Truyện:Nếu Như Anh Yêu Em (Lục Chá) - Chương 02

Nếu Như Anh Yêu Em (Lục Chá)
Trọn bộ 54 chương
Chương 02
Gợn sóng
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Bạch Văn Nguyên bị Thường Tương Tư từ chối, anh không hề ngạc nhiên, từ khi quen Thường Tương Tư anh đã biết cô không dịu ngoan như vẻ ngoài, sẽ không để mặc người khác an bài.

Bạch Văn Nguyên đến ICU trao đổi công việc, gặp Thái Bỉnh Khôn mặc áo blouse trắng đi tới. Áo blouse trắng vừa to vừa dài, đa số người mặc vào đều trông như bao tải, nhưng Thái Bỉnh Khôn cũng cao, mặc áo này vào trông vô cùng đẹp trai.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Thái Bỉnh Khôn, Bạch Văn Nguyên đã bị cay mắt, người này trừ việc trông thật sự đẹp trai, anh cảm thấy người này có âm khí khó nói. Bạch Văn Nguyên đã giao tiếp với rất nhiều loại người, có bản lĩnh xem tướng đoán tính cách, mỗi người đều có một khí chất riêng. Thái Bỉnh Khôn da trắng, lông mày vừa dài vừa đen, ở giữa hơi cong, Bạch Văn Nguyên biết người như vậy, lòng dạ hẹp hòi, hay tính kế, hành sự dễ dẫn đến cực đoan.

Bạch Văn Nguyên đi tới, cản đường Thái Bỉnh Khôn, Thái Bỉnh Khôn ngẩng đầu, Bạch Văn Nguyên gật đầu với anh ta: "Chào bác sĩ Thái!"

"Chào anh!" Thái Bỉnh Khôn bị Bạch Văn Nguyên soi như đèn pha, nói: "Thật là trùng hợp, anh tới tìm Tương Tư ——"

Bạch Văn Nguyên chỉ vào hai người cấp dưới nói: "Tôi tới làm việc. Hai cậu nhóc này là đồng nghiệp của tôi!"

"Vậy sao?" Thái Bỉnh Khôn nghiêng đầu nhìn: "Tôi cứ tưởng anh tới tìm Tương Tư, lúc này chúng tôi rất bận!"

"Tôi biết!" Bạch Văn Nguyên nói: "Bác sĩ Thái là người thành phố B hả? Tôi nghe khẩu âm của cậu rất quen!"

Thái Bỉnh Khôn một bên cúi đầu lật bệnh án một bên cười: "Không phải, tôi chỉ học ở thành phố B thôi."

"Cậu là người địa phương nào?"

"Bạch tiên sinh đang điều tra hộ khẩu ư?" Thái Bỉnh Khôn nói đùa khép bệnh án lại: "Phá án có cần tôi phối hợp điều tra không?"

"Tạm thời không cần!"

"Được rồi, tôi đi trước đây!"

Bạch Văn Nguyên cảm thấy người này đề phòng quá mức, rất có vấn đề.

Thường Tương Tư từ chối Bạch Văn Nguyên, nỗi bực bội trong lòng lại tăng lên, sau khi đến căng tin ăn trưa một mình, lại đứng bên cửa sổ hóng gió một lát.

Thái Bỉnh Khôn nhìn bộ dáng đứng ngồi không yên của Thường Tương Tư, anh ta đi đến bên người Thường Tương Tư, nhìn theo tầm mắt cô. Văn phòng của hai người nằm ở tầng ba của bệnh viện, có thể nhìn thấy phía sau viện, hiện tại trên vỉa hè phía sau viện có một đôi nam nữ trung niên đang tranh cãi, giọng người đàn ông rất lớn, khí thế của người phụ nữ cũng không yếu, giống một cặp gà đang đấu đỏ mắt, không ai nhường ai.

Thái Bỉnh Khôn chỉ vào hai người kia, hỏi Thường Tương Tư: "Cô đoán xem bọn họ có phải người một nhà hay không?"

"Phải!" Thường Tương Tư không hề do dự đáp.

"Vì sao?"

"Chỉ có người nhà mới có thể ầm ĩ đến mức đấy mà vẫn muốn tiếp tục." Thường Tương Tư cười: "Ở bệnh viện xem nhiều sẽ biết. Ồn ào càng hăng càng không nhường nhau thì càng thân."

"Đúng thế." Thái Bỉnh Khôn nhìn hai hàng lông mày của Thường Tương Tư khẽ nhăn, quan tâm hỏi: "Vừa rồi cô vẫn luôn rơi vào trạng thái nôn nóng. Cơm trưa không ăn được mấy, về văn phòng ngồi một lúc rồi lại ra đây đứng, cô rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"

Thường Tương Tư ngập ngừng: "Tôi thể hiện rõ ràng thế ư?"

"Ừ, rõ ràng đến mức khiến tôi không thể làm như không thấy." Thái Bỉnh Khôn vui đùa: "Cảm xúc của tôi cũng sẽ bị cô ảnh hưởng đấy."

"Tôi xin lỗi." Thường Tương Tư biết mình không đúng.

"Cô xin lỗi tôi làm gì chứ?" Thái Bỉnh Khôn nói: "Tương Tư, tôi tới bệnh viện đã được một thời gian, cô chưa từng kể chuyện về bản thân mình, chúng tôi muốn quan tâm cô cũng chẳng được!"

Thường Tương Tư trầm mặc một lát: "Tôi là người huyện Bắc Bộ."

"Vậy thì xuống nông thôn ở huyện Bắc Bộ chẳng phải vừa khéo sao?" Thái Bỉnh Khôn khá hưng phấn: "Chủ nhật cuối tuần cô có thể về nhà thăm người thân, lúc rảnh rỗi cũng có thể dẫn tôi đi ăn đặc sản địa phương. Thật tốt!"

Thái độ lạc quan của Thái Bỉnh Khôn không tác động được đến Thường Tương Tư, cô đặt tay lên cửa sổ, tiếp tục xem cặp nam nữ trung niên đang tranh cãi bên ngoài.

Thái Bỉnh Khôn thấy Thường Tương Tư không những không vui vẻ, trong đôi mắt đen thẫm còn có cảm xúc khó tả: "Cô —— không muốn trở về ư?"

Cặp nam nữ trung niên cuối cùng lấy sự khuất phục của người phụ nữ mà chấm dứt, sau khi người đàn ông thắng lợi rời đi, người phụ nữ vẫn đứng bên đường đau lòng lau nước mắt, để mặc những ánh mắt dò xét của người qua đường.

