← Ch.04 | Ch.06 → |
Cửa sau của quán ăn dẫn ra con hẻm chật hẹp, mặt đất ẩm ướt, thùng rác dựa vào tường nuốt chửng những túi rác đen sì, tuyết trắng chưa tan như những bông hoa trắng tinh khôi nở trên nền đất xám xịt.
Chu Lê mở cửa sau, tay cầm điện thoại đã đỏ bừng vì tê cứng, cô nửa khép mắt lắng nghe giọng nói ở đầu dây bên kia.
"A Lê, bà nội cháu hỏi Tết này cháu có về nhà không?"
Chu Lê chưa kịp trả lời thì từ đầu dây bên kia đã văng vẳng tiếng chửi rủa quen thuộc. Một lúc sau, đợi khi tiếng chửi dần dần ngừng lại, cô mới đáp: "Cháu không về đâu, thím à, tiền tháng này cháu đã chuyển rồi, cháu đã gửi nhiều thêm hai trăm tệ, thím mua cho bà nội cháu những món mà bà thích ăn nhé."
Kết thúc cuộc gọi, Chu Lê quay về quán ăn, sau khi đưa lại điện thoại di động cho bà chủ, cô ngồi xuống cùng bà ấy gói hoành thánh.
"Tiểu Chu, hay là ngày mai cháu tới nhà bọn ta cùng ăn cơm Tất niên nhé?" Bà chủ là người trắng trẻo mập mạp, có đôi mắt toát lên sự hiền hòa.
Chiếc tivi nhỏ trong quán đang phát tin tức, hình như là tin về lễ hội chùa chiền ở địa phương nào đó, không khí Tết từ đó lan tỏa. Ngày mai là đêm Giao thừa. Sau khi trường bước vào kỳ nghỉ Đông, Chu Lê không về nhà. Ngoài công việc ở cửa hàng tiện lợi, cô còn tìm được một quán ăn nhỏ gần trường để làm thêm. Quán ăn do một đôi vợ chồng già mở, họ đối xử rất tốt với Chu Lê.
Chu Lê mỉm cười, từ chối lòng tốt của bà chủ: "Không được rồi, dì Trương à, ngày mai cháu còn phải trông cửa hàng mà."
Cô đã nói như vậy, bà chủ cũng không nài ép nữa. Trong lúc Chu Lê bận rộn, đôi vợ chồng già thương xót nói mấy câu: "Đứa trẻ này đúng là chịu kham chịu khó, một mình tới nơi đất khách học hành cũng không dễ dàng gì."
Vào thời điểm này còn phải ở bên ngoài làm thêm, khó khăn nhường nào không cần phải nói, là người đồng cảnh ngộ gian nan lại càng thêm thấu hiểu.
Chu Lê không có thời gian để thương hại bản thân, cô vừa cúi xuống lau bàn vừa ghi từ vựng, có lúc quên thì lại lấy cuốn sổ trong túi tạp dề ra xem, cuốn sổ nhỏ bị cô lật lên lật xuống đã trở nên nhăn nhúm nhem nhuốc.
"Ông chủ, cho hai suất hoành thánh mang về." Cánh cửa kính cũ kỹ bị đẩy ra mang theo một luồng khí lạnh, Chu Lê nghe thấy giọng nói trầm thấp đó thì từ từ ngẩng đầu lên.
Quán ăn nhỏ hẹp và lộn xộn, đối lập hoàn toàn với khí chất nổi bật của người kia, mặt sàn mà Chu Lê vừa lau xong càng trở nên xỉn màu dưới đôi giày sạch sẽ của anh.
Anh mặc một chiếc áo khoác đen, giọng nói lạnh nhạt nhưng không sắc lạnh.
"Vẫn như mọi khi chứ?" Bà chủ quán nhận ra anh. Một khách quen như vậy, bà muốn không nhớ cũng khó. Người kia gật đầu mỉm cười xem như chào hỏi rồi lẳng lặng đứng bên cạnh chờ đợi.
Hoành thánh được bỏ vào trong nồi nước dùng sôi sùng sục, luồng khí nóng nghi ngút từ bếp tràn ra khiến quán ăn nhỏ chìm trong làn sương mù, mùi hương của nước dùng lan tỏa đến từng góc nhỏ trong tiệm.
Trong thời gian chờ đợi, anh cứ đứng đó dán mắt vào chiếc tivi trên tường, vừa tập trung vừa nghiêm túc, chỉ khi Chu Lê cầm khăn lau đi qua trước mặt anh, anh mới dời sự chú ý đi phần nào.
