Dựa vào đâu
← Ch.20 | Ch.22 → |
Bạch Văn Nguyên vốn định ghẹo Thường Tương Tư một chút, xem bộ dáng mặt đỏ tai hồng của cô, cuối cùng bản thân lại bị hai chữ "Được thôi" của cô chọc đến toàn thân nóng lên. Anh đang định làm gì đó chứng thực lời nói này, cô nàng kia lại cười, đôi mắt cong lên như mảnh trăng non, liếc nửa người dưới của anh một cái rồi chạy đi.
Cô nàng đã học được cách thả thính, Bạch Văn Nguyên cắn câu, không oán không hối hận.
Anh về văn phòng ngồi điều hòa cả một buổi trưa, song tâm trí vẫn không lạnh xuống được, trong đầu tràn ngập bộ dáng cô bị chính mình đè dưới thân. Cảm nhận rõ tư vị, vô cùng khó nhịn, may mà tới thời gian tan tầm, anh cầm chìa khóa xe muốn đi gặp cô ngay lập tức, anh nghĩ, phải tìm ngày lành tháng tốt để xơi cô thôi!
Bạch Văn Nguyên lái xe ra trước cổng đơn vị, trước cổng có một chiếc BMW đang đỗ lại, Bạch Văn Uyên chui nửa người ra cửa sổ xe, vẫy tay với anh.
Xe lái qua, Bạch Văn Uyên nói: "Anh, đi chơi đi!"
Bạch Văn Nguyên nhìn sang, trên xe kia ngoại trừ Bạch Văn Uyên còn có Trương Vãn, anh trai Trương Vãn là Trương Thạc và Hướng Viên, Trương Vãn giương đôi mắt đẹp long lanh nhìn anh, anh lạnh lùng nói: "Không đi!"
"Đi thôi! Lâu lắm rồi anh không đi chơi với bọn em!" Bạch Văn Uyên bất mãn: "Một tháng hủy kèo hai ba lần, anh thật sự làm chiến sĩ thi đua hả?"
"Em chạy đi chơi thì ai trông Thiến Thiến?"
"Cô nhóc ở nhà nóng đến khóc, mẹ em mang cô nhóc lên núi tránh nóng rồi." Bạch Văn Uyên vui vẻ: "Rốt cuộc em cũng được giải phóng ——"
Bạch Văn Nguyên vỗ vô lăng phía trước, nghiêng đầu nhìn một cái, Trương Thạc dựa vào ghế sau lười biếng hút thuốc, vẫy tay với anh, nói: "Tôi có bình rượu ngon, đặc biệt tới tìm anh đấy."
Anh suy nghĩ, cuối cùng đành cho anh ta mặt mũi, nói: "Vậy thì đi thôi!"
Trương Thạc chọn chỗ ngồi uống rượu, sau khi nhóm người vào phòng lại có mấy người cả trai lẫn gái thường hay chơi đến, thấy Bạch Văn Nguyên đều phải cười nhạo một câu.
"Ồ, cảnh sát nhân dân quang vinh kìa! Tự nhiên lại ra chơi, sap không ở nhà tu thân dưỡng tính hả?"
Bạch Văn Nguyên tay đấm chân đá, thu phục mấy cái miệng đáng ghét rồi tìm đến góc sô pha ngồi xuống.
Trương Vãn nhìn anh trai, Trương Thạc hất cằm với cô ta. Cô ta hít sâu một hơi, kéo kéo cổ áo xuống, trông bộ có vẻ ngực lớn hơn, kéo làn váy cao lên chỉ che được cái mông, đúng chuẩn ngực tấn công mông phòng thủ, uyển chuyển đi qua, nói: "Anh Nguyên ——"
Bạch Văn Nguyên liếc cô một cái, ánh mắt dừng trên ngực cô ta, Trương Vãn ưỡn ngực, hóp bụng. Anh vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, cô ta lập tức ngồi xuống: "Sao gần đây anh Nguyên không ra ngoài chơi?"
"Bận việc." Bạch Văn Nguyên thuận miệng đáp cho có lệ, trong mũi tràn ngập mùi nước hoa trên người Trương Vãn, trong lòng buồn bực, cô gái này ban đầu có vẻ rất thanh thuần: "Không có thời gian chơi với em đâu."
