Vay nóng Homecredit

Truyện:Nịnh Thần (Cùng Nịnh Thần Dan Díu Sau Lưng Hoàng Đế) - Chương 12

Nịnh Thần (Cùng Nịnh Thần Dan Díu Sau Lưng Hoàng Đế)
Trọn bộ 46 chương
Chương 12
0.00
(0 votes)


Chương (1-46)

Siêu sale Shopee


Phụ thân nhận mệnh hoàng thượng về kinh, hoàng đế ở trong cung mở yến hội chiêu đãi, nàng rãnh rỗi đến sớm cùng phụ thân trò chuyện tâm tình.

Canh giữ ở biên cương mấy năm nay, vẻ ngoài của phụ thân cứng cáp hơn rất nhiều, mỗi đọng tác giơ tay nhấc chân đều có phong phạm của một lão, khiến mọi người nhìn với ánh mắt kính nể.

Nàng thấy phụ thân lần này trở về có vể không vui, liền hỏi thăm thì phụ thân thở dài, nói nàng vẫn nhạy bén như vậy, đều không giấu được nàng.

Trầm ngâm một lát, phụ thân thấp giọng nói một câu: "Con ở trong cung, nhất định phải cẩn thận mọi việc, nếu có can thiệp vào việc gì... Nhất định phải vì chính mình lưu lại đường lui thật tốt.

Nàng thấy ánh mắt phụ thân thâm trầm kiên định, trong lòng cảm thấy có việc sắp xảy ra, đáp ứng một câu, liền không nói nhiều lời nữa.

Trở lại yến hội, bên cạnh vị trí Ý phi trống không, nàng hỏi a Hoán, nàng ta ghé vào tai nàng nói: "Nô tỳ nghe nha hoàn bên cạnh nói đầu gối Ý phi nương nương luôn đau nhức, mấy ngày nay không thuận tiện đi lại hay ngồi lâu..."

Nàng nhăn mày, nói: "Lấy chút cao dán lưu thông huyết đưa qua."

"Dạ."

Im lặng một lúc, nàng ngẩng đầu nhìn cách đó không xa Trinh quý phi, một thân y phục lộng lẫy đang đắc ý cười.

Gia tộc của Trinh quý phi có công lớn trong cuộc dẹp loạn phiên vương, một thời gian sau sẽ được tấn phong làm Hoàng quý phi, đang rất được chú ý, khí thế kiêu ngạo so với ngày xưa chỉ có hơn chứ không kém.

Ý phi không thể xuống giường cũng là do nàng ta làm.

Ngày kia nàng cũng ở đó, chính mắt thấy Trinh quý phi cớ phạm thượng mà phạt nàng ta quỳ, tội quỳ phạt đó là quỳ cả ngày, nàng nghĩ nếu phụ thân nàng cũng như phụ thân Ý phi, là một quan văn không có tiền đồ, chỉ sợ cũng sẽ quỳ giống như vậy.

Nàng ngẩng đầu nhìn phụ thân, lúc này phụ thân đang trò chuyện cùng người khác.

Quan binh tướng sĩ trong yến hội này đều là những người mạnh mẽ, rượu mừng uống tới uống lui, ai cũng mặt đỏ tai hồng, còn nói rượu không đủ mạnh, muốn tiếp tục được rót đầy.

Nàng không thích ngửi mùi rượu, lặng lẽ từ cửa sau đi ra ngoài.

Trời tối gió đêm hơi lạnh, đặc biệt khi đến gần hoa viên phía tây, vốn là nơi hẻo lánh ít người đến, không khí lạnh lẽo càng làm cho người ta không muốn ở lại nơi này thêm một khắc nào.

Đang bước đi nhanh, chợt nghe thấy một tiếng nỉ non được phát ra từ phía bụi rậm, nàng hơi dừng bước chân, nháy mắt ra hiệu cho a Hoán, hai người đi nhẹ bước chân, bước tới lắng nghe.

"A..."

Nghe thấy giọng nói này, nàng nhịn không được đến gần chút.

Càng đến gần, âm thanh kia càng thêm rõ ràng lên.

"Ô ô..."

Đó là một tiếng rên rỉ đang cố gắng kìm nén xuống.

Trong thâm cung này, có rất nhiều thái giám và cung nữ, nàng biết đến chuyện này thật ra cũng không thấy kỳ quái.

Từ phiến đá đi vào sâu một chút kết quả thấy rõ người phía sau, nàng nhất thời cả kinh lời nói đều cũng không nói ra được.

Ý phi?!

Nàng ta không phải đi không được sao, như thế nào lại ở đây!

Dưới anh trăng, trên gương mặt kiều mỹ đầy mồ hôi, vạt áo trước ngực banh ra, một đôi vú lớn lộ ra bên ngoài, đang bị một bàn tay thô ráp xoa nắn.

Mà dưới thân, chỗ tư mật của hai người đang tằng tịu gắt gao dính sát vào nhau, cặp mông rắn chắc của nam nhân kia không ngừng chuyển động, hai quả tinh hoàn đánh bạch bạch vào cặp mông trắng nõn của nàng ta, còn đổi tư thế xoay tròn nghiền ép tiểu huyệt.

Hắn buông bàn tay đang che miệng nàng ta, đưa hai ngón tay đi vào.

"Tướng quân..." Nàng ta nức nở.

Nam nhân không đáp lại, chỉ tiếp tục ra sức cày cấy.

"Ân ân... Tướng quân... Ta sắp..." Kéo tay nam nhân để lên ngực nàng ta, , "Tướng quân thoải mái... Có phải hay không là có thể dẫn ta đi..."

Nam nhân nhéo nhéo cặp vú kia, vặn nhéo đầu vú kéo kéo lên, bóp đến chúng biến dạng, sau đó đưa miệng liếm mút cắn xé, đau đến Ý phi hít khí lạnh.

Trợn mắt há hốc mồm, trong lòng nàng không khỏi âm thầm thở dài.

Ý phi ơi Ý phi, ngươi sao phải khổ vậy chứ.

Gửi hy vọng vào một hồi hoan ái, là có thể thoát khỏi hoàng cung giống như lao tù này hay sao?

Bên cạnh a Hoán xem đến ngây ngốc, nàng vỗ mặt nàng ta vài cái, nàng ta cũng không có phản ứng.

Tội lỗi, tội lỗi.

Nàng ta còn đang lúc tuổi thanh xuân, để nàng ta nhìn thấy cảnh này, thật sự tội lỗi.

Nàng duỗi tay dùng sức kéo cổ tay áo nàng ta, nàng ta mới lấy lại tinh thần, mặt ửng hồng mà nhìn nàng, miệng nuốt nước miếng.

Nàng cùng nàng ta lui về phía sau vài bước, rón ra rón rén chuẩn bị rời đi, kết quả còn chưa đi được vài bước, đột nhiên dẫm lên một chiếc lá khô.

Hai người phía sau lập tức liền dừng động tác.

Trong lòng nàng chấn động, túm chặt cánh tay a Hoán: "Chạy mau!"

"Người nào!" Người phía sau hốt hoảng hướng phía chúng ta chạy mà gào thét.

Chúng ta nào rãnh mà đi đáp lại, một đường cũng không quay đầu lại mà chạy điên cuồng, chạy đến bên ngoài yến tiệc.

Cũng may dọc theo đường đi không có gặp ai, bằng không làm người ta nhìn bộ dáng điên khùng này của nàng, chắc sẽ cho rằng nàng có vấn đề về thần kinh.

Điều chỉnh hơi thở một chút, quay lại ngồi ở yến tiệc.

Uống một ngụm canh, canh đã nguội liền không uống tiếp, nhìn đối diện đến phát ngốc.

Trong lúc ngây ra, trong đầu không tự chủ được liền hiện ra một màn vừa rồi gặp được.

Cảnh tường đó, thật là dâm mĩ làm người ta rối loạn hô hấp.

Có lẽ... Khi hắn đè trên người nàng, cũng là hình ảnh như vậy?

Cũng giao hợp như vậy cùng ta?

Trong đầu có muôn vàn suy nghĩ, cho đến lúc trở lại trong cung, cảnh xuân kia vẫn còn không tài nào vứt đi được.

"Nương nương..." A Hoán bưng trà tới, ánh mắt né tránh, giống như vẫn chưa thể tỉnh táo lại sau cảnh tượng đó.

Nàng ngẩng đầu, nhướng mày, cười đánh giá nàng ta một chút, nói: "A Hoán, ta hỏi ngươi... Ngươi hôm nay nhìn thấy cái gì?"

Nàng ta lắc đầu liên tục.

Mặt đỏ bừng đến mức như ngưng thở.

Nàng cố ý trêu chọc nàng ta, một tay đem nàng ta kéo tới, ôm ở trong ngực, "Tới, nói một chút cùng bản công tử, đừng thẹn thùng."

Nàng ta nhẹ nhàng giãy giụa, "Nương nương, giọng người không giống giọng nam nhi, còn xưng công tử cái gì ..."

Nàng ho khan hai tiếng, cố tình làm giọng trầm xuống, nặng nề nói: "Lần này giống chưa? Ân, chuyện nam nữ đều là bình thường. Tiểu nương tử tương lai cũng sẽ có phu quân, cũng sẽ cùng phu quân làm việc ân ái như vậy, đừng sợ hãi."

Nàng ta trợn to mắt như nai con đang sợ hãi: "A Hoán không cần!"

"Vì sao không cần?"

"Kia... Đồ vật kia..." Nàng ta ấp úng, trên mặt một trận nghẹn khuất, "Tóm lại chính là từ bỏ!"

Nàng cười xấu xa nói: "Ta nhớ rõ, ngươi không phải rất thích tiểu hài tử sao, nếu là không cần, tương lai như thế nào sinh tiểu hài tử?"

"Nương nương!" Nàng ta cả giận, trừng mắt nàng cũng không màng cái gì tôn ti chi phân, "Nương nương tại sao nói được ra lời nói lưu manh? Hay đời trước là sắc phôi, thường lấy lời nói xấu xa này câu dẫn nữ tử?!"

Nàng nhấc mi lên, "A?" Một tiếng.

Thấy vẻ mặt nàng ta tức giận, nàng khẽ cười, đột nhiên phát hiện, chính mình sao đột nhiên bắt đầu đùa giỡn người khác, còn dùng hành vi ác liệt như thế.

Trong đầu hiện ra một người, vì thế đột nhiên nhớ người đó.

Nàng ngừng trêu đùa a Hoán, quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Tối nay trăng sáng ít sao, không gió không mây, hôm qua trời mưa, trong bụi cỏ thỉnh thoảng có tiếng ve kêu.

Nhíu mày, cụp mắt xuống.

Cũng không biết giờ phút này, hắn có nhớ nàng hay không.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-46)