Trung cung
← Ch.56 | Ch.58 → |
Triều sớm vừa kết thúc, Tư Mã Huyền đi về phía ngự thư phòng, Bạch Ngưỡng Đường đi theo bên cạnh, ngoài ra không có một người hầu hạ nào.
Bình thường không có việc gì hẳn là sẽ không được triệu kiến một mình, Bạch Ngưỡng Đường cúi đầu ngoan ngoãn đi theo: "Bệ hạ phiền lòng vì chuyện trên triều sớm à?"
Triều sớm hôm nay Tạ thái úy lại nhắc tới chuyện nạp phi.
Lúc bệ hạ không thể sinh nên tăng cường hậu cung, lúc có thể sinh lại càng nên tăng cường hậu cung, quyết tâm đưa Tạ Như Kiều vào cung của Tạ thái úy càng mãnh liệt, người sáng mắt đều có thể thấy. Bây giờ họ Bạch của ông ta đã chiếm tiên cơ, sau này Bạch quý phi sinh ra con trai tất nhiên sẽ có địa vị cao hơn, họ Bạch sẽ trở thành ngoại thích mới.
Xuất hiện một ngoại thích như Dữu Thế Đạo đã làm người ta đau đầu, hai họ Vương Tạ không thể để họ Bạch một mình độc đại được, đương nhiên phải ngăn chặn.
Tư Mã Huyền thở dài, bước chân không nhanh không chậm: "Ý của bọn chúng Trẫm đều hiểu hết, có điều chuyện nạp phi vẫn phải đợi đến lúc Trẫm lập hậu rồi quyết định".
Bạch Ngưỡng Đường sửng sốt: "Bệ hạ phải lập hậu rồi sao?"
"Trẫm đã đến tuổi này, nên lập hậu từ lâu rồi". Mai đỏ trong ngự hoa viên đang rực rỡ, có một cành mai vươn đến bên cột hiên. Tư Mã Huyền dừng lại bên mép hiên, đưa tay bẻ cành mai đó rồi quay lại nhìn về phía sau: "Có điều trước khi lập hậu, Trẫm có chuyện cần hỏi thái phó một câu".
Bạch Ngưỡng Đường lui lại một bước, cúi đầu: "Xin bệ hạ nói rõ".
Tư Mã Huyền đột nhiên nói: "Thái phó mấy năm nay giấu Trẫm đến khổ".
Bạch Ngưỡng Đường vội vàng vòng tay thi lễ: "Bệ hạ sao nói lời ấy, lão thần không hiểu".
Tư Mã Huyền thở dài: "Trẫm hỏi khanh, lúc đầu Trẫm phụng di chiếu của tiên đế làm thái tử, nhà họ Bạch nói thái tử phi được định ra từ trước là Bạch Hoán Mai, việc này là giả đúng không?"
Bạch Ngưỡng Đường dù thế nào cũng không ngờ hắn lại hỏi đến chuyện này, khẽ cau mày nói: "Tiên đế đích xác đã nói lời này, lão thần sao dám lừa gạt bệ hạ".
"Thế thì lạ thật. Tiên hoàng hậu và Hi phu nhân dù không thường xuyên qua lại, nhưng giao tình lúc khuê nữ vẫn không tồi, việc này Trẫm cũng có nghe thấy, lại không nghe nói tiên hoàng hậu và mẹ của quý phi có quan hệ tốt thế nào. Lúc tiên đế cân nhắc lựa chọn thái tử phi, vì sao không nghĩ đến con gái của Hi phu nhân có quan hệ thân cận mà lại chọn quý phi hiện nay?"
Bạch Ngưỡng Đường cúi đầu, không chút hoang mang: "Lão thần cả gan phỏng đoán, tiên đế luôn luôn không thích làm lớn mạnh quyền lực của thế gia môn phiệt, cho nên mới suy nghĩ lựa chọn thái tử phi từ nhà họ Bạch nhỏ yếu. Mà trong nhà họ Bạch thì lão thần khi đó đã làm thái phó, chắc hẳn bệ hạ cũng không muốn dựa vào, cho nên mới chọn con gái tộc huynh của lão thần. Còn giao tình giữa tiên hoàng hậu và vợ của lão thần thật sự không thân thiết như bệ hạ nghĩ. Tính cách của vợ lão thần cũng có vài phần ngang bướng, tiên hoàng hậu thông cảm, đại khái là nghĩ vợ lão thần sẽ không thích đưa con gái vào cung nên mới không nghĩ đến chuyện đó".
