Nhất kiến chung tình
← Ch.03 | Ch.05 → |
Cô nói cô tên là Trần Tử Nhập. Lại không biết Đàm Triệt biết rõ, Trần Tử Nhập chính là Tiêu Ngọc.
Đàm Triệt chú ý tới Tiêu Ngọc, là sau khi hai người hủy bỏ hôn ước.
Đó là một bữa tiệc đấu giá từ thiện, bọn họ bất quá cũng chỉ là cá nhân đồng ý lời mời đến tham dự, khác biệt ở chỗ, Tiêu Ngọc không biết Đàm Triệt ở đây, bởi vì Đàm Triệt là thay sự ủy thác của Ứng sư mẫu, mang bức tranh của người thầy quá cố đến hiện trường, làm hàng đấu giá từ thiện tiến hành bán đấu giá.
Mà Đàm Triệt từ sớm đã biết, hai vị phu nhân nhà họ Tiêu đều đã tới hiện trường.
Trong danh sách khách mời có đề tên hai chị em cực kỳ giống nhau, xinh đẹp như ngọc, lại hoàn toàn "Sự hiện hữu của ngọc ngà châu báu", cho nên người lớn Tiêu gia đã chọn đặt cho hai người con gái hai chữ "Giác" và "Ngọc".
Hai chị em kém nhau năm tuổi. Lúc đó, Tiêu Ngọc vừa mới tốt nghiệp đại học. Mà chị của cô Tiêu Giác, đã gánh vác sản nghiệp gia đình, đã dựa vào một tay đan thanh bút pháp thần kỳ, ở trong giới nghệ thuật nổi tiếng với danh tài nữ.
Mọi người ca tụng câu chuyện nghệ thuật thế gia của Tiêu gia, cũng là dựa vào con gái lớn để duy trì.
Trái lại đứa con gái thứ hai, quá khác biệt, nói hai nhà rất ít lui tới, chẳng sợ Đàm Triệt làm công việc nghiên cứu khoa học, cùng với giới nghệ thuật tựa hồ không dính dáng gì với nhau, cũng nhiều khi nghe người lớn và các bạn bè đồng trang lứa nhắc đến.
Lời trong lời ngoài, dù sao cũng một chữ "Dã". Chỉ sợ cũng giống như mấy đứa trẻ từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở trên hải đảo, vào sơ trung mới nhận ra được sự liên quan với thế giớ bên ngoài.
Nghe nói nha đầu này hành sự khác người, li kinh phản đạo, thói quen ngày càng lệch hướng.
Người truyền lời là cô hai, nói cô học tập không giỏi, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều không giỏi, tuổi còn nhỏ đã làm kinh doanh. Nếu là nghề nghiệp đứng đắn cũng thôi đi, cố tình mân mê cái gì đó ở trên mạng làm người mẫu. Hữu nhục tư văn, quả thực hữu nhục tư văn!
*Hữu nhục tư văn: những học giả uyên bác và có học thức, dùng những cái đấy để thực hiện một số hành động thiếu tu dưỡng.
Ngày đó em họ cũng ở đó, cậu ta nói trước mặt người lớn: "Cô ấy rất có đầu óc kinh doanh, cửa hàng online đã mở rất sớm, kiếm lời không ít."
Cô hai khinh thường nói: "Cô gái nhỏ nhà người ta, mở cửa hàng online làm người nổi tiếng, đều là đường ngang ngõ tắt!"
Ba Đàm ngược lại rộng rãi hơn nhiều, nói đỡ một cậu: "Con bé mạnh dạn đi đầu là chuyện tốt." Lại hỏi, "Cửa hàng online bán cái gì?"
Em họ đáp: "Nghe nói là đồ dùng tình thú."
Người lớn đều tức khắc im lặng, làm một người vợ chuẩn mực, sắc mặt mẹ Đàm Triệt càng khó coi đến cực điểm.
Do đó, Đàm gia từ hôn thật ra rất dứt khoát, ước gì sớm một chút thoát khỏi nha đầu này. Trong "Bữa tiệc từ hôn", biết được Tiêu Ngọc không có tới, mẹ Đàm còn nhẹ nhàng thở ra —— nếu gặp mặt trực tiếp, ít nhiều sẽ xấu hổ!
