Truyện:Nửa Hoan Nửa Ái – Yêu Không Lối Thoát - Chương 37

Nửa Hoan Nửa Ái – Yêu Không Lối Thoát
Trọn bộ 65 chương
Chương 37
0.00
(0 votes)


Chương (1-65)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Viêm Lương giật mình tỉnh dậy từ giấc mộng. Trên trần nhà có một vệt sáng, là ánh trăng từ ngoài cửa sổ rọi vào.

Ánh trăng như mang theo không khí giá lạnh vào căn phòng ấm áp khiến Viêm Lương bất giác rùng mình. Cô day day huyệt thái dương, nhẹ nhàng ngồi dậy. Bên tai cô bỗng vang lên giọng nói đầy vẻ lo lắng của Tưởng Úc Nam: "Em không ngủ được à?"

Viêm Lương cứng đờ người, vài giây sau mới quay đầu về phía Tưởng Úc Nam. Lúc này anh đã tỉnh ngủ, đang dựa vào đầu giường nhìn cô. Tưởng Úc Nam là người rất thính ngủ, Viêm Lương chỉ cần động nhẹ là đã có thể đánh thức anh.

Viêm Lương nhếch miệng cười, lắc đầu thay câu trả lời. Cô lại kéo chăn nằm xuống. Vừa đặt mình xuống giường, Tưởng Úc Nam liền giơ tay kéo cô vào lòng. Tư thế ôm ấp khiến Viêm Lương nhất thời không thể ngẩng đầu, đành áp mặt vào ngực anh, nghe anh hỏi: "Sao vậy? Mơ thấy ác mộng à?"

"Cũng không hẳn là ác mộng." Trong căn phòng tối, không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt nói dối của người phụ nữ."Chỉ là em nghĩ đến tang lễ lúc ban ngày."

"Thảo nào..." Tưởng Úc Nam thở dài, ôm cô chặt hơn.

"Gì cơ?" Viêm Lương hỏi nhỏ.

"Trước đó, anh tỉnh dậy một lần, thấy em tuy đang ngủ nhưng đôi lông mày nhíu chặt." Giọng nói của người đàn ông vô cùng dịu dàng, anh như một người thầy có trách nhiệm, khuyên nhủ cô: "Cố gắng vượt qua khoảng thời gian này, tất cả rồi sẽ tốt thôi!"

Cuối cùng Viêm Lương không thể kìm nén, ngước lên nhìn Tưởng Úc Nam.

Đây là người đàn ông có vẻ ngoài trầm ổn, đáng tin cậy. Vào giây phút này, anh yên lặng như pho tượng, dịu dàng và lơ đãng, không tranh đua với đời. Mặc dù vậy, gương mặt anh vẫn toát ra khí khái đàn ông và một cảm giác uy hiếp nào đó. Viêm Lương từng cho rằng, cô rất hiểu anh.

Cô nhắm mắt, muốn kết thúc cuộc nói chuyện, chìm vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng, giọng nói ngái ngủ và ấm áp của cô chậm rãi vang lên: "Anh không hiểu đâu... Anh chưa từng trải qua cảm giác có người thân qua đời, sẽ không thể lý giải nỗi đau này khó chịu đến mức nào!"

Dù cô oán hận bố cô bao nhiêu năm, nhưng...

Viêm Lương quay người, không nói gì nữa. Hơi thở của cô đều đều, như đã ngủ say. Nhưng thực ra, mắt cô vẫn mở, chỉ là ánh mắt vô hồn, không nhìn thấy bất kỳ tia cảm xúc nào.

Tưởng Úc Nam nhìn tấm lưng Viêm Lương. Anh vô thức giơ tay, nhưng ngón tay đột ngột dừng lại trước khi chạm vào bờ vai cô. Do dự vài giây, anh trầm mặc thu tay về, nằm thẳng người nhìn trần nhà cho đến khi trời sáng.

Khi tia nắng ban mai xuyên qua vầng mây u ám chiếu xuống mặt đất, một đêm mất ngủ đã kết thúc. Tưởng Úc Nam quay sang nhìn người phụ nữ cả đêm chỉ nằm một tư thế, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy.

Một ngày mới lại bắt đầu. Tưởng Úc Nam đánh răng rửa mặt, thay quần áo như thường lệ. Trong phòng thay đồ, chiếc gương bị Tưởng Úc Nam đấm vỡ đã được thay thế bằng một mặt gương hoàn toàn mới, không hề có vết rạn nứt.

Buổi sáng, Tưởng Úc Nam có thói quen vừa đứng trước gương thắt cà vạt vừa thầm nhắc nhở bản thân: mình không yêu cô ấy, không yêu cô ấy...

Không yêu...

Câu này gần như trở thành một lời nguyền. Tưởng Úc Nam ăn mặc chỉnh tề rồi quay về phòng ngủ, từ đầu đến cuối anh đều giữ vẻ mặt vô cảm. Chỉ đến khi nhìn người phụ nữ vẫn ngủ say trên giường, đáy mắt anh mới vụt qua một tia bi thương.

Anh đến bên giường, cúi thấp người. Không ai có thể biết, ý nghĩa thật sự của nụ hôn anh đặt lên trán Viêm Lương là...

"Anh xin lỗi!"

Tiếng bước chân mỗi lúc một xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất Viêm Lương mới mở mắt. Cô cũng nghe thấy tiếng khép cửa.

Lúc này là giờ cao điểm, giao thông trong nội thành ùn tắc nhưng Viêm Lương lái xe ra khu vực ngoại thành nên không gặp trở ngại, cô chạy một mạch đến nghĩa trang.

Hôm qua, sau khi kết thúc tang lễ, Viêm Lương một mình đi gặp thư ký Lưu rồi mới trở về thành phố nên vẫn chưa được nhìn kỹ mộ của bố cô.

Trên lạc khoản của mộ chỉ để hàng chữ: Vợ: Viêm Nhụy Vân, Triệu Thanh Phương. Con gái: Viêm Lương, Từ Tử Thanh.

Viêm Lương đột nhiên cảm thấy, hai cái tên Viêm Nhụy Vân và Triệu Thanh Phương đặt gần nhau dường như không còn nhức mắt như trước. Ngay sau đó, cô cho rằng suy nghĩ của mình rất hoang đường, nhưng dù hoang đường đến mức nào cũng không thể vượt qua bốn chữ "người chết yên nghỉ".

Viêm Lương lấy một tấm ảnh đen trắng từ túi xách.

Đây là bức ảnh chụp từ nhiều năm trước, các góc đã ngả màu ố vàng. Trên ảnh đều là những người tham gia xây dựng Từ thị từ những năm đầu tiên. Ở thời kỳ xã hội còn khép kín đó, một nhóm thanh niên trẻ tuổi, tràn đầy nhiệt huyết cùng lập nghiệp, trong đó có thư ký Lưu lúc bấy giờ vẫn là một cô gái trẻ trung, cả người đàn ông tên Tống Cẩm Bằng, tất nhiên cũng có mặt Từ Tấn Phu.

Trên bức ảnh đen trắng ấy, Từ Tấn Phu còn rất trẻ. So với ảnh trên bia mộ, gương mặt ông ta không thay đổi nhiều, chỉ là đã ghi thêm dấu ấn thời gian.

Lúc này, Viêm Lương cầm bức ảnh, đứng yên lặng trước mộ Từ Tấn Phu. Cô nhìn chăm chú tấm hình bố cô trên bia mộ nhưng trong đầu vang lên giọng nói của thư ký Lưu.

"Nhị tiểu thư! Cô... Sao cô biết Tống Cẩm Bằng?"

"Thật ra cô không cần tìm hiểu những chuyện xa xưa đó..."

"Nhị tiểu thư, không phải tôi không muốn nói, mà quả thực..."

"Ông ấy là người sáng lập, cũng là người tạo ra công thức của Nhã Nhan và cũng là cộng sự của bố cô năm đó..."

"Công ty thành lập không bao lâu đã gặp phải vấn đề về tài chính. Thấy tình hình khó khăn, Tống Cẩm Bằng định rút vốn, đồng thời có ý bán công thức của Nhã Nhan cho một công ty mỹ phẩm nước ngoài, nhưng bố nhị tiểu thư đã nhờ vào công thức của Nhã Nhan trong tay Tống Cẩm Bằng để thu hút vốn đầu tư của ông ngoại nhị tiểu thư. Bởi Từ thị tung ra thị trường trước, công ty mỹ phẩm nước ngoài bị tổn thất lớn. Họ bắt Tống Cẩm Bằng phải bồi thường một khoản tiền khổng lồ. Sau đó... tôi không bao giờ gặp lại Tống Cẩm Bằng..."

"Người nhà của Tống Cẩm Bằng ư? Nhị tiểu thư, cô hỏi điều đó làm gì?"

"Tôi thật sự không rõ..."

"Đây là ảnh cả nhóm chúng tôi chụp trước cửa công ty lúc công ty mới thành lập. Cô xem, khi đó quy mô công ty còn rất nhỏ, chúng tôi phải thuê cửa hàng của người khác. Lúc bấy giờ, mọi người còn rất trẻ, tôi cứ nghĩ tấm ảnh này sẽ theo tôi xuống mồ..."

...

Viêm Lương cúi xuống, lặng lẽ nhìn tấm ảnh. Nụ cười của những người trên ảnh rất trong sáng, thể hiện tinh thần hăng hái. Cô rời mắt khỏi tấm ảnh, hướng về phía ngôi mộ.

Sau đó, cô nói rành rọt từng từ: "Có lẽ kiếp trước con gây ra nhiều tội chướng nên kiếp này mới phải làm con gái của bố. Nhưng xin bố hãy yên tâm, cho dù đối thủ là ai, con cũng không để bọn họ hủy hoại Từ gia."

Viêm Lương đứng đó, lạnh lùng xé nát tấm ảnh ngay trước ngôi mộ của bố cô. Cô thả tay, để cơn gió lạnh thổi những mẩu giấy vụn bay đi thật xa. Sau đó, cô quay người đi thẳng.

Viêm Lương bình thản đi xuống từng bậc thang đá, bước chân của cô không chút hoảng loạn. Theo tiếng bước chân đều đều như một lời tuyên thệ, Viêm Lương rút điện thoại, bấm số của Từ Tử Thanh.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.

Từ Tử Thanh biết Viêm Lương gọi tới, theo thói quen, cô ta không lên tiếng trước.

Đối đầu bao nhiêu năm, Viêm Lương phát hiện đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với người chị gái cùng cha khác mẹ bằng thái độ ôn hòa, nhã nhặn: "Từ Tử Thanh, tôi đột nhiên phát hiện, chúng ta đấu nhau sứt đầu mẻ trán như vậy có tác dụng gì? Chỉ để kẻ địch trong bóng tối thừa cơ tiến tới, cuối cùng khiến Từ gia sụp đổ mà thôi."

Từ Tử Thanh trầm mặc trong giây lát rồi nói: "Cô định làm gì?"

*****

Viêm Lương nhất thời á khẩu. Đúng vậy, cô định làm gì? Cô có thể làm được gì?

Ngọn gió đông buốt giá thấu đến tận tim, ngôi mộ ở sau lưng toát lên một vẻ thê lương, ảm đạm. Viêm Lương rùng mình, chợt bừng tỉnh."Đầu tiên, tôi cần xác định xem số cổ phần bố để lại cho chị, bây giờ vẫn đứng tên chị hay bị Giang Thế Quân nuốt mất rồi."

Từ Tử Thanh im lặng.

Sự trầm mặc của Từ Tử Thanh khiến tim Viêm Lương đập mạnh, giọng nói có phần hoảng hốt: "Không phải chị..."

May mà Từ Tử Thanh lập tức lên tiếng: "Chuyện đó cô yên tâm đi!"

Viêm Lương bất giác thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp: "Giang Thế Quân, Tống Cẩm Bằng, Tưởng Úc Nam... Tôi không tin tất cả chỉ là sự trùng hợp. Giả dụ, ông chủ đứng sau công ty MT đang tiến hành thu mua cổ phiếu của Từ thị một cách ác ý là Giang Thế Quân..."

"Không cần đặt giả thiết." Từ Tử Thanh lập tức ngắt lời Viêm Lương."Giang Thế Quân đang cùng tổng giám đốc của MT uống trà tại câu lạc bộ tư nhân của ông ta."

"Chị gặp bọn họ à?"

"Nếu tôi gặp phải bọn họ, cô cho rằng tôi còn có thể bình tĩnh gọi điện cho cô thế này không?" Ngữ khí của Từ Tử Thanh hơi bất lực, cũng có vẻ tự giễu."Tôi cài máy nghe trộm trên ô tô của Giang Thế Quân."

Phảng phất như có một cơ hội sống sót nhẹ nhàng bay vào tai Viêm Lương. Cô đã đi đến ô tô của mình, mở cửa ngồi vào trong, nôn nóng khởi động máy. Giọng nói của cô còn cấp thiết hơn động tác của cô: "Chị còn nghe được điều gì nữa?"