Những lời này có lí lẽ căn cứ đàng hoàng, Tư Mã Huyền nghe xong chỉ cười nhạt: "Thì ra là thế, vậy xem ra là Trẫm nghĩ nhiều rồi, còn tưởng là thái phó không muốn đưa con gái vào cung chứ".
Bạch Ngưỡng Đường vội nói không dám.
Tư Mã Huyền gật đầu không nói gì thêm, xua tay đuổi người.
Lúc cáo từ ra về, Bạch Ngưỡng Đường vẫn cảm thấy như có gai đâm sau lưng. Lúc này bệ hạ quyết định lập hoàng hậu, lại đột nhiên nhắc tới việc này, chắc là muốn dằn mặt nhà họ Bạch, không muốn lập Bạch Hoán Mai nữa.
Vốn tưởng rằng sau khi vào cung sẽ bị đưa thẳng đến ngự thư phòng, không ngờ Bạch Đàn lại bị đưa đến một cung điện trong hậu cung.
Mặc dù không quen thuộc địa hình trong cung lắm nhưng nàng cũng có thể thấy vị trí của cung điện này không lệch, chỉ hơi cũ, hoa cỏ trong vườn nhiều năm không có người chăm sóc, thậm chí còn mọc không ít cỏ dại, trụ hiên và mái ngói cũng xám xịt.
Hai cung nữ ngoan ngoãn đã đứng chờ bên cửa điện từ lâu, dẫn Bạch Đàn vào chính điện. Trang trí trong điện đều đã hơi cũ, có điều được quét dọn rất sạch sẽ.
Bạch Đàn đi một vòng trong điện, hỏi hai cung nữ đó: "Thấy bảo bệ hạ cần triệu ta vào yết kiến cơ mà? Vì sao lại dẫn ta đến nơi này?"
Một cung nữ trả lời: "Chắc hẳn bệ hạ đang bận chính sự, tiểu thư cứ ở đây nghỉ ngơi, chờ một lát".
Bạch Đàn mím môi: "Thế mang một quyển sách đến đây để ta đọc cho đỡ buồn".
Cung nữ nghiêng người mời: "Trong nội điện có một ít sách, tiểu thư có thể đọc tùy ý".
Bạch Đàn đi vào nội điện, bên trong chỉ có giường, ghế và tiểu án, bày biện cực kì đơn giản. Trên án lại đặt mấy quyển sách, nàng chọn bừa một quyển, ngồi lên giường lật xem.
Các cung nữ ân cần mang trà bánh tới, Bạch Đàn không có tâm tình ăn, chỉ lật quyển sách trên tay, đuổi đám cung nữ ra ngoài cửa đợi tin tức.
Kết quả đợi nguyên một ngày cũng không có ai đến chuyển lời mời nàng đi kiến giá.
Thấy trời đã sắp tối, thậm chí cung nữ đã đưa bữa tối tới, Bạch Đàn thật sự ngồi không nổi nữa, gập quyển sách trên tay lại nói: "Không cần bận nữa, ta sẽ xuất cung về nhà".
Các cung nữ nhất tề quỳ xuống: "Có phải các nô tì hầu hạ không chu đáo? Xin tiểu thư chớ trách tội".
Bạch Đàn nói: "Không có quan hệ gì với các ngươi, bên chỗ bệ hạ ta sẽ tìm lí do tự giải thích, các ngươi cứ yên tâm".
Nàng đi đến bên án đặt quyển sách về chỗ cũ, thoáng thấy phía dưới mấy quyển sách khác có vài tờ giấy liền rút ra xem, thì ra là giấy luyện chữ vứt bỏ, bị ai đó tiện tay kẹp vào trong đống sách này.
Bạch Đàn cảm thấy chữ viết này thoạt nhìn hơi quen mắt, nàng nhìn kĩ một lát rồi hỏi các cung nữ vẫn quỳ dưới đất không dám đứng dậy: "Trước kia ai ở chỗ này?"