Thường Tương Tư không trả lời vấn đề của Thái Bỉnh Khôn: "Hôm nay tôi sẽ nộp đơn lên, chuyện này quyết định sớm sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức."

"Cô nghĩ thông suốt thì tốt rồi." Thái Bỉnh Khôn thật cẩn thận nói với Thường Tương Tư, anh ta nhìn ra được Thường Tương Tư rất phản cảm về chuyện gia đình, cô chẳng tỏ thái độ rõ ràng, tuy nhiên việc đến huyện Bắc Bộ khiến cô bối rối và áp lực tâm lý. Vào bệnh viện được hai tháng, cho dù Thường Tương Tư phải nhận bao nhiêu áp lực công việc, cô đều thể hiện bộ dáng thành thạo, chưa từng bao giờ thất thố thế này.

"Tôi đã bao giờ không nghĩ thông suốt đâu." Thường Tương Tư cười.

"Quan hệ với người thân không tốt ư?" Thái Bỉnh Khôn thử dò hỏi.

Thường Tương Tư lắc đầu, không trả lời.

Thái Bỉnh Khôn suy nghĩ một lát rồi bảo: "Tôi có một người anh trai, cũng đã nhiều năm chưa gặp lại. Có đôi khi vô cùng nhớ anh ấy, đôi khi lại rất hận anh ấy, anh ấy không cãi lại được tôi sẽ đè tôi ra đánh."

"Cậu cũng biết cãi nhau hả?" Thường Tương Tư trông bộ dáng nho nhã của Thái Bỉnh Khôn: "Cậu chẳng giống người biết cãi nhau chút nào."

"Có cãi, cãi rất hăng là đằng khác." Thái Bỉnh Khôn kể: "Anh ấy gần như là người thân duy nhất của tôi, thích thu xếp mọi việc cho tôi, muốn tôi sống theo suy nghĩ của anh ấy. Anh ấy cùng tôi sống nương tựa lẫn nhau, nhưng tôi cảm thấy anh ấy không biết biểu đạt, luôn tự cho là đúng rồi áp đặt lên tôi!"

"Có đôi khi tôi muốn nghiêm túc trò chuyện với anh ấy, bày tỏ suy nghĩ trong lòng, anh ấy lại cảm thấy tôi quá ngây thơ. Tôi quan tâm người anh này, nhưng đồng thời cũng hận!" Thái Bỉnh Khôn thấy Thường Tương Tư nghe thực sự nghiêm túc: "Bởi vì anh ấy rất cố chấp, vĩnh viễn không thay đổi bản thân nên đã xúc phạm tới tôi. Tôi vẫn nhớ vì việc làm bác sĩ mà đã mâu thuẫn lớn, tôi hy vọng nhậm chức trong nước, song anh ấy lại muốn đưa tôi ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, vì thế, anh ấy nhốt tôi nửa năm trời."

Thường Tương Tư giật mình, Thái Bỉnh Khôn kể tiếp: "Tôi tự bò từ tầng mười xuống dưới chạy, anh ấy bảo rằng tôi chết còn không sợ, xem ra thật sự không cần người anh này. Chỉ vì việc nhỏ như vậy mà từ đó về sau chúng tôi chưa từng gặp lại."

"Yêu đôi khi còn đáng sợ hơn cả hận!" Thái Bỉnh Khôn lắc đầu: "Do đó, chúng ta có được coi là đồng cảnh ngộ không?"

Thường Tương Tư cười lắc đầu: "Cậu có định giảng hòa với anh trai mình không?"

"Có thể có, chỉ cần anh ấy cho tôi sự tự do nhất định." Thái Bỉnh Khôn cảm thấy đây không phải việc gì khó: "Chúng tôi chỉ không gặp nhau mà thôi, nhưng vẫn có liên lạc."

"Thật tốt!" Thường Tương Tư bảo không hâm mộ là lời nói dối, đã rất nhiều năm cô chẳng được hưởng thụ sự ấm áp gia đình.

"Cô thì sao?" Thái Bỉnh Khôn hỏi: "Cô có liên lạc thường xuyên với người thân không?"

Thường Tương Tư suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đã mười năm rồi tôi chưa trở về."

Lúc này đến lượt Thái Bỉnh Khôn giật mình, anh ta thực sự không ủng hộ: "Chưa từng liên lạc ư?"

Thường Tương Tư lắc đầu: "Ban đầu là hận, sau này quen rồi, dường như quên mất sự tồn tại của những người đó ——"

"Tương Tư!" Thái Bỉnh Khôn nghiêm túc nhắc cô: "Cô không phải không thể giải hòa vấn đề với người thân, mà do cô không vượt qua được chính mình! Cơ hội lần này rất tốt, cô nên trở về."

Thường Tương Tư không trả lời, cô nghĩ, cô nên dùng bộ mặt gì để trở về đối mặt với những người cô hận đây? Nhưng mà, ở lại Bình Thành không có cách nào tránh mặt Bạch Văn Nguyên, cô biết trấn an trái tim loạn nhịp của mình ra sao?

Thường Tương Tư nghiêm túc điền vào đơn xin chuyển công tác xuống nông thôn, sau khi trịnh trọng ký tên của mình vào, cô giao đơn cho văn phòng hành chính hoàn thiện thủ tục. Thủ tục được hoàn thiện rất nhanh, chỉ trong mấy tiếng, Thường Tương Tư đã nhận được tin nhắn của viện trưởng Chung bảo cô chuẩn bị công tác giao tiếp, một tuần sau cùng Tiểu Thái xuất phát đến huyện Bắc Bộ.

Thường Tương Tư đọc tin nhắn, cuối cùng đã được định đoạt, hít sâu mấy hơi.

Nhóm bác sĩ của bệnh viện về nông thôn nhanh chóng được quyết định, Tô Thanh rủ đồng nghiệp tổ chức tiệc liên hoan chia tay như đã nói. Do buổi liên hoan có Thái Bỉnh Khôn nên có rất nhiều người ở khoa khác cũng tham gia, Tô Thanh bấm đầu ngón tay đếm, không dưới hai mươi người, từ liên hoan nhỏ thành liên hoan lớn.

Thường Tương Tư dọn đồ đạc cá nhân trong văn phòng mang về chung cư, nhìn bàn làm việc trống rỗng, điện thoại yên tĩnh không bị Bạch Văn Nguyên quấy rầy, tâm trạng cũng trở nên nhẹ nhàng.

Buổi liên hoan quyết định tổ chức ở một quán lẩu hải sản nằm phía nam thành phố, cách nhà Tô Thanh khá xa, cô ấy đành ngồi tàu điện ngầm đến chung cư của Thường Tương Tư.

