Truyện:Nếu Tình Yêu Chưa Từng Nói Dối - Chương 03

Nếu Tình Yêu Chưa Từng Nói Dối
Trọn bộ 5 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-5)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hướng Đình về nhà, Tiểu Quai lập tức chạy đến ôm chân anh, "Bố ơi bố ơi..."

Anh ngồi cúi xuống bế Tiểu Quai lên, đưa mặt kề sát mặt bé, "Con yêu, sao thế?"

Tiểu Quai trề môi, "Bố uống rượu rồi, ứ thích bố bế đâu."

Nói đến đây bé con đúng là giãy ra không cho anh bế, Hướng Đình hơi bất đắc dĩ nhưng vẫn thả bé xuống đất, "Tiểu Quai ngày càng bướng nhé."

Tiểu Quai cúi đầu, "Bố uống rượu thì đừng lên lầu nha, mẹ mà biết nhất định sẽ tức giận."

Hướng Đình cứng người, anh không ngờ sau chuyện vừa rồi Lê Khê lại đến đây.

Anh gọi dì Lý bế Tiểu Quai về phòng chơi, còn anh đi lên lầu.

Không có gì bất ngờ cả, một bóng người hiện lên trong gian phòng khách, cô đang sắp xếp một vài thứ. Từ khi kết hôn tới nay, dường như bọn họ đều ngầm hiểu nơi đây là lãnh thổ của cô, quần áo giầy dép và đồ đạc của cô đều để trong căn phòng này, anh chưa bao giờ qua thăm hỏi hay quấy rầy.

Nhưng bây giờ, không hiểu sao anh thấy chướng mắt đến vậy.

Anh tựa vào cửa, khóe miệng nhếch lên giễu cợt, "Tình nhân cũ trở về, không chờ được nữa muốn bỏ trốn à?"

Lê Khê ngừng động tác trên tay, nhìn thoáng qua anh, hơi nhíu mày, "Tôi không nói chuyện với người say rượu."

Hướng Đình lại cười, "Tôi có say rượu hay không chẳng lẽ tự tôi còn không biết."

Lê Khê gấp quần áo của mình, không tính đáp lời anh.

Bộ dạng không thèm quan tâm của cô khiến anh vô cùng tức giận, "Có thể coi nơi này là khách sạn muốn về thì về muốn đi thì đi, chắc chỉ có mình cô làm được nhỉ?"

Lê Khê vẫn không trả lời, không cần thiết phải vậy.

Anh bước đến ném hết đống quần áo cô vừa gấp gọn xuống đất, "Sao, đến nói chuyện với tôi cũng cảm thấy ghê tởm à?"

"Anh làm gì vậy?" Cô ngạc nhiên, sau đó nhặt quần áo lên.

Hướng Đình nắm tay cô, "Lê Khê, cô toàn như thế này, không để ý tôi, không bao giờ để ý đến tôi."

Anh dùng sức rất mạnh, tay cô đau, "Anh muốn làm gì?"

"Tôi muốn làm gì?" Anh thì thào tự hỏi, "Mẹ nó, tôi cũng muốn hỏi xem mình muốn làm cái gì?"

Anh đẩy cô xuống giường, ghì chặt cô dưới thân. Gương mặt Lê Khê lộ vẻ hoảng sợ, "Hướng Đình, anh điên rồi."

"Phải, tôi điên rồi, không phải hôm nay tôi mới điên."

Cô gắng sức giãy dụa, còn anh thì dùng càng nhiều lực đè xuống. Mấy năm nay cô chưa từng thấy anh như vậy, cơ hồ là tàn bạo. Cho dù quan hệ giữa bọn họ có hờ hững đến đâu cũng chưa từng đến mức này. Tim cô lạnh dần.

Anh tàn bạo xé rách quần áo cô, ghìm chặt tay cô. Cô vùng chân đá lại bị anh dốc sức chặn lại.

Cô nhìn anh đăm đăm, "Tôi sẽ hận anh."

"Vậy hận đi." Bây giờ anh không muốn nghĩ đến bất kỳ điều gì nữa.

Anh hôn cô, cô cực kỳ bài xích nhưng lại không có sức phản kháng.

Đây nhất định sẽ là sự phản kháng thất bại, cô cắn răng nhận lấy tất cả của anh, móng tay tàn nhẫn cắm vào da thịt anh.

Khi anh rời khỏi cô, cô nghe thấy giọng nói gần như đã tuyệt vọng của mình, "Hướng Đình, chúng ta ly hôn đi!"

Hướng Đình bên cạnh cười khẽ, "Những lời này chắc cô ấp ủ nhiều năm rồi, thật vất vả cho cô đã giữ chúng lâu như vậy."

