Vay nóng Tima

Truyện:Nếu Như Anh Yêu Em (Lục Chá) - Chương 42

Nếu Như Anh Yêu Em (Lục Chá)
Trọn bộ 54 chương
Chương 42
Tấm lòng của chúng ta
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Siêu sale Shopee


Bạch Văn Nguyên khẳng định Cao Xu là một người phụ nữ không chịu bị khống chế, cũng cảnh cáo anh không thể kéo cô ấy và nhà họ Cao xuống làm đệm lưng, trông có vẻ ôn hòa nhưng thật ra khá sâu cay, anh lại càng thêm tán thưởng cô ấy. Nhưng mà, chuyện này, anh vốn không định làm dính dáng đến những người khác. Vì thế, anh chủ động gọi điện thoại cho mẹ mình. Tận đến khi tiếng chuông chờ kết thúc mà bà Bạch vẫn không nghe điện thoại, Bạch Văn Nguyên biết, bà thực sự tức giận.

Anh cười lắc đầu, đứng dậy đi ra ngoài cửa phòng bệnh, ông em họ ngốc nghếch của anh đang ngẩn người nhìn về phía cuối hành lang, bóng dáng Cao Xu thấp thoáng biến mất trong thang máy.

"Nhìn gì mà say mê thế?" Bạch Văn Nguyên duỗi tay quơ quơ trước mắt anh ấy.

Bạch Văn Uyên lấy lại tinh thần, vội nói: "Không, chẳng qua em mệt mỏi thôi."

"Mới rồi Cao Xu bảo với anh rằng cô ấy không muốn em tới chỗ cô ấy nữa. Em thấy thế nào?" Bạch Văn Nguyên ra hiệu cho Bạch Văn Uyên đi vào phòng bệnh, đẩy đĩa táo Cao Xu không ăn cho anh ấy.

Bạch Văn Uyên xiên một miếng táo lên nhét vào trong miệng: "Không tới thì không tới nữa chứ sao."

"Dù không đi thì vẫn phải để mắt đấy. Còn chưa bắt được Ngô Kiến Quốc thì chúng ta không thể buông lỏng được ——" Bạch Văn Nguyên nhìn Bạch Văn Uyên vô tư ăn uống, lắc đầu thở dài: "Em về nghỉ ngơi đi, em cũng đã mệt mỏi một ngày rồi."

"Anh, anh không có gì muốn nói với em ư?"

"Mẹ anh biết chuyện anh muốn giải trừ hôn ước với Cao Xu rồi. Chắc chắn bà ấy đang rất tức giận nên vừa rồi không nghe điện thoại." Bạch Văn Nguyên suy nghĩ: "Nếu bà ấy có hỏi em thì em cứ bảo là không biết nhé."

"Anh yên tâm." Bạch Văn Uyên gật đầu: "Nhưng mà, anh thật sự muốn đến với Thường Tường Tư hả? Em nghĩ cô ấy bây giờ không mấy nhiệt tình với anh đâu ——"

"Tại sao em nghĩ vậy?"

"Trước đây, cái lần mà anh dẫn cô ấy cùng tới chơi bài ý, anh đi ngủ, cô ấy dạo bộ trong vườn hoa, em đã bảo rằng có lẽ gia đình sẽ không chấp nhận chuyện của hai người đâu." Bạch Văn Uyên ăn hết miếng này đến miếng kia: "Lúc đó cô ấy không hề bất ngờ trước chuyện này, còn nói với em đây là một chiến dịch, hai bên đều đã triển khai thế trận, cô ấy sẽ không nhận thua trước khi khai chiến. Anh xem, cô ấy thực sự suy tính kỹ càng chuyện giữa hai người mà không hề tính đến việc chia tay, nếu không phải sau đó ——"

"Ừ!" Bạch Văn Nguyên nghe xong, trong lòng thoát đau xót, tay vô thức sờ soạng tìm thuốc lá, ngậm lấy một điếu vào trong miệng, định nói gì đó lại không biết nên nói gì.

"Khi đó cô ấy nhiệt tình biết bao! Anh trông cô ấy bây giờ đi, đối xử lạnh lùng với anh nhường nào." Bạch Văn Uyên kể: "Ngay cả khi em nhắc tới chuyện của Cao Xu, cô ấy cũng không hề tò mò, anh nghĩ lại Trương Vãn năm xưa đi? Tương phản một cách rõ nét luôn ——"

Bạch Văn Nguyên rít sâu một ngụm thuốc, chậm rãi nhả khói: "Vậy em nói xem cô ấy nghĩ gì?"

