← Ch.06 | Ch.08 → |
Lúc này Tưởng sư phụ cũng đi vào. Phòng bếp quá nhỏ, hai người đứng dường như là chật kín. Anh ta đứng ngay sau lưng tôi, tôi cảm thấy rất không tự nhiên, hơi liếc mắt tôi nhìn thấy dáng chúng tôi trên cửa sổ, hai người cách nhau rất gần, dưới ánh đèn thậm chí có thể khiến cho người ta có cảm giác anh ấy đang ôm lấy tôi từ phía sau.
"Tưởng sư phụ, ở đây chật quá, anh cứ ra ngồi trước đi, một lát là xong thôi." Đây là lần đầu tiên anh ấy không mời mà đến, lại còn đi vào cả trong nhà tôi. Ngày trước cũng có vài lần đến, cũng là do tôi cần giúp đỡ gấp mới gọi anh ta đến. Mỗi lần anh ấy đều vội vàng đến rồi lại vội vàng đi.
Nhưng kể từ sau nụ hôn giữa chúng tôi ở bệnh viện đó, quan hệ giữa anh và tôi dường như đã thay đổi chỉ sau một đêm. Lúc này cảm giác cũng giống như ở căn phòng đó, tôi có chút không tự nhiên, thậm chí còn có chút lo lắng mơ hồ.
Tiêu Đồng Đồng, mày thật là một đứa con gái ngu ngốc!
Tôi bày trứng muối, trứng gà, cà chua lên bàn bếp. Tưởng sư phụ đã tựa lên ghế sofa ngủ say. Tôi đến gần định đánh thức anh ta dậy, nhưng lại phát hiện khuôn mặt anh ta ửng đỏ rất lạ. Nghĩ đến lúc anh ta ở cùng tôi mấy ngày trong viện, đã ho rất nhiều lần, tôi giật mình sờ lên trán anh, đúng thật là rất nóng.
Trong lòng sự lo lắng càng nặng nề hơn.
Tôi lấy chiếc cặp nhiệt độ, muốn đo nhiệt độ cho anh, thì anh tỉnh dậy mở to mắt.
"Tưởng sư phụ, anh bị sốt rồi, em đưa anh đi bệnh viện nhé." Anh ấy nhìn tôi mỉm cười ôn tồn, "Một đại nam nhi, chỉ có sốt một chút đã đến bệnh viện sao?"
Nhìn trong mắt anh hằn lên vài vệt máu đỏ, khắp người đều rất mệt mỏi, tôi đi đến trước bàn, cầm bát canh lên, đưa ra trước mắt anh, "Tưởng sư phụ, uống chút canh đi."
Trong ánh mắt anh, lập tức có một luồng sáng trong trẻo phát ra, nhưng lại không dùng tay đỡ bát canh, mà tĩnh lặng chờ ở đó. Ánh mắt dịu dàng đó, khiến tim tôi hỗn loạn. Tôi thử một thìa canh, đưa về phía miệng anh, nhưng lại phát hiện tay mình đang rất run rẩy.
Anh cúi đầu, húp sạch thìa canh trong tay tôi, khi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đã không còn một chút kiên định nào. Còn tôi đã dừng động tác trong tay mình, đưa bát canh ấn vào trong tay anh ta.
Muốn lùi lại, nhưng lại bị anh nắm chặt tay.
"Đồng Đồng, anh biết, bây giờ em vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận anh, anh sẽ chờ đợi, chờ đến ngày em yêu anh. Nhưng, hãy để anh được ở bên cạnh em, anh cũng không để ai bắt nạt em nữa đâu!"
Anh ta nói những điều đảm bảo đó, ánh mắt dịu dàng dường như đang chực trào ra nước.
Tôi hỏi lòng mình, người đàn ông giống như Tưởng sư phụ, Tiêu Đồng Đồng, mày còn do dự gì nữa? Rốt cuộc mày còn định chờ đến bao giờ lại bắt đầu cuộc đời mới? Tôi hít thở thực sâu, nói với anh: "Tưởng sư phụ, em quyết định xin thôi việc rồi, sau này sẽ không có ai bắt nạt em nữa. Còn giữa hai chúng ta, hãy cho em một thời gian nữa, em muốn xử lý hết những vấn đề của mình, khi đó chúng ta sẽ chính thức tìm hiểu được không?"