"Em đi thẳng đến quán rồi mình gặp nhau ở đấy cũng được mà?" Thường Tương Tư khó hiểu: "Phi từ phía tây sang trung tâm thành phố lại chuyển sang phía nam, em rảnh quá ha?"

"Em rảnh thật mà." Tô Thanh nhìn Thường Tương Tư lại lấy áo khoác dày cộp ra, rất không hài lòng mở tủ quần áo của cô, chọn tới chọn lui, cuối cùng lấy một cái áo khoác lông cừu.

"Sẽ lạnh đấy!" Thường Tương Tư không tán đồng.

"Chị phải xinh đẹp mới được!" Tô Thanh lại chọn một cái áo len bó sát, ném cho Thường Tương Tư: "Chị đi thay đi!"

Thường Tương Tư ôm quần áo nhìn Tô Thanh, lúc này mới phát hiện ra hôm nay Tô Thanh cũng trang điểm vô cùng quyến rũ, mùa xuân lạnh như thế mà chỉ mặc một cái váy mỏng, trên đùi cũng chỉ có một lớp quần tất.

"Mặc thế này làm gì?" Thường Tương Tư khó hiểu: "Bên ngoài chỉ có âm ——"

"Đi thôi, chị đi thay đồ đi, đến chỗ ăn chị sẽ phải cảm ơn em đấy." Tô Thanh cười bí ẩn.

Thường Tương Tư thay xong quần áo, thấy cổ bị hở lại tìm một cái khăn quàng cổ màu đỏ quàng lên.

Tô Thanh bất mãn, sau khi đánh giá Thường Tương Tư từ trên xuống dưới một lượt, duỗi tay xoã tung tóc cô mới coi như hài lòng.

Hai người ra ngoài, lúc đi ngang qua cửa nhà Thái Bỉnh Khôn, Tô Thanh tới gõ cửa.

Thái Bỉnh Khôn cũng rất đoan chính, áo khoác bên ngoài là một cái áo khoác dài, đeo một đôi găng tay da, thoạt trông vô cùng phong cách. Thái Bỉnh Khôn ra ngoài, ánh mắt dính chặt lấy Thường Tương Tư, Thường Tương Tư chắc chắn bản thân không nhìn lầm ánh mắt đầu tiên Thái Bỉnh Khôn nhìn thấy cô, trong mắt rực rỡ pháo hoa.

"Đẹp trai lắm!" Tô Thanh vươn ngón tay cái.

"Cảm ơn!" Thái Bỉnh Khôn nói: "Chúng ta xuất phát thôi!"

Thái Bỉnh Khôn đi xuống cầu thang, Thường Tương Tư kéo Tô Thanh: "Hôm nay chỉ liên hoan bình thường thôi đúng không?"

"Thuận tiện quan hệ hữu nghị nữa!" Tô Thanh nói nhỏ: "Vì bác sĩ Thái cũng đi, không chỉ người trong khoa tham gia mà còn có khoa khác nữa, đều trang điểm vô cùng rực rỡ để nhân cơ hội cấu kết. Chị nói xem, trận thế như vậy chị cũng không thể thua kém được!"

"Bác sĩ Thái có biết không?"

Tô Thanh nói: "Nếu trong lòng anh ấy không có tính toán sao có thể ăn mặc phong cách như vậy? Không ngờ anh ấy cũng tình thú phết!"

Hai người cười đùa đi xuống tầng, Thái Bỉnh Khôn chờ trước cửa, vóc dáng cao ráo, phong độ nhẹ nhàng, giọng nói anh ta như chứa mật ong: "Tương Tư, hôm nay để tôi làm tài xế, cô đưa chìa khóa xe cho tôi đi!"

*****

Ba người đứng trước xe Thường Tương Tư, Thường Tương Tư lấy chìa khóa xe đặt vào lòng bàn tay Thái Bỉnh Khôn.

Thái Bỉnh Khôn cầm chìa khóa, từng ngón từng ngón kéo găng tay da ra, lúc này Thường Tương Tư mới phát hiện, tay của Thái Bỉnh Khôn cũng vô cùng đẹp, không nhịn được nhìn thêm mấy lần.

Tô Thanh kéo Thường Tương Tư cùng nhau ngồi vào ghế sau, Thái Bỉnh Khôn bắt đầu làm tài xế chịu thương chịu khó.

Thái Bỉnh Khôn lái xe rất vững vàng, chuyển làn thành thạo, Thường Tương Tư nhìn lướt qua cổ tay thon mảnh xoay bánh lái, đường cong duyên dáng thẳng đến ống tay áo.

Tô Thanh vỗ nhẹ Thường Tương Tư, Thường Tương Tư hoàn hồn dời mắt đi, khẽ hắng giọng, mặt phiếm hồng.

Xe nhanh chóng đến quán lẩu, Thường Tương Tư và Tô Thanh xuống xe trước, Thái Bỉnh Khôn tự đi tìm chỗ đỗ xe.

Tô Thanh cười nói: "Ánh mắt nhìn Thái Bỉnh Khôn vừa rồi của chị như hận không thể nuốt tươi anh ấy, chị mê người ta rồi hả?"

"Chị không mê!" Thường Tương Tư phủ nhận, tiện đà giải thích: "Tay cậu ấy rất đẹp."

"Toàn thân anh ấy từ trên xuống dưới đều đẹp, chị lại chỉ thích mỗi đôi tay?" Tô Thanh khó hiểu, Thường Tương Tư cười.

Hai cô gái trẻ ăn mặc phong phanh đứng trong gió lạnh dễ hấp dẫn sự chú ý của người khác, Thường Tương Tư không chịu nổi cái lạnh, kéo Tô Thanh vào quán lẩu sưởi ấm, lại thấy Bạch Văn Nguyên được mấy người đàn ông vây quanh đi vào quán.

Mấy người đàn ông đó đều cao to hơn người bình thường, đứng ở trong đám đông như hạc trong bầy gà, Tô Thanh nhìn vài lần, nói: "Người kia đang nhìn chúng ta kìa chị."

Thường Tương Tư quay đầu, quả nhiên thấy Bạch Văn Nguyên gật đầu với mình, sau đó lên tầng dưới sự hướng dẫn của phục vụ.

"Người quen của chị ạ?" Tô Thanh tò mò.

"Ừ, trước đây có quen." Thường Tương Tư trả lời qua loa.

"Anh ấy làm nghề gì thế?"