"Cuối tuần anh cũng bận à?" Trương Vãn kề sát cái đùi trần trụi vào Bạch Văn Nguyên, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn anh, mái tóc trượt từ bên tai xuống vai: "Văn Uyên nói bây giờ anh không ở nhà mà dọn đến ký túc xá của đơn vị, phải không?"
Bạch Văn Nguyên bị điện thoại làm vướng víu, lấy ra ném lên bàn, dựa lưng vào sô pha, chính diện đón nhận ánh mắt của Trương Vãn, cong môi.
Hai anh em nhà họ Trương là họ hàng không biết cách mấy đời của Bạch Văn Uyên, trong nhà làm buôn bán, ở tỉnh đã rất phát triển còn dã tâm bừng bừng mở rộng gia nghiệp, do đó mà dâng hai đứa con lên. Trương Thạc còn coi như có khả năng, sau khi mượn quan hệ của Bạch Văn Uyên tiến vào giới đã thân thiết với một nhóm người, vui vẻ vung tiền khắp nơi, nhân duyên quan hệ vô cùng tốt. Dưới sự trợ giúp của Trương Thạc, Trương Vãn cũng qua lại mấy lần, dần quen thuộc với mọi người, thân thiết gọi một tiếng em gái Vãn, ăn nhậu chơi bời cũng không quên mang đi.
"Đúng vậy." Bạch Văn Nguyên nói: "Trong đội quản lý rất nghiêm, chưa kết hôn, chưa có bạn gái đều phải ở ký túc xá."
Trương Vãn chớp chớp đôi mắt lấp lánh nhìn Bạch Văn Nguyên: "Anh Nguyên, em chính là bạn gái anh mà ——"
Bạch Văn Nguyên bật cười: "Cô nhóc này!"
Trương Vãn lại ưỡn ngực: "Em không nhỏ."
Bạch Văn Nguyên chỉ cần cúi đầu là có thể thấy núi cao trùng điệp lấp ló dưới cổ váy trễ nải kia, nhìn lướt qua: "Đúng là không nhỏ."
Mặt Trương Vãn ửng đỏ, đáng tiếc ánh đèn trong phòng khá tối, nhìn không rõ.
"Em tìm giúp tôi chút gì để ăn đi." Bạch Văn Nguyên nói.
"Được!" Trương Vãn ngoan ngoãn đứng dậy: "Anh chờ em nhé."
Đuổi được Trương Vãn đi, Bạch Văn Nguyên một tay kéo Bạch Văn Uyên tới bên người, bóp gáy anh ấy, nói: "Bạch Văn Uyên, em ngứa đòn đúng không?"
"Anh, em có làm gì đâu?" Bạch Văn Uyên vô tội chớp mắt.
"Nói đến quan hệ huyết thống, anh và em so với em và Trương gia bên nào thân hơn? Tại sao em lại bắt tay với bọn họ tính kế anh hả?" Tay Bạch Văn Nguyên dùng sức, Bạch Văn Uyên đau gần chết, nhưng lòng tự trọng của đàn ông không cho phép anh ấy kêu, chỉ có thể chịu đựng bị anh họ dạy dỗ: "Cố ý dẫn người đến đơn vị rủ rê anh?"
"Thật sự không phải mà!" Bạch Văn Uyên giải thích: "Rượu của anh Thạc thật sự rất ngon, anh lại thích rượu nên em mới bảo rủ anh."
Bạch Văn Nguyên nhìn bộ dáng không có tiền đồ của anh ấy, buông tay ra: "Em tự suy nghĩ lại đi, đừng để bọn họ mượn em ra ngoài giả danh lừa bịp."
"Em biết rồi." Bạch Văn Uyên tức giận, nói: "Em cảm thấy em gái Vãn khá tốt mà ——" ánh mắt anh ấy nhìn theo Trương Vãn: "Xem bộ ngực to kìa, xem cái mông cong kìa, thanh thuần có thể giả vờ, nhưng da thịt như vậy có thể giả vờ được không——"
Bạch Văn Nguyên chậm rãi nói: "Anh khuyên em giữ chặt đũng quần lại đi, anh em nhà này mà dính chặt lấy em thì có muốn quẳng đi cũng chẳng quẳng được đâu. Lúc sắc tâm nổi lên, đến lúc ngẫm lại thì sự đã xong rồi!"
