Vay nóng Tinvay

Truyện:Nếu Như Anh Yêu Em (Lục Chá) - Chương 23

Nếu Như Anh Yêu Em (Lục Chá)
Trọn bộ 54 chương
Chương 23
Theo đuổi cô
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Siêu sale Lazada


Tay Thường Tương Tư bị dẫn đường nắm lấy một thứ nóng rực, cô không nhìn thấy bộ dáng của nó, nhưng nó và chủ nhân của nó có khí chất hung tợn giống nhau. Bạch Văn Nguyên vùi đầu vào cổ cô, thở dốc theo động tác của cô, trên da lấm tấm mồ hôi, cô phát hiện thân thể anh theo tay cô mà sinh ra phản ứng khác lạ, cô dường như hoàn toàn nắm giữ người đàn ông này.

Mấy ngày sau, tay Thường Tương Tư luôn ở trong tình trạng nhức mỏi, sự tham lam của Bạch Văn Nguyên lại làm tăng thêm độ nhức mỏi, về mặt nào đó đã kéo dài tiến độ công việc của cô. May mà trình độ tiếng Anh của anh cũng rất tốt, thỉnh thoảng có thể giúp cô, gấp rút mấy ngày, công việc trên cơ bản đã hoàn thành.

Tài liệu bản điện tử giao cho Chung Sở, Chung Sở cầm đi thẩm duyệt mấy ngày, xin được cho hai cô gái một số tiền, chia ra mỗi người hai ngàn tệ. Hai người nhất định muốn mời Chung Sở ăn cơm bày tỏ lòng biết ơn, anh ấy lại chẳng thu xếp được thời gian rảnh để đi, nghe nói là vì sắp tốt nghiệp nên cần chuẩn bị đề án, hiện tại anh ấy đang tra tài liệu đến sứt đầu mẻ trán. Hai người suy nghĩ, đến hiệu sách mua tặng anh ấy một bộ Đông Dã khuê ngô mà anh ấy thích nhưng chưa có thời gian đọc.

Ngô Hiểu Phỉ rủ Thường Tương Tư, hai người gọi bạn trai đi một chuyến du lịch bốn người ngắn ngày trước khi khai giảng, Thường Tương Tư suy nghĩ một lát rồi từ chối.

Thứ nhất, vấn đề khủng hoảng kinh tế của cô mới chỉ tạm hoãn;

Thứ hai, cô đã bắt đầu không chống cự được việc Bạch Văn Nguyên bất ngờ động tình, nếu thật sự đi du lịch, chỉ trong một buổi tối là cô có thể bị ăn sạch sẽ đến không còn mảnh vụn. Người này chẳng khác gì dã thú, chỉ cần hai người ở chung một chỗ, anh nhất định sẽ động tay động chân, nếu cô không muốn, anh lại đòi hỏi các loại phần thưởng, không phải hôn thì là sờ. Thỉnh thoảng dẫn cô đi xem phim, trong rạp chiếu phim tối tăm, người này cũng muốn tác quái, trực tiếp kéo tay cô đặt lên đũng quần anh, muốn cô vuốt ve cậu nhóc của anh từ khi bắt đầu phim đến khi kết thúc. Thường Tương Tư vô cùng nghi ngờ anh biểu hiện như vậy, căn bản không hề học hành bằng con đường bình thường.

Bạch Văn Nguyên rất thẳng thắn trước dục vọng của bản thân, nói chuyện với Thường Tương Tư càng ngày càng không có giới hạn, à, cái này gọi là thể hiện bản ngã.

Cô không thất vọng trước việc anh thể hiện là người khát vọng tình dục, chẳng qua cảm giác mọi thứ diễn ra quá nhanh, cô muốn chậm lại để sâu sắc hơn, không muốn dục vọng nguyên thủy đánh đổ phòng tuyến lý trí.

Thường Tương Tư xách một cái túi to đựng sách đến bệnh viện tìm Chung Sở. Bệnh viện nằm trên con phố đối diện với trường đại học, đi qua hai ngã tư chính là cổng sau, cô vào cổng sau gọi điện thoại cho Chung Sở, không có người nghe máy, chẳng biết có phải anh ấy đã vào phòng phẫu thuật hay không. Cô tìm y tá ở quầy phục vụ hỏi chỗ văn phòng của anh ấy, đặt sách lên bàn làm việc, để lại tờ giấy nhắn rồi đi.