"Hình như là cảnh sát?" Thật ra Thường Tương Tư cũng không quá chắc chắn nghề nghiệp hiện tại của Bạch Văn Nguyên.

Tô Thanh lập tức không có hứng thú, đợi đồng nghiệp tới đông đủ rồi cùng đến phòng đã đặt trước.

Phòng rất lớn, chia làm hai bàn, các cô gái tới trước sôi nổi cởi áo khoác để lộ trang phục bên trong, quả nhiên không phụ lòng Tô Thanh đã đoán trước đó. Có hai nữ bác sĩ vô cùng xinh đẹp ngồi một bàn, sau khi ổn định, nhóm bác sĩ nam sôi nổi rủ nhau chiếm hết chỗ ngồi xung quanh, làm hai người đẹp có phần không vui.

Thường Tương Tư ngồi ở bàn khác, trò chuyện với một bác sĩ nam hơn cô vài tuổi việc trong viện. Tô Thanh đương nhiên muốn nhân cơ hội này tiếp xúc với các quý ông, vì thế chạy tới chạy lui giữa hai bàn như con bướm.

Chẳng mấy khi có cơ hội ra ngoài ăn, mọi người đều kể một số chuyện thú vị, chẳng ai thích ngồi cạnh Thường Tương Tư cùng cô bàn về những ca bệnh mất mặt lại buồn tẻ, đành ra bên cạnh Thường Tương Tư còn trống một chỗ. Trong lúc mọi người không chú ý, Thái Bỉnh Khôn vào phòng, nhìn quanh một lượt, phát hiện chỉ còn lại một chỗ trống, cất bước về phía Thường Tương Tư.

"Bác sĩ Thái, ngồi đây này!" Tiếng mời gọi Thái Bỉnh Khôn vang lên hết đợt này đến đợt khác, nam nữ đều có, mỗi người dịch lại gần một chút, nhường ra cho anh ta một chỗ bên cạnh bác sĩ Tiểu Vương ở khoa nhi.

Bác sĩ Vương cũng mới đến bệnh viện không lâu, tuổi còn khá trẻ, da mặt vẫn mỏng, bị mọi người trêu chọc đến đỏ cả mặt, Thái Bỉnh Khôn nhìn bộ dáng ngượng ngùng của cô ấy, không muốn cô ấy khó xử, săn sóc ngồi xuống.

Người đến đông đủ, nên gọi đồ ăn và mời rượu, Thường Tương Tư nói chuyện vô cùng hăng say, biết sau khi hết đợt chuyển công tác trở về sẽ được thăng chức, trong lòng vui vẻ, sảng khoái uống hai ly vang đỏ.

Ăn được một nửa, rượu quá một tuần, thuốc lá tan mấy vòng, phòng lượn lờ sương khói có phần ngột ngạt, Thường Tương Tư bắt đầu choáng váng, đứng dậy ra ngoài hít thở không khí.

Ngoài hành lang rất rộng rãi, có đặt mấy cái ghế sô pha, trẻ con đùa nghịch chạy tung tăng, Thường Tương Tư tìm cái ghế trống, ngồi xuống nghỉ ngơi. Thường Tương Tư chỉ ngồi một lát, chợt thấy Bạch Văn Nguyên từ phòng đầu tiên đẩy cửa đi ra, Thường Tương Tư cười với anh.

Bạch Văn Nguyên đi đến bên người Thường Tương Tư, trông mặt cô hơi đỏ, hỏi: "Em uống rượu à?"

"Hai ly vang đỏ." Thường Tương Tư ngửa đầu nhìn Bạch Văn Nguyên, người này cao quá, cô cũng ngửi thấy trên người anh tràn ngập mùi rượu: "Anh cũng uống không ít nhỉ!"

"Ừ, hôm nay tôi mời đồng nghiệp trong văn phòng ăn cơm, bị chuốc nhiều quá." Bạch Văn Nguyên dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Thường Tương Tư.

"Anh là lãnh đạo, bọn họ kính rượu anh là lẽ đương nhiên." Thường Tương Tư bị mùi rượu trên người anh ủ đến càng say.

Bạch Văn Nguyên gật đầu: "Tôi phải ra ngoài trốn đây." Dừng một chút lại nói: "Lát nữa bên em xong rồi thì chờ tôi nhé."

"Sao vậy?" Thường Tương Tư tròn mắt nhìn Bạch Văn Nguyên.

"Hôm nay bọn họ nhất quyết muốn tôi mất mặt, tôi sẽ cố gắng giữ tỉnh táo ra tìm em, em phải đảm bảo đưa tôi về." Bạch Văn Nguyên bình tĩnh trả lời.

"Sao lại vậy?" Thường Tương Tư khó hiểu.

"Ra oai phủ đầu thế này sớm muộn gì cũng phải làm." Bạch Văn Nguyên rất bình tĩnh: "Tôi đến Bình Thành không dẫn theo người, bản thân phải tự cảnh giác."

"Anh ——" Thường Tương Tư định từ chối, Bạch Văn Nguyên cúi người khẽ nói bên tai cô: "Coi như tôi cầu xin em một lần đi!"

Hơi thở nóng rực phả vào tai Thường Tương Tư, cô rung động, cúi đầu, không phản đối.

Bạch Văn Nguyên duỗi tay vuốt mái tóc xõa tung của cô: "Em trang điểm thế này thật là xinh đẹp."

Mũi Thường Tương Tư cay xè, thúc giục: "Anh đi nhanh đi!"

Hai người ngồi với nhau thêm vài phút, Bạch Văn Nguyên đứng dậy rời đi, không quên nhắc Thường Tương Tư phải đợi anh.

Thường Tương Tư nghỉ ngơi một lúc, cảm thấy đầu đỡ choáng bèn trở về phòng, đi vào lại thấy Thái Bỉnh Khôn đang ngồi trên chỗ của cô đấu rượu với mấy người đàn ông xung quanh. Thái Bỉnh Khôn thấy Thường Tương Tư trở về, lanh lẹ kéo một cái ghế tới cạnh người, mỉm cười nói: "Tôi chiếm mất chỗ của cô rồi, ngại quá, cô ngồi bên cạnh đi!" Nói xong lại mang bát đũa của Thường Tương Tư sang.

Thường Tương Tư ngập ngừng ngồi xuống, Thái Bỉnh Khôn ghé sát vào hỏi thăm: "Cô ổn chứ?"

"Tôi ổn." Thường Tương Tư có thể ngửi thấy mùi nước hoa nam thoang thoảng trên người Thái Bỉnh Khôn, đây là một người đàn ông sạch sẽ.

