Truyện:Nữ Chính Xuyên Sách Trả Thân Thể Cho Ta! - Chương 21

Nữ Chính Xuyên Sách Trả Thân Thể Cho Ta!
Trọn bộ 56 chương
Chương 21
Hứng thú
0.00
(0 votes)


Chương (1-56)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Editor: Yue

Ban đầu Tê Diệu tưởng rằng Sở Du Du sẽ còn tạo ra càng nhiều phiền phức, không ngờ nàng ta thế nhưng an phận lại, mấy ngày liên tiếp sau đó đều không nghe được tin tức gì liên quan tới Sở Du Du.

Cô không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, có lẽ thời điểm Sở Du Du bị nhốt ở Sở gia, đã cảm nhận được 'quan tâm' đến từ toàn bộ người trong nhà.

Trước mặt mọi người nhục nhã Văn gia chính là khiến cho Sở gia khó xử, chính là cho Hoắc Ngu khó xử.

Hoắc Ngu chán ghét nhất chính là gia đình nhà người khác gây sự phá rối, điểm này Tê Diệu nhớ rất rõ ràng.

Lần này, chỉ sợ là đụng vào trên họng súng rồi.

Tê Diệu ngồi ở trên chỗ ngồi lười biếng ngủ gật, cái ghế bên cạnh bỗng nhiên bị kéo ra, có người ngồi bên cạnh của cô. Tê Diệu kinh ngạc quay mặt qua, liền nhìn thấy Trầm Hủ cầm cặp sách nhét vào ngăn kéo, đem sách dư thừa nhét vào ngăn kéo trống rỗng của cô.

Tê Diệu: "..." Loại người này muốn giở trò gì đây?

Trầm Hủ: "Ngồi đằng sau thấy không rõ."

Đây quả thực chẳng qua là một cái cớ vụng về. Tê Diệu lười vạch trần cậu, tiếp tục chống cái cằm ngủ gà ngủ gật. Trong nhà có khi sẽ ngủ không được, nhưng trường học liền không giống nhau, chỉ cần giáo viên há miệng ra, thấp thoáng như là đến để gột rửa linh hồn, làm Tê Diệu trong lúc vô tình cứ ngáp lên ngáp xuống.

Trường học chính là tin vui đối với mấy người bị bệnh mất ngủ. Tê Diệu tràn đầy đồng cảm.

Hai người ngồi cùng bàn quang minh chính đại ngồi thất thần ở hàng đầu tiên, người nào cũng không thể quản được, giáo sư dứt khoát giả bộ như không nhìn thấy.

Trầm Hủ gối lên cánh tay, đè thấp giọng hỏi: "Tại sao cô lại muốn giả bộ dáng vẻ như không muốn học vậy?"

Tê Diệu: "Hả? Không có nha, tôi thật là không muốn học mà."

Trầm Hủ: "..."

Từ trung học Tê Diệu đã bắt đầu học được cách giấu dốt. Cô không cần che giấu quá sâu, chỉ cần bất luận cái giải thưởng gì đều không có duyên với cô, chỉ cần không tranh đoạt nổi bật của Sở Giảo Giảo, cô liền có thể bình yên vô sự làm Nhị tiểu thư Sở gia, muốn cái gì có cái đó, cha Sở cũng không keo kiệt.

Dưới hoàn cảnh chung này, cô hiểu được cách tự bảo vệ mình, rõ ràng hơn hẳn chuyện phải làm thế nào để có lợi cho chính mình.

Trầm Hủ nhíu mày: "Một khi đã như vậy vừa đúng lúc, cái tuần này tất cả bài trắc nghiệm cô bao hết đi."

Cậu cần học có lệ qua loa với ông già trong nhà. Ông già cũng mặc kệ cậu dùng phương thức gì lấy được thành tích, chỉ cần mọi người ở trước mặt ông nói còn nghe lọt lỗ tai là được.

Hai người trăm sông đổ về một biển, phương diện nào đó nói tới cũng hoàn toàn chính xác xem như phù hợp.

Tê Diệu: "Há, tôi không muốn."

Lỡ như về sau Trầm Hủ xảy ra chuyện gì, quăng nồi cho cô cõng, vậy chẳng phải là cô ôm xui xẻo sao, Tê Diệu mới không ngốc. Cô chỉ muốn an an ổn ổn nhàn hạ sống qua ngày trong trường học, mà không phải làm chuyện có nguy cơ cao.

Giúp người khác gian lận thuộc về hứng thú trong lúc nhất thời của cô.

Trầm Hủ: "Tôi có thể đưa cho cô tiền. Rất nhiều."

Lần này Tê Diệu cảm thấy hứng thú: "Nhiều bao nhiêu? Nói nghe một chút."

Trầm Hủ báo giá. Đây là một phần mười tiền tiêu vặt mỗi tháng của cậu, đối với con gái gia đình khá giả bình thường mà nói, sống phóng túng ăn nhậu chơi bời một hai tháng cũng tuyệt đối không có vấn đề.

Học sinh chuyển trường yếu đuối thanh thuần lại lương thiện ngồi ở bên cạnh lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.

"Cậu đuổi ăn xin hay gì?"

Trầm Hủ: "..." Cậu còn chưa từng thấy ai cho tiền ăn xin như vậy.

Giáo viên ở trên bục giảng nói hăng say nước bọt bay tung toé, thần thái sáng láng, hai người ở dưới bục thì thay nhau trả giá, cuối cùng lấy được một cái giá mà hai người đều hài lòng để hợp tác.

Tê Diệu trực tiếp tỏ vẻ cho cô một cái thẻ là tốt rồi, không cần nhiều tiền, Trầm Hủ tính toán một cái, từ trong ví tiền rút ra một thẻ ngân hàng vứt cho cô.

Sau khi Tê Diệu xác nhận số tiền trong thẻ, vô cùng sảng khoái mà đáp ứng.

Xế chiều hôm đó Trầm Hủ đã chứng kiến được Tê Diệu đã tiêu hao thời gian một tiết học thần tốc viết xong tất cả bài trắc nghiệm là như thế nào. Cậu nghe được tiếng vang tiền mặt của cậu mọc cánh ào ào bay đi, đột nhiên cảm giác được, hình như bị chặt chém thì phải.

"..."

Hiện giờ có hối hận cũng không còn kịp nữa.

*****

Buổi chiều trường học có hoạt động biểu diễn, người đến người đi vô cùng huyên náo, thiếu một người hầu như cũng không quan trọng. Tê Diệu cùng Trình Lịch liên hệ ổn thoả, quyết định giống như trước trèo tường đi ra ngoài, đợi đến trước tan học chạy gấp về là được rồi.

Cô giả bộ như người không việc gì, lảo đảo tới một góc hẻo lánh sau sân thể dục của trường học, xác định mục tiêu.

Sau đó, Tê Diệu nỗ lực dẫm lên trên bậc thang, cố gắng hướng lên trên nhảy một cái, ôm lấy đầu tường không buông tay.

Muốn rớt muốn rớt muốn rớttttt...

Trầm Hủ ở phòng học đã sớm phát hiện Tê Diệu không thích hợp, cậu như bị quỷ thần sai khiến một đường đi theo Tê Diệu, nhìn cô quang minh chính đại đi từ lầu dạy học đến sau sân thể dục, sau đó thừa dịp người khác cũng không phát hiện, trèo tường.

Trơ mắt nhìn đôi tay của Tê Diệu dứt khoát bám vào tường không muốn buông tay, giống như là miệng con rùa nhỏ cắn chết không thả, hai đầu bắp chân tinh tế giống như có thể bị cắt đứt đang quơ qua quơ lại lung tung, ý đồ tìm tới một chỗ để mượn lực.

Trầm Hủ không khỏi đen mặt.

Trên tay của Tê Diệu dần dần không có lực. Cô tuyệt vọng nghĩ, trước kia mình liền có thể dễ dàng vượt qua tường của trường học, ai có thể nghĩ tới khối thân thể này không biết cố gắng như thế.

Đáng giận a a a, mỗi ngày cô đều ăn ức gà mà a a! Mỗi ngày đều rèn luyện thân thể mà a a!

Hoàn toàn vô dụng vậy hả a a!

Mười ngàn tên tiểu nhân nước mắt như bão tố điên cuồng ôm đầu thét lên ở trong lòng Tê Diệu, cũng đều không thể nào hình dung được cảm giác nghẹn khuất trong nội tâm của cô vào giờ phút này.

... Cho đến khi hai chân đạp được một vật, dọa đến Tê Diệu kém chút nữa buông tay ra kêu thành tiếng. Dưới thân truyền tới thanh âm lạnh lùng của một người: "Đừng nhúc nhích, dẫm ở bờ vai của tôi."

Lại là Trầm Hủ.