Cung nữ cúi đầu nói: "Nơi này là tẩm điện của Lăng Đô Vương khi còn là hoàng tử".
Quả nhiên là thế! Bạch Đàn vừa nhìn chữ này đã nhận ra rồi, mặc dù lực đạo và nét chữ kém bây giờ rất nhiều nhưng chữ của hắn có đặc điểm rõ ràng, rất dễ phân biệt.
Các cung nữ vội vàng khuyên bảo: "Tiểu thư cứ chờ một chút, có lẽ buổi tối bệ hạ sẽ truyền triệu cũng chưa biết chừng".
Bạch Đàn vốn không vui, nhưng nơi này là tẩm điện Tư Mã Tấn từng ở, vậy thì ở lại thêm một lát cũng không phải là không thể được.
***
Trong tẩm điện của quý phi, Bạch Hoán Mai vừa dùng cơm xong, đang dựa vào ghế mềm nghỉ ngơi, bụng đã có thể thấy rõ.
Rèm châu bị vén ra, Tư Mã Huyền đi đến. Nàng nghe thấy tiếng bước chân liền định đứng dậy thi lễ chào, Tư Mã Huyền lại giơ tay ngăn cản.
"Ái phi cứ nghỉ ngơi đi". Tư Mã Huyền ngồi xuống bên ghế, cười hỏi nàng mấy ngày nay thế nào.
"Tất cả đều tốt, xin bệ hạ yên tâm". Bạch Hoán Mai ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng lại giấu tâm sự: "Nghe nói triều thần lại dâng sớ xin bệ hạ nạp phi, có phải có việc này?"
Tư Mã Huyền gật đầu một cái: "Quả thật có việc này".
Bạch Hoán Mai mặc dù trong lòng mất mát nhưng cũng không làm thế nào được: "Mặc dù bệ hạ nói tuyệt đối không đưa người thần thiếp không thích vào trong cung, nhưng bây giờ thần thiếp thân thể nặng nề, không thể hầu hạ bệ hạ, công việc trong hậu cung cũng cần có người lo liệu, bệ hạ nạp phi cũng là việc nên làm".
Tư Mã Huyền cười, đưa tay đặt lên bụng dưới của nàng: "Ái phi không cần bận tâm việc này, cứ yên tâm dưỡng thai, việc này để Trẫm lo là được".
Câu trả lời vẫn như mọi ngày, Bạch Hoán Mai cũng yên tâm, còn nhớ lần trước làm căng đến mức Dữu Thế Đạo điều quân vây thành mà Tư Mã Huyền vẫn nhất quyết không thay đổi quyết định, có lẽ là nàng lo nghĩ nhiều quá thật.
Tư Mã Huyền lại vỗ về nàng vài câu rồi ra ngoài, ra đến ngoại điện còn không quên dặn dò cung nhân hầu hạ chăm sóc nàng chu đáo.
Bạch Hoán Mai không khỏi ấm lòng, hắn vốn vẫn hơi lạnh nhạt, mỗi ngày lại có rất nhiều việc không làm hết được, mỗi ngày có thể tranh thủ đến thăm nàng một lát đã đủ để khiến rất cả phụ nữ trong hậu cung vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
Có điều cảnh tượng nhìn thấy hôm đó vẫn khắc sâu trong đầu, mỗi lúc nghĩ tới Bạch Đàn, trái tim nàng lại trĩu xuống.
***
Bạch Đàn đã ở ba bốn ngày trong tẩm điện của Tư Mã Tấn trước kia nhưng Tư Mã Huyền vẫn chưa xuất hiện. Việc hắn gọi nàng tới không có lí do rõ ràng không khỏi quá mức kì quái, trong cung lại không phải Đông Sơn, làm gì cũng không tự nhiên, nàng muốn đến gặp Bạch Hoán Mai một lát nhưng các cung nữ lại ra sức khước từ.
Nàng đã quyết định, hôm nay nếu còn không gặp được bệ hạ, nàng nhất định phải về, kể cả bị trị tọi kháng chỉ cũng chấp nhận, thật sự là quá mức mệt mỏi rồi.