"Cô ăn nhiều vào sẽ không bị say nữa." Thái Bỉnh Khôn quan tâm nhắc nhở, còn chưa dứt lời, chỗ đối diện lại gọi ra uống rượu. Thái Bỉnh Khôn lập tức đứng lên bưng chén rượu đáp lễ, còn thân thiết dụ người kính rượu uống ba chén, bản thân lại chỉ một chén. Hai người uống xong, Thái Bỉnh Khôn cầm chén rượu rỗng ra khu thức ăn tìm trà nóng và mấy tách trà, rót trà nóng cho các quý cô ngồi cùng bàn.

Thường Tương Tư nhìn tách trà đặt trong tầm tay, Thái Bỉnh Khôn cười với cô: "Cô mau uống nước đi, tôi thấy mặt cô đỏ lắm."

"Cảm ơn cậu!" Thường Tương Tư bưng tách trà lên uống.

Sau khi đổi chỗ ngồi, Thái Bỉnh Khôn như bị mọc rễ, không quay về bên cạnh bác sĩ Tiểu Vương nữa, mãi đến khi mọi người cơm no rượu say mới bắt đầu ồn ào kéo nhau về nhà.

Tô Thanh tìm được người cùng đường về, chào Thường Tương Tư một tiếng rồi đi.

Thường Tương Tư trông Thái Bỉnh Khôn có vẻ uống khá nhiều rượu: "Bác sĩ Thái, cậu định về thế nào?"

Thái Bỉnh Khôn một bên mặc áo khoác, một bên đeo găng tay: "Chúng ta gọi xe về đi! Xe gửi lại đây, mai tôi sẽ qua lấy xe về cho cô."

Thường Tương Tư trầm ngâm: "Cậu đi về trước đi!"

"Làm sao vậy?" Thái Bỉnh Khôn khó hiểu: "Cô còn định đi đâu ư? Hiện tại đã muộn rồi!"

Thường Tương Tư lắc đầu, trông thấy bác sĩ Tiểu Vương giương đôi mắt ngập nước nhìn Thái Bỉnh Khôn chăm chú, nói: "Tôi phải đợi một người."

Thái Bỉnh Khôn muốn nói lại thôi, bác sĩ Tiểu Vương dường như lấy được can đảm, đi tới gọi một tiếng: "Bác sĩ Thái, anh vẫn chưa đi à?"

"Mau đi đi!" Thường Tương Tư cổ vũ nhìn Thái Bỉnh Khôn: "Đừng chờ tôi!"

Thái Bỉnh Khôn nhìn Thường Tương Tư, vẻ mặt cô khá tự nhiên, do đó ngẩng đầu nói với bác sĩ Vương: "Ừ, chúng ta cùng nhau đi thôi!"

Thường Tương Tư thở phào một hơi, trông mọi người lần lượt ra về, lại cười khổ một tiếng. Cô lấy điện thoại ra xem, không có tin nhắn cũng không có cuộc gọi nhỡ, tay lần vào túi xách lấy ra một tờ giấy, chậm rãi nhập dãy số trên giấy vào điện thoại.

Số điện thoại đã được lưu, Thường Tương Tư lại chậm chạp ấn vào nhật ký cuộc gọi, cuối cùng dứt khoát đóng máy, ra khỏi phòng ngồi xuống sô pha đặt ngoài hành lang.

Lúc này khách trong quán đã ngớt dần, hiệu quả cách âm các phòng rất tốt, trên hành lang gần như không có tiếng người.

Thường Tương Tư ngồi trong im lặng mười lăm phút, tâm trạng trở nên nóng nảy.

Có cửa phòng mở ra, Thường Tương Tư ngẩng đầu nhìn, đúng là phòng Bạch Văn Nguyên đã vào, tim cô đập thịch một cái, ra ngoài lại là một người đàn ông cao gầy như gậy trúc. Thường Tương Tư siết chặt điện thoại, cuối cùng đành bật máy gọi vào số ai đó.

Nhạc chờ vang lên một lúc mới có người nhấc máy, giọng Bạch Văn Nguyên mơ hồ truyền tới: "Alo ——"

"Là tôi!" Thường Tương Tư nói: "Bên anh đã kết thúc chưa?"

Đầu bên kia khá ồn ào, có tiếng kéo ghế cùng với tiếng đàn ông đang tranh luận, một lúc sau Bạch Văn Nguyên mới phun ra được nửa câu: "Em vào đi ——"

Thường Tương Tư nhìn cửa phòng khép hờ, cất bước đi tới, ra sức gõ cửa.

Vài phút sau, cửa được mở ra từ bên trong, một người đàn ông to béo vừa mở cửa vừa lớn tiếng nói: "Phục vụ, lấy thêm hai bình Bạch ——"

Người đàn ông to béo thấy Thường Tương Tư, ngẩn ra: "Cô tìm ai? Đi nhầm phòng hả?"

Thường Tương Tư giơ điện thoại: "Tôi tìm Bạch Văn Nguyên."

Người đó giật mình, Thường Tương Tư nói: "Tôi vừa nói chuyện với anh ấy, anh ấy muốn tôi tới đón. Anh ấy đang ở đây đúng không?"

Thường Tương Tư nhân lúc anh ta chưa kịp phản ứng lại, đi vào phòng, cả phòng toàn mùi thuốc lá và rượu, Thường Tương Tư thoáng nhíu mày.

Một người gục xuống bàn tròn, dường như đã ngủ rồi, hai người nửa nằm trên sô pha, trông bộ dáng cũng đã bất tỉnh nhân sự, còn Bạch Văn Nguyên trông mặt có vẻ tỉnh táo ngồi trên ghế, giữ nguyên tư thế cầm điện thoại để bên tai nhưng chẳng nói gì.

Thường Tương Tư nhìn mình đã cúp điện thoại, quả nhiên anh đã uống say mèm!

Trên mặt có bảy tám bình rượu rỗng, Thường Tương Tư nói: "Các anh uống hết chỗ này hả?"

"Chị gái này là ai?" Người đàn ông to béo ra mở cửa nói lắp: "Đừng quấy rầy chúng tôi uống ——"

Thường Tương Tư nhìn bộ dáng lung lay như sắp đổ của anh ta: "Đừng cậy mạnh, anh còn nhìn rõ đường đi không?"

Anh ta duỗi tay, dường như muốn chứng minh năng lực bản thân, Thường Tương Tư lắc đầu, đúng là lũ đàn ông chết vì sĩ diện. Cô đi tới bên người Bạch Văn Nguyên, rút điện thoại trong tay anh ra, lại không rút được, Bạch Văn Nguyên mở to hai mắt nhìn.

"Là tôi!" Thường Tương Tư nói: "Tôi tới đón anh!"

Mắt Bạch Văn Nguyên chớp vài cái, bả vai gồng lên thả lỏng, để mặc Thường Tương Tư cầm điện thoại của anh.

"Không được, không thể đi, anh đã nói sẽ không đi ——" Người đàn ông to béo muốn ngăn trở.

Thường Tương Tư đứng thẳng người, tay phải của Bạch Văn Nguyên bò lên eo cô, dựa vào cô đứng lên, rành mạch nói: "Tên kia, cậu xoay một vòng cho tôi, xoay xong một vòng mà còn có thể đứng vững, tôi sẽ uống với cậu một bình nữa. Cậu xoay đi ——"

Phần lớn trọng lượng cơ thể Bạch Văn Nguyên dồn lên người Thường Tương Tư, Thường Tương Tư dùng sức đỡ anh, anh tỏ vẻ tỉnh táo, làm bộ làm tịch vươn tay trái lấy cái cốc trên mặt bàn gõ.

Người kia không phục, thật sự xoay một vòng, bộ dáng ngốc nghếch đó làm Thường Tương Tư ngây người. Đáng tiếc, chưa xong nửa vòng người đã đổ nhào xuống sô pha, còn va vào một cái ghế tạo tiếng động rất lớn.

Bạch Văn Nguyên cười: "Tên nhóc thúi, dám đấu với tôi à ——"

Thường Tương Tư cảm thấy bản thân đã đánh giá quá cao sự trưởng thành của đàn ông ngoài ba mươi, bất đắc dĩ nói: "Đi thôi, tôi đưa anh về."

Thường Tương Tư đỡ Bạch Văn Nguyên ra ngoài, ngoài cửa lại có người đàn ông cao gầy ban nãy đi vào, trông tình hình trong phòng, người đàn ông cao gầy có vẻ không chấp nhận nổi. Bạch Văn Nguyên một bên cởi áo khoác, một bên vỗ bả vai người kia: "Uông Khải, làm phiền cậu đưa mấy con ma men này trở về, về đến nhà nhớ báo bình an cho tôi! Các cậu phải luyện cho tốt, tương lai chúng ta còn dài ——"

Bạch Văn Nguyên kiên trì vững bước ra khỏi quán lẩu, Thường Tương Tư hỏi: "Bây giờ anh đang ở bên đó hả?"

Sau một lúc lâu không thấy đối phương đáp lại, Thường Tương Tư ngẩng đầu, hai mắt người đó khép kín, dường như đã đứng ngủ rồi!

*****

Dưới sự giúp đỡ của tài xế xe taxi, Thường Tương Tư đỡ anh vào trong xe, vừa cảm thấy may mắn anh say rượu nhưng ngoan ngoãn, vừa tìm tờ giấy ghi địa chỉ giao cho tài xế. Trên đường, Bạch Văn Nguyên dựa vào ghế sau yên tĩnh ngủ, Thường Tương Tư có thể không kiêng nể gì mà nhìn sườn mặt anh dưới ánh đèn mờ, không phải lo lắng nhận lấy cảm giác áp bách anh mang lại lúc tỉnh táo.

Đêm xuân lạnh lẽo, trên đường người xe thưa thớt, nháy mắt đã đến tiểu khu Bạch Văn Nguyên sống, Thường Tương Tư không thể không tiếp tục nhờ tài xế hỗ trợ đỡ Bạch Văn Nguyên vào trong thang máy toà nhà.

Thường Tương Tư gắng sức đỡ lấy Bạch Văn Nguyên, ấn xuống nút số tầng, lúc này cô mới nhớ ra mình còn phải lấy chìa khóa trên người Bạch Văn Nguyên.

"Bạch Văn Nguyên!" Thường Tương Tư vỗ mạnh vào vai Bạch Văn Nguyên: "Chìa khóa nhà của anh đâu rồi?"

Bạch Văn Nguyên mơ mơ màng màng hé mắt, sau đó lại nhắm lại.

Thường Tương Tư vô cùng bất đắc dĩ, sau khi đến tầng, cô lôi anh ra khỏi thang máy rồi để dựa vào tường. Thường Tương Tư duỗi tay sờ túi áo khoác của Bạch Văn Nguyên, tay còn chưa kịp cho vào đã bị bắt lấy, ghìm chặt như kìm sắt, cổ tay như sắp gãy, đau đến mức cô muốn hét to. Thường Tương Tư biết sức lực của Bạch Văn Nguyên, cô đã từng tận mắt chứng kiến anh chỉ dựa vào lực tay mà bẻ gãy cổ tay một người vạm vỡ, vì thế cô không dám giãy giụa lung tung trong lúc anh đang mơ màng.

"Bạch Văn Nguyên, tỉnh lại đi!" cơ thể Thường Tương Tư bất động, dán sát lấy Bạch Văn Nguyên, cảm nhận được độ ấm toả ra từ cơ thể anh: "Anh buông tay tôi ra, tôi phải lấy chìa khóa."

Có vẻ Bạch Văn Nguyên nghe thấy tiếng Thường Tương Tư, chậm rãi buông lỏng tay, Thường Tương Tư rút tay về: "Chìa khoá nhà anh để trong túi áo hay là túi quần, có thể lấy ra cho tôi không?"

Bạch Văn Nguyên vỗ vỗ túi áo, Thường Tương Tư kéo ra lấy chùm chìa khóa, xoay người nghiêm túc tìm chìa khóa cửa. Thường Tương Tư tìm được khóa cắm vào ổ khóa, Bạch Văn Nguyên lại dán vào sau lưng cô, tay siết chặt vòng eo nhỏ nhắn, cằm đặt lên vai cô, ôm cả người cô vào trong lòng ngực.

Tay Thường Tương Tư khựng lại, bên tai là hơi thở của Bạch Văn Nguyên, dùng sức đẩy cửa sắt ra.

Hai người lôi kéo nhau vào nhà, Bạch Văn Nguyên gọi: "Tương Tư ——"

Thường Tương Tư gỡ tay Bạch Văn Nguyên đang ôm eo cô ra, bật đèn, kiên quyết đẩy Bạch Văn Nguyên đến sô pha.

Bạch Văn Nguyên nửa tỉnh nửa mơ, mơ màng gọi: "Tương Tư ——"

Thường Tương Tư ném túi xách trên người sang một bên, nhìn anh nằm trên sô pha, từ mặt đến cổ đỏ ửng: "Bạch Văn Nguyên, anh đừng gọi nữa!"