"Ông ta có rất nhiều ô tô, hôm nay lại ngồi đúng chiếc xe tôi đã cài máy nghe lén. Ngoài chuyện hẹn tổng giám đốc MT đi uống trà thì chẳng xuất hiện tin tức có giá trị nào."

Viêm Lương cụp mi mắt, cố xua tan nỗi thất vọng. Cô nắm chặt vô lăng, lái ô tô ra khỏi bãi đỗ."MT ra thông báo, bọn họ đã mua được năm phần trăm cổ phần Từ thị trên thị trường. Mẹ tôi đã gặp gỡ và thuyết phục các đại cổ đông, chắc chắn bọn họ sẽ chuyển hướng sang cổ đông vừa và nhỏ khác. Nếu bọn họ lấy được giấy ủy quyền trong tay cổ đông vừa và nhỏ, tình hình của chúng ta sẽ càng tồi tệ hơn. Vì vậy..."

Ở một góc độ nào đó, Viêm Lương cảm thấy cô và Từ Tử Thanh phối hợp vô cùng ăn ý. Ví dụ vào thời khắc này, cô vừa dừng lại, Từ Tử Thanh lập tức tiếp lời: "Giang Thế Quân bây giờ vẫn chưa đề phòng tôi. Tôi có thể lấy được danh sách cổ đông vừa và nhỏ mà bọn họ đang tiếp xúc hoặc có ý đồ tiếp xúc."

Tại sao khi nhắc đến Giang Thế Quân, Từ Tử Thanh không hề bộc lộ sự oán trách hay căm ghét?

Còn Viêm Lương cô vô cùng căm hận người đàn ông tên Tưởng Úc Nam, người đã lừa dối và lợi dụng cô. Cô chỉ muốn xé xác anh thành trăm mảnh, thậm chí chỉ cần nghĩ đến cái tên này, trái tim cô như bị một lưỡi dao sắc nhọn khắc lên những đường ngang dọc...

Từ Tử Thanh vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng cười khẽ của Viêm Lương.

"Cô cười gì vậy?" Từ Tử Thanh hơi bực bội.

"Tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, tôi phải học cách bày mưu tính kế với chồng mình. Giống..." ... Anh ta bày mưu tính kế với tôi...

Viêm Lương vừa nói vừa mỉm cười. Tuy nhiên, ánh mắt cô còn lạnh lẽo hơn lớp băng kết trên cửa sổ. Cô nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác: "Chị có tin gì hãy thông báo cho tôi ngay!"

Viêm Lương về đến nhà là lúc nửa đêm. Cô mệt đến mức chẳng buồn cởi giày, cứ đi cả giày cao gót vào phòng khách, thả người xuống sofa, nằm bất động.

Xung quanh vô cùng tĩnh lặng, Viêm Lương nhắm mắt nghe tiếng kim đồng hồ tích tác. Cô mệt đến mức đầu óc lơ mơ. Cả ngày hôm nay, Viêm Lương bôn ba ở bên ngoài, đến giờ vẫn chưa có giọt nước vào miệng. Dù rất buồn ngủ nhưng cô không tài nào chợp mắt, đầu óc hỗn loạn.

Biện pháp hữu hiệu nhất, trực tiếp nhất của phản thu mua là mua lại cổ phần. Điều này cần một nguồn vốn rất lớn. Dù bán hết tài sản và bất động sản của Từ gia cũng chưa chắc địch nổi kẻ có âm mưu thôn tính và dày công sắp đặt kế hoạch từ lâu. Cách duy nhất có thể giải quyết triệt để vấn đề vốn là tìm kiếm công ty thứ ba cứu viện từ bên ngoài, nhưng Viêm Lương biết đi đâu tìm một công ty có tài lực hùng hậu trong thời gian ngắn, hơn nữa, việc này phải tiến hành lặng lẽ mà không cho CEO của Từ thị biết...

Đúng lúc này, tiếng bước chân rón rén cắt đứt suy nghĩ của Viêm Lương.

Viêm Lương giơ tay gác lên mắt. Bên tai cô, ngoài tiếng bước chân mỗi lúc một gần, chỉ còn lại tiếng trái tim cô đập thình thịch. Sau đó, có người ngồi xuống cạnh sofa.

Đối phương thuận tay kéo chân cô, giúp cô cởi giày cao gót.

Viêm Lương nghe thấy tiếng thở dài của anh. Đúng vậy, sao có thể không thở dài? Anh đóng kịch vất vả quá mà! Cô cười thầm mỉa mai. Cùng lúc đó đối phương kéo cánh tay đang che mắt của cô. Sự đụng chạm khiến Viêm Lương bất giác run nhẹ.

Cô có thể cảm nhận đối phương dừng động tác. Biết mình đã bị phát hiện, cô đành mở mắt.

Cô chạm phải đôi mắt đầy vẻ lo lắng của Tưởng Úc Nam.

Đối diện với ánh mắt đã được che đậy một cách hoàn hảo, Viêm Lương đã tưởng thật trong một tích tắc.

"Em ngủ ở đây bao lâu rồi? Sao không về phòng?" Tưởng Úc Nam mặc áo choàng tắm, tay cầm chiếc khăn mặt, đầu tóc vẫn ướt rượt. Dù vừa tắm xong nhưng anh vẫn không thể che giấu vẻ mệt mỏi. Viêm Lương cười cười: "Muộn thế rồi cơ à? Anh vẫn chưa ngủ sao?"

"Anh cũng vừa về, mới tắm rửa xong." Tưởng Úc Nam đưa tay nhổ lông mày của cô."Em ở nhà với mẹ một ngày, chắc cũng rất mệt phải không?"

"Không đến nỗi!" Viêm Lương nở nụ cười miễn cưỡng, cử động bờ vai nhức mỏi. Sau đó, cô đứng dậy đi vào phòng ngủ, vừa đi vừa nói với Tưởng Úc Nam: "Em cũng đi tắm đây!"

Vào phòng tắm khóa trái cửa, Viêm Lương mệt mỏi tựa vào cánh cửa. Nhìn chiếc gương treo ở tường đối diện, cô cảm thấy người phụ nữ trong gương không giống cô...

Sau khi tắm xong và sấy khô tóc, Viêm Lương đi chân trần về phòng ngủ. Tưởng Úc Nam đã ngủ say, cô lặng lẽ đến bên cạnh chiếc giường anh đang nằm.

Mắt của con người có 576 triệu Pixels, lại đứng từ trên cao nhìn xuống nhưng sao cô vẫn không thể nhìn thấu trái tim người đàn ông này.

Viêm Lương ngồi xuống giường, chạm ngón tay vào lồng ngực, nơi trái tim anh đang đập. Dưới làn da, có phải quả tim đó được bao bọc bởi một lớp sắt thép? Ngón tay cô chậm rãi di chuyển ngược lên trên cơ thể người đàn ông, khi dừng lại ở cổ, bàn tay còn lại của Viêm Lương cũng áp lên đó. Chỉ cần dùng sức siết chặt...

Trước khi Viêm Lương kịp làm gì đó, Tưởng Úc Nam bỗng mở mắt mà không hề có dấu hiệu báo trước. Hai khuôn mặt chỉ cách một cánh tay nên Viêm Lương có thể nhìn thấy ánh mắt đầy cảnh giác của anh trong bóng tối.

Cơ thể Viêm Lương phản ứng nhanh hơn tư duy một bước. Cô cúi xuống hôn Tưởng Úc Nam theo bản năng. Tia cảnh giác trong đáy mắt anh hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc đến tột độ. Trước nụ hôn bất ngờ của bà xã, Tưởng Úc Nam chỉ ngây người trong giây lát rồi lập tức đáp trả mãnh liệt hơn.

Đai thắt áo choàng tắm của Viêm Lương bị tuột ra. Hai cơ thể cọ xát, áo choàng tắm dần cởi tới bụng. Tưởng Úc Nam giơ tay kéo, áo choàng tắm của Viêm Lương rơi xuống đất.

Viêm Lương ngồi trên bụng Tưởng Úc Nam, cô kéo cúc áo anh, cắn mạnh. Dưới sự tấn công mạnh mẽ của Viêm Lương, sau giây phút ngây người ngắn ngủi, Tưởng Úc Nam nhanh chóng lấy lại tinh thần, anh định lật người nhưng bị cô ấn nằm xuống. Cuối cùng, anh quyết định thỏa hiệp, giữ chắc thắt lưng cô, để mặc cô khiêu khích.

Dục vọng nguy hiểm đã bùng cháy. Tưởng Úc Nam gần đến ranh giới không thể kiềm chế, anh càng muốn giành thế chủ động, nhưng Viêm Lương vẫn cố chấp không cho anh nhúc nhích. Một bàn tay cô khóa chặt tay anh, bàn tay còn lại dùng sức siết cổ anh. Trong mắt anh, thái độ điên cuồng của cô là một sự mê hoặc tuyệt vọng, càng kích thích dục vọng trong người anh, cho dù bị cô siết cổ mạnh đến mức ngạt thở.

Khi không thể chịu đựng nữa, Tưởng Úc Nam giật tay khỏi sự khống chế của Viêm Lương. Anh lật người đè cô xuống dưới, đáp trả sự mê hoặc của cô bằng hành động cuồng dã và kịch liệt hơn.

Viêm Lương nằm trên giường, cuối cùng chẳng còn sức lực. Cô giơ tay che mắt, không muốn nhìn thấy gì, cũng không muốn nghĩ tới điều gì, để mặc Tưởng Úc Nam bận rộn trên cơ thể cô. Nụ hôn nóng bỏng của anh in trên da thịt cô, mang theo dục vọng nguyên thủy đã bị cô khiêu khích và không thể khống chế.

Tưởng Úc Nam vùi đầu trên ngực Viêm Lương, cắn mạnh nụ hoa nhạy cảm ở đó đến mức cô đau nhói. Cảm giác đau đớn đó thấu đến tận tim, kích thích nỗi đau khổ tột cùng bị kìm nén ở nơi sâu thẳm tận đáy lòng.

Vào giây phút tiếng khóc bật ra khỏi cổ họng, người sững sờ không chỉ có một mình Tưởng Úc Nam.

Bờ môi ấm áp của anh rời khỏi đỉnh đồi mềm mại của Viêm Lương. Viêm Lương ngây người nhìn trần nhà, một lúc sau mới có phản ứng, đó là tiếng khóc của cô.

Tưởng Úc Nam nhổm dậy, anh lo lắng nâng mặt cô, ánh mắt vụt qua một tia phức tạp."Viêm Lương?"

Viêm Lương gạt tay Tưởng Úc Nam, liếc anh một cái. Cuối cùng, cô nở nụ cười áy náy, quay lưng về phía anh."Em buồn ngủ rồi, chúng ta ngủ thôi!"

Tưởng Úc Nam trầm mặc trong giây lát rồi cố tình kéo Viêm Lương quay lại, đối diện anh."Viêm Lương..."

Giọng nói của anh vô cùng dịu dàng... như một ảo giác đẹp đẽ...

Viêm Lương im lặng nhìn anh như một người đàn ông xa lạ. Một giây... Hai giây... Cuối cùng, cô bật khóc nức nở. Như bị kìm nén quá lâu, người phụ nữ này cuối cùng cũng bùng nổ.

Trên giường hỗn loạn. Trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc xé ruột xé gan.

Viêm Lương cuộn người như con tôm. Ai có thể biết, người đàn ông đang ôm chặt cô, trái tim anh... thật ra cũng đang rỉ máu?

Tiếng khóc thê lương vang ra tận phòng khách, mãi lâu sau vẫn chưa ngừng.

Trong chiếc túi xách đặt trên bàn nước, điện thoại di động vừa nhận được mấy tin nhắn. Di động đã được cài mật mã, chỉ ba giây sau, tin nhắn được để ở chế độ ẩn.

Ở một nơi khác trong thành phố, trên tầng cao nhất của tòa nhà Minh Đình, Lộ Chinh đang đứng bên cửa sổ. Bầu trời đêm được ánh đèn neon chiếu sáng như lúc bình minh. Khu vực CBD[2] phồn hoa được phủ một lớp ánh trăng nhàn nhạt, lạnh lẽo.

[2] CBD: viết tắt của Central business district. Ngày nay, CBD được hiểu là khu vực có xu hướng phát triển mang tính chuyên môn hóa cao, là trung tâm bán lẻ, trung tâm thương vụ, trung tâm dịch vụ, và cũng là trung tâm văn hóa, hành chính, thông tin...

Lộ Chinh cúi đầu nhìn hai tin nhắn anh vừa gửi đi. Ánh sáng từ bên ngoài phản chiếu gương mặt sáng sủa, để lộ góc cạnh sắc sảo.

"Viêm tiểu thư, về việc chiều nay cô tìm tôi thương lượng, tôi suy nghĩ đến tận bây giờ. Tôi từng xử lý nhiều vụ làm ăn nan giải hơn nhiều, nhưng lần này, tôi không định dùng thước đo thương mại để đánh giá khả năng hợp tác giữa chúng ta."

"Chi bằng cô cho tôi một lý do, tại sao tôi phải bỏ ra cái giá lớn như vậy để giúp cô?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-65)