← Ch.098 | Ch.100 → |
Tê Diệu về đến nhà, nghênh đón cô là biểu lộ âm trầm của cha Sở.
Cha Sở một lòng chỉ muốn để Tê Diệu thiết lập được tầng quan hệ này, không ngờ dĩ nhiên nửa đường lòi ra chướng ngại vật.
Ông ta vừa sợ vừa giận, sợ không phải là vì bị Tê Vọng đánh gãy cái cọc giao dịch dơ bẩn này, mà là, hết thảy đều bị Tê Vọng nhìn thấy, nếu để lộ tiếng gió, sẽ tạo thành ảnh hượng cực kỳ bất lợi đối với Sở gia.
Sau khi trải qua sự tình lần này, giao dịch đàm phán không thành, đồng thời muốn để Tê Vọng làm con rể của Sở gia, không khác gì mơ mộng hão huyền.
Cha Sở tức đến sắc mặt xanh mét, đi tới đi lui trong vòng khách, trong lòng suy nghĩ đều là xử lý như thế nào mới tốt nhất.
Từ trên xuống dưới nhà họ Sở chìm trong áp suất thấp, nặng nề đến làm người ta không thở nổi.
Cha Sở nghĩ, nhất định phải sớm đền bù ảnh hưởng xấu một chút, sự tình duy nhất có thể làm, là đem hai đứa con gái ra ngoài, để bọn nó tỏa sáng tạo nhiệt.
Nếu như Tê Diệu nghe được hình dung như thế của cha Sở, sợ rằng sẽ cười đến rơi nước mắt.
Đem con gái của mình lợi dụng sạch sẽ đến như thế, cũng chỉ có cha Sở có thể làm được.
* * *
Tê Diệu vốn cho rằng lại nhận chỉ trích của cha Sở, cô sớm đã làm tốt chuẩn bị bị bão táp đột kích, không ngờ dù cha Sở sắc mặt khó xử, cũng không có hướng tới cô làm khó dễ, ngược lại còn bảo Tê Diệu lên lầu nghỉ ngơi.
Tê Diệu khó nén kinh ngạc, nhìn thoáng qua cha Sở không nói một lời ngồi trên ghế, như người không việc gì nhẹ nhàng lên lầu.
Qua một đoạn thời gian sinh hoạt ở Tê gia, Tê Diệu vốn là không tim không phổi, lần này triệt để biến thành trường phái "An yên", ý nghĩa đối với con đường phía trước chính là, đi được tới đâu hay tới đó, nào xảy ra vấn đề lại nói.
Cô nằm ngửa ở trên giường, nhìn thấy liên tiếp mười mấy cái tình nhắn từ Trình Lịch gửi cho cô, trong lời nói mang theo ý vị quan tâm vô cùng.
Tê Diệu nhắn lại tin tỏ vẻ chính mình không có việc gì.
Tê Diệu: Đúng rồi, đứa con gái kia đâu?
Trình Lịch: Nàng ta nói nàng ta muốn báo thù Sở gia.
Cậu nghĩ như thế nào?
Tê Diệu: Hoan nghênh đến cực điểm.
Sở gia hiện tại đã đủ loạn, Tê Diệu không ngại châm thêm một mồi lửa để loạn càng thêm loạn thêm.
Việc đã đến nước này, cũng không thể xoay chuyển ra bất kỳ con đường sống nào.
Vấn đề mấu chốt là.
Tê Diệu: Cậu nhỏ của cậu đáp ứng rồi?
Trình Lịch: Cậu cảm thấy có khả năng sao?
Trình Lịch nói như vậy, Tê Diệu lại không phản bác được.
Ngẫm lại cũng thật là, tại sao cậu của Trình Lịch lại muốn đối phó Sở gia, coi như thật cùng Sở gia bất đồng làm ăn, lấy thực lực của đối phương, thật sự không cần phải mượn lực của người khác mới có thể hoàn thành chuyện này.
Đơn giản cùng Trình Lịch nói chuyện phiếm xong, Tê Diệu nằm ở trên giường tiếp tục ngẩn người.
Trở lại Sở gia đã được một ngày một đêm, nhưng mỗi khi cô tĩnh tâm, vậy mà nghĩ tới đều là sự tình liên quan tới Tê gia.
