Câu đố của Dận Đường
← Ch.114 | Ch.116 → |
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, xe ngựa lắc qua lắc lại khiến nàng cảm thấy như rơi vào giấc mộng sâu.
Cho đến khi nàng tỉnh lại, khuôn mặt xuất hiện trước mắt nàng, có nằm mơ nàng cũng không nghĩ tới.
Trong khóe mắt và đuôi lông mày người đó mang theo sự cao ngạo, khuôn mặt anh tuấn, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
- Tỉnh rồi?
Giọng nói của y vô cùng trầm như tiếng kim loại, giàu từ tính và gợi cảm. Cùng với khuôn mặt này của y, quả thật tạo ấn tượng khó quên với người khác.
Vân Yên nhìn người đàn ông này mà không thể tin vào mắt mình, là Cửu A Ca Dận Đường!
Dận Đường lạnh lùng nhìn nàng, rồi nhẹ nhàng cười.
Sau đó khóe miệng y càng rộng hơn, y thoải mái dựa người trong chiếc xe ngựa rộng rãi xa xỉ, sau lưng còn có một cái gối dựa.
Lưng Vân Yên đã run lên bần bật, nàng ép bản thân mình buộc phải bình tĩnh. Nàng phát hiện mình đang dựa vào một góc xe ngựa, chân tay không còn chút sức lực nào, cả người mềm oặt không sức sống.
Tiểu Thuận Tử và thị vệ đều không ở đây, bọn họ vẫn ổn chứ? Mục đích của Dận Đường nàng cũng không rõ. Nhưng y chắc chắn biết rõ Dận Chân không ở trên xe. Vậy thì, trước đó y đã biết hay sau này y mới biết? Bọn chúng muốn tấn công ai? Liệu có gây bất lợi với Tứ gia không? Việc chàng phải làm có thuận buồm xuôi gió không? Chàng vẫn an toàn chứ? Liệu có biết nàng bị mất tích không? Tâm trạng chàng sẽ thế nào nhỉ?
Trong lòng Vân Yên trăm mối tơ vò, đôi môi khô khốc, không nói gì. Nàng nhẹ nhàng dựa vào một góc xe ngựa, cúi đầu xuống, tóc tai cũng rối bù.
Cửu A Ca Dận Đường lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, rồi híp mắt vào.
Xe ngựa không biết đi về hướng nào, Vân Yên trầm mặc, nỗi ưu tư của người ngồi trong xe ngựa mơ hồ đè nén hơn.
Bỗng nhiên một bàn tay đàn ông vươn ra nâng cằm nàng lên, Vân Yên giật mình, bị ép ngẩng đầu nhìn y...
Ánh mắt Dận Đường không biết chứa đựng điều gì trong đó, y không nói nhưng cũng rõ ràng. Cơn tức giận đó không biết đã bùng phát tự lúc nào.
- Nha hoàn của lão Tứ, thật sự có bản lĩnh đấy.
Giọng điệu đó của y, trầm thấp như đang nói chuyện với tình nhân của mình.
- Ngay cả hỏi ta đưa ngươi đi đâu ngươi cũng không dám hỏi sao?
Trong lòng Vân Yên cuộn trào kích thích muốn bẻ gãy tay y, nhưng nàng kiềm chế bản thân. Giọng của nàng hơi khàn:
- Cửu gia nếu đã muốn đương nhiên sẽ nói với nô tỳ. Nếu ngài không nói, nô tỳ hỏi thì có tác dụng gì sao? Tiểu Thuận Tử...
Dận Đường nhếch khóe môi, ung dung vân vê cằm nàng, bỡn cợt nói:
- Đến phủ hầu hạ gia, ngươi thấy thế nào?
Khóe mắt Vân Yên giật giật, nàng đè nén con sóng cuồn cuộn trong đáy lòng mình, hơi nhếch môi lên, nói:
- Cửu gia nếu đã thật sự vì chuyện này, chỉ cần nói một câu là được ngay, hà cớ gì phải hao tâm khổ tứ thế này. Nếu như làm thương thị vệ và công công bên người Tứ gia, e rằng sẽ gây nên chuyện lớn.
Dận Đường lạnh lùng cười hừ một tiếng, bỏ tay ra, nhưng bàn tay lại trượt xuống nhéo hai cánh tay của nàng.
- Chỉ cần nói một câu? Lão Tứ chịu sao?