Có lẽ là ông trời cũng không muốn nàng kháng chỉ, đến buổi chiều cuối cùng có nội thị tới, đứng ở bên cửa điện mỉm cười chào nàng: "Bệ hạ đang chờ ở ngự hoa viên, mời tiểu thư đến kiến giá".
Bạch Đàn đang nằm trong nội điện đọc sách, nghe nói như thế vội đứng dậy, ra đến cửa mới nhớ ra phải chú ý nghi biểu lại đành phải lui về.
Hai cung nữ đi vào hầu hạ nàng thay y phục, cũng không biết mang cung trang đẹp đẽ từ đâu tới.
Bạch Đàn căn bản không hề để ý, chỉ đứng trước gương đồng nhẹ nhàng kéo cao cổ áo, cuối cùng lại dứt khoát khoác lên người một chiếc áo choàng cổ nhung.
Tên khốn Tư Mã Tấn đó nhất định là cố ý, mút một cái trên cổ nàng đến bây giờ còn chưa biến mất, lại còn mặc cung trang nữa chứ, không bọc chính mình kín mít làm sao dám ra ngoài? Chỉ sợ lát nữa kiến giá cũng không dám ngẩng đầu lên.
Buổi chiều hôm nay nắng đẹp, ra ngoài cửa điện, Bạch Đàn còn không nhịn được nheo mắt lại.
Nội thị dẫn nàng đi đến ngự hoa viên liền lui lại, Tư Mã Huyền đang chờ nàng trên hành lang gấp khúc bên cạnh vườn hoa, từ xa xa đã vẫy tay với nàng.
Động tác này khiến nàng nhớ lại khi còn trẻ, có điều bây giờ lại làm nàng cảm thấy không được thoải mái.
Đến trước mặt hắn thi lễ chào, nàng lại vô thức kéo cổ áo choàng lên rồi mới nói: "Bệ hạ triệu Bạch Đàn vào cung mấy ngày rồi, không biết đến cùng là có việc gì?"
Tư Mã Huyền cười, khẽ nâng tay lên: "Cứ đi theo Trẫm là được rồi".
Cung điện trong hậu cung liên miên hết tòa này tới tòa khác, Tư Mã Huyền dẫn nàng đi qua hành lang khúc khuỷu, cách đó không xa chính là cung điện nàng đang ở. Lúc ở trong đó không phát hiện, bây giờ nhìn từ xa mới thấy ngay cạnh cung điện đó chính là đông cung uy nghiêm, có thể thấy khi đó Tư Mã Tấn cũng chỉ còn cách ngôi thái tử một bước.
Lại đi dọc hành lang rất lâu, bên dưới có tiếng nước chảy róc rách, đó là một con sông hẹp để thưởng ngoạn, bên bờ sông đã đóng một lớp băng mỏng. Đi qua con sông này, quẹo qua một góc rẽ quanh co, trước mắt đột nhiên trở nên rộng rãi.
Mặt trời mùa đông từ đỉnh đầu chiếu xuống, không xa phía trước có một thềm đá bằng cẩm thạch rất cao, bên trên thềm đá là một tòa cung điện trang nghiêm, cột hiên và cửa sổ đều khắc hoa văn phức tạp tinh tế, cửa điện lại đang đóng chặt.
Tư Mã Huyền đưa tay chỉ về phía cung điện: "Nơi này là trung cung".
Kì thực Bạch Đàn đã đoán được, trong hậu cung ngoài điện Trường Lạc của bệ hạ, đương nhiên chỉ có điện Vô Cực của hoàng hậu mới có thể có bề thế như vậy.
"Quả nhiên khí thế phi phàm". Bạch Đàn chỉ có thể khen ngợi một câu như vậy.
Tư Mã Huyền quay sang nhìn nàng: "Trẫm đã quyết ý lập hoàng hậu, lần này đón nàng vào cung chính là vì việc này".
Mấy ngày nay Bạch Đàn vẫn nghĩ xem Tư Mã Huyền triệu nàng vào cung làm gì, hoàn toàn không nghĩ tới là vì việc này.