Mặt cô đẫm nước mắt, "Chẳng phải chúng ta giống nhau sao? Phí hoài bao năm chứng minh một sai lầm, cái giá này còn chưa đủ ư?"

"Chưa đủ." Anh lắc đầu, "Tôi thích ném bình thì ném cho vỡ, nếu đã trói cùng một chỗ, vậy để chúng ta cùng nhau đau khổ đi!"

Cô ném hết quần áo và những thứ xung quanh vào người anh, "Vì sao lại đối xử với tôi như vậy?"

Chẳng qua cô chỉ muốn cuộc sống yên ả, ở bên người mình thích đến đầu bạc răng long, trải qua cuộc sống hạnh phúc của mình, vì sao ngay cả ước nguyện nhỏ bé ấy cũng không thể trao cho cô?

Hướng Đình mặc xong quần áo, thâm trầm nhìn cô, "Tôi cũng rất muốn biết."

Nửa đêm cô chạy ra khỏi biệt thự, trở về căn nhà trọ chật hẹp của mình, cô cuộn mình trên sô pha, không biết phải làm sao.

Những ngày sau cô vẫn đi làm bình thường, hoàn thành bổn phận của mình như trước, có điều tinh thần ngày càng xuống dốc.

Số lần Kha Văn Hằng đến tìm cô ngày càng nhiều, khi thấy gương mặt u sầu của cô, anh rất khó chịu.

Bọn họ đi dạo trong vườn trường, giống như trong quá khứ, chỉ có bọn họ, không có người khác.

Ngồi trong đình nghỉ chân của trường, cuối cùng anh cũng nở nụ cười.

"Hồi trước anh hay chờ em ở đây, em toàn đến muộn." Gợi lại hồi ức, cô luôn cảm thấy ngọt ngào."Đó là vì có người cứ bắt em ở lại làm thì nghiệm, em chẳng có cách nào cả."

"Em không nghĩ xem còn anh ở đây chờ em à?"

"Vì có nghĩ nên sau đó kiểu gì em cũng chạy đến mà."

Cô cười, nhìn cành liễu rủ bên cạnh, chúng mãi mãi có thể xanh mướt như vậy, mãi mãi tràn đầy sức sống như vậy.

Nếu cô cũng có thể như cành liễu rũ này thì tốt biết bao, mãi mãi đều như vậy.

"Em có tâm sự sao?" Anh nhìn thấy nét đau thương trong đáy mắt cô, thoáng chốc liền đau lòng.

Cô lắc đầu, "Mình leo núi đi!"

Tất nhiên anh không phản đối.

Dọc đường đi, anh kể lại những trải nghiệm của mình ở nước ngoài, chuyên chọn những chuyện thú vị nói với cô, nhìn nụ cười của cô anh đã cảm thấy thỏa mãn rồi. Anh đi vài bước rồi chờ cô một chút, nhiều năm thế rồi nhưng cô vẫn không hề tiến bộ, luôn khiến anh phải chờ.

Năm đó, anh nên chờ cô như vậy, chứ không phải buông tay.

Nếu anh chưa từng rời đi, kết quả giữa bọn họ liệu có thể thay đổi không?

Nếu lúc đó anh không lựa chọn buông tay, liệu bọn họ có thể hạnh phúc không?

Thế giới này chưa từng có 'nếu', anh chỉ có thể sống trong nuối tiếc mà thôi.

Cô đi đắng sau anh, giống như hồi xưa, cô vừa mở mắt là có thể thấy bóng anh, ấm áp, yên ổn, không cần hoài nghi, cô biết, anh ở đó. Cô biết, anh ở bên cạnh cô.

Bọn họ đứng trên đỉnh núi, tầm mắt trải lên mấy ngọn núi nhỏ, cô mỉm cười nhìn phương xa.

Cô hét lên với bầu trời, "Tôi muốn có cuộc sống mới."

Anh đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn cô.

Cô bình thản cười với anh, "Kha Văn Hằng, em muốn ly hôn."

Kha Văn Hằng chớp mắt, "Em đã suy nghĩ kỹ chưa?"

"Em và anh ta vốn là một sai lầm, bây giờ em chỉ ngăn cản sai lầm này nối tiếp mà thôi."

"Đứa bé kia..."

Ánh mắt Lê Khê ảm đạm, "Chắc chắn anh ta sẽ không trao bé cho em, hơn nữa anh ta rất thích Tiểu Quai, rất rất thích."

Kha Văn Hằng gật đầu, "Bất luận em đưa ra quyết định gì, anh vĩnh viễn ở bên cạnh em."

Vĩnh viễn, chính là vĩnh viễn như vậy.