Chu Lê rửa tay ở bồn rửa trong bếp, cô rửa chậm hơn thường ngày. Đến khi hoành thánh chín, cô cẩn thận đóng gói kỹ càng giống như khi giúp những vị khách khác rồi đưa tới tay người đó.
"Cảm ơn." Người đó nhận túi hoành thánh từ tay Chu Lê và đưa cho cô một tờ tiền mặt mới tinh. Chu Lê lại lau tay rồi mới đưa tay ra nhận, cô cầm vào góc tờ tiền, sợ đụng tới người đó.
Một tờ tiền chẵn, Chu Lê đi đến quầy để tìm tiền lẻ. Sợ đối phương phải chờ, cô tìm nhanh hơn bình thường. Sau khi tìm được tiền lẻ trả cho anh, cô lặng lẽ nhìn theo bóng anh rời đi.
Người đi rồi, dì Trương mới tươi cười kể với Chu Lê: "Cậu thanh niên này rất lễ phép, đối xử với bạn gái cực kỳ tốt. Cháu xem cậu ấy ăn mặc thế kia mà lại thường xuyên tới quán của chúng ta mua hoành thánh chỉ vì bạn gái cậu ấy thích ăn."
Chu Lê nói: "Điều đó chứng tỏ tay nghề của dì rất tốt."
Dì Trương phá ra cười sang sảng, nói tay nghề của mình đúng là tốt thật, thậm chí còn có người ngồi xe mấy tiếng đồng hồ chỉ để tới tiệm này ăn một bát hoành thánh của mình.
Đồ ăn luôn chứa đựng những tình cảm mộc mạc nhất của con người. Chu Lê có thể tưởng tượng được, trong một đêm lạnh như thế này, có người đưa tới cho mình một bát hoành thánh ấm áp, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Chạng vạng ngày cuối cùng trong năm, Chu Lê tan ca từ cửa hàng tiện lợi trở về trường. Đây là lần đầu tiên cô đón Tết bên ngoài nhưng cũng không cảm thấy cô độc. Bởi vì những sinh viên khác cũng có quê nhà cách trường quá xa giống cô, họ không cách nào trở về được. Tất cả đã quyết định cùng nhau đón Giao thừa, Chu Lê bị một bạn nữ cùng lớp kéo tới ký túc xá nam.
Người tổ chức buổi tiệc này, Chu Lê không xa lạ gì. Buổi tụ tập có mười mấy người cả nam và nữ, mỗi người đều mang nét mặt chất phác, còn lộ ra nụ cười tươi ngượng ngùng.
"Đàn anh Dịch, chúng em treo những thứ này ở ký túc xá của các anh, bạn cùng phòng của anh mà biết thì không tốt lắm đâu?"
Dịch Nguy Nhiên cười hiền hòa, đáp: "Không sao đâu, tôi đã nói trước với bọn họ rồi, cô quản lý ký túc xá cũng biết."
"Thực ra treo hay không treo cũng được."
"Đón Tết vẫn phải có không khí, không thể qua loa."
Chu Lê cùng bạn học bước vào trong, chào hỏi những người khác rồi cùng nhau giúp đỡ trang trí, Dịch Nguy Nhiên thấy Chu Lê thì mỉm cười gật đầu coi như chào hỏi.
Tài đức vẹn toàn, ngoại hình nổi bật, Dịch Nguy Nhiên là người mà ai ở Đại học B cũng biết, huống chi bên cạnh anh còn có hai người khác. Mặc dù Dịch Nguy Nhiên không có gia thế hiển hách, thậm chí xuất thân nghèo khó, nhưng anh hiền lành và tốt bụng, luôn cố gắng hết sức để giúp đỡ những người xung quanh. Thế nên so với Trâu Tự và Triệu Thầm, anh còn được yêu quý hơn.
Trong ký túc xá không thể dùng đồ điện công suất lớn nên đồ ăn đều là đồ làm sẵn mua về. Tuy rằng chúng không còn bốc hơi nóng nhưng bầu không khí trong phòng lại ấm áp.
Có người gảy guitar hát hò, có người chơi trò chơi.
Trong số muôn vạn ngọn đèn sáng bên ngoài kia, bọn họ cũng là một trong những ánh đèn le lói điểm xuyết trên "bầu trời sao" chốn thành thị.