Không biết thân thể của Tê Diệu có giống như mấy người thực vật nằm ở trên giường hay không, cha Tê mẹ Tê lại có bao nhiêu thương tâm.
Sự tình này cô cùng Tê Vọng phải giải quyết như thế nào đây.
Mỗi một vấn đề đều xoay quanh trên đỉnh đầu, chất vấn Tê Diệu thật sâu.
Làm thế nào cô cũng ngủ không được, dứt khoát mang tiếng đi dạo phố để ra cửa.
Tê Diệu đội mũ cùng khẩu trang, mặc áo cao bồi cùng quần dài rộng thùng thình màu xám, có vẻ không quá gây chú ý.
Xác định sau lưng không có ai đi theo, cô tắt máy điện thoại, lặng yên không một tiếng động mà trở lại bệnh viện.
Phòng bệnh có cửa bảo hộ, không cho phép tùy ý ra vào, Tê Diệu đứng ở góc rẽ, xa xa mà nhìn vào cửa thuỷ tinh mơ hồ, thật sự muốn đi vào nhìn một chút.
Tê Diệu khe khẽ thở dài.
Giống như là một giấc mộng đẹp vội vàng vụn vỡ mà không kịp để người ta chuẩn bị.
Cô còn chưa nghĩ ra muốn lấy phương thức như thế nào tỉnh lại, giấc mộng lại từ bỏ cô trước một bước.
Tê Diệu nhìn chăm chú bảng số cửa phòng bệnh hồi lâu, vẫn không có dũng khí đi vào.
Sau khi cô thận trọng suy nghĩ, quyết định vẫn là đừng đi quấy rầy cuộc sống của người nhà họ Tê.
Tiếc nuối duy nhất chính là, bọn họ còn chưa chào tạm biệt liền tách ra.
Tê Diệu còn thiếu một câu tạm biệt.
Cô quay đầu lại, kém chút bị dọa đến bịt kín môi.
Sau lưng là mẹ Tê đang đứng ở trong thang lầu, thân thể tiều tụy, giống như trong vòng một đêm già đi mười tuổi.
Bà nhìn qua Tê Diệu, thật lâu không nói tiếng nào, Tê Diệu không khỏi khẩn trương lên, lập tức ý thức được đối phương căn bản không nhận ra cô.
Cô cứng ngắc gật đầu, ba chân bốn cẳng hướng thang lầu đi xuống.
"Cháu là đến xem Diệu Diệu sao?" Mẹ Tê đột nhiên đặt câu hỏi khiến bước chân Tê Diệu khựng lại.
Tê Diệu đưa lưng về phía bà, sống lưng cô cương cứng hơn phân nửa, hồi lâu mới lắc đầu.
"Không.."
Chỉ nghe bịch một tiếng, đánh gãy lời giải thích của Tê Diệu.
Tê Diệu lắp bắp kinh hãi, vội vàng nâng đỡ mẹ Tê: "Ngài không có sao chứ? Cháu đi gọi bác sĩ!"
"Diệu Diệu..
Diệu Diệu ơi.."
Ánh mắt mẹ Tê tan rã, sắc mặt trắng bệch, màu môi giống như lau màu sương trắng, nhưng vẫn níu chặt ống tay áo của cô không thả.
Tê Diệu thấy mà đau lòng, nước mắt đảo quanh ở hốc mắt, kém chút nhịn không được muốn thừa nhận thân phận của chính mình.
Cô nói: "Cháu đi gọi bác sĩ đến."
"Không, cháu đừng đi.."
Tê Diệu đang lo lắng, nếu mẹ Tê không muốn buông tay thì phải làm sao bây giờ, may mắn có người kịp thời chạy tới, đem tay mẹ Tê đỡ lấy.
Tay mẹ Tê vẫn luôn nắm lấy cổ tay của cô, lôi kéo khiến cô có chút đau.
Tê Diệu đành phải đi theo bọn họ đến phòng bệnh, để cho mẹ Tê nằm nghỉ ngơi trên giường bệnh.
Cô trơ mắt nhìn mẹ Tê từng lần từng lần một bất lực kêu to, mà cái gì cũng không nói nên lời.
Tê Diệu yên lặng rời khỏi bệnh viện, buồn bã mất mát..
← Ch. 098 | Ch. 100 → |