*****

Lê Khê cãi nhau một trận với che mẹ mình, nhưng bất luận cô có khăng khăng bao lần rằng hôn nhân của cô và Hướng Đình không thể tiếp tục, bọn họ cũng không chịu đồng ý cho cô ly hôn. Chuyện này khiến cô khó cả đôi đường, có điều cô không muốn bỏ cuộc, hôn nhân là việc của cô, không ai có thể ngăn cản điều cô muốn.

Trong khoảng thời gian này, hàng ngày Kha Văn Hằng đều đến đón cô, hai người cùng đi ăn cơm, cùng đi xem phim, hệt như khoảng thời gian tốt đẹp trước đây. Cuộc sống như vậy giúp cô ổn định, dù thi thoảng cô sẽ cảm thấy có điểm gì đó bất thường, nhưng so với sự bình lặng mong đợi đã lâu, bất thường nho nhỏ này hoàn toàn có thể bỏ qua.

Cô đứng trước sạp báo chờ đi xem phim với Kha Văn Hằng, mấy tờ báo xếp đầu toàn đưa tin về quan hệ mờ ám của Hướng Đình và Tỉnh Lan, thậm chí bới móc cả chuyện hồi đại học của họ, tựa như phim truyền hình nhiều tập mà phỏng đoán hướng đi tiếp theo của kịch bản.

Kha Văn Hằng đến vừa lúc thấy cô nhìn ảnh chụp của Hướng Đình và Tỉnh Lan đến thất thần.

"Tiểu Khê, em..."

"Sao vậy?"

"Bọn họ vẫn ở bên nhau à?"

"Em không biết." Mặt cô thoáng lãnh đạm, "Hơn nữa, chuyện này chẳng liên quan đến em."

Bọn họ cùng đi xem một bộ phim điện ảnh.

Đây là một bộ phim rất cũ, nam chính kết hôn với nữ chính, kết hôn rồi phát hiện mình chẳng hề hạnh phúc, sau đó nam chính gặp nữ phụ, thích cô ta nên quyết định ly hôn với người vợ hiện tại. Có điều thế lực của người vợ này rất lớn, dùng trăm phương nghìn kế để ngăn cản, vì thế nam chính phải trải qua biết bao đắng cay mới ly hôn được. Nhưng ngay vào lúc nữ chính buông tay, đồng ý ly hôn với nam chính, kịch bản lại đi vào lối mòn nhạt nhẽo, nam chính phát hiện hóa ra người mình yêu thật lòng chính là vợ, còn cô gái kia chẳng qua chỉ là tình cảm nhất thời. Đoạn sau biến thành nam chính theo đuổi nữ chính, khiến nữ chính hồi tâm chuyển ý.

Kha Văn Hằng nhăn mặt, anh nhìn thấy cặp mắt Lê Khê long lanh ánh lệ.

"Phim xem hay lắm ư?"

Lê Khê lắc đầu, "Em không thích nội dung phim."

Lúc bọn họ ra khỏi rạp trời đã tối, sắc mặt Lê Khê rất xấu.

"Làm sao vậy?" Anh lo lắng.

Cô lắc đầu, nhưng vẫn cau may, đưa tay ôm bụng mình.

"Đi bệnh viện thôi."

"Không."

"Lê Khê." Anh tức giận, quả thực không thích cô ngang bướng như vậy.

Cô không còn cách nào, đành gật đầu.

Kha Văn Hằng đưa cô đến bệnh viện, đã tối nên không nhiều người khám. Anh đăng ký giúp cô rồi chờ bác sĩ khám bệnh.

Anh ngồi bên cạnh cô, nghe kết quả chẩn đoán.

Cô bác sĩ nhìn bọn họ, "Kết hôn chưa?"

Lê Khê nhíu mày, bác sĩ cũng không hỏi nhiều nữa, "Mang thai hơn một tháng, có muốn giữ đứa bé không?"

Thấy vẻ mặt của cô, bác sĩ đoán rằng bọn họ chưa kết hôn.

"Mang thai?" Cô khàn giọng nhắc lại.

"Phải." Bác sĩ không nhìn cô nữa, "Nếu cô muốn giữ đứa bé thì chăm sóc thân thể cho tốt, cứ tiếp tục thế này thì không được."

Cô lắc đầu, "Không cần, không cần, tôi không cần đứa bé này."

Bác sĩ cũng chẳng ngạc nhiên, hẹn luôn thời gian giải phẫu với cô.

Kha Văn Hằng đứng bên cạnh, nhìn gương mặt u ám của cô, "Đứa bé này... Hướng Đình..."

Lê Khê lắc đầu, "Không có đứa bé nào cả, không có."

Kha Văn Hằng há miệng lại không nói lên lời.