"Còn có thể nghĩ gì nữa? Cô ấy không hề coi chuyện đó liên quan đến mình mà chỉ đứng ngoài nhìn anh mù quáng tự giày vò bản thân." Bạch Văn Uyên nghiêm túc nói: "Anh thử ngẫm xem, anh thì liều mạng dứt ra khỏi nhà họ Cao, đến lúc đó cô ấy nhẹ nhàng thốt ra một câu chuyện này liên quan gì đến tôi thì anh phải làm sao bây giờ?"

Những lời này của Bạch Văn Uyên khiến trái tim Bạch Văn Nguyên đau đớn, anh im lặng hút hết điếu thuốc, dí mạnh đầu thuốc vào gạt tàn: "Vậy thì cũng là anh đáng đời, không trách được người khác."

"Anh, sao anh không nghĩ tới việc kéo cô ấy vào?" Bạch Văn Uyên tò mò: "Cô ấy chẳng thế biết được rốt cuộc anh đã vì cô ấy mà làm những gì?"

"Không được." Bạch Văn Nguyện lại rút một điếu thuốc ra, bậc lửa: "Giữa thất vọng về bản thân và thất vọng về người khác thì anh hy vọng cô ấy chỉ phải trải qua cái sau. Ít nhất, điều đó sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống sau này của cô ấy. Hơn nữa, trạng thái của cô ấy bây giờ đang bất ổn, nên để cô ấy bình tĩnh lại một chút, đến khi nào chuyện của Thái Bỉnh Khôn không còn tác động tới cô ấy nữa ——"

*****

Thường Tương Tư cùng bố mẹ nấu cơm tối, các món ăn yêu thích của mọi người không hề thay đổi, dần dà cô cũng lấy lại được cảm giác thoải mái như trước. Sau bữa tối, cả nhà cùng đi tản bộ, bố mẹ dẫn cô đến xem nhà mới. Về cơ bản thì môi trường xung không có gì nhiều, được cái lại cách trường học và bệnh viện tương đối gần. Thường Tương Tư khá tò mò vì sao bố mẹ không ở nhà mới mà trái lại đi thuê nhà cũ, bà Thường đáp rằng ở đó tiện làm ăn buôn bán hơn, vả lại nhà mới còn chưa trang hoàng lại, bố cô muốn đợi cô trở về rồi trang trí theo sở thích của cô.

Thường Tương Tư lập tức nhờ bố mẹ cầm số tiền còn lại đi thuê một đội ngũ thi công cải thiện lại môi trường xung quanh. Đương nhiên cô đã dùng cái cớ phải ở lại Bắc Bộ nửa năm nên không thể ở ký túc xá của bệnh viện mãi được. Bà Thường nghe vậy thì đồng ý ngay, bà quay sang dặn ông Thường hôm sau phải tìm người khởi công luôn.

Sau khi tản bộ về, Thường Tương Tư lại hỏi về việc mồ mả nhà họ Thường, cô muốn chọn một ngày lành để hạ táng tro cốt của cô, nhưng bản thân lại không rõ tục lệ ở nông thôn.

Nhắc tới Thường Xảo Linh, bà Thường lại giơ tay gạt lệ, còn ông Thường thì ngồi lặng thinh một lúc mới bảo sẽ đi tìm thầy cúng xem ngày hương khói.

Xong xuôi, Thường Tương Tư quay về bệnh viện tìm viện trưởng, báo cáo lại sự việc của Thái Bỉnh Khôn. Bắt đầu công việc chưa được mấy ngày thì bố mẹ cô báo tin đã thu xếp xong chuyện nhập táng.

Thường Tương Tư thay sang một bộ quần áo màu đen, xách túi rời khỏi bệnh viện. Từ nhỏ cô đã đi học xa nhà nên không hiểu phong tục mai táng ở nông thôn, đến khi hỏi bố mẹ xem cô cần chuẩn bị những gì thì chỉ nhận lại câu trả lời là không phải bận tâm. Song cô trăn trở rất lâu, cảm thấy như vậy không coi là tận tâm bèn tới ngân hàng rút ít tiền, lúc kiểm tra số dư chợt thấy tự dưng có rất nhiều tiền. Cô hoang mang, vội vàng kiểm tra lại lịch sử giao dịch, số tiền kia do một người gửi đến với nội dung là tiền bồi thường.