"Bệ hạ lập hoàng hậu là việc lớn, nên thương nghị với các trọng thần. Bạch Đàn không hiểu quy củ trong cung, không thể đưa ra đề nghị gì cho bệ hạ".
Mắt Tư Mã Huyền cong cong: "Trẫm gọi nàng vào không phải để đưa ra đề nghị gì".
Hắn bước vài bước đến gần, ngọc bội bên hông leng keng, đưa tay nắm lấy tay nàng, giọng nói trở nên nhẹ nhàng: "Chỉ cần nàng muốn, sau này nàng sẽ là chủ nhân nơi này".
Bạch Đàn còn tưởng mình nghe lầm, rút tay về lui lại một bước: "Bệ hạ sao nói lời ấy?"
Tay Tư Mã Huyền cứng đờ: "Trẫm nói như vậy tự nhiên là có ý với nàng".
Bạch Đàn buông mắt: "Tạ ơn bệ hạ ưu ái, chỉ là Bạch Đàn và Lăng Đô Vương đã chuẩn bị kết hôn, còn đồn khắp thiên hạ đều biết. Bạch Đàn đã hứa hôn với người khác, đâu còn có tư cách trở thành mẫu nghi một nước".
Tư Mã Huyền cau mày: "Trẫm cũng chỉ muốn tốt cho nàng, cho dù ngươi thật sự lấy Lăng Đô Vương cũng không có cách nào nhận được sắc phong, ngay cả một danh phận cũng không có".
Bạch Đàn ngượng ngùng: "Bạch Đàn vốn là người nhàn vân dã hạc, sắc phong hay danh phận đối với Bạch Đàn chỉ là phù vân".
Tư Mã Huyền nhìn gương mặt cúi gằm của nàng, bàn tay bắt sau lưng xòe ra rồi lại nắm vào, khe khẽ thở dài: "Nói vậy thì nàng cũng sẽ không quan tâm đến ngôi vị hoàng hậu. Xem ra là Trẫm bày tỏ tấm lòng quá muộn. Trước kia sợ nàng từ chối nên mảy may không dám tới gần, chờ đến lúc nàng và Lăng Đô Vương ngày càng thân thiết, không cam lòng hối hận thì cũng đã muộn. Bạch Đàn, nàng không nhận lời Trẫm như vậy thật sự chỉ là vì Lăng Đô Vương?"
Một vị đế vương lại xé hết tâm tình trong lòng trải ra trước mắt nàng như vậy, Bạch Đàn biết là hắn đã nhún nhường lắm rồi. Nàng không thể biểu hiện là mình đã biết gì đó, làm như vậy đối với chính mình hay đối với Tư Mã Tấn đều không có chỗ tốt gì.
Thế là nàng vẫn như thường ngày, nói bằng một giọng đầy ngưỡng mộ: "Đương nhiên không chỉ như vậy. Bệ hạ quân tử đoan chính, luôn suy nghĩ cho Bạch Đàn nên mới không tỏ rõ tấm lòng, Bạch Đàn vĩnh viễn cảm kích trong lòng vì điều này, cho nên bây giờ cũng không thể liên lụy làm tổn hại danh tiếng của bệ hạ. Nếu Bạch Đàn làm hoàng hậu, cả thiên hạ đều sẽ chê cười bệ hạ. Trong cung có một lựa chọn cả nhân phẩm và tướng mạo đều cực tốt là a tỷ của Bạch Đàn, a tỷ thích hợp làm hoàng hậu hơn bất cứ ai khác, còn Bạch Đàn thì không xứng với bệ hạ".
Ánh mắt Tư Mã Huyền nấn ná mấy lần trên mặt nàng nhưng vẫn không nhìn ra bất cứ điều gì khác thường, tâm tình dưới đáy mắt biến mất, hắn thở dài: "Trẫm rất vui vì thấy nàng ngưỡng mộ Trẫm như thế, lại căm thù vì nàng ngưỡng mộ Trẫm như thế. Nàng làm sao mà không xứng với Trẫm? Nàng cứ tiếp tục suy nghĩ cho kín kẽ là hơn".
Bạch Đàn ngớ người, ý hắn là tạm thời sẽ không chấp thuận cho nàng ra khỏi cung sao?