Anh đỡ cô lên xe, không khí bên trong hơi bí bách, anh vẫn không nhịn được, "Cậu ấy có quyền biết đến sự tồn tại của đứa bé này."

"Biết thì đã sao? Để anh ta đến xem em bỏ đứa bé, rồi nói với anh ta vì em muốn ly hôn nên mới không thể giữ lại ư?"

"Nhưng đứa bé vô tội."

Rốt cuộc cô không nhịn được, chảy nước mắt, "Đứa bé vô tội, đứa bé vô tội, cho nên em phải vì đứa bé mà thỏa hiệp một lần nữa sao? Đứa bé vô tội, vậy người khác không vô tội sao?"

"Em nên suy nghĩ thêm, bây giờ em rất xúc động."

Cô lắc đầu, "Em biết rõ mình đang làm gì."

"Em rõ thật sao?"

Cô gật đầu, "Hai ngày nữa em sẽ đến đây phẫu thuật." Nói xong, cô nhắm mắt lại, không muốn tranh luận gì thêm.

Cô nhớ hồi mới mang thai Tiểu Quai, chơi vơi chẳng biết phải làm sao, đó là một cảm giác kết hợp giữa tò mò và sợ hãi. Cô không biết sẽ đối mặt với cái gì, cô không nên thích đứa bé kia, đứa bé đó đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của cô.

Nhưng, cô không có tư cách trách móc ai cả.

Vậy nên cô không dám quan tâm đến Tiểu Quai, không dám nhìn nụ cười ngây thơ của bé, cô rất sợ sẽ có một ngày mình đắm chìm vào nụ cười đó rồi không nỡ rời đi.

Hóa ra từ hồi ấy cô đã có dự định ra đi, tới tận bây giờ cô chưa từng cho mình một cơ hội nào, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ có được cuộc sống tốt đẹp với Hướng Đình, đơn giản vì anh không phải người chồng trong lòng cô, cho nên cuộc hôn nhân kia căn bản không tính là hôn nhân đối với cô.

Cô không phải một người vợ tốt, càng không phải một người mẹ tốt, bây giờ, cô muốn hoàn toàn thoát khỏi khỏi quan hệ đó.

Cô xoa bụng mình, mẹ xin lỗi, thật sự rất xin lỗi.

Hai ngày sau, tuy Kha Văn Hằng không đồng ý với quyết định của cô nhưng vẫn đưa cô đến bệnh viện. Anh ngồi trên hành lang nhìn ba chữ 'phòng giải phẫu'. Anh nghĩ, bản thân anh cũng ích kỷ, muốn cho quan hệ của Lê Khê và Hướng Đình sẽ như đứa bé này, biến mất sạch sẽ, sau đó anh đưa cô đi, không để ý đến bất kỳ ai khác nữa.

Anh không phát hiện đầu kia của hành lang có hai người đang đứng, bọn họ chỉ dừng chân một chút rồi lập tức đi khỏi.

Tỉnh Lan theo sau Hướng Đình, lúc này sắc mặt Hướng Đình rất nặng nề, nhưng cô không hề nao núng.

Lên xe, Tỉnh Lan đốt một điếu thuốc, "Cảm giác bây giờ của anh thế nào? Nhìn vợ mình được người đàn ông khác đưa đi bỏ đứa con của mình?"

Hướng Đình nhìn kính chiếu hậu, "Sao nghe giọng em có vẻ vui thế?"

Tỉnh Lan tao nhã cầm thuốc lá, "Nhiều năm qua em thật sự muốn biết bao giờ hai người sẽ chia ly. Bây giờ rốt cuộc đã đến ngày ấy, chẳng lẽ em có thể không vui sao?"

"Em nhầm rồi." Anh nói chậm rãi.

Cô nghếch cằm.

"Anh và Lê Khê chưa bao giờ ở bên nhau, cho nên không thể nói là chia ly được."

Xe của hai người hòa vào dòng xe đông đúc, Tỉnh Lan nhìn gương mặt bình tĩnh của anh, cô hoài nghi, sự thất thường vừa rồi của anh là thật sao?

Tâm trạng anh cũng rất bình tĩnh.

Đúng vậy, từ trước tới nay anh và Lê Khê chưa từng bên nhau, giữa bọn họ chẳng có gì ngoài tờ giấy chứng nhận kết hôn. Ngay cả khi tên cả hai được mọi người nhắc tới cũng sẽ không có liên hệ gì, từ trước tới nay bọn họ chưa từng ở bên nhau.

Cho nên, bọn họ sẽ không chia ly.

Cuối cùng tâm trạng của anh dần dần hồi phục.

Crypto.com Exchange

Chương (1-5)