← Ch.115 | Ch.117 → |
Phía sau ông đứng hai người, một người là quản gia già thần thái ung dung bình tĩnh, người còn lại là cô gái xa lạ.
Nhìn thấy Dư Xá, sắc mặt cha Sở cùng cha Hoắc đều thay đổi.
Tê Diệu đang nhìn chằm chằm tướng mạo của cô gái xa lạ kia.
Dung mạo trẻ tuổi, chỉ có thể coi là thanh tú, lúc tiếp nhận ánh mắt dò xét của mọi người hơi có vẻ cứng ngắc, nhưng vẫn cố giả bộ trấn định.
Tê Diệu có loại dự cảm, đó chính là kẻ dùng qua thân thể Sở Du Du của cô.
Cha Sở oán hận nói ra: "Nhất định là mày cố ý câu cá, mày cũng đừng nghĩ phủi tay sạch sẽ!"
Dư Xá nghẹn họng, chắp tay trước ngực: "Trên thực tế, tôi vẫn luôn phối hợp hành động với cảnh sát.
Đã phối hợp mười năm."
Mười năm trước ông chẳng qua là một thằng nhóc con, không nhấc nổi sóng to gió lớn, bây giờ thì khác, sai lầm lúc trước đã phạm qua, ai trong bọn họ cũng đừng nghĩ tránh thoát được.
Sở Giảo Giảo không cam lòng cắn môi, hốc mắt ngậm lấy nước mắt, một bộ khóc lóc thảm thiết đáng thương, thanh âm nghẹn ngào nhu nhược động lòng người, khiến cho người ta không khỏi dâng lên lòng trắc ẩn.
"Thế nhưng mà, cái này cùng Sở gia có quan hệ gì? Có phải ông nhầm lẫn gì rồi hay không? Ông hủy hoại nhà của tôi, sau này chúng tôi biết phải làm sao bây giờ?"
Chị ta nhu nhược động lòng người cũng không mảy may nhấc nổi sự thương hại trong lòng Dư Xá.
Ngược lại, Dư Xá trả lời tương đương lãnh khốc.
"Mười năm trước, tôi cũng chất vấn bọn họ như thế.
Lúc trước Trình Lịch chẳng qua là một đứa bé miệng còn hôi sữa, thống khổ mất cả cha lẫn mẹ, ai có thể đồng cảm nhận được? Chị, anh rể của tôi bị người khác hại chết, hung thủ còn chưa bị báo ứng, hết thảy nên oán ai đây?"
Lời nói vừa ra, mọi người đều khiếp sợ.
Trình Lịch càng kinh ngạc đến thất thố: "Cậu, bọn họ, bọn họ --" bọn họ là hung thủ?
Dư Xá lạnh lùng nhìn bọn họ, đem vẻ mặt của mọi người thu hết vào mắt.
"Vụ tai nạn xe mười năm trước kia, chủ mưu, đều đứng ở trước mặt tiếp nhận xét xử thích đáng."
Chim cổ đỏ đáng thương bị g. i. ế. c chết, rốt cục đã chờ được báo ứng kế tiếp.
Tê Diệu càng không thể tin được.
Cô coi là cha Sở chỉ tham tài, ai có thể nghĩ tới, dĩ nhiên có ý nghĩ động tay sát hại vợ người khác!
Sở Giảo Giảo tiếp tục già mồm cãi láo: "Mười năm trước là mười năm trước, khi đó bản án đều không có chứng cứ, hiện tại --"
Dư Xá đánh gãy lời chị ta: "Mẹ các người vì sao đột nhiên bệnh chết? Kiểm tra sức khoẻ định kỳ hằng năm, lại không có lịch sử bệnh di truyền, không có ham mê không tốt, quy luật sinh hoạt khoẻ mạnh, làm sao trong một tháng ngắn ngủi lại sinh cơn bệnh nặng rời đi nhân thế?"
Tê Diệu nghe mỗi một câu ông nói ra, trái tim liền run rẩy theo một phần.
Càng nghe tiếp, cô càng không thể tin được, cô nhịn không được nước mắt, nhìn thẳng về phía cha Sở.
Cha Sở ngoài mạnh trong yếu, không chút hiện hoảng loạn nào.
"Chứng cớ đâu?"
Người đều đã hỏa táng thành tro, quả quyết tìm không thấy chứng cứ.
Ông ta một ngụm cắn c. h. ế. t việc chính mình tuyệt không phải hung thủ, không tìm thấy chứng cứ căn bản không có khả năng ông ta sẽ thừa nhận.
Dư Xá lạnh lùng nói ra: "Vậy chỉ sợ ông đã quên, đêm mưa mấy tuần trước, chuyện tai nạn xe của anh em Tê gia."
"!"
"Cảnh sát đã tìm được chứng cứ, cụ thể là cái gì, lên tòa án rồi thấy đi.
Hi vọng lúc này ông có thể hưởng thụ vài phút không khí tự do bên ngoài song sắt."
Tê Diệu kinh ngạc nhìn về phía cha Sở.
Cứ cho là cô hận người đàn ông này, nhưng việc ác mà đối phương làm ra vẫn tạo thành đả kích cực lớn đối với cô, đến mức tay chân cô lạnh buốt, nói không ra lời.
Cha Sở thái độ cường ngạnh, nhưng lại bại lộ ra vài phần kinh hoàng khó hiểu.
Tê Diệu đối với nét mặt của ông ta hiểu rõ đến cực điểm, đương nhiên rõ ràng ý nghĩa dáng vẻ này của ông ta.
"..."
Cô nhịn không được nước mắt.
"Dĩ nhiên thật sự là ông làm..
Ông thế mà có thể xấu xa đến loại tình trạng này!"
Sở Giảo Giảo nổi giận quát một tiếng: "Mày nói bậy bạ gì đó! Hết thảy còn chưa xác định đâu!"
"Không, hết thảy sớm đã định."
Mười năm trước phạm vào việc ác, bây giờ, tất cả mọi người phải trả giá, một phân một li cũng phải trả sạch sẽ toàn bộ.
Một trận mưa đêm rút nước lênh láng, giống như muốn đem hết thảy những thứ dơ bẩn không chịu nổi rửa sạch sẽ.
Tê Diệu lẳng lặng mà nhìn bọn họ bị cảnh sát mang đi, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Hết thảy muốn kết thúc rồi sao..
← Ch. 115 | Ch. 117 → |