Chu Lê là người không dễ bị lay động bởi bầu không khí. Cô đứng trên ban công, nhìn màn đêm đen tối phía xa, Dịch Nguy Nhiên đi tới chúc cô năm mới vui vẻ.
Dịch Nguy Nhiên là người có trí nhớ rất tốt. Song, anh nhận ra Chu Lê không phải vì vài lần tình cờ gặp gỡ, mà là nhờ những lời khen ngợi từ thầy giáo. Chu Lê đã chọn học phần của một người thầy có ơn với anh. Ông là người không dễ dàng khen ngợi ai, nhưng lại không giấu giếm sự tán thưởng của mình dành cho Chu Lê, điều này đã khiến Dịch Nguy Nhiên có ấn tượng mạnh với cô.
"Anh từng nghe thầy Từ nhắc tới em, rất ít sinh viên có thể khiến ông cụ ghi nhớ." Lời khen của anh khiến Chu Lê hơi bất ngờ.
Cũng giống như người thầy của mình, Dịch Nguy Nhiên đánh giá cao những người thông minh và chăm chỉ. Mà sự thông tuệ, hiểu biết sâu rộng của Dịch Nguy Nhiên cũng làm Chu Lê khâm phục.
Hai người đứng ở ban công trò chuyện một lúc về chuyện học hành thì điện thoại của Dịch Nguy Nhiên vang lên tiếng chuông báo, Dịch Nguy Nhiên liếc nhìn màn hình, cười rồi nghe máy.
Giọng của Trâu Tự rất to, Chu Lê còn chưa kịp tránh đi thì đã nghe tiếng anh chàng nói: "Lão Dịch, mùng hai đi chơi bóng đi, tao khó khăn lắm mới cướp được Triệu Thầm về từ tay Diệp Thiền, mày đừng lỡ hẹn đấy."
Chu Lê nghe tiếng Dịch Nguy Nhiên đồng ý, sau đó tinh ý rời khỏi ban công, hòa vào đám người, che giấu sự tồn tại của bản thân.
Khi trường học mở cửa trở lại, Tô Tiểu Tiểu bán lại chiếc điện thoại cũ không còn sử dụng với giá thấp đến mức không thể thấp hơn cho Chu Lê.
Cô bạn nói năng thận trọng: "Mẹ mình đã mua cho mình một chiếc điện thoại mới, cái này cũ rồi nhưng vẫn còn dùng được, để không cũng lãng phí. Cũng không phải mình không lấy tiền của cậu, cậu cứ yên tâm mà dùng."
Tô Tiểu Tiểu thật lòng muốn giúp Chu Lê, Chu Lê cũng không phải người có ý chí sắt đá, cô nhanh chóng nhận lấy ý tốt của cô bạn.
Gió xuân ùa về, vườn trường tràn ngập màu xanh mơn mởn.
Khi mùa xuân sắp kết thúc, Chu Lê bằng nỗ lực của bản thân đã giành được học bổng, thế nhưng lại đánh mất công việc ở cửa hàng tiện lợi vì bị khách hàng khiếu nại.
Nguyên nhân gây ra việc này là trong một lần cô giúp thầy giáo đi đưa tài liệu cho Dịch Nguy Nhiên thì đàn anh lại không có mặt ở đó. Đúng lúc Trâu Tự cũng đang đi tìm Dịch Nguy Nhiên, hai người gặp nhau, Trâu Tự còn nhớ Chu Lê từng giúp mình nên thuận tay cầm đồ giúp cô. Anh chàng tổng cộng chỉ nói với cô có hai câu nhưng lại bị Châu Ngọc bắt gặp.
Lúc biết rõ ngọn ngành mọi chuyện, Tô Tiểu Tiểu tức giận đến mức không ăn trưa, miệng còn nói muốn đi đòi công bằng cho Chu Lê. Vương Quyên nói: "Việc này cậu đừng can thiệp, chúng ta không lo được đâu."
Khác với Tô Tiểu Tiểu cực kỳ căm phẫn, Vương Quyên lại cho rằng Chu Lê tự rước lấy xui xẻo.
Trâu Tự không hề hay biết chuyện này. Qua một khoảng thời gian rất lâu sau đó, anh chàng mới nghe được chuyện từ miệng người khác. Trâu Tự quẳng bóng rổ cho một người bạn, rồi bỏ đi không ngoảnh đầu lại.
"Ê, cậu đi đâu đấy?" Bạn bè không hiểu gì, mà Trâu Tự cũng không biết phải trả lời thế nào.