Vân Yên bị y nhéo đau nhưng vẫn cố nhịn, quật cường cắn môi nói:
- Cửu gia, Vân Yên chẳng qua chỉ là một nô tỳ, ngài nếu muốn Vân Yên chết, nô tỳ cũng không dám nói hai lời.
Dận Đường bỗng nhiên tức giận, khi y nheo mắt lại đường cong dưới cằm càng hiện ra rõ ràng:
- Ngươi tự mình biết mình đấy nhỉ. Có thể chết vì lão Tứ, chết vì lão Thập Tam... Nhưng ta không biết, ngươi có thể chết vì ta không?
Vân Yên cắn môi sau đó mỉm cười, khuôn mắt trắng bệch y hệt tờ giấy.
- Nô tỳ và Cửu gia chưa từng quen thân.
Dận Đường bất ngờ hoàn toàn mở to mắt, nhìn chòng chọc vào nàng. Bàn tay lại nhéo vào cánh tay nàng, giống như hận không thể nhéo chết nàng.
Nàng ta dám sao?
Y lạnh lùng hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Bao nhiêu năm nay cho đến bây giờ ta đã nhìn thấu rồi, con nô tỳ khiến Bát ca canh cánh trong lòng nhiều năm qua thật sự rất có bản lĩnh.
Hơi thở Vân Yên ngưng lại, nghe thấy tên của Dận Tự khiến dự cảm trong lòng nàng càng lúc càng xấu đi. Nàng chưa kịp suy nghĩ kĩ càng, bên má đã được một bàn tay chạm lên, nàng giật mình né tránh theo bản năng, nhưng lại phát hiện cả người không có chút sức lực nào cả. Nàng bị giam cầm rồi.
Dận Đường giam Vân Yên trong góc xe ngựa, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng. Không quan tâm nàng hoảng sợ né tránh, trong phút chốc giữ chặt nàng lại.
Sau lưng Vân Yên run rẩy từng cơn, cảm thấy lòng bàn tay y nóng và lạnh thật xa lạ. Nàng không biết rốt cuộc y muốn làm gì, nàng không dám đảm bảo nếu như y tiếp tục như vậy, nàng còn có thể chịu đựng được nữa hay không.
- Sao lại ủ rũ rồi? Ngươi không sợ ta sao?
Dận Đường trượt xuống vuốt ve cần cổ nàng, khiến da thịt nàng run rẩy sợ hãi.
Người Vân Yên cứng đờ, nàng mở miệng nói bằng giọng khàn đặc:
- Cửu gia, rốt cuộc ngài muốn gì? Ngài bắt nô tỳ lại, không đơn giản là muốn tâm sự đấy chứ?
Dận Đường nở nụ cười, nét mặt nhìn không ra điều gì.
- Xem ra ngươi giống như một con chuột con vậy. Cái loại màu xám xịt ấy. Khi nhe răng lại giống một con mèo nhỏ, miệng nhỏ mắt tròn.
Câu trả lời không đúng với câu hỏi, khiến nàng câm nín.
Xe ngựa đột ngột dừng lại, khuôn mặt Dận Đường trở lại lạnh lùng, bàn tay y hạ xuống.
Người bên ngoài xe ngựa hỏi qua tấm rèm:
- Cửu gia, nô tài dẫn ngài đến thư phòng.
Vân Yên rùng mình, giọng nói đó rõ ràng là của Tiểu Nữu Tử! Còn nơi này rõ ràng là Bát phủ...
Luồng gió lạnh lan tỏa khắp cơ thể nàng, chưa đến một cái chớp mắt đã chạy đến chân tay xương cốt. Nàng không thể quên được ánh mắt của Dận Tự khi ở trước cửa Tây Hoa. Hắn hận không thể dùng đôi mắt ấy nuốt chửng nàng, nhưng lại có thể dùng muôn vạn dáng vẻ để nói chuyện với người khác.
Chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, thì một cánh tay đã đặt bên eo nàng, cơ thể nàng theo đó mà bay lên.
Dận Đường bế nàng từ trong xe ngựa ra, dùng áo choàng của mình quấn nàng lại thành một cái bọc nhỏ, nhẹ nàng bế nàng bước xuống xe ngựa.
Cả người Vân Yên mềm oặt, không còn sức lực để chống cự, chỉ có thể cắn môi không nói gì. Khi ra khỏi xe ngựa, bầu trời đã tối lại, được bao phủ bởi một màu trắng bạc.
