Vay nóng Tima

Truyện:Nửa Đời Phù Dung, Nửa Đời Sen - Chương 10

Nửa Đời Phù Dung, Nửa Đời Sen
Trọn bộ 37 chương
Chương 10
Tản bộ trong hoa viên
0.00
(0 votes)


Chương (1-37)

Siêu sale Lazada


Editor: Vạn Hoa Phi Vũ

Ngày trước đều là Nguyên quý nhân thị tẩm, thân thể nàng không tiện nên Quế tần trở thành khách quen. Nhưng trong lòng Nguyên quý nhân vẫn muốn lôi kéo Vân tần. Thứ nhất là do tình cảm càng ngày càng sâu với nàng ta. Thứ hai là do mềm lòng. Vân tần vào cung năm, sáu năm nhưng vẫn chưa có hài tử, lôi kéo một chút là có thể có trợ giúp. Bên này Quế tần từ trước vẫn khiêm tốn đoan trang thay đổi cái xoạch, giống như sau khi được sủng ái, tất cả gà chó trong cung nàng ta đều bay lên trời.

Bình phi cười mỉa, nói: "Nhìn dáng vẻ đắc chí của cô ta cứ như chỉ sợ người khác không biết vậy."

Định phi ôm nữ nhi cười nói: "Muội nha, chắc chắn không phải hoàng thượng thích người khác. Hôm nay trong cung không có giai nhân tú lệ mới, mặc dù dáng dấp Quế tần không xinh đẹp như Nguyên quý nhân nhưng cũng có bộ dáng đoan trang, đàng hoàng. Lại là thân quyến của thái hoàng thái hậu, không phải chuyện sớm hay muộn sao? Từ lúc nàng ta tuyển tú vào cung cũng hơn hai năm rồi nhưng hoàng thượng không coi trọng, hôm nay được cưng chiều tự nhiên thả oán khí lúc trước ra."

Bình phi than một tiếng: "Hôm nay mới tuyển tú nữ, Nguyên quý nhân cùng Quế tần có chút địa vị, nhận được hoàng sủng tối đa, những bà già như muội với tỷ so ra kém rồi."

"Từ xưa chỉ thấy người mới cười không thấy người cũ khóc, cũng may có một nữ nhi theo tỷ vượt qua cả đời này, cũng coi như không cô đơn"

Lời nói này đâm trúng tim Bình phi. Ở trước mặt người ngoài có thể nhịn được, nhưng nàng cùng Định phi cùng nhau vào cung, khi đó mỗi tháng các nữ nhân chết thì cứ chết, cách chức thì cứ cách chức. Khi cung nữ đi ra ngoài lập gia đình, nàng cũng muốn bày tỏ nỗi lòng.

Bình phi nhìn tiểu công chúa đang chơi đùa, chợt khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn này cười rộ lên với nàng, cảm thấy lạc quan hẳn lên, cả người thoải mái.

"Muội sợ mình chả ở trong cung này cùng tỷ tỷ được mấy năm nữa, ít nhất bây giờ hoàng thượng cực kỳ sủng ái những người đến sau."

"Muội có gia thế, có bối cảnh vinh hoa phú quý chớ nên thương cảm, làm sao có thể nghèo túng. Hiện tại mỗi tháng thái tử đều ở chỗ muội mấy ngày, mai sau hắn thành hoàng đế, làm sao có thể không thương muội? Ta, muội và hoàng thượng tuổi xấp xỉ nhau, hoàng thượng vẫn còn trẻ, về sau còn nhiều cơ hội, đừng vội nói chút lời không may."

Lời Định phi cũng có đạo lý, phi tử được sủng ái không bằng hoàng tử được sủng ái.

Bình phi ôm tiểu công chúa cười khanh khách nói: "Ánh mắt công chúa mắt thật xinh đẹp, thật rạng rỡ, giống như ánh mắt trong suốt sáng ngời của Kỵ phi vậy."

Định phi rất thành thực nói: "Kỵ phi là cháu gái bà con xa của ta."

Bình phi có chút giật mình: "Tỷ tỷ, muội chưa bao giờ nghe thấy tỷ nhắc tới."