Đúng vậy, mình đang đi đâu chứ.
Trong lòng bực bội nên Trâu Tự chạy đi kiếm Triệu Thầm, sau đó yên tâm thoải mái đóng vai "kỳ đà" cản Triệu Thầm. Người ta cùng nhau đi xem phim, anh chàng cũng đi xem phim, người ta cùng nhau ăn cơm, anh chàng cũng đi theo ăn cơm.
Diệp Thiền đương nhiên sẽ không so đo với bạn thân của bạn trai, cô ấy còn khuyên Trâu Tự: "Hay là anh nói chuyện đàng hoàng với Châu Ngọc một lần xem sao?"
Nhắc đến chuyện này là Trâu Tự thấy phiền, anh chàng nói: "Đầu óc cô ta không được bình thường, anh đã nói với cô ta rất nhiều lần rồi, anh chẳng thích cô ta chút nào cả."
Bị một kẻ u mê cố chấp quấy rầy thật sự là một chuyện khiến người ta nhức đầu, người khác có thấy cũng chỉ thương mà không giúp gì được.
Bắc Thành vừa vào hè, thời tiết đã nóng đến mức khó chịu. Từ trung tâm thương mại đi ra, Triệu Thầm bảo Trâu Tự lái xe. Trâu Tự rất ức chế với điều này, hai người cùng thi bằng lái với nhau. Lúc trước Triệu Thầm chưa có bạn gái thì ra ngoài không bao giờ lái xe. Nhưng từ khi có bạn gái thì đúng là càng ngày càng kén chọn, cái nắng này có thể т.♓.𝒾.ê.ⓤ c.♓á.𝓎 Diệp Thiền sao.
Tuy nhiên, sau khi ném ánh nhìn khinh bỉ cho Triệu Thầm, Trâu Tự vẫn tự giác cầm chìa khóa đi xuống bãi đỗ xe. Lúc tới bọn họ đã đỗ xe ở bãi đỗ đối diện với trung tâm thương mại, muốn qua đó phải đi vòng qua đài phun nước ở quảng trường rồi lại đi qua đường lớn mới tới nơi. Trâu Tự rảo bước với tốc độ rất nhanh, trên quảng trường có người mặc đồ thú bông phát tờ rơi, trong số đó có một người mặc đồ thú màu hồng thị lực quá tệ. Khi đưa tờ rơi cho Trâu Tự, người nọ suýt nữa còn đâ·Ⓜ️ ν·à·⭕ anh chàng, Trâu Tự rất ghét người đã phát thứ này cho mình nên không thèm quay đầu lại mà đi thẳng.
Dưới ánh nắng rực lửa như thiêu như đốt, Trâu Tự lái xe từ bãi đỗ ra con đường ven trung tâm thương mại chờ đợi. Triệu Thầm nắm tay Diệp Thiền đi xuyên qua quảng trường, người qua đường đều quay sang nhìn họ, trong ánh mắt lộ ra sự choáng ngợp và hâm mộ.
Trâu Tự lại thấy ngứa mắt, anh chàng quay sang một bên thì trông thấy một bóng dáng hồng nhạt đang ngồi bên bồn hoa.
Chu Lê tháo mũ trùm đầu, mệt mỏi ngồi xuống ghế công cộng ven bồn hoa. Bạn đồng nghiệp có lòng tốt đưa cho cô một chai nước rồi nói: "Cầm lấy, uống nước nghỉ ngơi một lát đi."
Chu Lê đầu đầy mồ hôi, ngay cả hai chữ "cảm ơn" cũng trở nên yếu ớt.
"Còn nửa ngày thôi, cố gắng thêm chút nữa." Bạn đồng nghiệp tưởng rằng cô sắp chịu không nổi nên động viên cô.
Chu Lê nở nụ cười hiếm hoi, nói: "Không sao, mình đỡ ngay ấy mà."
Phía bên kia, Diệp Thiền cũng cười. Cô ấy nói với người bạn trai dịu dàng chu đáo: "Em không sao, chỉ hơi nắng ấy mà."
Tối đó, Trâu Tự về nhà, trong giấc mơ luôn là gương mặt của một cô gái, mồ hôi làm ướt mái tóc dài của cô, những sợi tóc dính bết vào mặt và cổ cô gái.
Khi tỉnh dậy, anh chàng nhận ra cả người mình cũng ướt đẫm mồ hôi.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |