← Ch.121 | Ch.123 → |
Tâm tình Tê Diệu nào chỉ dùng một câu phức tạp để hình dung được.
Trong thời gian này, cô cùng cha Tê mẹ Tê thân thiết nói chuyện hồi lâu với nhau, toàn bộ quá trình Tê Vọng ở bên cạnh im lặng không lên tiếng, chỉ nhìn nét mặt của anh, còn tưởng rằng Tê Diệu thật sự c. h. ế. t đi.
Tê Diệu có thể hiểu được tâm tình của anh.
Hiện tại cô cùng c. h. ế. t cũng không khác lắm, chỉ biết càng thêm thống khổ.
Trong lúc nhất thời Tê Diệu tự nhiên thấy buồn, không dứt ra được.
Cô an ủi chính mình, thân thể Sở Du Du vẫn còn, có lẽ sau này sẽ trở lại trong thân thể ban đầu..
Đúng lúc này, cha Tê bỗng nhiên nhận được điện thoại, nói xong không khỏi lắp bắp kinh hãi.
"Cái gì? Tại sao các người có thể phạm vào sai lầm nghiêm trọng như vậy được?"
Mẹ Tê hỏi: "Làm sao vậy?"
"Bọn họ nhận sai thi thể, đem Diệu Diệu..
À không, thân thể Sở Du Du đẩy tới nhà tang lễ hỏa táng rồi!"
Tin tức như một đạo sấm sét giữa trời quang, đánh cho Tê Diệu trở tay không kịp.
Cô run run rẩy rẩy hỏi: "Hiện đang ngăn cản còn kịp không?"
Cha Tê nhìn Tê Diệu, mặt đầy tiếc nuối: "Chỉ còn lại tro cốt."
"..."
Toang thật rồi.
Từ nay về sau, Tê Diệu chỉ có thể trơ mắt nhìn Tê Vọng kết hôn sinh con, cô cũng tìm người khác, hai người từ đây ai lo phận nấy, ai cũng đừng nghĩ nhắc lại chuyện phát sinh năm đó.
Tê Diệu tâm như tro tàn, toàn bộ lời cha Tê mẹ Tê nói đều không nghe lọt.
Bác sĩ vây quanh kiểm tra toàn diện thân thể cô, vẫn là bệnh viện này, ước chừng hơn nửa năm trước là lúc mà Tê Diệu c. h. ế. t đi sống lại, hiện tại lại là người thực vật sống lại, từng người kinh ngạc cảm thán không thôi.
Tê Diệu mơ mơ màng màng dụi dụi con mắt, đột nhiên phát hiện một cô hộ sĩ nhỏ đang hướng phía cô vạch hình thập tự, miệng lẩm bẩm.
Tê Diệu: "?"
Bác sĩ điều trị chính khẽ cười nói: "Đừng sợ, cô ấy cảm thấy cô có chúa Jesus bám vào người."
Tê Diệu: "..."
Trên thực tế, cô thật đúng là "Chết đi sống lại" lại còn hoàn hồn.
Dạng cảnh ngộ như vậy không ai nói rõ được là chuyện gì xảy ra, chỉ sợ suốt cuộc đời cũng không tìm được đáp án.
Tê Diệu yếu ớt thở dài.
Một lần nữa trở lại Tê gia, lại là lấy thân phận con gái nhỏ Tê gia.
Ở lúc biến trở về Sở Du Du, Tê Diệu luôn hi vọng mình có thể trở về, bây giờ trong lòng lại có chút cảm giác khó chịu.
Lý trí nói cho cô đây có lẽ là kết cục không thể tốt hơn nữa đối với cô cùng Tê Vọng, nhưng bi thương nơi trái tim không cách nào xua tan dễ dàng.
Sau lần bệnh nặng mà khỏi hẳn này, trái tim Tê Diệu như kỳ tích khôi phục bình thường, cái này cũng thuyết minh, cô có thể dần dần rèn luyện thân thể, khôi phục thể trạng như người bình thường, về sau chỉ cần chú ý giữ thân thể khoẻ mạnh, có thể như lúc ở thân thể Sở Du Du đua xe uống rượu cũng không phải việc khó gì.
Chỉ là Tê Diệu đối với những thứ này đều không hứng thú.
Cô rất muốn tìm một người ôm lấy khóc lóc kể lể một hồi, người duy nhất có thể lắng nghe cô nói trong tất cả mọi người, là người mà Tê Diệu chần chờ không dám liên hệ.
Cô nghĩ đến dáng vẻ ẩn nhẫn mà thống khổ của Trình Lịch ngày đó, không thể nhẫn tâm gặp, lại đem cậu liên lụy vào trong màn hài kịch hoang đường này.
Không qua mấy ngày, Trình Lịch gọi điện thoại cho cô.
Tê Diệu luống cuống tay chân nhận điện thoại, tiến đến bên tai, tâm tình nhảy nhót bỗng nhiên biến thành lo lắng bất an, làm cho cô hồi lâu không thể mở miệng.
Hai người cứ duy trì trầm mặc xấu hổ như vậy, cho đến khi một người trong đó mở miệng trước.
Trình Lịch: "Thân thể cậu khoẻ mạnh chứ."
Tê Diệu vội vàng tiếp lời: "Đúng vậy.
Gần đây cậu có khoẻ không?"
Cô rất sợ Trình Lịch cho rằng cậu ấy vẫn còn cơ hội, hướng cô tỏ tình.
Cô không muốn đ. â. m thủng tầng quan hệ này khiến bọn họ tổn thương lẫn nhau, càng không muốn cự tuyệt Trình Lịch.
Trình Lịch đối với chuyện này ý nghĩ cũng gần giống như thế.