Tê Diệu: "Anh em tốt! Cám ơn nha!"

Trầm Hủ: "... Cô có thể không giẫm đầu của tôi được không?"

Tê Diệu: "A. Lỗi quá."

Mượn sức của Trầm Hủ, Tê Diệu rốt cục cũng vượt qua tường thành công, thời điểm nhảy xuống hai chân như nhũn ra, kém chút lại ngã một phát. Tê Diệu liền nhìn thấy xe của Trình Lịch cách đó không xa, vô cùng cao hứng nhanh chóng chạy tới, Trầm Hủ ngay sau đó cũng vượt qua tường liền thấy được cô chạy gấp về phía xe của một người đàn ông trẻ tuổi, cũng không quay đầu lại.

Trầm Hủ bỗng nhiên cảm nhận được, cái gì gọi là 'qua cầu rút ván'.

...

Tê Diệu ngồi ở vị trí kế bên tài xế, lại bị Trình Lịch đuổi tới ngồi đằng sau.

"Ghế phụ nguy hiểm, đừng ngồi chỗ này."

Tê Diệu: " Từ trước tới giờ cậu chưa từng nói như vậy."

"Đây không phải sợ lỡ như xảy ra vấn đề, cậu muốn chạy cũng không chạy ra được hay sao?"

Tê Diệu thế mà cứng họng không còn lời gì để nói.

Trình Lịch nói rất có đạo lý, cô không phản bác được.

Mục đích ngày hôm nay trốn học ra đây chủ yếu một mặt là muốn hóng gió một chút, mặt khác, Tê Diệu muốn lựa quà sinh nhật cho mẹ Tê. Trình Lịch có thẻ VIP, vừa lúc cần dùng đến, miễn cho người khác tưởng cô là tiểu cô nương dễ bị lừa gạt.

Ở trước mặt Trình Lịch hoàn toàn không cần che giấu, Tê Diệu hào hứng ngồi ở hàng sau, vẫn không quên dạy dỗ người khác: "Làm sao mà kỹ thuật lái xe của cậu càng ngày càng kém như vậy?"

"Cũng không biết, rất lâu rồi không có đụng tới xe." Trình Lịch cầm tay lái chuyển hướng khác, "Đột nhiên cảm giác chơi xe thể thao một mình cũng không có ý nghĩa gì. Cho nên cậu vẫn là nhanh lên một chút trở về đi."

"Bên cậu thế nào?"

"Còn chưa tìm được đại sư đáng tin cậy, nhưng cậu yên tâm, tớ cảm thấy rất nhanh liền sẽ có."

Trình Lịch mang theo Tê Diệu đi xem đồ trang sức châu báu, Tê Diệu chọn nửa ngày, mắt thấy Trình Lịch đều muốn ngủ gật luôn rồi, chọn tới chọn lui cuối cùng mới chọn trúng một cái vòng tay. Chị nhân viên quầy đóng gói thật đẹp, Trình Lịch trả tiền, Tê Diệu vỗ vỗ bờ vai của cậu, nói: "Lần sau có tiền tớ sẽ trả hết."

"Thôi đi, cậu có thể khôi phục bình thường chính là lễ vật lớn nhất đối với tớ."

Hai người cười cười nói nói đi trên đường, Trình Lịch mua hai ly kem, vừa đi vừa liếm, cực kỳ giống hai đứa học sinh cấp ba trốn học.

Dưới ánh mặt trời, Trình Lịch nở nụ cười xán lạn khác hẳn với ngày thường.

Ánh mắt của cậu luôn dừng lại ở trên người Tê Diệu, chậm chạp không có rời khỏi.

Lúc này.

Hoắc Ngu bồi Sở Giảo Giảo đi mua mấy thứ đồ trang sức tượng trưng cho có dẫn đầu đi ra từ trong tiệm, hắn xoay người, lại bị một chỗ hấp dẫn lực chú ý, con mắt hẹp dài có chút nheo lại.

Hoắc Ngu khẽ cười một tiếng.

Trên mặt Sở Giảo Giảo đang hiện ý cười thỏa mãn theo bản năng hai mắt nhìn theo tầm mắt của hắn, trong khoảnh khắc sắc mặt có một chút vi diệu đọng lại.

Lại là cô nương của Tê gia.

Hoắc Ngu có vẻ như là, cảm thấy rất hứng thú đối với cô ấy.

Crypto.com Exchange

Chương (1-56)