Bạch Văn Uyên lẩm bẩm: "Chẳng phải chỉ chơi đùa thôi sao, trước đây anh cũng không kén chọn ——"
Bạch Văn Nguyên nhìn bộ dáng không tỉnh táo của anh ấy, biết tên nhóc này chưa dính chưởng thì chưa sáng mắt ra, ngẫm lại chú dì cũng có thể quản lý tính phong lưu của anh ấy nên không thèm quan tâm nữa.
Trương Vãn bưng đĩa trái cây tới, lại chạy đi lấy đồ ngọt, Bạch Văn Nguyên lập tức rủ vài người đến bàn chơi bài, ngồi cách xa cô ta.
Một lát sau, phòng chia ranh giới rõ ràng, trên sô pha có mấy đôi uyên ương đang âu yếm, trên ban công có mấy người đàn ông đang chơi bài ăn tiền. Đã lâu Bạch Văn Nguyên không ra tay, hôm nay lại có tâm trạng dạy dỗ mấy tên ngứa đòn kia, không hề lưu tình, chỉ trong vòng hai tiếng đã quét sạch, cuối cùng một bên cầm tiền một bên cảm ơn: "Tiền lương của tôi thấp, chi tiêu lại nhiều, chỉ còn cách dựa vào mấy người cứu tế, nếu không thật sự chẳng sống nổi."
Trương Thạc vẫn mang bộ dáng lười biếng: "Hạng mục tôi mới đầu tư tính cổ phần cho anh nhé?"
Bạch Văn Nguyên vỗ xấp tiền trong tay: "Tiền nhiều sẽ cắn tay, thế này không nhiều không ít, vừa đủ."
Uống nhiều rượu trướng bụng, Bạch Văn Nguyên đứng dậy đi WC, tiện tay đặt điện thoại xuống góc bàn.
Cả nhóm tản đi, rủ nhau ra ngoài lấy xe đi ăn khuya, Trương Vãn xách túi chờ Bạch Văn Nguyên, thấy màn hình điện thoại trên bàn sáng lên, thông báo có tin nhắn tới. Cô ta không kìm được tò mò nghiêng đầu nhìn lướt qua, đúng lúc thấy tên Thường Tương Tư.
Khả năng chịu đựng của Trương Vãn khá tốt, không tức giận, thấy chuông điện thoại lại vang lên vài tiếng, quả nhiên đều là tin nhắn của Thường Tương Tư, biết có lẽ đây chính là nguyên nhân dạo gần đây Bạch Văn Nguyên không thèm quan tâm cô ta.
Trương Vãn đi theo Trương Thạc tới thành phố B chưa đầy một năm, được anh ta giới thiệu cho rất nhiều người trẻ tuổi có tuổi tác và diện mạo tương đương, dần dần cũng có bạn bè riêng. Bạn bè cùng giới chơi thân có mấy người, bạn bè khác phái cũng không ít, nhưng cô ta chỉ thích đúng một người, dường như ai cũng kém xa Bạch Văn Nguyên. Trương Thạc không quá kiến nghị cô ta thích Bạch Văn Nguyên, người trẻ tuổi chơi đùa thì được, nhưng tới trình độ thật lòng, nếu nắm giữ không tốt, không phải kết bạn thì chính là kết thù.
Trong đầu Trương Vãn không quanh co lòng vòng như Trương Thạc, cô ta cảm thấy bản thân thích, không còn cách nào khác pháp, nếu em gái muốn thì anh trai cũng phải hỗ trợ.
Hỏi thăm sở thích của Bạch Văn Nguyên từ Bạch Văn Uyên, không biết Bạch Văn Uyên nói đùa hay là nói thật, bảo rằng anh thích người đẹp thanh thuần.
Vì thế, Trương Vãn thay đổi toàn bộ trang phục, thay đổi triệt để làm thục nữ hơn nửa năm, đáng tiếc ——
Nửa năm không hiệu quả, chứng tỏ lối đi có vấn đề. Thông qua các loại tin tức cô ta biết được, Bạch Văn Nguyên không có bạn gái cố định, cũng không thủ thân như ngọc, chẳng qua là anh không thích phong cách của cô ta. Trương Vãn lập tức điều chỉnh phong cách, lại nhờ Trương Thạc đưa đẩy, lúc này cô ta không còn nhìn thấy vẻ mất kiên nhẫn trong mắt Bạch Văn Nguyên, chỉ có dục vọng săn con mồi thuộc về người trưởng thành.