Đây là những điều đã nói ở trên. Đàm Triệt nhìn thấy Tiêu Ngọc trong bữa tiệc từ thiện, lại so với lời đồn đại khác một trời một vực.
Đàm Triệt sau khi chuyển vật phẩm đấu giá cho nhân viên, ở trong góc khuất của buổi đấu giá tìm một cái ghế trống ngồi xuống, muốn biết tác phẩm tâm huyết cả đời của thầy cuối cùng sẽ rơi vào tay người nào.
Mà hai chị em Tiêu gia xinh đẹp lấp lánh ngồi ở hàng ghế đầu, phấn mắt màu vàng trên mặt sáng lấp lánh dưới ánh đèn rực rỡ. Trang phục của hai người khá giống nhau, đều là bộ lễ phục đẹp mắt, lớp trang điểm cũng đến từ chuyên gia trang điểm. Giữa mắt và mày, khí chất hoàn toàn khác nhau.
Một người là hoa phú quý chốn nhân gian, một người là trăng vô tận bay trong gió.
Trùng hợp chính là, khư khư chính là cái vị "Trăng vô tận", sau khi chị gái Tiêu Giác từ bỏ đấu giá, đã giơ cao tấm biển, lấy danh nghĩa cá nhân để sở hữu bức tranh 《 phong nguyệt vô biên 》của thầy Đàm Triệt.
*Phong nguyệt vô biên: gió trăng vô tận không có bến bờ nào.
Biết sẽ có tiệc trà sau đó, Đàm Triệt muốn hỏi cô, tại sao chỉ đấu giá duy nhất bức tranh đó. Nhưng ai ngờ, số người tiến lên bắt chuyện kết giao với Tiêu Ngọc không ít, anh luôn không tìm được cơ hội thích hợp nào, đành cứ như vậy mà từ bỏ.
Thật ra thầy đã mất hơn mười năm, Tiêu Ngọc mười năm trước còn chỉ là một tiểu nha đầu được gởi nuôi ở trên hải đảo, hai người hẳn là chưa từng gặp mặt. Cuối cùng chốn dừng chân của bức tranh này là cô, trừ bỏ duyên phận, Đàm Triệt không thể nghĩ ra được lí do nào.
Nhưng sau ngày ấy, Đàm Triệt luôn hết sức bàng hoàng nhớ về nó, mới vừa rồi thất thần, chính là cảnh tượng ngày ấy Tiêu Ngọc đi lên sân khấu bán đấu giá, đứng bên cạnh bức tranh của thầy chụp ảnh.
Tiêu Ngọc tinh tế yểu điệu, da thịt tuyết trắng, tóc đen không nhuộm, đôi mắt đen láy như màu tóc, cực kỳ lãnh lệ.
Mà bức tranh bên cạnh cô, cũng chỉ có hai màu đen và trắng, trong tranh chỉ có một tảng đá và vài cọng cành lá hương bồ. Nếu không có cái tên này, mọi người đều sẽ cho rằng nguồn gốc bức tranh từ câu "Quân làm như bàn thạch, thiếp làm như bồ vĩ" trong 《 khổng tước Đông Nam phi 》.
Nhưng vô tình bức tranh được đặt cho cái tên "Phong nguyệt vô biên", ngôn từ phong cảnh một sự kết hợp độc đáo, sinh ra sự tương phản, dẫn con người ta tìm kiếm.
Bức tranh và khí chất của Tiêu Ngọc khá giống nhau, hoặc là nghệ thuật một chút mà nói, linh hồn của người và vật khá giống nhau, trong nháy mắt hình ảnh được nhiếp ảnh gia bấm tạm dừng, tranh và người, đạt tới sự giao hòa khó có thể miêu tả được.
Đàm Triệt sau khi buổi tiệc từ thiện kết thúc, đã đăng nhập vào trang web chính thức của công ty lưu trữ, ma xui quỷ khiến, mà tìm kiếm bức ảnh sau đó lưu lại. Đến gần quan sát, mới nhìn thấy được bên má trái của cô có má lúm đồng tiền nhỏ nhỏ xinh xinh.
Cái gọi là sự kinh ngạc thoáng quá, bị ma xui quỷ khiến, bất quá chính là như vậy.
Đàm Triệt tự nhận mình là là một học giả nghiên cứu khoa học không hề có tế bào nghệ thuật, học giả này, vẫn chỉ có thể là phạm trù nghĩa rộng. Anh có thói quen dùng lý tính, phải cụ thể như thước đo, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện nhất kiến chung tình sẽ phát sinh ở trên người mình.
Hiện tại đã xảy ra, anh cũng sẽ không cho phép chính mình làm ra bất kỳ hành vi vượt quá quy tắc nào.
Không có lý do nào khác, khi đó Tiêu Ngọc, bên cạnh còn có một người bạn trai chính thức. Là một người mẫu cao ráo, điển trai, chơi thể thao mạo hiểm và thích rock and roll, Tiêu Ngọc có đôi khi sẽ đăng tải hình ảnh thân mật của cả hai khi đi du lịch nước ngoài ở dưới Weibo tên "Trần Tử Nhập".
Cô không bao giờ lộ mặt, lúc nào cũng lộ ra bóng lưng, che mặt lại, bạn trai lại thoải mái hào phóng, cười tươi như ánh mặt trời.
Cửa hàng online của Tiêu Ngọc chủ yếu bán đồ dùng tình thú, bình luận không thể thiếu những lời thô thiển, thêm vào đó sẽ lấy hai người làm đối tượng để bọn họ chê cười. Tiêu Ngọc chưa bao giờ đáp lại, nhưng người kia lại nhịn không được, ở trên vòng bạn bè trả lời lại.
"Tao có thể thỏa mãn được cô ấy hay không, không đến lượt mày quan tâm."
Nhìn không giống như là bênh vực cho cô, ngược lại bôi đen thêm, vì thế bình luận ồn ào, nhục mạ càng lúc càng dữ.
Đàm Triệt có đôi khi "vô tình" thấy, nhanh chóng lướt qua, trong lòng mây đen giăng đầy, ngày đó nhất định sẽ ngủ lại phòng thí nghiệm thức đêm làm việc.
Có một lần đang cực kỳ tức giận, thấy một mẻ cá mới quý hiếm mới đưa đến, vì thế đã chạy sang giúp phòng thí nghiệm bên cạnh lấy máu ở đuôi tĩnh mạch mỗi bàn lấy 50 ống chích, lấy đầy 10 bàn, ngón trỏ sưng to gần bằng chiếc đũa. Ngày hôm sau lúc đàn anh đến, sốc đến mức cằm thiếu chút nữa trật khớp.
Cũng trong lúc này, chị Tiêu Ngọc Tiêu Giác, thường xuyên ở trên mạng xã hội cùng anh nói chuyện, còn thỉnh thoảng đi công tác, tới Thanh Đảo thăm anh và mẹ anh.
Mẹ Đàm Triệt và Tiêu Giác thật sự hợp ý nhau, chủ đề nói chuyện giữa hai người thường xoay quanh các cuộc triển lãm tranh nổi tiếng trong và ngoài nước, và lời đánh giá của bậc thầy Đan Thanh. Về nghệ thuật hội họa, Đàm Triệt không xen vào được, nhưng ngẫu nhiên Tiêu Giác sẽ nhắc tới em gái, anh lại nhịn không được hỏi nhiều hơn một chút.
Thường xuyên qua lại, anh biết được chút tin tức nội bộ về Tiêu Ngọc, cũng biết quá khứ của cô. Mà Tiêu Giác cuối cùng cũng hiểu được, Đàm Triệt kỳ thật vẫn luôn ở hỏi thăm tin tức em gái.
Quá vô lý, Tiêu Giác quả thực khó có thể tin được, anh dựa vào cái gì chú ý Tiêu Ngọc hơn? Bọn họ thậm chí chưa từng gặp mặt!
Niềm kiêu ngạo của cô ấy không cho phép bản thân lại đi tìm Đàm Triệt. Rất nhanh, Tiêu Giác phong phong quang quang, thể thể diện diện mà đem chính mình gả đi. Chuyện này, cũng bị cô ấy vĩnh viễn chôn ở đáy lòng, ai cũng không nói. Bao gồm em gái Tiêu Ngọc.
Sau khi Tiêu Giác kết hôn, Đàm Triệt thật lâu không có tin gì về Tiêu Ngọc.
Cho đến một ngày cách đây vài tháng, anh tình cờ biết được, Tiêu Ngọc mắc một loại bệnh hiếm thấy ở mắt, u hốc mắt, có lẽ rất nhanh sẽ tiến hành giải phẫu bỏ đi tròng mắt.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |