĩ giờ phút này bầu không khí của hai người thật sự là làm người ngạt thở, trong lúc nhất thời đại não trống rỗng của Tê Diệu không nghĩ không ra những lời khác, chỉ có thể tìm đại chuyện nào đó để nói.

Đối mặt truy vấn* của Tê Diệu, Tê Vọng trầm mặc.

(*Yue: Hỏi ráo riết để tìm ra manh mối)

Tế bào tên là xấu hổ đang điên cuồng kêu gào khắp người Tê Diệu. Cô nên làm thế nào mới có thể để cho hai người thuận lợi đi vào chủ đề kế tiếp đây? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Tê Vọng: "Đi ăn cơm."

Tê Diệu: "Ồ."

Sự thật chứng minh, quả nhiên mạnh mẽ cưỡng ép xoay chuyển đề tài mới là biện pháp hữu dụng nhất.

Thời gian cơm trưa, cha Tê đi Hoán thị thăm bạn tốt, chỉ còn lại mẹ Tê cùng anh em hai người lặng yên ngồi ở bên cạnh bàn cơm ăn cơm.

Cứ cho là có ba người, món ăn tinh xảo cũng bày tràn đầy một bàn, tất cả đều là đồ ăn hai người thích ăn. Mẹ Tê cười híp mắt nhìn qua hai anh em, càng xem càng vui vẻ: "Ngày hôm nay hai người các con đều ăn nhiều một chút nha, làm sao mà đứa nào cũng đều gầy như vậy, thật là khiến người ta đau đầu."

Tê Diệu nghĩ, Tê Vọng từ trước đến nay cao gầy có thể lý giải, còn cô đây mắt thường nhìn thấy đã muốn từ một thiếu nữ như hoa như ngọc nhẹ nhàng uyển chuyển sắp biến thành cô nhóc mập mạp rồi, mà ở trong mắt mẹ Tê lại là ngày càng gầy gò. Thật không biết là nuôi trẻ hay là nuôi heo con.

Trơ mắt nhìn mẹ Tê gắp cho cô một đống đồ ăn cao giống như núi nhỏ, Tê Diệu vội vàng kêu đủ rồi đủ rồi, miễn cho mẹ Tê tiếp tục gắp thức ăn cho cô.

Mẹ Tê vừa ăn cơm vừa hỏi: "Diệu Diệu, gần đây sinh hoạt ở trường học còn tốt chứ?"

"Rất tốt ạ." Mỗi ngày trêu mèo ghẹo chó, khi dễ bạn học nhỏ, khi dễ bạn cùng bàn, sinh hoạt của Tê Diệu miễn bàn có bao nhiêu vui sướng.

Một loạt thao tác làm cho ánh mắt của Trầm Hủ nhìn cô tựa như đang nhìn ác bá*, tựa như đang nhìn ma quỷ.

(*Yue: Địa chủ hay cường hào độc ác với nông dân)

Tê Diệu đương nhiên không để bụng.

Mẹ Tê đối với cục cưng nhỏ mềm mại là Tê Diệu gần như là tin cậy chuyện này, lại đem chủ đề chuyển tới trên người của Tê Vọng.

"Gần đây công tác của con rất bận hay sao? Con hẳn nên học cách nghỉ ngơi một chút."

Tê Vọng nói: "Qua mấy tháng nữa, hẳn là sẽ nghỉ ngơi mấy ngày."

"A, vừa lúc. Nếu như là khoảng tháng mười hai, người một nhà chúng ta đi trượt tuyết có được hay không? Bao một sân tuyết. Cũng lâu lắm rồi mẹ không có trượt tuyết đó."

"Đầu gối của mẹ không tốt, vẫn là bớt làm cái vận động này đi." Giọng điệu Tê Vọng của rất lãnh đạm, bề ngoài lạnh lẽo che giấu lo lắng bên trong.

Tê Diệu nhìn anh, nhìn mẹ Tê, khóe môi có chút ngậm lấy ý cười.

Cô thật sự là càng ngày càng thích không khí của Tê gia. Tựa như một cái "nhà" chân chính, làm cô cảm thấy mười phần thỏa mãn.

Có lẽ là bởi vì nói chuyện phiếm, một bữa cơm ăn hơn một giờ, cuối cùng kém chút làm Tê Diệu không thể đứng dậy nổi.

Giữa trưa mẹ Tê còn có việc phải làm, sau khi lên tiếng nói qua với Tê Vọng, thay đổi một thân váy xinh đẹp, mang theo mũ thục nữ, thời điểm đi ngang qua Tê Diệu thổi qua một làn gió thơm. Tê Diệu đưa mắt nhìn mẹ Tê rời đi, lúc này mới tiến đến bên cạnh Tê Vọng.

(Continue)

*****

Editor: Yue

Hai người ngồi ở trên ghế sô pha, Tê Diệu xích lại gần Tê Vọng, người sau vô ý thức né tránh sang hướng bên cạnh.

Nhiệt tình của Tê Diệu cũng không có bởi vì phản ứng của Tê Vọng mà lui lại.

Cô nhỏ giọng hỏi: "Anh có biết chuyện gì xảy ra với Sở Giảo Giảo hay không?"

Cứ cho là không có quan hệ gì với cô, nhưng cũng ngăn không được tâm bát quái của Tê Diệu. Trước mắt cũng chỉ có Tê Vọng có quan hệ mật thiết cùng Hoắc Ngu mới có thể biết rõ sự thật.

Tê Vọng: " Tôi cũng không rõ lắm."

Tóm lại, lấy ý nghĩ của Hoắc Ngu, không có khả năng chỉ vẻn vẹn thay đổi tình cảm đối với Sở Giảo Giảo. Nhất định là có nguyên nhân khác, không phải đổi đồng minh hợp tác, chính là có mưu đồ khác. Ngày đó Hoắc Ngu cùng anh trao đổi qua việc hợp tác, Tê Vọng vẫn chậm chạp chưa đồng ý.