Thường Tương Tư ngẩn người một lúc, rút điện thoại ra gọi cho số điện thoại trên phần ghi chú, người ở đầu dây bên kia đáp: "Cô Thường à, tôi là luật sư mà ngài Thái đã thuê cho cô. Mọi việc về vụ tai nạn kia đã xong xuôi, tiền bồi thường đã được gửi tới tài khoản ngân hàng của cô. Xe của cô đã được sửa, hiện đang để ở tầng hầm chung cư của cô tại Bình Thành, chìa khóa xe đặt trên hòm thư bên cửa."

"Chi phí ——"

"Chi phí đã được ngài Thái Bỉnh Khôn Phí chi trả trước. Bên tôi có lưu trữ tài liệu liên quan đến toàn bộ quá trình, nếu cô cần thì hãy nhắn địa chỉ, tôi sẽ gửi bản sao sang cho cô." Giọng luật sư lạnh như băng, mọi thủ tục đều xử sự theo việc công: "Nếu không có việc gì nữa thì tôi xin phép cúp điện thoại."

Thường Tương Tư nói: "Thái Bỉnh Khôn, cậu ta đã qua đời ——"

Luật sư im lặng một lúc mới đáp: "Luật sư có đạo đức nghề nghiệp của riêng mình, chỉ cần người ủy thác trả tiền xử lý sự việc thì chúng tôi đều sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Còn việc anh ấy có chết hay không thì không liên quan gì cả."

Thường Tương Tư đứng ngoài ngân hàng một lúc lâu, hai chân tê rần, cô không biết bản thân nên đi đâu về đầu, mãi cho đến khi chuông điện thoại vang lên lần nữa, cô nhấc máy.

"Tương Tư, em không ở bệnh viện à?" Giọng của Bạch Văn Nguyên truyền tới: "Anh đang ở cổng sau của bệnh viện huyện Bắc Bộ đây, ông bảo vệ bảo em ra ngoài rồi, em có thể nói cho anh biết em đang ở đâu không?"

"Anh cứ ở đấy nhé, em tới tìm anh."

Thường Tương Tư cúp máy rồi tiến về phía bệnh viện. Khi đi vào ngõ nhỏ chợt trông thấy Bạch Văn Nguyên đang tựa vào cổng sau, một chân chống đất, chân bị thương hơi nhấc lên để giảm sức ép trọng lượng cơ thể. Nhìn thấy Thường Tương Tư, anh mỉm cười, đứng thẳng người, chậm rãi lại gần cô.

Thường Tương Tư dừng lại nơi cách anh khoảng hai mét: "Anh được xuất viện rồi hả?"

Bạch Văn Nguyên vỗ vỗ chân mình: "Về cơ bản thì anh có thể tự đi được, không sao nữa rồi." Anh nhìn cô mặc cả cây đen, sắc mặt lại trắng bệch, nét mặt suy sụp, hỏi: "Em sao thế?"

Thường Tương Tư đáp: "Không sao. Anh tới Bắc Bộ làm gì?"

"Tìm em đó!" Bạch Văn Nguyên nói: "Anh liên lạc với Tưởng Xương Tuấn, anh ấy bảo hôm nay làm nghi lễ cho cô em nên anh cũng tới đây thắp nén hương."

"Cảm ơn anh."

"Anh bảo rồi, anh sẽ ở bên em mà."

Thường Tương Tư nghiêng đầu, không muốn nghe những lời ngọt ngào của anh, duỗi tay vẫy một chiếc xe taxi, mở cửa xe mời Bạch Văn Nguyên ngồi vào. Hai người ngồi trên ghế sau, Bạch Văn Nguyên vươn tay nắm lấy tay của Thường Tương Tư, cảm nhận được đầu ngón tay cô rất lạnh lẽo bèn nhét vào trong lòng ngực mình: "Tại sao tay em lại lạnh thế!"

Thường Tương Tư tránh vài lần không được đành chấp nhận.

"Em giận anh à? Mấy ngày nay không nhận điện thoại cũng chẳng trả lời tin nhắn?" Bạch Văn Nguyên cười tủm tỉm: "Chú Chung đã trao đổi với em về việc điều về, em từ chối lại không nếu rõ lí do."

