Truyện:Nếu Tình Yêu Chưa Từng Nói Dối - Chương 04

Nếu Tình Yêu Chưa Từng Nói Dối
Trọn bộ 5 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-5)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hướng Đình ngồi trên sô pha, Tiểu Quai trèo lên người anh, túm tay anh lắc lắc, đúng là đã coi anh thành một món đồ chơi khổng lồ.

Anh nhìn Tiểu Quai, xoa đầu bé, không sao, không sao, anh sẽ yêu bé càng nhiều, để bé được yêu nhiều hơn tất cả những đứa bé còn lại trên đời.

Anh ôm Tiểu Quai hỏi, "Nếu có một ngày không thấy mẹ nữa thì Tiểu Quai sẽ làm gì?"

Tiểu Quai chớp chớp mắt không hiểu, "Vì sao Tiểu Quai lại không thấy mẹ ạ?"

"Có lẽ mẹ bận làm việc quá, bận đến mức không có thời gian đến thăm Tiểu Quai."

Tiểu Quai cười toe, "Thế cũng không sao, Tiểu Quai sẽ tự đi tìm mẹ mà."

Hướng Đình cười bất đắc dĩ, không nói tiếp được.

Cửa phòng khách phía sau được mở ra, Lê Khê đi vào, Tiểu Quai lập tức giãy khỏi vòng tay Hướng Đình, chạy ra chỗ Lê Khê, "Mẹ ơi, mẹ ơi bế con."

Hướng Đình nhìn thoáng qua bụng Lê Khê, cảm thấy chỗ đó cực kỳ chướng mắt, anh sải vài bước lớn kéo Tiểu Quai về bên cạnh, "Tiểu Quai, con về phòng trước đi, bố nói chuyện với mẹ một lát đã."

"Con cũng muốn nghe."

Hướng Đình sầm mặt, Lê Khê ngồi xổm xuống dỗ, "Sao Tiểu Quai không nghe lời bố thế? Con lên phòng chơi đi, lát nữa mẹ lên với con nhé."

"Mẹ không được lừa con đâu nhá." Tiểu Quai nhìn Lê Khê, lúc này mới lủi thủi lên lầu.

Đợi bé lên rồi Lê Khê mới đứng dậy nhìn Hướng Đình, "Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện tử tế."

Hướng Đình ngồi đối diện Lê Khê, gương mặt không biểu cảm, chỉ thản nhiên nhìn cô.

Lê Khê rút một tập tài liệu ra khỏi túi, "Đây là đơn ly hôn, tôi đã ký tên rồi, chỉ cần anh ký nữa là có hiệu lực."

Hướng Đình vẫn chưa nhận đơn, "Sao cô lại tự tin nghĩ rằng tôi sẽ đồng ý ly hôn?"

"Chúng ta ở cạnh nhau đã mấy năm qua, tôi không hạnh phúc, anh cũng không hạnh phúc, cần gì phải trói buộc đối phương?"

"Có lẽ tôi thích trói buộc lẫn nhau."

"Hướng Đình, như vậy rất vô nghĩa." Cô đã mệt mỏi, đã chịu không nổi, đời người được mấy năm, sao phải làm những chuyện khiến mình không vui vẻ chứ.

Anh nhìn cô, "Nếu tôi cảm thấy có ý nghĩa thì sao?"

Cô lắc đầu, "Anh cần gì làm thế, không có cuộc hôn nhân này anh sẽ tự do hơn, anh thích chơi bời thế nào thì chơi bời, thích mờ ám với ngôi sao nào thì mờ ám, không ai quản lý anh, anh có thể sống thoải mái. Cuộc hôn nhân này căn bản là không có ý nghĩa với chúng ta, vì sao không để cả hai được giải thoát, có lẽ nhiều năm sau chúng ta vẫn là bạn bè."

Anh nở nụ cười, "Hóa ra trong lòng cô tôi là người như vậy." Anh lắc đầu, "Lê Khê, người tự do là cô chứ gì?"

Cô không muốn tranh cãi nhiều về vấn đề này."Tôi đã quyết định ly hôn, tôi tin anh không phải loại người thích dây dưa, tờ đơn này viết rất rõ, tôi sẽ không đòi một xu nào từ Hướng thị, kể cả quyền giám hộ Tiểu Quai tôi cũng không tranh với anh. Tôi nghĩ chắc anh sẽ hài lòng."

Anh trầm mặc hồi lâu, "Cậu ta chờ cô bên ngoài?"

Cô lặng người, "Phải, tôi không thể chờ thêm năm năm nữa, dừng ở đây đi."

Cô đã muốn rời đi, bất luận anh có đồng ý hay không, nhất định hôm nay cô sẽ rời đi.

Trái tim nguội lạnh của anh rốt cuộc không còn dấy lên hy vọng, "Được, tôi sẽ tác thành cho cô."