Lúc ra khỏi bệnh viện, cô chuyển khoản một ngàn tệ cho bố mẹ, sau đó lại đến trung tâm gia sư ở gần đấy báo danh. Thường Tương Tư đóng tiền quản lý, chuẩn bị nhận gia sư lấp vào nửa tháng nghỉ hè rảnh rỗi.

Vừa đóng xong phí quản lý cô đã nhận được điện thoại, đối phương muốn tìm gia sư tiếng Anh, mỗi ngày phụ đạo hai tiếng hướng dẫn học sinh làm bài tập hè, phụ huynh muốn trao đổi với cô trước, còn vấn đề học phí hai bên gặp mặt rồi tính tiếp.

Thường Tương Tư lưu số điện thoại của phụ huynh, kịp thời trả lời, thật kinh ngạc, trong điện thoại dường như là tiếng của một người đàn ông trẻ, anh ta nói: "Đại học B phải không? Tôi chờ cô ở cổng sau, cô tới tìm tôi, biển số xe của tôi là ×××."

Thường Tương Tư tìm được một chiếc xe Audi màu đen đỗ ở cổng sau, cô đi lên trước, gõ gõ cửa xe, cửa sổ xe hạ xuống, lại là một người đàn ông vô cùng trẻ. Anh ta cười với cô: "Cô là Thường Tương Tư hả?"

"Trương tiên sinh?" Thường Tương Tư đứng dậy, có phần nghi ngờ: "Anh là phụ huynh học sinh ạ?"

Trương Thạc ấn mở cửa xe: "Bên ngoài quá nóng, lên xe rồi nói được không?"

Thường Tương Tư lùi ra sau một bước, cảnh giác nói: "Bên này có một quán trà sữa, tôi mời anh uống nước nhé."

"Cô gái, sao phải cảnh giác thế? Tôi cũng đâu phải người xấu ——" Trương Thạc cười như không cười: "Bên này người đến người đi, cô nói xem tôi có thể làm gì?"

Thường Tương Tư lắc đầu: "Thế thì thôi, tạm biệt anh."

Cô gái này cũng cá tính đấy? Trương Thạc nhìn Thường Tương Tư không hề do dự xoay người, eo nhỏ chân dài, quả thật rất quyến rũ, mở cửa xuống xe.

"Đừng chạy mà, tôi mời cô uống trà sữa." Trương Thạc bước nhanh, đuổi theo Thường Tương Tư: "Ở bên kia đúng không?"

Thường Tương Tư mím môi nhìn Trương Thạc, anh ta lập tức mỉm cười: "Cô trông mặt tôi trung thực thật thà thế này cơ mà, nhỉ?"

"Vậy thì đi thôi!"

Hai người đều gọi nước cam ép, Thường Tương Tư đánh giá Trương Thạc từ trên xuống dưới, nhìn ra được đây là một người chẳng thiếu tiền, nhưng không có dáng vẻ của một vị phụ huynh.

"Tôi có một cô cháu gái, đang học tiểu học, sắp lên cấp hai." Trương Thạc trông thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, tìm cách lừa gạt: "Một tháng trước nghỉ hè đi theo mẹ chơi khắp nơi, ném hết bài vở đi, hôm kia vừa mới về nhà, nhìn thấy đống bài tập mà khóc nức nở, nói rằng trước khi khai giảng giáo viên sẽ kiểm tra. Chú dì của tôi không có học vấn, không thể hướng dẫn cho con bé nên nhờ tôi tìm gia sư giúp con bé làm bài đến trước khai giảng."

"Chỉ có một môn tiếng Anh thôi đúng không?" Thường Tương Tư hỏi: "Nhà anh ở đâu ạ?"

"Cách đây không xa, ngay sau trung tâm thành phố." Trương Thạc nhìn cô, thấy cô ngồi thẳng người, eo nhỏ mông cong, hai mắt loé sáng nói: "Tôi phải tính tiền thế nào?"

"Anh cứ trả tiền theo ngày là được."

"Rẻ quá!" Trương Thạc nói: "Quyết định vậy nhé, bắt đầu từ ngày mai mỗi sáng cô sẽ dạy hai tiếng từ 9 giờ đến 11 giờ."

Thường Tương Tư nghiêm túc nói: "Trương tiên sinh, đáng lẽ anh phải thử trình độ của tôi, tôi còn chưa giới thiệu bản thân mà."

"Sinh viên của đại học B toàn là sinh viên xuất sắc mà. Bài tập hè của một cô nhóc học cấp hai, tôi tin cô có thể hướng dẫn được. Quan trọng nhất là mong cô có thể giúp con bé thành lập thói quen học tập." Trương Thạc cười hì hì nói: "Tôi đã lưu lại số điện thoại của cô rồi, lát nữa sẽ gửi địa chỉ cho cô, nhớ 9 giờ sáng mai nhé!"

Thường Tương Tư nhận được địa chỉ, thử tra trên bản đồ, quả thật cách trung tâm thành phố không xa, đó là một tiểu khu mới xây rất nổi tiếng, cô thoáng yên lòng.

Sáng sớm hôm sau, Thường Tương Tư báo lại với Bạch Văn Nguyên rằng cô bắt đầu làm gia sư cho nhà bên đó. Bạch Văn Nguyên nghe thế thì không vui, nói: "Chẳng mấy khi em xong việc, anh còn chuẩn bị mang em ra ngoài chơi một chuyến ——"

"Sẽ có cơ hội mà." Thường Tương Tư nói: "Sắp khai giảng rồi, em phải tiết kiệm ít tiền."

"Chẳng phải em vừa mới được trả hai ngàn ư?" Bạch Văn Nguyên biết cô rất tiết kiệm, hai ngàn tệ cũng đủ cho cô tiêu vài tháng, tính tình cô nàng này rất cứng đầu, không thích anh trực tiếp viện trợ kinh tế, anh chỉ có thể mua đồ ăn ngon, dẫn cô đi chơi, cố gắng giảm bớt gánh nặng kinh tế cho cô.

"Em gửi về cho gia đình một ít rồi." Thường Tương Tư nói: "Trước đây để có tiền đi học mà em nợ bên ngoài một ít, không nhiều lắm, rất nhanh là có thể trả hết. Anh đừng lo lắng ——"

"Được rồi, em gửi địa chỉ cho anh đi."

Trong lòng Thường Tương Tư cảm thấy rất ngọt ngào, cô biết điều kiện gia đình Bạch Văn Nguyên rất tốt, anh thuộc chủ nghĩa tiêu tiền phung phí, mỗi tháng như vậy là chưa đủ, nhưng thái độ anh dành cho cô không có gì lạ thường, cũng không bao giờ nói mấy câu ném tiền này kia.

Thường Tương Tư tới địa chỉ đã hẹn, quả thật là một tiểu khu được xây dựng vô cùng xa hoa, trước cổng lớn có một đài phun nước bằng đá cẩm thạch trắng, xung quanh trang trí các loại cây cảnh, còn loáng thoáng tiếng nhạc. Cô đăng ký ở chỗ bảo vệ, sau đó hỏi địa chỉ rồi thuận lợi đến nơi.

Người ra mở cửa là Trương Thạc, anh ta mặc quần áo ở nhà, nói, "Thường Tương Tư à, cô đến thật đúng giờ! Mau vào đi!"

Thường Tương Tư nhìn sàn nhà sáng bóng: "Tôi có cần thay giày không?"

"Không cần đâu, cô vào đi!" Trương Thạc rất tùy ý.

Cả căn biệt thự được trang hoàng vô cùng hiện đại, màu sắc chọn hai màu trắng đen làm chủ đạo, có một cái cầu thang bằng gỗ hướng về phía trước, nói vậy còn có một tầng, trên vách tường trang trí rất nhiều tác phẩm nghệ thuật. Thường Tương Tư không hiểu lắm, nhưng cô biết chắc chắn rất quý.

Trương Thạc dẫn cô tới thư phòng, nói: "Thường Tương Tư, cô chờ ở đây một chút nhé."

"Vâng."

Trương Thạc cầm một chai nước tinh khiết đến cho cô, lúc này mới kéo dép lê lên tầng gọi người.

Thường Tương Tư chậm rãi thở phào một hơi, ngồi xuống bên bàn sách, cô điều chỉnh lại tốc độ tim đập, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, nở nụ cười thân thiện dễ mến.

Trương Thạc đi vào, mỉm cười: "Con bé đang bận, chúng ta trước tâm sự đi?"

Thường Tương Tư nói: "Anh có thể cho tôi xem bài tập và đề thi của cô bé trước không?"

"Không phải vội." Trương Thạc nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, ngồi xuống bên cạnh cô: "Tôi có thể gọi cô là Tương Tư không? Tôi cảm thấy gọi tên này rất thuận miệng."

Thường Tương Tư thoáng ngập ngừng: "Có thể ạ."

"Được rồi." Trương Thạc khá hài lòng, nói: "Tương Tư này, khả năng nghe tiếng Anh của cô thế nào?"

"Cũng tàm tạm." Thường Tương Tư nói: "Tôi đã thi đạt cấp sáu, cũng từng tham gia thi khẩu ngữ."

"Chương trình tiếng Anh hay tin tức Anh thì sao? Cô nghe hiểu được không?" Trương Thạc gõ tay xuống mặt bàn: "Gần đây vì yêu cầu công việc mà tôi phải tằn cường khả năng nói tiếng Anh, lúc xem chương trình trên kênh 9 cảm thấy khá khó. Cô có biện pháp nào tốt hơn không?"

"Mỗi ngày Trương giành ra bao nhiêu thời gian để luyện tập ạ?" Thường Tương Tư dò hỏi.

"Công việc của tôi rất bận, bản thân cũng không kiên nhẫn. Mỗi ngày chỉ học nửa giờ ——"

"Vậy thì anh phải tăng thời gian luyện tập lên."

"Tôi cảm thấy sự hứng thú rất quan trọng." Trương Thạc nói: "Học tập một mình khá buồn tẻ vô vị, thời gian thì có thể thu xếp được, quan trọng là có biện pháp làm tăng sự hứng thú. Cô nói xem có phải không?"

"Có lẽ vậy." Thường Tương Tư không biết trong bụng Trương tiên sinh trẻ tuổi trước mặt bán cái quỷ gì, nói: "Bạn nhỏ vẫn chưa xong việc ạ?"

"Con bé khá chậm chạp, để tôi lên giục nó." Trương Thạc đứng dậy: "Cô chờ một lát nhé."

Thường Tương Tư lại đợi thêm một lát, lấy điện thoại ra xem, đã qua nửa giờ.

Ngoài cửa lại truyền đến tiêng bước chân, cô đứng lên, trương Thạc tỏ vẻ tiếc nuối đứng ngoài cửa: "Tương Tư, thật sự xin lỗi, cháu gái của tôi không muốn học phụ đạo."

Thường Tương Tư ngẩn ra một chút, gật đầu nói: "Được rồi, vậy thì tôi đi trước, nếu có yêu cầu gì thì anh cứ liên hệ với tôi!"

"Tôi có yêu cầu." Trương Thạc cười hì hì: "Tương Tư, cô có làm gia sư cho người lớn không?"

"Gia sư cho người lớn?" Thường Tương Tư cao giọng, đánh giá Trương Thạc từ trên xuống dưới.

"Xem chương trình trên kênh 9 với tôi, nếu có phần nào tôi nghe không hiểu thì cô giải thích cho tôi. Hai người cùng học như vậy rất thú vị, hơn nữa thù lao sẽ cao hơn nhiều so với dạy trẻ con học." Trương Thạc nói: "Tiền không là vấn đề, chỉ cần tôi có thể tiến bộ ——"

Mặt Thường Tương Tư xanh mét, xách cặp lên đi ra ngoài, vội vàng nói: "Trương tiên sinh, tôi xin lỗi, công việc này tôi không làm được."

"Này ——" Trương Thạc đuổi theo sau: "Khó khăn cũng không lớn, chúng ta cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ!"

Thường Tương Tư sải bước ra ngoài, đứng trước cầu thang nói với Trương Thạc: "Trương tiên sinh, công việc của anh cũng bận rộn, nếu không có việc gì thì trêu chọc sinh viên nghèo chúng tôi."

"Tôi rất chân thành." Trương Thạc nói: "Cô nhạy cảm quá!"

Thường Tương Tư cười lạnh một tiếng, vội vã chạy chậm xuống tầng, chạy thẳng đến cổng tiểu khu, cảm nhận được cái nóng của ánh nắng mặt trời, lúc này mới phát hiện ra người mình đẫm mồ hôi.

Trương Thạc chậm chạp đóng cửa lại, nói với Trương Vãn đang đi xuống: "Em thấy chưa, chỉ là một sinh viên ngây thơ thôi."

Tay Trương Vãn nắm chặt lấy tay vịn cầu thang: "Anh, anh theo đuổi cô ta đi!"

Biện pháp tốt nhất chính là khiến Thường Tương Tư tự thay lòng đổi dạ.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-54)