Bạch Văn Nguyên từ WC đi ra, Trương Vãn dựa thân mình yểu điệu vào bàn, nghe thấy tiếng anh mở cửa, xoay người cười: "Anh Nguyên."
Bạch Văn Nguyên chậm rãi đi tới bàn trà, thấy điện thoại của mình vẫn ở yên đó, duỗi tay cầm lên nhét vào trong túi: "Sao em không theo chân bọn họ?"
"Em chờ anh mà?" Trương Vãn uống chút rượu, ánh mắt đưa tình, hai má đỏ bừng, sắc đỏ còn lan đến cổ và ngực, tựa như một đoá hoa hồng nở rộ.
Bạch Văn Nguyên cất bước đi, Trương Vãn rất tự nhiên khoác tay anh.
Anh dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô ta, cô ta nói: "Anh Nguyên, làm sao vậy?"
Bạch Văn Nguyên giơ tay, chậm rãi rút cánh tay trong lòng ngực Trương Vãn ra. Cả người Trương Vãn dính lên, quấn lấy anh, nũng nịu: "Anh Nguyên ——"
Bạch Văn Nguyên cười, một tay nâng cái cằm thon nhỏ của Trương Vãn lên, cẩn thận ngắm nghía mặt cô ta: "Trương Vãn, hôm nay em thật khác."
Trương Vãn thầm vui vẻ, có phần tủi thân nói: "Anh Nguyên, dạo này em rất nhớ anh ——"
Bạch Văn Nguyên cúi đầu, đôi môi dường như muốn dán lên đôi môi đỏ của cô ta, Trương Vãn khẽ nhắm mắt.
"Đáng tiếc, tôi không thích." Nhân lúc thân thể cô ta mềm nhũn ra, Bạch Văn Nguyên rút tay, trầm giọng nói: "Một cô gái xinh đẹp thế này, đi ra ngoài sẽ được rất nhiều người thích. Đừng lãng phí thời gian trên người tôi, ngoan."
Trương Vãn mở to mắt, cảm thấy thẹn vô cùng.
Bạch Văn Nguyên hoàn toàn buông tay ra, nói: "Tôi đi đây, tạm biệt!"
Trương Vãn tiến lên hai bước: "Anh Nguyên, em không phục."
"Làm sao?" Bạch Văn Nguyên quay đầu, nhìn mặt cô gái nhỏ đầy vẻ xấu hổ và giận dữ, bộ ngực phập phồng lên xuống, quả nhiên là rất giận.
"Dựa vào đâu mà một cô gái từ trên trời rơi xuống cũng có thể còn em lại không được?" Trương Vãn cũng là con gái nhà giàu, tính tình khá ương bướng, lại nhỏ tuổi, dù Trương Thạc đã nhắc nhở cô ta rất nhiều lần nhưng đối mặt với tình huống này, cô ta cũng không kiềm chế được chính mình: "Em xinh đẹp hơn các cô ấy, có tiền hơn các cô ấy ——"
Bạch Văn Nguyên lạnh lùng liếc Trương Vãn, không nói gì, chỉ để lại hai chữ "Tạm biệt".
Trương Vãn che mặt khóc, sau khi khóc một lúc thì luống cuống tay chân lấy điện thoại ra: "Anh, vừa rồi em đã nổi giận với Nguyên."
Trương Thạc đứng bên đường chờ xe, quay đầu lại chợt thấy Bạch Văn Nguyên từ cửa quán đi ra, trên mặt không rõ cảm xúc, nói: "Đừng nóng vội, em đã nói gì?"
"Em chỉ hỏi anh ấy dựa vào đâu người khác có thể, em lại không thể, em trẻ tuổi xinh đẹp có tiền ——"
Trương Thạc đau đầu, lời này có thể gọi là nói sao? Đây rõ ràng là chất vấn ——
Trương Vãn còn chưa từ bỏ ý định: "Anh, em nhìn thấy điện thoại anh ấy liên tục nhận được tin nhắn từ một người phụ nữ, tên là Thường Tương Tư, anh tra giúp em đi!"
← Ch. 20 | Ch. 22 → |