Cô gật đầu, "Cảm ơn."

Cô đứng dậy lên lầu hai, đứng trước cửa phòng Tiểu Quai rồi mà không dám gõ cửa vào. Cô sợ, sợ mình sẽ không nỡ, sợ tất cả lại trở về cái vòng luẩn quẩn.

Cô lùi ra sau hai bước, sau đó đi vào gian phòng khách, nhặt một vài thứ xếp vào vali, xách xuống lầu.

Hướng Đình vẫn giữ nguyên tư thế như trước, không hề thay đổi, chỉ nhìn đăm đăm vào tờ đơn ly dị trên bàn.

Khi đi ngang qua anh, cô khẽ nói một câu, "Rất xin lỗi."

Tình yêu là một cảm xúc ích kỷ, cô biết mình rất ích kỷ.

Cô kéo vali bước nhanh, lúc này rời đi sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Rốt cuộc, mọi thứ đều đã xong.

Lòng của cô càng thêm trống rỗng.

Kha Văn Hằng thấy cô đi ra bèn xuống xe, giúp cô xách vali cất vào cốp, "Em cẩn thận một chút."

Cô gật đầu.

Tiểu Quai vốn đang nằm sấp chơi trên ban công tầng hai vội vàng nháo nhào chạy xuống lầu đuổi theo, khi xe của hai người chạy đi, Tiểu Quai chạy phía sau, "Mẹ ơi..."

Bé đuổi theo gọi, "Mẹ ơi, mẹ lừa con..."

"Mẹ ơi, mẹ đừng đi mà..."

"Mẹ ơi..."

Bé vừa chạy vừa khóc, miệng không ngừng kêu "Mẹ ơi", chân chạy không ngừng, mặc cho chiếc xe kia đã bỏ cách một khoảng rất xa, bé vẫn chạy liên tục.

Khi xe đã biến mất khỏi tầm mắt, bé càng dốc sức lao đi, "Mẹ ơi, đừng bỏ con lại."

Lúc này, bé té sấp xuống đất, khóc nức nở.

Chiếc xe đằng sau nhìn thấy mà không kịp đạp phanh...

*

Lê Khê ngồi trong phòng chờ với Kha Văn Hằng, sắc mặt ngày càng kém, Kha Văn Hằng khó hiểu, "Em sao vậy?"

Cô lắc đầu, mắt trái máy liên tục, hình như có chuyện xui xẻo xảy ra.

Kha Văn Hằng cầm tay cô, lạnh buốt, anh vô thức thở dài, "Lê Khê, anh vẫn muốn hỏi em một câu, em đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Cô nhìn anh, "Anh không tin em ư?"

Anh lắc đầu, "Từ nãy đến giờ gương mặt em không hề có vẻ được giải thoát, anh chỉ không muốn em hối hận."

Cô cắn chặt răng, "Em sẽ không hối hận."

Rốt cuộc cô có thể rời đi, tựa như bao lần cô đã tưởng tượng, nắm tay Kha Văn Hằng đến già.

Vì sao cô phải hối hận?

Nhưng tay cô ngày càng lạnh, "Em muốn đi toilet."

Kha Văn Hằng không yên tâm, nhưng vẫn phải ngồi lại trông hành lý, anh đành cười nói, "Em đi nhanh về nhanh."

Cô cảm thấy nghẹt thở đến đau đớn, dường như có thứ gì đó đang đào xới thân thể mình. Ra khỏi toilet, tâm trạng không hề tốt lên chút nào, sắc mặt lại càng tái nhợt. Kha Văn Hằng vô cùng lo lắng, "Rốt cuộc em bị sao vậy?"

Cô lắc đầu, "Bao lâu nữa thì lên máy bay?"

"Chắc là sắp rồi..."

Anh vừa dứt lời, di động của cô liền reo lên. Cô nhìn tên hiển thị trên màn hình, là mẹ mình. Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô là bọn họ định ngăn cản cô rời đi, do dự một lúc, cô vẫn nhấn nút nghe.

Vừa nghe được câu đầu tiên, nước mắt của cô đã không kìm được chảy xuống.

Kha Văn Hằng thấy cô kích động, lập tức vươn tay đỡ lấy, "Làm sao vậy? Bây giờ em không được kích động quá mức."

Cô túm chặt tay anh, "Chúng ta đến bệnh viện, đến bệnh viện, bây giờ, ngay lập tức."

Tiếng phát thanh của sân bay vang lên, mời các vị khách đi ra soát vé, nhưng Kha Văn Hằng vẫn thỏa hiệp, kéo hành lý ra khỏi sân bay.

Cô khóc không ngừng, "Bé không thể xảy ra chuyện được, nếu không em sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân."

