Trêu chọc
← Ch.07 | Ch.09 → |
Tiêu Ngọc nghe xong chuyện xưa, trên mặt không hề gợn sóng, chỉ yên lặng nhìn Đàm Triệt trong chốc lát, nói: "Cho nên, anh đã sớm biết tôi là ai."
Đàm Triệt nói: "Đúng vậy."
Sấm mùa xuân cuồn cuộn, gió núi gào thét, Đàm Triệt vừa dứt lời, ánh đèn trong phòng đột nhiên lập loè một chút, rồi sau đó vụt tắt.
Đàm Triệt nói: "Có thể là đứt cầu dao, tôi đi xem."
Tiêu Ngọc không nhúc nhích, bóng tối đối với cô mà nói quá mức bình thường, cô đang nhìn lại cuộc trò chuyện giữa mình và Đàm Triệt lúc trước.
Đàm Triệt đi bên ngoài dạo qua một vòng, lần thứ hai về phòng, nhìn Tiêu Ngọc nói: "Là dây điện bị lão hoá, phải đổi dây lần nữa —— trước mắt không có cách nào sửa chữa."
"Anh như thế nào nhận ra tôi?" Tiêu Ngọc cũng không quan tâm dây diện có vấn đề, cô nói, "Tôi không nhớ chúng ta đã từng gặp mặt nhau."
"Tôi nghe nói em nổi tiếng trên mạng." Đàm Triệt nói, bên ngoài mưa to giàn giụa, trong phòng ánh sáng đục hối không rõ sau khi mất điện, giọng anh nghe cũng có chút tắc nghẽn.
Lời giải thích này làm Tiêu Ngọc rất là ngoài ý muốn, nhưng cô rất nhanh liền có suy đoán, "Là Tiêu Giác nói cho anh?"
"Ừ."
"Chị ấy ngược lại cái gì cũng đều chịu cùng anh nói." Lời này Tiêu Ngọc nói khinh phiêu phiêu, mang theo sự châm chọc.
Đàm Triệt đáp lại là một cái hắt xì cực khắc chế.
"Buồng trong có phòng tắm, anh đi tắm nước nóng đi." Tiêu Ngọc nói, "Bên trong tủ quần áo có khăn tắm dài sạch, trước dùng đỡ đi. Phải đợi mưa tạnh, còn sớm lắm."
Máy nước nóng trong phòng tắm là khí thiên nhiên, mặc dù không có điện cũng có thể sử dụng bình thường. Nhưng... Hiện nay vấn đề giống như không phải cái này. Yết hầu Đàm Triệt chuyển động lên xuống, nói: "Tiện không?"
"Chẳng lẽ, anh còn sợ tôi nhìn lén anh?" Tiêu Ngọc cười nhạo một tiếng, "Yên tâm, tôi đều đã là nửa người mù. Chính là có tâm, cũng không cái năng lực đó."
Sau khi ý thức được Đàm Triệt biết mình là ai, Tiêu Ngọc so với lúc trước quá quắt hơn rất nhiều, nhưng Đàm Triệt vẫn bị lời nói của cô hấp dẫn —— có tâm, cô sẽ có tâm tư này sao?
Đàm Triệt không nói gì thêm nữa, anh cầm khăn tắm dài, mò mẫm đi phòng trong phòng tắm.
Không bao lâu, bên trong vang lên tiếng nước, Tiêu Ngọc dựa vào bàn ở sảnh ngoài phát ngốc.
Chu Anh Lam và ông nội Tiêu Trường Thư không có tình cảm, đây là sự thật mà mỗi người ở Tiêu gia đều biết. Chu Anh Lam rất chướng mắt Tiêu Trường Thư, cảm thấy ông tài hoa bình thường, làm người nhút nhát. Tiêu Ngọc từ trước cho rằng đó là Chu Anh Lam mắt cao hơn đỉnh, hiện tại mới hiểu được, hóa ra là từng trải.
Thành tựu của Đàm Ngự Chương ở phương diện hội họa, tuyệt đối không phải một Tiêu Trường Thư có thể với tới được.
Trách không được, một người như Chu Anh Lam chán ghét gần gũi như vậy, người liên hôn, thời điểm biết được Tiêu Trường Thư dự định cùng Đàm gia kết thân, cũng không có phản đối, chỉ là nhàn nhạt nói một câu, về sau Tiểu Ngọc cảm thấy tốt liền tốt.
"Đàm... Triệt."
Tiêu Ngọc lầm bầm lầu bầu, lẩm bẩm mà nói ra tên của anh, trong mũi bật ra một tiếng thở dài giống như cười khẽ.
Vòi sen trong phòng tắm rất lớn, dòng nước mạnh mẽ. Thêm không gian chật chội, hơi nước nhanh chóng tràn ngập khắp phòng..
Không có dép lê phù hợp, Đàm Triệt chân trần đứng trên nền đất xi măng, mặc cho nước ấm cọ rửa thân thể, anh nhắm mắt lại ngước mặt nghênh đón dòng nước, lấy lại sự bình tĩnh trong chốc lát dưới sự ngột ngạt tầng tầng lớp lớp bao vây lấy anh.
Anh cuối cùng đã có thể bình tâm lại, lúc dời vòi sen từ đầu xuống, bỗng nhiên nghe thấy cửa phòng tắm có âm thanh bị đẩy nhẹ ra.
Đàm Triệt căng chặt cả người.
Tiêu Ngọc hỏi: "Nước nóng không."
Đàm Triệt cổ họng thắt lại, thấp giọng nói: "Nóng."
"Tôi có thể đi vào không."
Giọng điệu Tiêu Ngọc bình tĩnh, giống như hoàn toàn không ý thức được lời nói của mình sẽ mang đến cho người đàn ông bên trong bao nhiêu mơ màng.
Đàm Triệt đầu óc trống rỗng, anh rất ít có cơ hội ý thức được, hóa ra ngầm nghĩ là một chuyện khó khăn như vậy.
Cô cứ như vậy nhẹ nhàng nhợt nhạt nói một câu, đã làm trái tim anh loạn nhịp, nếu lý trí vẫn còn, có lẽ anh sẽ nói không.
Nhưng nơi nào còn lý trí gì chứ?
Đàm Triệt chỉ nghe thấy thanh âm mở cửa của Tiêu Ngọc, trong bóng tối, thân hình người con gái yểu điệu, đứng ở bên cạnh anh, từng lớp từng lớp quần áo được cởi bỏ, cuối cùng đá văng giày, chân trần bước vào.
Đàm Triệt hoảng loạn mà di dời tầm mắt, nhưng dư quang trong ánh mắt, đã khiến thân thể anh nổi lên phản ứng. Tay chân anh cứng đờ, biết rõ Tiêu Ngọc thị lực cực kỳ kém, vẫn cố gắng duỗi tay che lại.
Nhưng Tiêu Ngọc đã giơ tay mò mẫm qua, bàn tay lành lạnh ấn trên cánh tay rộng lớn của Đàm Triệt, theo cánh tay của anh dòng nước chảy về phía cô, chờ chảy tới phía trên cơ thể cô, độ ấm đã thấp hơn nhiệt độ bên ngoài, Tiêu Ngọc hơi hơi run rẩy, nhích lại gần Đàm Triệt.
"Đây là chỗ nào?" Tiêu Ngọc hỏi, ngón tay vừa nhẹ nhàng vuốt ve qua lại, ý đồ lấy xúc cảm phán đoán vị trí khối da thịt này.
Đàm Triệt nín thở, giọng nói tựa như từ kẽ răng nói ra.
"Cánh tay."
Tiêu Ngọc cười nhẹ, rất vừa lòng khi Đàm Triệt phối hợp với trò chơi của chính mình, tay cô vuốt theo đường cong cơ bắp trên cánh tay rộng lớn của anh hướng về ngực, khi đầu ngón tay chạm đến đầu vú của anh, ngừng lại, hỏi: "Đây lại là chỗ nào?"
"Ngực, ngực trái."
"Tôi hỏi chính là nơi này."
"Đầu... vú."
Tiêu Ngọc ồ một tiếng, mặt đầy kinh ngạc sau khi được phổ cập khoa học, lòng bàn tay cô dọc theo dòng nước chảy xuống theo phương hướng chuyển động tự do, cảm giác được da thịt nơi ngón tay chạm qua một tấc một tấc căng chặt —— cơ bụng anh cứng giống như một tấm thép.
Sau đó, cô sờ đến một bụi cỏ, Tiêu Ngọc duỗi tay nắm lấy, nhưng cùng lúc đó, bàn tay bị Đàm Triệt bắt lấy.
"Tiêu Ngọc." tiếng hít thở Đàm Triệt nặng nề, khó khăn mà mở miệng, "Vì sao?"
Tiêu Ngọc nương theo lựa đạo mà bắt lấy tay anh, thuận thế bước đến trước mặt Đàm Triệt, bàn chân lạnh lẽo đạp lên mu bàn chân Đàm Triệt, do đó, cô hoàn toàn đứng ở dưới vòi sen.
Nước nóng dâng trào, xối vào phía trên đầu tóc cô, có văng ra, lọt vào trong mắt Đàm Triệt.
"Vì sao?" Giọng Tiêu Ngọc gần trong gang tấc, cả người đã bị nước làm ướt, mang theo triều ý, "Đàm Triệt, anh lại là vì sao... Vì sao tới nơi này vẫy gọi tôi?"
Nếu không muốn trêu chọc tôi, anh vì sao lại dầm mưa đến?
← Ch. 07 | Ch. 09 → |