Khi Tiểu Nữu Tử nhìn thấy người Dận Đường ôm trong lòng, dường như y không ngạc nhiên lắm. Chỉ đi trước dẫn Dận Đường đến thư phòng.
Tim Vân Yên đập mạnh thình thịch, nàng chỉ biết cách một bức tường chính là Tứ phủ, nhưng nàng lại bị người khác giam hãm sau bức tường này. Nàng không biết bọn họ rốt cuộc muốn làm gì, nhưng nàng biết mình sắp phải đối mặt với người đàn ông đó, đáng sợ đến nhường nào.
Trong bóng đêm, không nhìn rõ cảnh vật xung quanh, đi vào mảnh sân rộng lớn cây cỏ um tùm, một bóng người cao lớn đứng trong màn đêm.
Ánh mắt Vân Yên vừa chạm đến, cả cơ thể liền co rúm lại. Dường như Dận Đường cũng cảm nhận được, nắm chặt tay hơn.
Đi thẳng đến trước mặt người đó, Dận Đường cười hừ một tiếng, chỉ ngừng lại một giây, rồi ném người mình đang ôm đến.
Tim Vân Yên tựa như ngừng đập, nhưng nàng đâu còn sức lực để ngăn lại động tác "giao người" này. Bất kỳ ai cũng an toàn hơn hắn. Cuối cùng nàng ngã vào lồng ngực hắn.
Nhưng Dận Tự vẫn bắt được, giữ chặt lấy nàng. Giống như đón lấy một món đồ chơi yêu thích, hoàn hảo nguyên vẹn.
Dận Đường không nói lời nào, đứng đó vài giây rồi yên lặng xoay người đi.
Dận Tự dường như không để ý lắm, hắn đã ôm chặt lấy Vân Yên, cánh tay cứng như tường đồng vách sắt. Sự hoang mang vô cùng lớn trào dâng trong lòng Vân Yên.
Nàng không biết Dận Tự đã xoay người vào phòng thế nào, nàng chỉ biết khi cửa phòng đóng lại sau mắt nàng, cơn hoảng loạn đã nổ tung trong nàng. Nàng giống như một con chim nhỏ bị chặt gãy đôi cánh, cả người kiệt sức bị hắn trói chặt trong lòng.
Dận Tự ôm Vân Yên, không hề dừng lại mà bước thẳng vào phòng. Hắn không thắp đèn, đối diện với chiếc giường lớn trong bóng đêm, Vân Yên nhìn chằm chằm gần như tuyệt vọng.
Khi gần đến, thì hắn đi về chiếc giá chiếm gần hết bức tường, trong mỗi ngăn đều có một món đồ. Hắn nhẹ nhàng đẩy một ngăn trong đó ra.
Bức tường lớn xoay chuyển, ánh đèn màu vàng ấm áp hiện ra, khiến trái tim đang đập thình thịch của Vân Yên rơi xuống đáy vực.
Đây là một mật thất.
Hắn định làm gì?
Bức tường sau lưng tự đóng lại, tất cả chuyện này, hai năm rõ mười.
Trong mật thất tất cả đều có đầy đủ, là một căn phòng xa hoa tinh xảo. Chiếc giường rộng rãi chỉnh tề trống không.
Dưới ánh đèn màu vàng ấm áp cuối cùng cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt hắn. Nhưng Vân Yên ở trong lòng hắn không dám nhìn, bên tai đều là tiếng ong ong. Nàng chỉ cảm thấy tầm mắt của hắn dừng lại trên khuôn mặt nàng, chưa hề rời đi. Cảm giác nóng rực như lửa đốt trên gò má khiến nàng khó hít thở nổi.
Nhưng chiếc giường này làm nàng không còn chút sức lực nào cả. Bản thân nàng không sao kiềm chế được mà run lên bần bật. Nàng muốn kêu lên, nhưng cổ họng giống như bị mắc xương cá. Nàng kêu lên thì ai có thể nghe thấy? Tứ gia của nàng càng không thể.
Dận Tự tựa hồ cảm nhận được cơ thể nàng đang run lên, hắn khẽ cười một tiếng rồi bế nàng vào trong màn trướng, nhẹ nhàng đặt nàng lên chiếc giường rộng lớn.
Khi họ nhìn thẳng vào nhau, khuôn mặt cả hai đã không thể né tránh.
← Ch. 114 | Ch. 116 → |