Kha Văn Hằng nghe thấy lời cô nói liền nhấn ga chạy nhanh hơn, vượt cả đèn đỏ.

Thời khắc này cô chỉ nghe thấy giọng của mẹ mình không ngừng vọng lại: "Tiểu Quai bị tai nạn xe cộ, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện..."

Đến bệnh viện, cô cơ hồ lao người ra, Kha Văn Hằng lập tức xuống xe đuổi theo, "Em đừng như vậy."

Cô không thể cất lời, chỉ liên tục nhấn nút gọi thang máy.

Kha Văn Hằng theo sau an ủi, "Em đừng lo quá, nhất định Tiểu Quai sẽ không sao đâu."

"Bé đang trừng phạt em phải không? Trừng phạt người mẹ vô trách nhiệm như em?"

Anh chỉ biết ôm cô vào lòng, cùng đợi thang máy lên tầng giải phẫu.

*****

Lúc Lê Khê đến, cha mẹ cô và cha mẹ Hướng Đình đã có mặt đầy đủ. Cô lại gần Hướng Đình, trông anh vô cùng ủ rũ, ánh mắt thất thần.

Kha Văn Hằng thấy tình cảnh này cũng biết mình không nên xuất hiện ở đây, khi quay người đi lại thấy Tỉnh Lan bước ngang qua, Kha Văn Hằng cau mày, "Cô đến đó làm gì, thân phận của cô thích hợp sao?"

Tỉnh Lan liếc mắt khinh thường, "Vậy thân phận của anh thì hợp chắc?"

Kha Văn Hằng mím môi, không nói lời nào đi vào thang máy, anh cũng không bỏ đi, chỉ ngồi trong xe ô tô dưới bệnh viện.

Tỉnh Lan đến gần thấy Lê Khê và Hướng Đình ngồi đó chợt cảm thấy lạ lẫm. Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Tỉnh Lan thấy hai người bọn họ ngồi cùng một chỗ, thật là buồn cười, Lê Khê và Hướng Đình lại có thể ở cùng một chỗ.

Tỉnh Lan hỏi, "Tiểu Quai bây giờ thế nào?"

Lúc này Hướng Đình thật sự không muốn nói chuyện, nhưng anh vẫn mở miệng, "Xem tình hình phẫu thuật đã."

Tỉnh Lan gật đầu, nhìn ba chữ 'đang phẫu thuật' rồi nhìn sang gương mặt tái nhợt của Lê Khê, cảm thấy hơi thương hại. Cô cũng không ở lại lâu, khi ra khỏi bệnh viện thì bắt gặp Kha Văn Hằng, cân nhắc một chút rồi đi đến chỗ anh.

*

Bây giờ Hướng Đình không còn hơi sức mà quan tâm đến người gây tai nạn, chỉ hy vọng Tiểu Quai không có vấn đề gì, chỉ hy vọng con gái có thể khỏe mạnh, cười nói như trước đây, những việc khác anh không cần biết.

Mọi người đều chờ trong yên lặng, không ai nói với ai.

Lát sau, một y tá đi ra thông báo, "Bệnh nhân cần phải truyền máu, máu trong kho không đủ..."

Hướng Đình đứng lên, "Lấy của tôi đi!"

Y tá gật đầu, đưa anh đi kiểm tra máu.

Lê Khê mím môi ngồi tại chỗ, cha mẹ cô đều lại gần xoa dịu, "Con đừng lo lắng quá, Tiểu Quai đáng yêu thế cơ mà, nhất định không sao đâu."

Cha mẹ Hướng Đình cũng an ủi cô như vậy.

Cô nhìn bốn người già, không xác định được cảm giác trong lòng mình lúc này, cô chỉ mong ngóng Tiểu Quai có thể bình an.

Hướng Đình truyền máu xong quay trở về, Lê Khê nhìn gương mặt suy sụp của anh dò hỏi, "Sao Tiểu Quai lại bị tai nạn xe cộ?"

Anh trừng trừng nhìn cô, tay siết thật chặt, lát sau lại buông lỏng đáp, "Là tôi không tốt, không trông bé cẩn thận."

Miệng cô hơi run run, rốt cuộc không mở lời nữa.

Trong thời gian phẫu thuật, Hướng Đình không chịu ăn cơm, không chịu rời đi, cứ nhất quyết chờ bên ngoài. Lê Khê bảo cha mẹ hai bên về nhà trước, sức khỏe bọn họ bây giờ không thích hợp ngồi chờ ở đây, nhưng cô có khuyên bảo thế nào Hướng Đình cũng không chịu ra ngoài.

Khi cha mẹ về hết, anh mới trầm giọng hỏi, "Cô về đây làm gì? Thừa dịp này mà đi chẳng phải tốt sao?"

"Tôi về chăm sóc con tôi."

Hướng Đình bật cười, "Cô nói nhầm à, đó là con tôi."

Cô nghiến răng, "Tôi không muốn cãi nhau với anh."

"Cô còn dám về sao, không sợ tôi không để cho cô đi nữa à?"

Cô đưa hộp cơm vừa mua đặt vào tay anh, sau đó một mình ra ban công gọi điện, "Em xin lỗi, em không thể đi được."

Kha Văn Hằng chỉ đáp lại một câu, "Anh hiểu."

Cuối cùng phẫu thuật đã thành công, có điều đứa bé tạm thời chưa tỉnh lại, hai ngày tới cần phải theo dõi trong phòng bệnh.

Bây giờ Lê Khê mới phát hiện Hướng Đình yêu đứa bé này đến mức nào, anh trông Tiểu Quai một ngày một đêm, không chịu rời giường bệnh, không chịu đi nghỉ, ngay cả chuyện công ty cũng chẳng thèm đoái hoài.

Mọi người trong nhà đến bệnh viện thăm một lần rồi trở về, sau đó, cả Kha Văn Hằng và Tỉnh Lan đều đến.

Kha Văn Hằng đi cùng Lê Khê ra góc hành lang, "Bây giờ em nghĩ thế nào, anh hy vọng em thành thật nói cho anh biết."

Cô trầm mặc cả buổi, mím môi không thể cất lời.

Kha Văn Hằng thở dài, "Hôm qua, Tỉnh Lan nói cho anh biết lý do em và cô ấy cắt đứt quan hệ."

Mắt cô mở lớn, "Cô ấy nói gì?"

Kha Văn Hằng chậm rãi đáp, "Tỉnh Lan nói tình bạn của hai người mất đi không phải vì em kết hôn với Hướng Đình, từ trước đó hai người vốn đã xa cách rồi, em cần anh nói tiếp không?"

Lê Khê cắn răng, "Cái đó thì nói lên được điều gì chứ?"

Kha Văn Hằng rốt cuộc tức giận, "Tỉnh Lan bảo em là một con rùa chỉ biết trốn trong mai của mình, cô ấy quả nhiên là bạn thân của em, biết tường tận tính tình của em."

Cô đứng đó không phản ứng lại.

Kha Văn Hằng nhìn cô hồi lâu, "Anh hy vọng em có thể hiểu được rốt cuộc điều em muốn là cái gì."

Anh quay lưng bỏ đi, không nhìn lại nữa. Lê Khê vẫn đứng đó, cửa sổ thốc gió lạnh, cô quả thực là một người chỉ biết trốn tránh, đúng vậy, chẳng ai đổ oan cho cô cả.

*

Tỉnh Lan đứng trong phòng bệnh, đang ngắm gương mặt của Tiểu Quai, đột nhiên cô quay sang hỏi Hướng Đình, "Em rất tò mò một chuyện."

Sau khi được bác sĩ thông báo tình hình hiện tại của Tiểu Quai đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, tâm tình Hướng Đình đã bình tĩnh lại, tuy càng lúc càng mệt mỏi nhưng tâm trạng đã tốt hơn, "Chuyện gì?"

"Nếu Tiểu Quai không có gương mặt này, anh có thể thích bé đến thế không?" Giọng nói của Tỉnh Lan lộ ra vài phần nghiền ngẫm.

Anh nhíu mày.

Tỉnh Lan tự nhủ với bản thân: Hỏi đi, chỉ có vậy mới có thể giúp mình hết hy vọng.

"Ý của em là, nếu Tiểu Quai không giống hệt Lê Khê, anh có thể yêu chiều bé đến thế không?" Cô chăm chú nhìn Hướng Đình, "Em muốn biết, thật sự muốn biết."

Hướng Đình trầm mặc nhìn cô, "Không."

Tỉnh Lan nở nụ cười, ít nhất cô cũng từng cố gắng, cũng từng đấu tranh. Quả thực cô không thể trở thành nữ nhân vật chính trong cuộc đời Hướng Đình, nhưng vai trò nữ phụ của cô cũng đã diễn tròn rồi, không phá hoại quan hệ của nam chính nữ chính một chút nào.

Đúng vậy, cô đã không làm bản thân thất vọng.

Cô cười khẽ, "Vậy, hồi xưa anh với em quen nhau..."

Anh gật đầu.

Tất cả không nói cũng rõ, chẳng cần viện thêm nhiều lý do.

Tỉnh Lan lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, cô nghĩ, đây là điểm duy nhất cô hâm mộ ở Lê Khê. Có lẽ tự Lê Khê cũng không biết cô ấy đã bước vào trái tim của Hướng Đình từ giây phút nào, vừa bước vào liền ở lại nhiều năm như vậy, không ai có thể làm lung lay vị trí của cô.

Crypto.com Exchange

Chương (1-5)