Tư Mã Huyền vượt qua chỗ nàng đi trước, Bạch Đàn đứng trong gió rất lâu rồi mới di động bước chân.
Nếu là bởi vì nguyên nhân này mà triệu nàng vào cung, như vậy sẽ không khó giải thích vì sao hắn lại để nàng ở một mình trong một tòa cung điện.
Nàng suy nghĩ một lát, không đi về chỗ ở mà chuyển hướng đi đến tẩm cung của Bạch Hoán Mai.
Còn chưa đi hết hành lang uống khúc, hai cung nữ hầu hạ nàng đã đến đón. Để tránh mặt hai người này, Bạch Đàn cố ý đi vòng theo hành lang khác. Hai người này lại rất cảnh giác, vội vàng chạy đuổi theo, miệng không ngừng gọi: "Tiểu thư đi nhầm đường rồi, tẩm cung ở bên này".
Bạch Đàn quay lại cả giận nói: "Làm sao? Ta không thể đến tẩm cung của quý phi à?"
Một cung nữ quỳ xuống, nhưng cung nữ còn lại vẫn rất bình tĩnh: "Tiểu thư thứ lỗi, giờ đây quý phi đang có mang, không tiện tiếp đãi tiểu thư, cho nên tiểu thư vẫn không nên đến quấy rầy quý phi".
Bạch Đàn lạnh lùng nói: "Lần này ta vào cung chính là để chuyển lời nhắn từ gia đình cho quý phi, các ngươi dám ngăn cản, sau này quý phi trách tội các ngươi có gánh vác được không?"
Hai người nín thinh, bây giờ quý phi đã mang long tự, đương nhiên cao quý, ai cũng không dám đắc tội.
Bạch Đàn nhân cơ hội này xách vạt áo chạy đi nhanh như chớp.
Bạch Hoán Mai đang ngủ trong điện, nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài liền tỉnh lại, nghe thấy là âm thanh của Bạch Đàn liền vội vàng ngồi dậy.
Bạch Đàn đã tự mình đi đến, hai cung nữ đi theo phía sau dường như muốn ngăn cản nàng, nhìn thấy Bạch Hoán Mai đã tỉnh dậy lại lùi ra ngoài.
"A Đàn, sao em lại đến đây?"
Bạch Đàn cười hì hì ngồi xuống bên giường, nắm tay Bạch Hoán Mai: "A tỷ, em đến chơi với chị, chị sẽ không trách em chứ?"
Bạch Hoán Mai rất vui mừng: "Làm sao lại trách em, chị vui vẻ còn không kịp ấy chứ. Chỉ là vì sao em lại đột nhiên vào cung?"
Bạch Đàn không muốn giấu Bạch Hoán Mai, nếu không Bạch Hoán Mai biết tin tức này từ nơi khác thì sẽ càng thêm đoán già đoán non và hiểu lầm nàng: "Là bệ hạ đón em vào cung, còn sắp xếp chỗ ở cho em, nhưng em muốn ở cùng một chỗ với a tỷ".
Trái tim Bạch Hoán Mai trĩu xuống. Hiện nay triều thần đang đề nghị nạp phi, Tư Mã Huyền đón Bạch Đàn vào cung thì không có gì, nhưng lại sắp xếp chỗ ở cho Bạch Đàn thì có chuyện rồi.
"Thế em đến chỗ chị không sợ bệ hạ chất vấn à?"
Bạch Đàn xoa xoa bụng dưới đã nhô lên của Bạch Hoán Mai, cười mờ ám nói: "A tỷ đang mang thai hoàng tự cao quý, bệ hạ sẽ không nỡ chất vấn, thế nên cứ để em ở lại đây đi".
Bạch Hoán Mai gượng cười một chút: "Thế em cứ yên tâm ở lại chỗ chị đi".
Chuyện Bạch Đàn ở lại tẩm điện của quý phi nhanh chóng bị Tư Mã Huyền biết được. Hắn đến chỗ ở của Bạch Đàn một chuyến mà không thấy nàng đâu, sau khi hỏi cung nhân mới biết nàng đã đến chỗ Bạch Hoán Mai.
Hắn đến chỗ Bạch Hoán Mai thăm, Bạch Đàn liền tránh ra ngoại điện. Sau khi hắn đi ra, nàng lại đi vào nội điện với Bạch Hoán Mai.
Tư Mã Huyền bội phục tâm tư của nàng nhưng lại có chút không vui, xem ra ngay cả trung cung cũng khó mà làm nàng động tâm được.
Còn tưởng rằng sự kính trọng đó có thể chuyển đổi thành tình yêu nam nữ, nhưng xem ra Bạch Đàn không làm được điều này. Quả thật nàng quá mức si tình với Tư Mã Tấn hay là đã bắt đầu hoài nghi hắn rồi?
Bạch Đàn bình thường quá tự lập, việc nàng vào cung hoàn toàn không có người quản, người duy nhất quản được là Tư Mã Tấn lại đã đến Dự Châu.
Tư Mã Huyền không thả người, nàng cũng chỉ có thể bám bên cạnh Bạch Hoán Mai, không có việc gì sẽ cùng Bạch Hoán Mai đánh đàn làm thơ, tóm lại là phải tránh Tư Mã Huyền. Bụng Bạch Hoán Mai đã to rồi mà Tư Mã Huyền vẫn chưa nhận được câu trả lời về việc vào làm chủ trung cung của Bạch Đàn.
Mùa đông đã rơi ba trận tuyết, trừ tịch đã đến.
Trong cung mở tiệc, bá quan đến dự, các hậu phi cũng có cơ hội gặp mặt người nhà. Bạch Ngưỡng Đường là tộc trưởng họ Bạch cũng có cơ hội đến hậu cung gặp Bạch Hoán Mai.
Ông ta đến lần này có ý che giấu tai mắt người khác nên lúc gần tối mới đến, không ngờ vừa vào cửa điện đã nhìn thấy Bạch Đàn ở đó, hết sức kinh ngạc.
Bạch Đàn đang sưởi bên chậu than, nói chuyện phiếm với Bạch Hoán Mai ngồi trên ghế dựa, nhìn thấy Bạch Ngưỡng Đường cũng kinh ngạc.
Bạch Ngưỡng Đường nhíu mày: "Con ở đây làm gì?"
Bạch Hoán Mai sợ hai cha con cãi nhau, vội vàng nói: "Là bệ hạ triệu A Đàn vào cung, thúc phụ không nên trách A Đàn".
Sắc mặt Bạch Ngưỡng Đường ngày càng không tốt, ánh mắt quét một vòng xung quanh.
Bạch Hoán Mai hiểu ý ông ta, xua tay đuổi tả hữu ra ngoài, chống lưng đứng dậy mời ông ta vào nội điện nói chuyện.
Bạch Đàn đoán phụ thân lại nói đến mấy chuyện lợi ích của gia tộc gì đó, không muốn xen vào nên cầm cặp gắp than chán chường gạt gạt chậu than củi đỏ lửa.
Không bao lâu sau Bạch Hoán Mai đi ra, cũng không biết Bạch Ngưỡng Đường nói gì với nàng mà sắc mặt nàng trắng nhợt.
Bạch Đàn vội vàng buông cặp gắp than đến đỡ Bạch Hoán Mai, lại bị Bạch Hoán Mai tránh ra, cả hai người đều sửng sốt.
Bạch Ngưỡng Đường đi theo ra ngoài, nhìn Bạch Đàn một chút, mi tâm nhíu chặt, cất bước đi ra cửa.
"A tỷ làm sao thế?"
Bạch Hoán Mai chậm rãi ngồi xuống ghế nhìn nàng: "A Đàn, em thật sự không thích bệ hạ một chút nào à?"
Bạch Đàn sửng sốt: "Tại sao a tỷ lại hỏi như thế?"
"Thúc phụ nói bệ hạ có ý lập hậu nhưng không có ý lập chị. Lúc này bệ hạ lại đón em vào cung là muốn lập em đúng không?" Gương mặt Bạch Hoán Mai tái nhợt: "Bao năm nay bệ hạ không muốn lập hậu, thì ra là đang đợi em. Vậy mà em không động lòng một chút nào sao?"
Thấy dáng vẻ của Bạch Hoán Mai lúc này, trong lòng Bạch Đàn cũng không dễ chịu: "A tỷ biết trong lòng em có ai mà. Nếu như em động lòng thì sao lại đến ở chỗ chị? Dứt khoát độc chiếm vừa tòa cung điện nở mày nở mặt chờ sắc phong có phải tốt hơn không?"
Bạch Hoán Mai đương nhiên hiểu ý Bạch Đàn, Bạch Đàn muốn tránh mặt bệ hạ nên mới đến đây. Ngay trước mặt mình, bệ hạ dù thế nào cũng không thể làm gì Bạch Đàn.
Nàng kéo tay Bạch Đàn, cười gượng: "Đúng là chị đã tưởng bở rồi".
Bạch Đàn không muốn thấy nàng như vậy, ngồi xuống nắm chặt tay nàng: "Đều tại em cả, lúc đầu còn khuyên chị coi bệ hạ như phu quân, không ngờ bệ hạ lại không phải là người như em nghĩ".
Bạch Hoán Mai kinh ngạc, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân liền không hỏi nữa.
Trời đã tối, cung yến đã bắt đầu. Bạch Hoán Mai đang có thai không thể tham gia, đám cung nhân phụng chỉ chuẩn bị rất nhiều món ngon đưa tới tẩm cung.
Bạch Hoán Mai nhìn nội thị lần lượt bày từng món ăn từ trong hộp ra trước mặt, nhận ra trong đó có rất nhiều món là món yêu thích của Bạch Đàn.
Thì ra Tư Mã Huyền cũng không phải người lạnh nhạt, chỉ là hắn có chịu bỏ công sức hay không thôi.
Bạch Đàn lại không có hứng thú gì, lúc nội thị đưa đồ ăn vào nàng lại nhân cơ hội đi ra cửa.
Bầu trời xanh xám âm u, tuyết trắng bay lả tả đầy trời. Nàng kéo áo choàng trên người rồi đi vào gió tuyết, lang thang khắp nơi. Lúc này trong cung bận rộn, sẽ không có người nào chú ý tới nàng.
Kết quả đi tới đi lui lại đi tới ngoài cung điện Tư Mã Tấn từng ở trước kia.
Trừ tịch năm ngoái vẫn còn cùng hắn đón giao thừa, bây giờ hắn đang ở Dự Châu hay là đã đến Dực Dương?
Nàng quanh quẩn dưới bậc thềm, thỉnh thoảng lại nhìn lên cửa điện phía trên, để lại vô số vết chân trên tuyết đọng. Trong đầu tưởng tượng trước kia Tư Mã Tấn có phải cũng vô số lần đi qua đi lại ở đây, không ngờ trong lòng lại trở nên chua xót, cuối cùng nàng xoa mặt thở mạnh một hơi trắng xóa mới đỡ hơn một chút.
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại nhớ một người đến vậy, nhớ đến mức nhìn thấy ai cũng sẽ nghĩ đến hắn, làm gì cũng đều muốn nói với hắn, mỗi lúc cô độc một mình đều cảm thấy hết sức buồn bã...
Một nội thị gầy gò chạy qua bên cạnh không cẩn thận va vào nàng, Bạch Đàn suýt nữa bị ngã, nội thị đó vội vã quay lại đỡ nàng, miệng không ngừng cáo lỗi.
Bạch Đàn nói một tiếng "Không sao", xoay người về tẩm điện của quý phi, cố ý chọn đường hẻo lánh mà đi, đến tận lúc xung quanh không có ai mới thoáng nhìn tờ giấy bị nhét vào trong lòng bàn tay.
#######
Lời tác giả:
Một trong mười đại bí ẩn của Đại Tấn: Rốt cuộc năm đó tiên đế đã chọn ai làm thái tử phi?
Hiện đã xếp vào tài liệu cơ mật quốc gia của Đại Tấn, chắc hẳn chuyện này chỉ có thể xuống dưới đất hỏi tiên đế.
Sát thần: Ta khẳng định chưa từng nghe nói đến việc này.
Y tài: Có lẽ là bởi vì ngươi chưa từng được làm thái tử.
Sát thần: Muốn chết hả?
Y tài: Σ(° △ °###)︴
← Ch. 56 | Ch. 58 → |