Ngữ khí của cậu hơi có vẻ thoải mái.
"Tớ đại khái muốn rời khỏi một đoạn thời gian."
"Cậu muốn đi đâu?"
"Đi lính." Trình Lịch cười nhẹ một tiếng, "Tớ nhớ rõ đã từng nói với cậu."
"À."
Tê Diệu giật mình, chỉ là giọng điệu khi đó của Trình Lịch quá tùy ý, cô không đem chuyện này nhớ trong lòng.
Không nghĩ tới, là Trình Lịch nói thật.
Trình Lịch nói: "Lần sau gặp mặt có thể là sang năm, cũng có khả năng lâu hơn, cậu chiếu cố thân thể mình cho tốt, nếu như có chuyện gì khó xử..
Tớ cũng không có khả năng ngay lập tức chạy tới được."
Nói đến đây, cậu có chút nhụt chí mà thở dài.
"Mẹ kiếp, tớ không am hiểu nhất chính là loại nói chuyện sến súa này.
Tóm lại bây giờ cậu cũng có người chiếu cố, tớ rất yên tâm."
Tê Diệu lưu luyến không rời, không nhịn được nước mắt, kém chút muốn khóc ra thành tiếng.
"Vậy cậu cũng phải chiếu cố bản thân mình cho tốt đó, sinh hoạt bên kia nhất định sẽ rất cực khổ.."
Nghe được giọng Tê Diệu nghẹn ngào, Trình Lịch bực bội mà thấp giọng mắng câu thô tục.
"Đừng khóc, có thể đừng như đứa con gái được không."
Tê Diệu nín khóc mỉm cười: "Tớ vốn chính là cô gái nhỏ nha!"
"Trước kia cậu mà õng ẹo như bánh bèo thế này, tớ khẳng định phải tát một phát lên trán cậu, ngày hôm nay ghi sổ trước vậy." Trình Lịch cố tình hung dữ nói, nói được phân nửa cổ họng bỗng nhiên nghẹn ngào, liền im lặng.
Hai người lại rơi vào trầm mặc.
Từ khi bọn họ bắt đầu nhận thức cho đến bây giờ, đã có hơn mười năm, lúc trước cô còn là một đứa con gái không bộc lộ nữ tính gì, Trình Lịch là giáo bá lăn lộn một phương, hai người bọn họ sau khi gặp nhau liền như là Sao Chổi đụng Trái Đất, oanh oanh liệt liệt mà kết bạn, hiện nay từ biệt nhau, lại là yên tĩnh như vậy.
Yên tĩnh đến không giống bọn họ.
Trình Lịch yên tĩnh một lát tiếp tục nói: "Ngày mai tớ liền lên đường, cậu không cần tiễn tớ, mẹ nó mặc dù tớ biết cậu căn bản không có khả năng nhớ tới tớ đâu.
Lần sau gặp lại, tớ hi vọng tên hỗn đản Tê Vọng kia không có khi dễ cậu, nếu không tớ sẽ cho anh ta đẹp mặt."
"Tê Vọng anh ấy!" Tê Diệu muốn nói lại thôi, cuối cùng không muốn nhắc tên Tê Vọng với Trình Lịch.
Trình Lịch ngoài mặt giả bộ như không thèm để ý, trên thực tế trong lòng nhất định sẽ khó chịu.
Tê Diệu mím môi, nhẹ giọng nói: "Tớ biết rồi, cậu yên tâm đi."
"Không có việc gì, chính là muốn thông báo với cậu một tiếng, miễn cho đến bộ đội không dùng được điện thoại, cậu liên lạc không đến tớ sẽ lo lắng."
Tê Diệu ừ một tiếng.
"Được."
"Được rồi được rồi, tớ cúp đây." Trình Lịch giọng điệu tiêu sái vạn phần, "Em Tê này, lần sau có cơ hội gặp lại nhé!"
"Chờ một chút!"
Tê Diệu vội vàng gọi cậu.
Trình Lịch nói đùa: "Làm sao vậy, không lẽ muốn tỏ tình với tớ? Tớ đều nói qua, đối với loại hình như cậu không có hứng thú."
"Trình Lịch."
Cô một kêu tên của cậu, cậu liền đột nhiên mất tiếng.
Hai người lại là một trận trầm mặc.
Tê Diệu thấp giọng nói: "Thuận buồm xuôi gió."
"Shjt.."
Thanh âm Trình Lịch mang theo vài phần khàn khàn, âm cuối phát run: "Tớ còn tưởng rằng cậu muốn nói gì đó kinh thiên động địa lắm.
Cúp đi cúp đi, tớ còn vội thu thập hành lý nữa."
Tê Diệu đáp lời, mặc cho cậu cúp điện thoại.
Cuối cùng là không nhịn được chảy nước mắt.
Bên kia điện thoại, Trình Lịch dùng sức mắng vài câu thô tục, hốc mắt phiếm hồng nằm ngửa trên giường.
Cậu còn nhớ rõ ngày đó nghe lén ở góc tường, lại nghe được một tin tức làm người ta khiếp sợ.
Chú nhỏ rõ rõ ràng ràng nói, Tê Vọng cũng không phải là con ruột Tê gia.
Nói như vậy --
Coi như cậu thật sự đi qua, biểu đạt tâm ý của chính mình, cũng sẽ không có bất cứ tác dụng gì, ngược lại sẽ tăng thêm buồn.
Vẫn là thôi đi.
Trình Lịch nói với chính mình.
Cậu đã thổ lộ với người đã c. h. ế. t đi, hóa thành bụi đất rời đi thế gian này..
← Ch. 121 | Ch. 123 → |