Định phi xấu hổ cười nói: "Ta cũng không ngờ. Bây giờ Kỵ phi chỉ mười bảy mười tám tuổi, ta lớn hơn nó mười tuổi, lúc còn nhỏ ta còn từng ôm đấy. Chỉ là không thường liên lạc, hàng năm xuất cung thăm người thân tế bái tổ tiên có gặp qua mấy lần. Khi còn bé dáng dấp vô cùng đáng yêu giống tiểu công chúa, khi đó nghe cha nàng nói tiểu nữ này của hắn cả ngày đi theo huynh trưởng ra ngoài săn thú du ngoạn, tính tình hoạt bát cởi mở. Năm trước hoàng thượng thiết gia yến nghe nói lúc ấy đã chuẩn bị gả cho đại công tử nhà Đồng Giai đại nhân. Diện mạo Đồng đại công tử rất anh tuấn, lại là người đọc sách, rất là xứng đôi, hai nhà kết thân cũng bình thường. Lại không biết làm sao năm ngoái lại đột nhiên đồng ý sắc phong, lúc mẫu thân nói, ta còn chưa tin, cho đến một ngày nhìn thấy hoàng thượng ở Ngự Hoa Viên dắt tay nàng mới biết là thật."

Bình phi nhỏ giọng cười nói: "Nếu sự thật là hai nhà đã sớm kết thân, hoàng thượng làm chuyện kia thật có chút không thỏa, coi như là hoành đao đoạt ái rồi. Nhưng mà nếu hoàng thượng quyết định xen vào chính là yêu quá sâu rồi, địa vị của Kỵ phi sẽ tăng rất nhanh, nhưng trình độ sủng ái này đừng nói Nguyên quý nhân mà ngay cả Quế tần cũng không phải là kém một điểm nửa điểm, ta không nhìn được chút tình cảm nào."

Định phi nói: "Chuyện của hoàng thượng phận nô tì chúng ta tự nhiên không dám hỏi nhiều, chỉ là cháu gái này của ta lúc ở ngoài cung trời sanh tính cương liệt lại hết sức quật cường. Năm trước tuyển tú nữ vừa đúng mười sáu tuổi, nó không tham gia ta còn tưởng rằng nó không đồng ý nên Khố Nỗ không lay chuyển được nên cho nó giả bộ bệnh, cháu gái ta tính nết ngốc nghếch ở bên ngoài cung cũng là phù hợp. dien, dan. le, quy. don, Chỉ là vận mệnh do trời định, không nghĩ vẫn phải vào cung, bởi tính tình cương liệt như thế nên mấy ngày trước đây ta lại thấy nàng đứng trước cửa Tây Noãn Các cả ngày vì muốn gặp hoàng thượng."

"Đến đây đều phải theo quy củ."

Vừa nói như vậy trong lòng hai người không khỏi có chút thương cảm, thương cảm kia cũng không phải bởi vì cảnh ngộ của Kỵ phi, mà là trong cung đình cho tới bây giờ, dù ngươi có tốt đẹp đến thế nào đi chăng nữa cũng biến thành kẻ xảo quyệt. Dù trước mặt cha mẹ ngươi được nuông chiều cỡ nào thì tới nơi này chỉ có một người quyết định số mạng, sống chết chỉ vì một ý niệm của hoàng đế.

Bởi vì Nguyên quý nhân có mang long tử nên trung thu năm nay cực kỳ long trọng, hơn nữa năm nay quốc vẫn thịnh vượng, cả năm được mùa, trước mấy ngày đã có không khí vui mừng.

Ôn quý phi cùng tổng quản nội vụ là người tổng phụ trách. Còn có mấy ngày nữa mới đến Trung thu nhưng trong cung giờ đã bắt đầu bận rộn, giăng đèn kết hoa náo nhiệt như Tết âm lịch.

Náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng vẫn còn có chút chuyện kỳ quái.

Ví như Nguyên quý nhân cùng Quế tần đi cùng một chỗ, nói cười cực kỳ thân mật.

Từ lúc vào cung cho đến bây giờ họ đều không quan hệ đến nhau, cùng là người được hoàng thượng sủng ái nên đều nói chuyện bằng mặt.

Hôm nay lại giống như là thân tỷ muội, một ngày có thể gặp nhau mấy lần.

Hơn nữa trong khoảng thời gian này, hai người còn cùng Vân tần đi thỉnh an thái hoàng thái hậu và hoàng thượng, buổi tối thì đến Xuân Ngọc các tâm sự.