Cũng không phải là cho rằng Hoắc Ngu dùng một mũi tên trúng hai con nhạn ảnh hưởng tới Sở gia, mà là anh đối với Hoắc Ngu không thực sự tin tưởng.

Hoắc Ngu làm việc quá mức độc đoán, càng thích mạo hiểm, khác biệt với phong cách xử sự của anh.

Tê Diệu không thể đạt được đáp án mong muốn, thất vọng thở dài, nói: "Vậy thôi."

Còn tưởng rằng có thể từ trong miệng Tê Vọng nghe một chút bát quái nữa chứ. Quả nhiên, người giống như Tê Vọng, đối với thị phi của người khác hoàn toàn không có hứng thú.

Cô đang muốn tiếp tục nói, màn hình điện thoại di động của Tê Vọng lấp loé sáng.

Tê Vọng cầm điện thoại di động lên, phía trên hiện ra tên Sở Du Du. Đối phương gửi cho anh một tin nhắn ngắn: Đêm nay có thời gian không, tôi có một chuyện quan trọng muốn bàn bạc cùng anh.

Đằng sau là địa chỉ kèm theo, hoàn toàn không chừa cho chỗ cự tuyệt.

Phản ứng đầu tiên của Tê Diệu không phải là kích động, ngược lại có một chút không thoải mái. Loại cảm giác này cô hết sức quen thuộc, giốnh như là từ nhỏ đến lớn, tất cả bạn bè của cô cuối cùng đều sẽ bị Sở Giảo Giảo cướp đi, cũng chỉ có một mình Trình Lịch, sẽ vĩnh viễn làm bạn của cô.

Tê Diệu bĩu môi, căn bản không có ý thức được mình đang nói cái gì: " Quan hệ của hai người không tệ ha."

Tê Vọng nghe vậy, quay mặt lẳng lặng nhìn qua Tê Diệu, tinh tế quan sát kỹ lấy ý vị ẩn chứa bên trong ánh mắt của cô.

Cặp con ngươi màu hổ phách chớp chớp, bỗng nhiên kịp phản ứng, có chút thẹn quá thành giận vỗ bờ vai của anh: "Mau trả lời lại đi, xem nàng ta có cái tin tức gì mới."

Tê Vọng nhắn lại tương đối ngắn gọn, chỉ có một chữ "Được".

Khoảng cách tới thời gian gặp mặt buổi tối còn có hai đến ba tiếng nữa, Tê Diệu bỗng nhiên giữ chặt cánh tay của Tê Vọng, lộ ra biểu lộ vô lại: "Tôi cũng phải đi."

Tê Vọng: "Cô đi làm gì."

"Tôi chính là thuận tiện ra ngoài hóng gió một chút. Với lại, lỡ như có cái gì không thích hợp, tôi cũng có thể mật báo cho anh."

Tê Vọng: "... Nàng ta sẽ không làm được cái gì đối với tôi."

Nghe được Tê Vọng trả lời, cô không đồng ý lắc đầu.

"Anh không hiểu con gái."

Lấy biểu hiện của đứa con gái kia, còn thiếu điều muốn nhào thẳng vô người Tê Vọng luôn thì có. Tê Vọng làm người chính trực, không hiểu phương pháp làm việc của Sở gia, Tê Diệu thật đúng là sợ anh sói vào miệng cọp, lỡ như xảy ra chuyện lớn sẽ không tốt.

Năn nỉ ỉ ôi Tê Vọng đều không đồng ý, Tê Diệu ôm cánh tay của anh không buông, một đôi mắt tròn xoe che một tầng hơi nước, thời điểm mềm giọng năn nỉ anh, bay thẳng đến tâm người ta đều mềm thành một đoàn.

Thẳng đến lúc hai người ngồi trên xe, Tê Vọng đều không nghĩ ra, anh vì cái gì cứ đáp ứng yêu cầu của Tê Diệu như vậy, hoàn toàn không có đường cự tuyệt.

So sánh với Tê Vọng ngồi ở ghế lái trầm mặc cùng xoắn xuýt, Tê Diệu ngồi ở ghế phụ, bật nhạc, mở cửa sổ, kết nối Bluetooth của điện thoại. Vốn là đàn dương cầm trầm bổng, trong nháy mắt biến thành Heavy Metal Rock, âm nhạc huyên náo như muốn nổ tung, làm cho máu người ta sôi trào, linh hồn ồn ào náo động.

Tê Vọng: "..."

Anh thật không nên để Tê Diệu lên xe.

Hoàng hôn bao phủ lấy con đường, hai hàng rừng cây nhiễm lên vầng sáng màu vỏ quýt, cùng bầu trời màu lam bên cạnh xen lẫn vào nhau. Gió thổi làm tóc dài của Tê Diệu bay tứ tán, hồi lâu cô chưa thể ngồi ở ghế phụ, hưng phấn đến gương mặt ửng đỏ, đôi mắt lóe sáng.

Ánh mắt của Tê Vọng liếc qua nhìn cô một chút, bỗng nhiên nhịp tim đập sai một nhịp.

Anh nghĩ, nếu như bầu trời đêm nay không có ngôi sao nhất định là có nguyên nhân.

Vì hàng tỷ ngôi sao nhất định là rơi vào trong con ngươi của cô, mới có thể làm cho cô giờ phút này lấp lánh như thế, động lòng người như thế.

(Yue: Ai nói anh Vọng lãnh đạm chứ. Thả ra câu này chị Diệu mà nghe thì có mà đổ đứ đừ nha =]])

Crypto.com Exchange

Chương (1-56)