"Nơi đây rất tốt." Tay Thường Tương Tư chậm rãi ấm lến: "Em muốn ở đây một thời gian, đồng thời bình tĩnh lại."

"Em tìm được chỗ hạ táng cho cô chưa?"

Thường Tương Tư lắc đầu: "Gia đình em có phần mộ của dòng họ, hạ táng cô ở bên đó thôi. Có một số người ở chi khác cho rằng cô đã lấy chồng bên ngoài thì không thể nhập táng với dòng họ, cuối cùng bị bố mẹ em nói lại, nay còn chọn nơi có hướng khá đẹp."

"Thế thì tốt!" Bạch Văn Nguyên xoa bóp ngón tay Thường Tương Tư: "Nếu anh tham gia nghi lễ có phải đưa thứ gì không?"

"Có một cái phong bì trắng thì tốt."

"Bao nhiêu tiền thì phù hợp?"

"Số lẻ, tùy tâm." Thường Tương Tư suy nghĩ: "Không cần quá nhiều, khó trả nợ nhân nợ nghĩa."

"Anh nghe em."

"Công việc lần này xem như xong." Bạch Văn Nguyên nói với Thường Tương Tư: "Ngô Kiến Thiết đã thụ án, tung tích của anh Hắc đã được xác nhận, những kẻ liên quan cũng bị quy án. Do đó, anh tranh thủ nghỉ hai ngày tới bên em ——"

"Em không cần." Thường Tương Tư đáp: "Hai ngày nay em còn phải bận việc trong nhà, em không có thời gian dành cho anh đâu."

"Khéo thế còn gì, anh cũng có thể trải nghiệm cuộc sống của em." Bạch Văn Nguyên kéo tay Thường Tương Tư lên, hôn khẽ: "Lâu lắm không gặp, anh nhớ em gần chết."

Đầu lưỡi mềm mại của anh liếm lên mu bàn tay cô, cô rùng mình nổi da gà, dùng sức rút tay về.

"Em làm sao vậy?" Bạch Văn Nguyên nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, giơ tay ra sờ, trán cô lạnh ngắt: "Đổ bệnh hả?"

"Không phải." Thường Tương Tư lắc đầu, một lúc lâu sau mới nói: "Chẳng qua em, quá đau lòng ——"

Bạch Văn Nguyên nhẹ nhàng vỗ lưng cô, khẽ an ủi.

Xe taxi nhanh chóng tới đường Đại Cát, sau đó đến đường nhỏ nên xe không vào được nữa. Trả tiền, hai người xuống xe, một vùng nước chảy ngang qua cánh đồng, màu xanh tươi cùng với sắc hoa rực rỡ tràn ngập trước mắt, trong không khí tỏa hương thơm ngào ngạt.

"Tương Tư, đi bộ từ đây vào trong đó hả?" Bạch Văn Nguyên chỉ vào con đường quanh co bên ruộng nước: "Trông sắc xuân thật là đẹp ——"

Thường Tương Tư trông theo hướng Bạch Văn Nguyên chỉ. Mấy ngày trước, Thái Bỉnh Khôn còn đứng bên rồi bị nước làm ướt quần áo, anh ta luống cuống nhặt chứng minh thư rơi trên cát lên, vì sợ bị cô phát hiện mà lo lắng.

Gió xuân ấm áp, cô đứng bên đường không nhúc nhích, Bạch Văn Nguyên lao lên trước vẫy tay với cô: "Tương Tư, nhanh lên, anh không tìm được đường."

Thường Tương Tư bật khóc, hai tay nâng lên che mặt, nước mắt theo kẽ ngón tay rơi xuống từng giọt.

Bạch Văn Nguyên vội vàng chạy về, ôm chặt lấy cô, cũng không nói lời nào mà chỉ đặt cằm lên đỉnh đầu cô vuốt ve. Anh biết, nếu Thường Thương Tư đau lòng vì cô mình thì nên khóc vào lúc tổ chức nghi lễ hạ táng, ở đây, cô rơi nước mắt vì một người khác.

"Bạch Văn Nguyên, em rất buồn ——" Thường Tương Tư ép bản thân phải bình tĩnh trở lại nhưng cuối cùng vẫn mất kiểm soát: "Em cũng không biết bản thân bị sao nữa."