Người khác đoán không ra ý gì, nhưng Nguyên quý nhân hiểu.

Mình mang thai, mặc dù có Ôn quý phi bảo vệ, nhưng khó tránh khỏi có vài người không chừa thủ đoạn nào. Bây giờ Quế tần là cục cưng bên cạnh hoàng thượng lại có mối quan hệ không rõ ràng với thái hậu, có thể quan hệ được càng tốt. Nhưng có lẽ do tính ghen tỵ của nữ nhân, nàng đối với nữ nhân này thật sự không có cảm tình gì.

Vân tần ít gây chuyện, Nguyên quý nhân thân thiết với nàng, nàng cũng thân thiết lại, không phải chuyện gì lớn.

Hai người được sủng ái nhất trong cung đi ra ngoài thì chắc chắn toàn bộ người trong cung sẽ nịnh bợ. Bây giờ Quế tần cực kỳ thích phô trương, Nguyên quý nhân lại cần người bảo vệ, hai người vừa ra trận thì trùng trùng điệp điệp mấy chục người bao quanh.

Mùa này trong cung cúc nở hoa cực kì xinh đẹp, phủ nội vụ đặc biệt mang những đóa cúc nở đẹp nhất đặt ở Ngự Hoa Viên, để cung nhân thưởng thức.

Mấy trăm bồn hoa cúc trưng bày cực kỳ mỹ lệ đồ sộ.

Mặc dù địa vị Nguyên quý nhân không phải cao nhất, nhưng bây giờ lại là đối tượng bảo vệ trọng điểm. Các nàng vừa tới thưởng cúc tất cả mọi người đều tán ra, ngay cả Bình phi cũng nhân cơ hội rời đi, nàng đại khái chính là không nhìn vừa mắt cái bộ dáng khoe khoang này.

Thạch Cảnh đài là nơi tốt nhất để nghỉ chân, nơi đó đã sớm mang điểm tâm cho các nương nương phòng khi lúc thưởng cúc đói bụng.

Xa xa nhìn thấy một nữ tử mặc y phục màu đỏ nhạt nằm dọc theo lan can ở đình đài, yên lặng ngẩn người, cả đám đến gần mới phát hiện là Kỵ phi.

Quế tần vốn không có cảm tình gì với cái vị phi tử trong lãnh cung này, mà thân thể Nguyên quý nhân cũng không tốt, tất cả mọi người im lặng một khắc rồi mới hành lễ đơn giản.

Thanh Hoàn nghe được âm thanh quay đầu lại liếc mắt nhìn, rồi lại tiếp tục nhìn phương xa.

Nàng không nói lời nào cả đám không có một người nào dám đứng dậy.

Cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, nàng mới nghiêng đầu, nhìn thấy một nhóm người vẫn còn khom người hành lễ.

Nàng có chút sững sờ: "Các ngươi làm cái gì vậy, sao không đứng lên?"

Quế tần vẫn giữ một chút cung kính lần này hoàn toàn mất hết sắc mặt hòa nhã, đỡ Nguyên quý nhân ngồi xuống, có chút châm chọc nói: "Kỵ phi nương nương, hôm nay hoàng thượng đặc biệt truyền chỉ tất cả mọi người trong cung chăm sóc tốt cho Nguyên quý nhân, nàng mang huyết mạch long tử hoàng gia, bắt buộc phải cẩn thận, càng không thể mệt nhọc."

Ý là ngươi cố ý để cho nàng hành lễ để trả thù sao? Phi tử lâu năm còn không dám như vậy, ngươi phách lối cái gì.

Chỉ là Thanh Hoàn không nghĩ gì nhiều nên dĩ nhiên cũng không nghe được ý tứ khác, trong đầu chỉ nghĩ muốn nhanh chóng tránh ánh mắt một chút.

Bị người nhìn chằm chằm thật nhàm chán, phải đứng dậy rời khỏi.

Trong lòng Nguyên quý nhân cũng có chút không vui, nàng và Kỵ phi vốn không có quan hệ gì nhưng mới vừa rồi trước mặt nhiều người vô lễ như thế thật sự có chút khó chịu.

Chỉ là nàng sẽ tự động che giấu, trong lòng không vui là trong lòng, trên mặt vẫn phải giả dạng, nhìn Kỵ phi lúc này đi liền ngăn lại: "Kỵ phi nương nương, muội muội vừa tới sao tỷ tỷ lại đi, người khác lại cho là muội muội ỷ vào mang thai khi dễ tỷ tỷ, hay là muội muội ngồi ở chỗ này làm phiền tỷ tỷ?"