Bạch Văn Nguyên không trả lời, tay nâng lên che mắt: "Tương Tư, tôi muốn uống nước."

Thường Tương Tư xoay người vào phòng bếp tìm cốc, phòng bếp nhà Bạch Văn Nguyên sạch sẽ như bản mẫu, rất nhiều đồ làm bếp còn chưa đụng đến. Thường Tương Tư tìm một lúc không thấy ấm đun nước, đành phải bóc tem một cái nồi mới để đun một nồi nước sôi. Cô vào phòng vệ sinh tìm một cái khăn sạch sẽ, làm nóng khăn rồi ra phòng khách, đắp khăn ấm lên mặt Bạch Văn Nguyên.

Bạch Văn Nguyên căn bản không muốn cử động, Thường Tương Tư kiên nhẫn giúp anh lau mặt lau tay, sau đó cầm cốc nước đưa cho anh: "Anh uống nước đi!"

Bạch Văn Nguyên uống một hơi hết cốc nước lớn, Thường Tương Tư đành phải rót thêm một cốc, Bạch Văn Nguyên lại uống cạn.

Thường Tương Tư trông anh có vẻ chưa hoàn toàn tỉnh táo, lại cầm khăn vào phòng vệ sinh tẩm nước lạnh, nước lạnh căm căm khiến xương ngón tay cô bị đông lạnh đến phát đau. Cô cầm khăn lạnh đi ra phòng khách, phủ lên mặt Bạch Văn Nguyên, Bạch Văn Nguyên hít sâu một hơi, quả nhiên tỉnh táo lại vài phần.

Thường Tương Tư lấy khăn lông đi, nhìn anh gian nan mở to mắt: "Anh tỉnh rồi hả?"

Bạch Văn Nguyên lẩm bẩm, hình như đang mắng một câu thô tục.

"Còn sức mắng chửi người khác nữa?" Thường Tương Tư nhìn đôi mắt đỏ ngầu của anh: "Anh mau đi ngủ đi!"

Bạch Văn Nguyên ngẩng đầu, Thường Tương Tư đứng ngược sáng, trong mắt anh chỉ là một bóng dáng mơ hồ. Anh nửa nghi ngờ nửa khẳng định gọi lên: "Tương Tư ——"

Thường Tương Tư đặt chìa khoá nhà và điện thoại của Bạch Văn Nguyên lên bàn trà, nói: "Điện thoại và chìa khóa tôi để ở đây, ngày mai nhớ tự lấy nhé."

"Em muốn đi đâu?" Bạch Văn Nguyên định đứng lên.

Thường Tương Tư nhặt túi xách của mình lên, chỉnh lại áo khoác bị Bạch Văn Nguyên đè nhàu: "Tôi phải đi về."

"Hiện tại tôi rất khó chịu, em có thể ở lại không?" Bạch Văn Nguyên nói: "Hoặc em đỡ tôi về phòng ngủ trước ——"

Thường Tương Tư nhìn anh nhíu mày bóp trán, duỗi tay kéo anh: "Sao anh lại uống nhiều như vậy? Nếu tôi không đến, chẳng lẽ anh cứ tiếp thế?"

Tay Bạch Văn Nguyên to, nắm lấy tay Thường Tương Tư không buông, chậm rãi đứng lên, người thoáng lung lay: "Mấy tên nhóc đó không thành thật, không cho uống tiếp sẽ không nghe lời. Tôi sớm biết bọn họ muốn ra vẻ, vốn dĩ đợi cuối cùng xong việc rồi chào hỏi một người trong quán. Thấy em, liền miễn ——"

Thường Tương Tư kéo anh vào phòng ngủ, bật đèn: "Thật không thể hiểu nổi lòng tự trọng đàn ông các anh."

Bạch Văn Nguyên giãy giụa cởi áo khoác, tay tự nhiên thò xuống dưới cởi thắt lưng: "Đây là cách giao lưu giữa cánh đàn ông, em không hiểu được đâu."

Thường Tương Tư lập tức xoay người tránh né: "Tôi đi đây!"

Tay Bạch Văn Nguyên chuyển hướng, đặt lên vai Thường Tương Tư, kéo cô vào trong lòng ngực: "Tương Tư, em đừng đi!"

Thường Tương Tư ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Bạch Văn Nguyên: "Bạch Văn Nguyên, hiện tại anh có tỉnh táo không đấy?"

Bạch Văn Nguyên gật đầu, Thường Tương Tư lại cười: "Bạch Văn Nguyên, tôi là ai?"

Tuy say rượu nhưng Bạch Văn Nguyên vẫn khẳng định nói: "Tương Tư!"

"Tôi ở lại đây làm gì?" Thường Tương Tư bình tĩnh nhìn Bạch Văn Nguyên, đôi mắt đen thẳm như muốn đâm thủng anh: "Tôi đưa anh về, bởi vì anh cầu xin tôi."

Bạch Văn Nguyên chẳng thể trả lời, cồn khiến đầu óc anh trì độn: "Em đã không vứt tờ giấy tôi đưa cho em."

"Thế thì sao?"

"Em còn để ý tôi!" Bạch Văn Nguyên khẳng định: "Em còn thương tôi."

Bạch Văn Nguyên nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thường Tương Tư, tâm tư bị chọc thủng cũng không hoảng loạn, người phụ nữ này luôn có thái độ chắc chắn, luôn nói những lời khiến người khác đau đớn, anh không muốn nghe, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mê người đáng giận kia.

Thường Tương Tư không né tránh, mùi rượu tản ra trong khoang miệng, gợi dậy cơn say trong cơ thể cô, thậm chí cô còn chủ động hé môi, đón lấy nụ hôn mạnh mẽ đến ngạt thở của Bạch Văn Nguyên.

Bạch Văn Nguyên duỗi tay ôm đầu Thường Tương Tư, hơi thở càng thêm dồn dập, đêm tĩnh lặng chỉ có tiếng hôn kích tình của hai người, cùng với mùi hương quen thuộc mà anh thương nhớ ngày đêm.

Cơ thể Thường Tương Tư bị anh giam cầm không thể nhúc nhích, đầu lưỡi tê dại, cả người khô nóng sôi sục.

Bạch Văn Nguyên thở hổn hển buông Thường Tương Tư ra, hai má Thường Tương Tư ửng hồng, hai mắt lại vô cùng tỉnh táo.

Bạch Văn Nguyên nhìn Thường Tương Tư, thật sự không thể tiếp tục kiềm chế tình dục len lỏi trong cơ thể, cúi đầu muốn hôn, Thường Tương Tư mở miệng nói: "Bạch Văn Nguyên, bây giờ anh đã mạnh đến mức có thể làm chủ bản thân chưa?"

Bạch Văn Nguyên há miệng định đáp.

"Anh nghĩ kỹ đi rồi hãy trả lời tôi. Anh nghĩ kỹ đi rồi hãy đến cần tôi!" Thường Tương Tư cắt ngang lời anh, gằn từng chữ một, bình tĩnh nhìn Bạch Văn Nguyên.

Trên mặt Bạch Văn Nguyên lại lộ ra biểu cảm mà Thường Tương Tư suy nghĩ rất lâu, cô không hiểu, cũng không muốn hiểu, xoay người rời đi.

Thường Tương Tư bình tĩnh vào thang máy, bình tĩnh ra ngoài tiểu khu gọi xe taxi, ngồi lên xe.

Thường Tương Tư không phải người hay khóc, ở bệnh viện đã quen với sinh ly tử biệt, tâm đã bị rèn luyện thành xi măng cốt thép. Người có thể lạnh nhạt nhìn người khác vui buồn tan hợp, lại không có cách nào nhịn được uất ức, cho nên, Thường Tương Tư không kiềm chế được rơi nước mắt.

Đắm chìm trong bi thương thời gian trôi đi rất nhanh, lúc đến chung cư, tài xế phải gọi vài tiếng Thường Tương Tư mới tỉnh táo lại, luống cuống tay chân trả tiền.

Đêm đã khuya, Thường Tương Tư bước đi dưới ánh đèn đường, tiếng giày cao gót gõ xuống đất vừa cô đơn lại tịch mịch, đèn cảm ứng lần lượt sáng lên.

Thường Tương Tư cúi đầu tìm chìa khóa, cắm vào ổ khóa, hình như ổ khóa lại bị hóc, cô dùng sức vặn cũng không mở được.

Thường Tương Tư giơ tay lau sạch nước mắt trên mặt, khụt khịt hai tiếng, rút chìa khóa ra cắm vào lần nữa, vẫn không mở được, tiếng chìa khóa va vào nhau truyền đi rất xa.

Cửa phòng bên cạnh bật mở, Thái Bỉnh Khôn đứng ngoài cửa: "Tương Tư, về rồi à?"

Thường Tương Tư gật đầu, tóc rủ xuống che khuất nửa khuôn mặt, dùng sức kéo then cửa.

"Chìa khóa lại bị hóc hả? Nhà cũ phiền phức như vậy đấy, để tôi giúp cô thử xem sao!" Thái Bỉnh Khôn mặc áo hoodie đi ra, mang theo hơi ấm dễ chịu.

Thường Tương Tư lùi ra sau một bước, xem Thái Bỉnh Khôn bắt lấy then cửa, dùng lực rất mạnh, quả nhiên khoá cửa mở.

Thái Bỉnh Khôn cười nói: "Khoá cũ quá rồi, nên thay cái mới đi."

"Cảm ơn cậu!" Thường Tương Tư khàn giọng nói lời cảm ơn.

Thái Bỉnh Khôn thấy Thường Tương Tư chỉ mặc một cái áo lông cừu mỏng nói: "Cô có đợi được người cần đợi không? Đã trễ thế này, tại sao không để người ta đưa về?"

"Tôi đợi được rồi, ngồi hàn huyên một lát." Thường Tương Tư đẩy cửa ra bật đèn, giọng nói khôi phục bình thường, cô cố gắng điều chỉnh cảm xúc: "Anh ấy cũng uống say nên không tiện, tôi tự đi về. Gọi taxi cũng được mà, rất an toàn."

"Sau này còn gặp tình huống như thế thì cô cứ gọi cho tôi, tôi đi đón cô." Thái Bỉnh Khôn giúp Thường Tương Tư bật đèn.

Thường Tương Tư lập tức xoay người, quay lưng về phía Thái Bỉnh Khôn, không muốn để anh ta nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của mình: "Cảm ơn, cậu quá khách khí."

"Tương Tư!" Thái Bỉnh Khôn tiện tay đóng cửa lại: "Cô biết mà, đối với cô, lúc nào tôi cũng tiện."

Đêm khuya, nam nữ độc thân trò chuyện đề tài cá nhân, không khí trở nên mờ ám.

Thường Tương Tư giương mắt nhìn Thái Bỉnh Khôn, trên khuôn mặt dịu dàng mang theo ý cười cùng chờ mong.

"Tương Tư ——" Thái Bỉnh Khôn nhận ra khoé mắt Thường Tương Tư ửng đỏ, nghi ngờ quay đầu muốn nhìn mặt cô: "Mặt cô ——"

Thường Tương Tư cũng không né, ngẩng mặt nhìn Thái Bỉnh Khôn: "Khóc một lát rồi hóng gió nên thành như bây giờ."

"Cô ——" Thái Bỉnh Khôn quan tâm.

Thường Tương Tư buông túi xách, lúc duỗi tay để lộ cổ tay, trên cổ tay có một dấu tay xanh tím, Thái Bỉnh Khôn kinh hãi.

Thường Tương Tư nhìn theo Thái Bỉnh Khôn, lúc này mới cảm thấy cổ tay đau đớn.

Ánh mắt Thái Bỉnh Khôn trở nên khó thể nhẫn nại, muốn nói lại thôi.

Thường Tương Tư cuốn ống tay áo lên, thản nhiên nói: "Bác sĩ Thái, tôi phải xử lý thuốc một chút. Bây giờ cũng muộn rồi, ngày mai chúng ta lại nói chuyện có được không?"

"Tôi xoa thuốc giúp cô đi, vết bầm này quá đáng sợ, phải dùng lực xoa tan máu bầm mới được." Thái Bỉnh Khôn nghiêng người: "Tôi có thuốc mỡ, để tôi đi lấy cho cô, cô đợi tôi một lát."

Thường Tương Tư không muốn cho người khác bất cứ hy vọng nào, ngắt lời: "Bác sĩ Thái, tôi cũng có thuốc, không phiền cậu nữa. Cảm ơn!"

Thái Bỉnh Khôn bị từ chối, sau một lúc mới nói: "Tương Tư, lúc cô chơi ——, phải chú ý an toàn."

Thường Tương Tư có cảm giác thật hoang đường, dở khóc dở cười: "Bác sĩ Thái, tôi không có sở thích đặc biệt ——"

"Tôi xin lỗi!" Mặt Thái Bỉnh Khôn thoắt trắng thoắt đỏ, giống như bản thân vừa làm chuyện gì đó không tốt, vội vã rời đi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)