"Em nên vậy, đừng nhịn, đau lòng thì cứ khóc ra, anh không cười em đâu." Bạch Văn Nguyên biết, trước đây Thường Tương Tư chỉ khóc vì anh, mà nay cô lại khóc vì một người đàn ông khác. Nỗi ghen tị gặm cắn trái tim anh, nhưng anh không thể tỏ bất cứ thái độ nào, bởi nếu làm vậy chỉ tỏ đẩy cô ra xa anh hơn mà thôi.

*****

Vòng ôm của Bạch Văn Nguyên rất ấm áp, Thường Tương Tư dần bình tĩnh lại, cô đẩy anh ra, lau khô nước mắt: "Đi thôi!"

Bạch Văn Nguyên nắm tay cô, chậm rãi đi trên con đường gồ ghề, dưới bùn đất trải đầy đá cuội khiến cái chân bị thương của anh phải chịu lực rất nặng, đi chưa được bao lâu đã toát mồ hôi. Thường Tương Tư thấy sắc mặt anh ửng hồng, há miệng thở dốc bèn lấy giấy trong túi ra lau bớt đi đất đá ven đường, nói: "Chúng ta ngồi nghỉ một lát đi."

Anh kéo cô cùng ngồi xuống, đất đá lạnh lẽo, anh để cô dựa vào cái chân không bị thương của mình, Thường Tương Tư lại gần một lúc: "Cách đây không lâu, Thái Bỉnh Khôn còn theo chúng em tới đây câu cá. Do cậu ta trông đẹp trai lại lịch sự nên rất nhiều cô gái vây quanh nói chuyện. Lúc câu cá lên thì không cẩn thận ngã vào trong nước, ừm, ở bên kia ——"

Bạch Văn Nguyên trông theo hướng ngón tay Thường Tương Tư chỉ, quả nhiên là con đường dưới bãi sông mà vừa rồi cô đứng khóc, đôi tay anh ôm lấy chiếc eo nhỏ của cô: "Sau đó thì sao!"

"Em và Tưởng Xương Tuấn qua đó kéo cậu lên. Quần áo và giày đều bị ướt, cậu ta bèn rút ví ra vì những giấy tờ chứng minh trong đó không thể bị hỏng. Có một cái chứng minh thư rơi xuống mặt đất, em định nhặt giúp thì cậu ta lại tranh nhặt trước, hai người va vào nhau, cuối cùng Tưởng Xương Tuấn nhặt lên đưa cho cậu ta. Lúc đó em còn chưa nhận ra gì bất thường, bây giờ nghĩ lại mới thấy cậu ta rất căng thẳng."

"Sao vậy?"

"Đó là chứng minh thư của em." Thường Tương Tư rúc trong lòng ngực ấm áp, cô không kìm được dựa lại gần hơn, giống như nhiều năm trước kia, trong buổi đêm lạnh lẽo phương bắc, cô đã rúc cả người trong lòng ngực anh: "Đấy là chứng minh thư đầu tiên em làm khi chuẩn bị thi đại học, em mang theo nó tới Thái Gia Câu. Lúc chúng ta rời đi đã quá vội vàng, bỏ lại nó cùng với hành lý ở đồn công an. Em cho rằng mình sẽ không tìm lại được nó nữa, nào ngờ cậu ta lại nhặt được."

"Cũng chính hôm đó, em đưa cậu ta về bệnh viện để tắm rửa thay quần áo, sau lại đi mua ít kẹo gừng cho cậu ta, kết quả bị hai gã bắt cóc ở cổng sau." Thường Tương Tư lắc đầu: "Em còn tưởng rằng đó là kẻ thù của anh tìm tới."

"Oan cho anh quá!" Bạch Văn Nguyên dán mặt vào cái cổ mềm mại của cô: "Lúc đó cậu ta không cho em xem chứng minh thư, về sau làm sao mà em biết được?"

"Không biết cậu ta đã kẹp vào trong ví của em từ khi nào. Sáng sớm ngày anh bị thương đó, em tới trạm y tế hỗ trợ, trong lúc mang giấy tờ cho người của trạm kiểm tra thì em phát hiện ra." Thường Tương Tư đáp: "Lúc sau em đưa nó cho anh Phi để anh Phi chôn theo cùng cậu ta."