Thanh Hoàn không biết trả lời như thế nào, thị nữ Nhữ Văn bên cạnh cũng trắng mắt như chủ tử. Hai người cùng nhau vào cung căn bản là không tiếp xúc, ỷ thế bao giờ, hoàn toàn không biết nói tiếp thế nào, còn tỷ tỷ muội muội mãi.

Nguyên quý nhân tiếp tục nói: "Tỷ tỷ lại đây ngồi đi, cúc nơi này rất đẹp, không bằng cùng nhau thưởng thức."

Mở miệng một tiếng tỷ tỷ? Ai là tỷ tỷ của ngươi, tỷ tỷ của ngươi là ai? Đầu nàng có dấu hỏi thật to.

Quế tần thấy nàng cố ý giả ngây giả dại, mặt lộ nụ cười nói thêm: "Kỵ phi nương nương, nô tì cùng Nguyên quý nhân này khuyên bảo không thể giữ được thân thể kim quý của nương nương sao?"

Lần này Kỵ phi hoàn toàn mất đi tiếng nói, tất cả đều bị giữ lại.

Nàng thế nhưng quỷ thần xui khiến ngồi xuống, kế tiếp bị lời nói, cười đùa ong ong ầm ĩ của các nàng tấn công não nàng không ngừng

Nàng thật sự không nhịn được đứng dậy muốn đi, không chú ý Quế tần bên cạnh cũng đỡ Nguyên quý nhân đồng thời đứng lên, sau đó cánh tay Kỵ phi hoàn toàn không hề chú ý đụng phải người Quế tần. Sau đó chính là giống như vở kịch, Nguyên quý nhân theo quán tính của Quế tần đụng phải bàn đá một cái.

Thiên hạ đại loạn.

Thanh Hoàn còn không biết chuyện gì xảy ra, Nguyên quý nhân đã che bụng, mặt mũi khó chịu. Quế tần giống như ghét ác như cừu chánh nghĩa, gan dạ nhìn nàng nói: "Kỵ phi nương nương, ngươi biết rõ ràng Nguyên quý nhân mang bầu, chúng ta thường ngày không thù không oán, vì sao lại hại ta như vậy, nàng nếu có chuyện bất trắc ngươi đảm đương nổi không?"

Cả sự kiện dường như Thanh Hoàn chỉ đứng ngẩn người mà kết thúc.

Nguyên quý nhân được đưa đến cẩn cung của Ôn quý phi ở gần đây, hoàng cung lập tức dậy sóng. Dường như dư luận bị thao túng truyền là Kỵ phi cố ý đẩy ngã Nguyên quý nhân.

Kỵ phi vốn là một hoàng phi trong lãnh cung, không có nhiều lui tới người, căn bản là không có giao tình gì với nàng, đầu mâu càng ngày càng kịch liệt.

Cuối cùng ngay cả Thái Hoàng thái hậu suốt ngày niệm Phật cũng bị kinh động, đặc biệt phái Tô cô cô từ Từ Ninh cung đến thăm.

Thanh Hoàn hoàn toàn không để ý chuyện này. Bởi vì chung quanh có nhiều cung nữ thái giám, còn có Nhữ văn nhìn, cho nên lúc bị truyền vào Noãn Tâm Các, nàng còn vui mừng bừng bừng.

Lúc đến mới phát hiện Nguyên quý nhân, Quế tần, Vân tần, Định phi, Bình phi, Ôn quý phi một nhóm người đều ở đây, diendan. le, quy, don, còn thêm Ngũ Ngung Thanh, Nạp Lan Dung Nhược, thái tử Dận Nhưng, đại khái mấy người đang đi học cũng cùng tới đây, thật đúng là náo nhiệt.

Trên giường khóe mắt Nguyên quý nhân còn vương chút nước mắt, ngồi ở trên giường úp mặt vào người hoàng đế khóc khẽ.

Chỉ là trong mắt của nàng, trừ Huyền Diệp tất cả những người khác đều không ở trong tầm mắt, bây giờ người này đang ở trên người ôm một người con gái khác.

Sắc mặt không tốt, có người ngoài, nàng phải hành lễ.

