Vay nóng Tinvay

Truyện:Nữ Chính Trở Về Đi - Chương 005

Nữ Chính Trở Về Đi
Trọn bộ 132 chương
Chương 005
0.00
(0 votes)


Chương (1-132)

Siêu sale Shopee


Bỗng nhiên lấy lại tinh thần - Tê Diệu người da đen mặt đầy dấu chấm hỏi: "?"

Từ từ, nếu như cô không nghe lầm, bác sĩ nói, tuổi tâm lý của cô chỉ có, mười lăm tuổi..

"..."

Tê Diệu vốn là tính tình nóng nảy, nghe được bác sĩ nói như vậy đâu thể chịu được.

Cô là một nữ sinh vừa mới trải qua sinh nhật hai mươi ba tuổi phát dục giới tính bình thường, thế mà bị người này nói trí thông minh chỉ có mười lăm tuổi, quả thực cùng trực tiếp mắng người khác là trẻ đần độn không có gì khác biệt.

Cô càng nghĩ càng giận, hốc mắt đột nhiên chua chua, tựa như là có nước chanh bị chen vào, con mắt vừa chua lại chát, khó chịu không thôi.

Tê Diệu không thoải mái nháy nháy mắt, không ngờ hai giọt nước mắt nhanh chóng theo khóe mắt của cô trượt xuống, lạch cạch rơi ở trên đầu gối, phối hợp hốc mắt đỏ phừng phừng, cảnh tượng kia, cô bé nhỏ yếu ớt đáng thương lại bất lực, như con thỏ nhỏ bị người ta khi dễ nên tức đến bật khóc.

Cha Tê mẹ Tê cùng bác sĩ ngu ngơ hai giây ngay tại chỗ.

Tê Diệu mặt đen thui.

Vào ban đêm, người một nhà ngồi ở trên ghế sô pha, Mẹ Tê gọi điện cho Tê Vọng.

Trên bàn còn bày biện hai cây kẹo que cực lớn, là bác sĩ dùng để dỗ dành Tê Diệu đưa cho cô, Tê Diệu phiền muộn đến mệt tâm, chỉ muốn thừa dịp cha mẹ không chú ý ném vào thùng rác hủy thi diệt tích.

Lúc ở bệnh viện vốn định trộm lén đi ra ngoài, hoặc là tìm tới một chút phương pháp có thể liên hệ với bên ngoài, ai có thể ngờ tới cô đi đâu đều có người đang nhìn cô, căn bản là không có biện pháp trộm chuồn đi, mẹ Tê thiếu điều như đi WC đều phải đi theo, chăm sóc bảo vệ ba trăm sáu mươi độ toàn diện khiến cho thể xác tinh thần của Tê Diệu đều mệt.

Tê Diệu những ngày này xem như biết rõ ràng.

Tính cách cha Tê mẹ Tê mềm mỏng, cái nhà này Tê Vọng có quyền lên tiếng lớn nhất, có một số việc nhất định phải được sự đồng ý của anh, tỉ như nói tất cả vấn đề liên quan tới Tê Diệu.

Cô phải nghĩ biện pháp lấy lòng Tê Vọng — cái nhận biết này để Tê Diệu dị thường bi thương, nhưng trước mắt người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Đi đường vòng để cứu quốc trước mắt chính là biện pháp duy nhất.

Mẹ Tê không để ý điện thoại đã được kết nối, mở loa lớn, cười híp mắt báo cáo tình huống mới nhất hôm nay của em gái cho Tê Vọng.

Tê Vọng cách mấy tiếng liền gửi đến tin tức, thời điểm bận rộn làm việc cũng không quên hỏi thăm tình trạng cơ thể Tê Diệu, trình độ lo lắng đến nỗi cha Tê mẹ Tê cảm động không thôi, thật sâu hi vọng hai người anh em bọn họ có thể yêu thương lẫn nhau, cùng nâng đỡ nhau đi lên đi xuống.

"Diệu Diệu ngày hôm nay ăn nhiều hơn nửa bát cơm."

"Diệu Diệu ngày hôm nay cũng ngoan ngoãn nghe lời, bác sĩ nói thân thể con bé rất tốt."

"Há, bác sĩ còn đưa cho con bé một cây kẹo que cực lớn.."

Tê Diệu: "..."

Cái này, thật không cần thiết nói.

Ở một đầu điện thoại khác Tê Vọng đang ngồi ở ghế lô, áo khoác của âu phục được máng lên móc áo, cổ áo cúc áo bị vặn rơi một viên, mắt kính cũng trượt xuống, rõ ràng là trạng thái buông lỏng mà không có chút phòng bị nào.

Trên bàn bày biện mấy đĩa đồ ăn Chiết Giang tinh xảo, một bình trà, bàn đối diện còn ngồi một người đàn ông, một tay chống đỡ cái cằm, hững hờ mà thưởng thức lấy chén trà trong tay.

Hai người bọn họ vừa mới bàn luận sự tình liên quan tới yến hội một tuần sau, bị điện thoại đánh gãy lời đang nói cũng không sao.

Dù sao ngày hôm nay Tê Vọng thong thả, hắn cũng thong thả.

Tê Vọng nghe được mười phần kiên nhẫn, mặc dù anh đã sớm biết kết quả chẩn bệnh của Tê Diệu.

Khóe môi của anh ngậm lấy mấy phần ý cười, mặt mày tràn ra mấy phần ôn hòa.

Người đàn ông ngồi ở phía đối diện cười như không cười liếc hắn một cái, không có lên tiếng.

Sau khi mẹ Tê vui vui mừng mừng tiết lộ một đống việc vặt, kêu một tiếng tên Tê Diệu: "Diệu Diệu, con có chuyện muốn nói cho ca ca à?"

Tê Diệu vô ý thức muốn cự tuyệt.

Nhưng mà dục vọng cầu sinh mãnh liệt nói cho cô, giờ phút này là một cơ hội tốt.

Hướng Tê Vọng lấy lòng, chính là bước đầu tiên cô đạp ra khỏi nhà, việc liên quan sinh tử, lòng xấu hổ chỉ có thể tạm thời vứt ra sau một chút mà thôi.

Tay nhỏ mềm mại của cô nắm thật chặt thành quả đấm, phía sau lưng cứng ngắc, sau khi hít sâu hai cái, cố gắng từ giữa hàm răng nghẹn ra một câu.

Thanh âm của Tê Diệu nhỏ đến mức gần như không nghe được, vừa mỏng lại yếu, mang theo vài phần ý vị mềm mại lấy lòng.

Theo loa ngoài bị thả lớn mấy phần, để hai người ở một đầu khác của microphone nghe được rõ rõ ràng ràng.

"Ca ca ơi..

Em, em muốn đi ra ngoài chơi."

Nghẹn ra một câu nói kia, Tê Diệu đầu đầy mồ hôi, khó chịu đến nổi toàn thân nổi da gà.

Cuộc đời cô ghét nhất là người khác làm nũng, vậy mà bây giờ, tự vả mặt mình bốp bốp luôn.

Một bên điện thoại khác còn không có đáp lại, đột nhiên, vang lên một tiếng phụt cười khẽ, nghe thanh âm liền biết không phải là Tê Vọng.

Ý cười của người đàn ông này mang theo vài phần lười nhác, ngay cả đến lời nói cũng chậm rãi từ từ, mang theo mấy phần hững hờ, âm cuối theo thói quen có chút giương lên: "Tê Vọng, em gái của cậu thật đáng yêu."

Nghe được cái thanh âm quen thuộc này, Tê Diệu liền giống như bị điểm trúng, biểu lộ ở trên mặt cứng đờ.

Nếu như nói trên thế giới này bên ngoài trừ người nhà, người làm cho cô chán ghét nhất, chính là vị hôn phu của Sở Giảo Giảo, cũng chính là anh rể tương lai của cô- Hoắc Ngu.

Mà bây giờ.

Thanh âm cô ngượng ngùng xoắn xuýt làm nũng lại bị đối phương nghe được.

Cứ cho là Hoắc Ngu cũng không biết là cô, Tê Diệu vẫn khó mà khắc chế được lòng xấu hổ trỗi dậy từ dưới đáy bốc lên tận trời của chính mình..


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-132)