← Ch.025 | Ch.027 → |
Tê Diệu phản ứng cực nhanh, cô hướng Hoắc Ngu chớp mắt, một bộ dáng tiểu bạch hoa đơn thuần lương thiện vô hại: "Em... em mới đi toilet, đang chuẩn bị đi về."
"Vậy em đi ngược rồi.
Con đường này hướng ra cửa lớn."
"À, vậy là em nhớ sai rồi sao?" Tê Diệu không nguyện ý từ bỏ, tiếp tục giả ngu.
"Không sao, anh nhớ đường."
"..."
Tê Diệu không rõ Hoắc Ngu kiểu người này chưa từng thích xen vào việc của người khác người vì sao phải cùng sống cùng c. h. ế. t với cô.
Cô nhịn rồi lại nhẫn, nhìn bộ dáng nhàn hạ của Hoắc Ngu, trong lòng biết lúc này mình muốn đi ra ngoài là hoàn toàn không có khả năng.
Tê Diệu chán ghét Hoắc Ngu là có nguyên nhân.
Tổng luôn xuất hiện ở trường hợp không nên xuất hiện, nói không đúng lúc, không hiểu được cái gì gọi là thấy tốt thì lấy.
Hoắc Ngu cản ở giữa hành lang, Tê Diệu liền muốn đi cũng đi không được.
Thời khắc hai người giằng co, cô bỗng nhiên thay đổi biểu lộ.
Cô nhíu lên đôi lông mày cong cong tinh tế, một tay che ngực, thân thể run lẩy bẩy nửa quỳ nửa ngồi, như con tôm cuộn mình.
Hoắc Ngu ánh mắt biến đổi.
Hắn cất bước lớn tiến lên, mấy bước liền đi tới bên cạnh Tê Diệu, vịn cổ tay của cô: "Thuốc ở đâu?"
Tê Diệu đau đến cả người đều phát run, dùng sức khoát tay, chỉ vào túi rơi trên mặt đất.
Hoắc Ngu buông tay ra, cầm túi của cô.
Lúc này chỉ thấy Tê Diệu vừa mới đau đến đứng không dậy nổi biểu lộ trong nháy mắt biến thành đắc ý giảo hoạt, cô thừa dịp Hoắc Ngu không phòng bị, nhanh chóng hướng phía cửa chính chạy tới.
Hắn vô ý thức nghĩ ôm cô, ngón tay lướt qua lớp vải mềm mại, như gió thoáng qua liền mất.
Sau đó.
Cô gái đang lướt đi như gió giữa đường bằng một tiếng té lăn trên đất, trượt xa một mét mới dừng lại.
Tê Diệu: "..."
Hoắc Ngu: "..."
Đại khái là ai cũng không nghĩ tới sẽ là kết cục như vậy, hai người đều ngu ngơ.
Tê Diệu đầu gối đau nhức, bàn tay đau nhức, đại não chưa kịp suy nghĩ, nước mắt sinh lý dâng lên ào ào trào ra phía ngoài, muốn dừng đều ngăn không được.
Cô cố gắng khắc chế nước mắt như bão tố điên cuồng của mình, càng khắc chế nước mắt chảy tràn càng lợi hại, thút tha thút thít nức nở khóc đến run run lên.
Nội tâm Tê Diệu đang có mười ngàn con thảo nê mã* lao nhanh qua.
(*: tiếng chửi tục bên TQ.
Dịch ra: F*ck your mom...)
Chỉ ngã có một cái làm gì mà phải khóc hả a a a ——
"Đừng khóc."
Đỉnh đầu vang lên thanh âm của Hoắc Ngu.
Hắn nửa ngồi ở trước mặt Tê Diệu, nhíu mày, rút ra khăn tay lau nước mắt cho cô.
Hắn cho tới bây giờ chưa bao giờ lau nước mắt cho người khác, dùng sức có chút lớn, đau đến Tê Diệu ngăn không được ngửa đầu về đằng sau.
Cánh tay Tê Diệu hết lần này tới lần khác bị hắn nắm lấy không buông, cô dùng sức đẩy tay Hoắc Ngu một chút, muốn để hắn buông ra, không ngờ ở giữa lúc bối rối đẩy sai chỗ, bàn tay đùng một cái đánh vào cái cằm của hắn.
Cái cằm của Hoắc Ngu cạo sạch râu, nhìn trắng tinh, lại quyến rũ như cũ.
Một tiếng "bốp" từ hành động này phát ra tựa như là quăng một cái tát, ngay cả Tê Diệu cũng ngây ngẩn cả người.
Hoắc Ngu đôi mắt phượng hẹp dài tinh tế nhìn nét mặt của cô, bắt được cô cố sức che dấu khiếp sợ cùng luống cuống, đột nhiên kéo lên một vòng đường cong.
Chỉ là không phân rõ được hắn cười phải chăng có độ ấm hay không, hay là ngoài cười nhưng trong không cười.
"Rất tốt.
Ngày hôm nay có thể trải nghiệm được hai sự tình chưa hề cảm thụ qua."
...
Tiệc tối tiến hành một nửa, lời đàm tiếu liền truyền ra.
Có người nói, Hoắc Ngu coi trọng công chúa nhỏ Tê gia, ở hành lang khinh bạc chưa thoả mãn, ngược lại bị đánh một cái tát.
Truyền đến trong tai Sở Giảo Giảo, sắc mặt của chị ta liền có chút nhịn không được rồi.
Chị ta biết Hoắc Ngu không phải loại người này, nhưng bỏ mặc lời đồn đại tùy ý truyền bá, đối với chị ta mà nói cũng không phải chuyện tốt.
Cha Sở để cho chị ta nhất thiết phải thật tốt bắt lấy trái tim của Hoắc Ngu.
Chỉ là, chị ta cũng không biết tâm của Hoắc Ngu đến cùng ở nơi nào.
Giờ phút này người trong cuộc Tê Diệu đang ở trong phòng nghỉ ngơi, bị bác sĩ từ trên xuống dưới kiểm tra mấy lần.
Chẳng qua là trầy chút da, Tê Vọng cứ như là cô bị đánh cho tàn phế, sắc mặt kém đến dọa người.
Tê Diệu biết, hôm nay cô đừng hòng rời khỏi Tê Vọng nửa bước.
Aizzz....
← Ch. 025 | Ch. 027 → |