Hắn không muốn lần gặp mặt ít ỏi tiếp theo lại có nhiều người chứng kiến như vậy, hạ chỉ lưu lại Quế tần còn lại cho rời đi.

Huyền Diệp không muốn nàng đứng dậy, giọng điệu hòa hoãn, nhẹ giọng hỏi: "Trẫm sẽ không nghe lời nói của một bên, cho phép nàng giải thích."

Quỳ dưới đất Thanh Hoàn nhìn hắn, sau đó lại nhìn nữ tử đẹp đẽ động lòng người trên giường.

"Giải thích cái gì?"

Lời nói của nàng nói vô tội cực kỳ, cuối cùng, hắn cũng mất kiên trì.

"Nàng không biết nàng ấy có thai đúng không?"

Hắn tức giận, lời nói cùng biểu tình hoàn toàn có ý giúp nữ nhân này giải vây, từ câu nói đầu tiên tất cả mọi người đều nghe ra, có lúc hắn cũng không muốn nhưng lại không nhịn được như vậy.

Thanh Hoàn nghĩ rồi nói: "Trước không biết, bây giờ biết rồi, hôm đó lúc ăn cơm, Tề công công nói người có bầu chính là nàng ta đúng không?"

Huyền Diệp đi tới muốn nói gì, chỉ dùng tay chọc nàng một cái, nhưng không mở miệng, nhưng vẻ mặt kia hoàn toàn vẻ mặt thất vọng.

Cuối cùng nhìn người quỳ dưới đất nói: "Nhận lỗi với nàng ấy."

Nàng nhìn hắn, trong đôi mắt nam tử rõ ràng viết không thích.

Nàng cũng không thích.

Thanh Hoàn còn không biết rõ tình huống, hắn muốn nàng nói xin lỗi, nàng liền nói xin lỗi.

"Xin lỗi."

Huyền Diệp nhìn nàng phút chốc rồi xoay người trở lại bên cạnh Nguyên quý nhân.

"Nguyên quý nhân, Kỵ phi còn trẻ không hiểu chuyện, chắc hẳn nàng ấy cũng không cố ý, bây giờ đã nói xin lỗi, thân thể nàng không sao, vậy cứ dưỡng thân thể thật tốt, không lộn xộn nữa."

Nguyên quý nhân hai hàng nước mắt, nàng làm sao có thể không nhìn ra chuyện này, hoàn toàn thiên vị. Hắn căn bản là không muốn trách tội nữ nhân này.

Nguyên quý nhân thấp khóc không ngừng, Quế tần lập tức quỳ xuống.

"Hoàng thượng, nô tì cũng có tội! Lúc ấy nô tì không thể che chở Nguyên quý nhân cho tốt, nếu người muốn trừng phạt Kỵ phi nương nương thì hãy phạt nô tì quỳ một mình là được. Trong cung này ai cũng biết Nguyên quý nhân có mang long thai, không thể hành lễ lâu được."

Huyền Diệp rối bời, phức tạp cùng căng thẳng khiến tính khí bộc phát.

Hắn nhanh chóng đi tới nắm cằm Kỵ phi, nghiêm khắc nói: "Thanh Hoàn, trẫm hỏi ngươi một câu cuối cùng, ngươi có cố ý hay không? Nghiêm túc trả lời trẫm!"

Kỵ phi hai mắt nhìn thẳng hắn nhẹ nhàng nói: "Phi tử người mang thai làm sao ta biết được? Lúc trước ta tiến cung người chưa từng nói cho ta biết những thứ này."

Lời nói của nàng rất nhẹ nhưng từng chữ từng chữ như đạn tạc, trực tiếp đâm trúng chỗ sâu nhất của hắn.

Rối loạn bị nàng quét sạch, Huyền Diệp đưa tay dìu nàng, nói với Nhữ văn bên cạnh.

"Đưa chủ nhân ngươi về."

Nữ tử cố nén không rơi một giọt nước mắt nào, cố giả bộ nhưng vẫn nhìn ra được thân thể khẽ phát run.

Huyền Diệp đứng suy tư một khắc rồi đi tới an ủi Nguyên quý nhân.

"Trẫm biết nàng chịu uất ức, nàng hôm nay ở chỗ này nghỉ ngơi, buổi tối trẫm tới đây thăm nàng."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-37)