Vay nóng Tinvay

Truyện:Nữ Chính Trở Về Đi - Chương 060

Nữ Chính Trở Về Đi
Trọn bộ 132 chương
Chương 060
0.00
(0 votes)


Chương (1-132)

Siêu sale Shopee


Cô vô tội mở to hai mắt, bởi vì c ốsức kìm nén, hốc mắt có chút phiếm hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng đáng thương: "Em..

Không phải ý tứ này.."

Tê Diệu vốn chỉ muốn giả bộ ủy khuất, để cho Sở Giảo Giảo kịp thời thu tay lại, miễn cho chủ đề lúc này càng ngày càng không thích hợp.

Không ngờ cô chỉ là nhẹ nhàng khóc nức nở hai tiếng, đột nhiên, một trận đau đớn kịch liệt đến từ trái tim đang co rút như xé rách lấy thần kinh của cô, Lần này là Tê Diệu thật sự đau kêu thành tiếng, không khống chế nổi che ngực, sức lực trong tay cũng không có theo.

"Bang" một tiếng, ly pha lê rớt xuống trên sàn nhà, trong một khoảnh khắc bị nện chia năm xẻ bảy, vỡ nát đầy mặt đất.

Tiếng vang lanh lảnh khiến khách khứa chung quanh dồn dập nhìn về hướng vị trí của các cô.

Tê Diệu đau đến sắc mặt trắng bệch, tay chân bủn rủn đến không nghe sai khiến, thiếu điều muốn té quỵ xuống dưới đất.

Lúc này có một bóng dáng nhanh chóng tiến lên ôm lấy cô, tốc độ nói cực nhanh mà dò hỏi: "Thuốc để ở đâu?"

Lúc nào cũng luôn mang theo thuốc để ở trong túi, Tê Diệu run rẩy cố gắng chỉ chỉ túi của mình, hô hấp từng ngụm từng ngụm, để cho nhịp tim giống như chạy bằng mô tơ điện đập bình tĩnh lại.

Động tác của đối phương vô cùng nhanh chóng, chẳng qua vài giây liền tìm được thuốc, nhét vào trong miệng của cô, hắn đút nước để cô uống xong thuốc.

Sự tình Tê Diệu phát bệnh trong lúc nhất thời gây nên hoảng loạn.

Mẹ Tê hoảng hồn chạy vội tới, lại thấy ở giữa đám người, Hoắc Ngu đang nửa quỳ trên gạch của sàn nhà lạnh buốt, trong n. g. ự. c ôm Tê Diệu sắc mặt trắng bệch, giống như là thuận khí cho trẻ con từng lần một thuận phía sau tấm lưng đơn bạc của cô.

"Diệu Diệu!"

"Bác gái yên tâm, thuốc đã cho uống hết.

Đợi lát nữa đưa cô ấy đi vào phòng nghỉ ngơi một chút là ổn."

"Được được, thật sự là cám ơn cháu." Mẹ Tê gấp đến độ nước mắt kém chút rơi xuống.

May mắn Hoắc Ngu có kinh nghiệm nên phản ứng nhanh, nếu không không biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Khách khứa ở hiện trường thấy tình thế ổn định, một đám không khỏi nghị luận ầm ĩ.

Con gái nhỏ của Tê gia xảy ra chuyện, Hoắc Ngu là người đầu tiên tiến lên cứu cô.

Nhưng vì sao Tê Diệu đang êm đẹp lại phát bệnh như vậy? Bên cạnh Sở Giảo Giảo mím chặt môi đang nhìn chằm chằm hai người, có lẽ là đáp án chân chính.

Sự tình Sở gia cùng Tê gia bọn họ sao có thể không biết.

Cũng có người suy đoán Hoắc Ngu có lẽ sẽ bởi vậy lựa chọn lại lần nữa.

Lấy thái độ Hoắc Ngu quan tâm lo lắng như vậy, nói không chừng, việc hôn nhân cùng Sở gia muốn bỏ lỡ rồi.

Từ trước đến nay Sở Giảo Giảo ở trước mặt nhóm danh viện là tồn tại vừa được hâm mộ vừa bị ghen ghét, chưa bao giờ có thời điểm không được vừa lòng như thế.

Ngày bình thường chị ta không tính là ngạo mạn, nhưng tuyệt đối là tồn tại bao phủ vẻ cao cao tại thượng, từng người lại từng người thay nhau chê cười chị ta.

Lời đồn đại trong miệng như gió bão dần dần dẫn tới trên người Sở Giảo Giảo.

Vì thế, không đợi tan yến hội, tin tức Sở Giảo Giảo bởi vì ghen ghét vị hôn phu thân mật cùng Tê gia không tiếc kích thích đến Tê Diệu lan truyền nhanh chóng, bị bọn họ lén lút chế giễu một trận.

Đây cũng là sự tình mà Tê Diệu chưa hề nghĩ tới.

Trước kia, cô cùng Sở Giảo Giảo đứng chung một chỗ, giống như là nhân vật phản diện với nhân vật chính phái tươi sáng nhất trên phim truyền hình, bất luận xảy ra chuyện gì, người vô tội bị hại vĩnh viễn là Sở Giảo Giảo, chỉ vì nhìn cô giống như là loại người làm nhiều việc xấu xa độc ác.

Hiện tại phong thủy luân chuyển, không có ai sẽ hoài nghi đến trên người tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên của Tê gia.

Sở Giảo Giảo hết đường chối cãi, chị ta nắm chặt nắm đấm, móng tay khảm vào trong thịt của lòng bàn tay, một trận đau nhức.

Chị ta đưa mắt nhìn Hoắc Ngu đem Tê Diệu ôm ngang mà đứng lên, lạnh lùng liếc xéo chị ta một cái, đi theo bác sĩ đến gian phòng nghỉ ngơi, chỉ còn lại chị ta xấu hổ mà chật vật đứng tại chỗ cùng một đám người.

Người khác không nói gì, nhưng ánh mắt của mỗi người cũng giống như một cây gai.

Chị ta khó xử đến cả người khống chế không nổi mà run nhè nhẹ.

Tê Diệu có chút thong thả hồi sức, ý thức được cô còn bị Hoắc Ngu ôm, lập tức bắt đầu giãy dụa.

Ánh mắt của Hoắc Ngu liếc qua lườm cô một cái: "Đừng nhúc nhích."

Tê Diệu sức lực quá nhỏ, ngay cả âm thanh cũng mười phần yếu ớt: "Anh không cần thiết đem tôi đưa đến gian phòng nghỉ ngơi."

Hoắc Ngu nhìn thẳng về nơi xa, giọng điệu rất bình thản.

"Tôi đã đáp ứng Tê Vọng, thời điểm trong khả năng cho phép sẽ chiếu cố em thật tốt.".


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-132)