"Ban đầu khi được thầy dẫn về bệnh viện, cậu ta vừa mới tốt nghiệp, thầy nhờ em dẫn dắt cậu ta. Cậu ta không gọi em là cô giáo, cũng không gọi em là đàn chị, ngay từ lần đầu tiên đã gọi em là Thường Tương Tư khiến em cảm thấy cậu ta thật thiếu lễ phép, không mấy thích cậu ta." Thường Tương Tư chìm vào trong hồi ức: "Bộ dạng đẹp trai của cậu ta rất phiền phức. Ngày nào cũng có y tá và bệnh nhân tới văn phòng tìm, tính tình cậu ta lại tốt nên người tới càng ngày càng nhiều. Em đã nhắc, Thái Bỉnh Khôn, đây là văn phòng bác sĩ chứ không phải chợ buôn bán thức ăn, không thể mọi người qua lại tự nhiên như vậy được, cậu phải chú ý kẻo ảnh hưởng. Sau đó, không biết cậu ta đã dùng cách gì để khuyên ngăn được họ. Nay ngẫm lại, phần lớn thời điểm cậu ta vẫn là một đứa trẻ rất nghe lời ——"

Bạch Văn Nguyên đặt tay lên gáy Thường Tương Tư, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Năng lực nghiệp vụ khá tốt, học hỏi tiếp thu nhanh, vô cùng kiên nhẫn với bệnh nhân, thái độ làm việc cũng nghiêm chỉnh, mọi người trong bệnh viện đều thích cậu ta." Thường Tương Tư ngẩng đầu nhìn từng mảng mây trắng cùng với nền trời xanh thẳm: "Do đó, gần đây cậu ta được nằm trong danh sách trao đổi bác sĩ, không một ai có ý kiến."

"Lúc ấy, em nghĩ rằng Bạch Văn Nguyên không đáng tin cậy, còn Thái Bỉnh Khôn thì tốt, thoạt trông cậu ta có vẻ rất thích em, em có thể thử với cậu ta xem sao."

Tay Bạch Văn Nguyên cứng đờ, cố nén cơn giận: "Tương Tư, trước nay anh luôn nói lời giữ lời ——"

"Sau em cũng tự ngẫm lại, trông cậu ta thì có vẻ thích em đấy, luôn đối xử với em rất tốt, mọi chuyện của em đều thu xếp chu toàn, nhưng cậu ta lại dè chừng không tiến tới. Ban đầu em không biết vì sao, sau mới biết ——" Thường Tương Tư im lặng một lát: "Hôm nay em nhận được tiền bồi thường của vụ tai nạn lần trước nên đã liên hệ với luật sư. Luật sự cũng do cậu ta tìm giúp em, lúc cúp máy, tự dưng em cảm thấy rất đau lòng, xuýt chút nữa không thở nổi."

"Anh cũng từng có thời điểm như vậy." Bạch Văn Nguyên biết, trải qua nhiều năm, Thường Tương Tư bắt đầu tự hoài nghi và phủ định bản thân, cô bắt đầu nảy sinh sự nghi ngờ đối với xã hội này.

"Khi nào ạ?"

"Mấy năm trước, khi mẹ kéo anh về nhà." Bạch Văn Nguyên nói: "Cả khi chia tay với em."

"Lần đầu tiên anh và người nhà rơi vào trạng thái giằng co." Giọng của Bạch Văn Nguyên vô cùng bình tĩnh: "Lúc ấy trong lòng anh rất hoảng loạn, một bên không tin, một bên lại sợ hãi vì bản thân mà gây ra những tổn thương không thể bù đắp đối với các em. Bố mẹ trong ấn tượng của anh vốn mờ nhạt, anh chỉ biết có lẽ họ yêu anh, nhưng kể từ sau lần đó thì anh đã hiểu, đấy không phải là yêu mà chỉ là kiểm soát hoặc không cho cưỡng lại."

"Sau đó, anh có một ý tưởng táo bạo là tách rời lợi ích của bản thân với gia đình, cắt bỏ yếu tố tình cảm thì sẽ không phải đau đớn như vậy nữa." Tay Bạch Văn Nguyên chen lên trước ngực Thường Tương Tư: "Nhưng anh biết, chỉ có em sẽ không bao giờ dùng cách này đối xử với anh. Em sẽ yêu anh, bao dung anh, ủng hộ anh, song anh lại không đành lòng để em chịu khổ, càng không muốn để em nhìn thấy bộ dáng xấu xa của gia đình anh. Bởi vì một khi trông thấy em sẽ có suy nghĩ tại sao trong người anh lại chứa bộ gen xấu xa đó, rồi không còn yêu anh nhiều như trước."

"Tương Tư, em thực sự không phải hổ thẹn vì nỗi buồn đau của mình. Thái Bỉnh Khôn phạm tội nhưng trong người cậu ta vẫn có mặt lương thiện, cậu ta đối xử tốt với em cũng là thật lòng. Em không nhất thiết phải tha thứ cho cậu ta, song có thể mãi mãi nhớ rằng chính cậu ta đã để lại một Thái Gia Câu tốt đẹp, còn chúng mình phải nỗ lực để sau này không xảy ra bi kịch như cậu ta nữa."

Thường Tương Tư nghe Bạch Văn Nguyên phân tích, cúi đầu lại thấy tay anh đang thò vào trong áo gây rối ngực cô. Đây đâu phải đau lòng buồn bã, rõ ràng là đang tròng ghẹo con gái nhà người ta thì có. Phía sau mông cô, cái thứ không đứng đắn kia cũng dần phồng lên, cô nhíu mày kéo tay anh ra, đột ngột đứng dậy, tay còn ấn vào vết thương trên đùi anh một cái.

Bạch Văn Nguyên đau đến giật nảy mình, che đùi nhìn Thường Tương Tư: "Đau anh ——"

Thường Tương Tư mím môi: "Cái đồ khốn nạn có chết cũng không đổi nết!"

"Em ngồi ngay trên người anh, nếu anh không có phản ứng gì thì khác nào không phải đàn ông chứ!" Bạch Văn Nguyên không hề hối cải: "Ngày nào anh cũng nhớ em, nhớ không chịu được ——"

Thường Tương Tư quay người bước đi, chẳng muốn nhiều lời với anh.

"Này ——" Dưới tình thế cấp bách, Bạch Văn Nguyên vội nói: "Đợi anh."

Thường Tương Tư quay đầu lại, Bạch Văn Nguyên không hề thẹn thùng mà chỉ thẳng vào đũng quần của mình: "Đợi nó nữa!"

Cô bực tới mức chỉ muốn chửi cho anh một trận. Chợt có người từ trong rừng cây nhỏ đi ra, Bạch Văn Nguyên không muốn mất mặt bèn kéo cô tới che trước người mình. Anh làm bộ như không có việc gì ngắm nhìn quang cảnh xung quanh, lấp liếm thêm một câu: "Cỏ ở đây cao thật!"

Thường Tương Tư cúi đầu đi trước, Bạch Văn Nguyên chầm chậm theo sau, thỉnh thoảng trông thấy thứ lạ thì rảo bước tới hỏi.

"Tương Tư, sao nóc nhà ở đây lại mọc cỏ vậy?"

"Tương Tư, tại sao cái mộ này lại có đầu to đầu nhỏ thế?"

"Tương Tư, tại sao lại có nhà dựng mộ trong sân sau thế kia?"

"Anh cố tình trẻ con như vậy làm gì?" Thường Tương Tư thật sự không chịu nổi, trông thấy nhà mình ở đằng xa bèn đứng lại, quay sang nói với anh: "Lớn tướng rồi, đừng lên cơn điên nữa!"

"Đây là quê nhà em mà, anh tò mò lắm, em có thể giới thiệu với anh không?" Bạch Văn Nguyên cười tươi.

"Trên nóc nhà mọc cỏ là do đàn ông trong nhà ra ngoài làm việc, hàng năm không lên nhặt ngói nên hạt cỏ bay lên sẽ nảy mầm." Thường Tương Tư kiên nhẫn giải thích: "Nơi này không kiêng kỵ gì, cứ cách một rặng trúc lại có một nhà, trong nhà có sân trống để xây mộ, nếu người già chết đi sẽ được chôn luôn xuống sân sau."

"Cái này hay thật, rảnh rỗi thì ra ngồi tâm sự với tổ tiên, cả họ vui vẻ." Bạch Văn Nguyên thở dài: "Nếu sau này anh chết trước thì em cứ tìm một chỗ ở đây mà chôn, rảnh thì hàng ngày tới thăm hỏi trò chuyện. Nếu con cháu không hiếu thảo, em cứ mách, anh sẽ chui vào giấc mơ trị chúng nó ——"

"Anh đủ chưa hả?" Thường Tương Tư vừa buồn bực, vừa không kìm được nước mắt: "Đừng luôn miệng sống sống chết chết, anh ——"

"Anh xin lỗi, anh sai rồi!" Bạch Văn Nguyên biết cảm xúc của cô vẫn chưa dịu lại, bản thân không thể trêu làm cô khóc bèn vội vàng nhận lỗi: "Còn bao xa nữa thì tới nhà em."

Thường Tương Tư khụt khịt mũi: "Sắp rồi, nhà em là căn lợp ngói đen kìa."

Khi hai người về đến nhà, trong sân đã có rất nhiều người tụ tập. Bố mẹ cô đã quét tước qua nhà cửa, nơi cửa sổ xập xệ được sửa chữa lại, cố gắng làm nó trông sạch sẽ ngay ngắn. Thường Tương Tư giới thiệu Bạch Văn Nguyên cho bố mẹ, cô chỉ bảo anh là bạn bè, biết tin của cô thì tới thắp nén hương. Bạch Văn Nguyên lập tức đưa phong bì trắng cho bà Bạch, gọi hai tiếng cô chú, sau đó hỏi xem có cần anh hỗ trợ gì không.

Ông Thường bà Thường không biết nên tiếp đón Bạch Văn Nguyên ra sao, chỉ đành tìm ghế cho anh ngồi rồi lại bưng đồ ăn vặt và trà ra cho anh uống.

Thường Tương Tư đứng bên cạnh bà Thường, cùng bà tiếp đón hàng xóm thân thích tới. Mỗi lúc như thế, bà Thường đều nghiêm túc giới thiệu với họ rằng đây là Tương Tư con gái tôi, con bé đã trở về rồi. Mọi người lại hỏi han Thường Tương Tư, chủ yếu thăm dò xem tại sao nhiều năm qua cô không liên lạc với gia đình, hiện tại đang làm việc gì. Cô kiên nhẫn trả lời từng vấn đề, sau lại cảm ơn họ có thể tới giúp. Nhắc tới cô của cô, mọi người chỉ biết thở dài ngậm ngùi một câu, bạc mệnh.

Thường Tương Tư thầm nghĩ, sao lại bạc mệnh chứ. Ông trời đã viết mệnh, nhưng sau khi sinh ra thì mọi sự phấn đấu đều do con người, sao không trách sức người chưa đủ mà ngược lại oán trời như thế.

Sau khi khách khứa đưa lễ, hàn huyên một lúc thì ai về nhà người nấy, chỉ đến giờ cơm chưa với cơm tối mới đến.

Bạch Văn Nguyên một bên uống trà một bên tò mò nhìn hương nến trên bàn giữa phòng khách. Hai bàn hai bên có ông thầy cúng đang ngồi khua chiêng gõ trống, bên dưới kê vài cái đệm hương bồ. Miệng hai thầy cúng lẩm bẩm, tay cầm một cuốn sách lật qua lật lại niệm, anh nghe mà chẳng hiểu lấy một chữ.

Sau vài tiếng chiêng trống, thầy cúng cao giọng hát gì đó, bà Thường quay sang nói với Thường Tương Tư một câu, cô nhíu mày, trở về nhà chính quỳ xuống đệm hương bồ. Bạch Văn Nguyên uống trà rồi vào theo, nhìn Thường Tương Tư quỳ vái ba lần theo lời thầy cúng, sau đó đứng dậy, tiếp theo là ông Thường và bà Thường, hai người lớn chỉ phải vái một lần.

Anh đứng bên cạnh Thường Tương Tư, hỏi: "Mọi người làm gì thế?"

"Hiếu tử hiền tôn bái tế." Thường Tương Tư đáp: "Cô của em không có con cái nên em là người bái. Đến lúc gác đêm thì em canh."

Ông Thường bà Thường bái tế xong thì ra ngoài dặn dò đầu bếp bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, sau lại liên hệ với hàng xóm để dọn đồ cúng tế lên bàn. Thường Tương Tư canh nhà chính một mình, yên tĩnh nghe thầy cúng tụng kinh rồi xướng tên, khi nghe tới tên mình cô lại quỳ xuống đệm hương bồ.

Bạch Văn Nguyên cũng quỳ xuống, Thường Tương Tư chắp tay trước ngực, liếc mắt nhìn anh, anh nói: "Cô cũng là cô của anh. Năm xưa anh không thể cứu được cô, hy vọng cô có thể tha thứ cho anh. Sau đó, mong cô phù hộ cho chúng ta đời đời bình an ——"

"Anh không phải người nhà em."


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-54)