Trong lúc này, Tiêu Đồng Đồng tôi đã hạ quyết tâm, cho mình một cơ hội, bắt đầu lại từ đầu, nhưng trước hết, tôi sẽ phải hoàn toàn cắt đứt tất cả mối quan hệ giữa tôi và Sở Mộng Hàn.
"Em xin nghỉ việc ư?" Anh ấy ngớ ngẩn một lúc.
"Nghỉ việc có gì đâu, bất luận là thế nào em cũng không thể làm cả đời ở một công ty được." Tôi cố gắng hết sức để thể hiện mình là người không đắn đo, tuy trong lòng thực sự nuối tiếc đến cùng cực.
"Sao lại nghĩ như thế?"
"Anh thấy đấy, công ty của chúng ta, ngoài mấy bác tài xế của bộ phận hành chính, cơ bản toàn bộ nhân viên chẳng có ai quá 50 tuổi. Làm ở công ty ba năm, em còn chưa gặp ai về hưu trong công ty mình. Cho nên cứ coi như bây giờ em không phải là thôi việc, cũng không thể làm ở đây cả đời đựơc. Đến vài công ty thấy họ cũng không đến nỗi nào."
Tôi nói những điều này đều là những điều thật lòng.
Anh ta thở dài, "Thực sự anh cảm thấy phụ nữ vẫn nên ở nhà làm vợ thì tốt hơn, áp lực quá nhiều rất nhanh già. Đồng Đồng, không nên để bản thân quá vất vả. Chỉ cần em muốn, thực sự..."
Ở nhà là vợ?
Tôi mỉm cười, tôi nói với Tưởng sư phụ tôi đã tìm được công việc rồi, nhưng cũng không nói với anh ta tôi phải đi làm nhân viên kinh doanh. Thấy thái độ của tôi rất dứt khoát, anh cũng không ngăn cản tôi nữa.
Anh ấy cố chấp không chịu đi bệnh viện, mà nhiệt độ cơ thể anh ấy càng ngày càng tăng. Tôi lấy thuốc cho anh uống, sau đó lấy khăn để trong tủ lạnh ra đặt lên trán để hạ sốt.
Anh ấy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hơn nữa còn ngủ rất sâu. Xem ra anh ấy thực sự rất mệt, còn tôi cũng chẳng khác gì.
Nhưng tôi cứ kề cà mãi không ngủ được, một người đàn ông đang qua đêm ở nhà tôi, tôi luôn có cái cảm giác đã làm sai điều gì đó, trong lòng rất thấp thỏm không yên. Thẩm Hân Hân nói chẳng sai, những phụ nữ bảo thủ không ham muốn như tôi, có thể thực sự không có ai thích. Cho nên cô ấy mới vài lần khuyên nhủ tôi gặp được Tưởng sư phụ, nhất định phải nắm thật chắc.
Ngày hôm sau, tôi đến công ty chính thức làm thủ tục thôi việc. Tưởng sư phụ là lãnh đạo trực tiếp của tôi, anh ấy đã đồng ý ký tên rổi, vốn thường sẽ chằng có vấn đề gì, nhưng bộ phận nhân sự cứ chậm chạp mãi không trả lời tôi.
Tôi trực tiếp đi tìm Lưu Mai, cô ta ấp a ấp úng cũng chẳng đưa ra được câu trả lời đúng đắn, trong lúc vô tình đã để lộ cho tôi biết một thông tin: Hiện tại tập đoàn Hiếu Thiên đang gặp khó khăn trong vấn đề luân chuyển tài chính, hợp tác với TPC là hạng mục quan trọng nhất mà ông chủ quan tâm đến, công ty đã quyết định để giám đốc Tưởng tạm thời thay đổi vị trí, cho nên đơn xin thôi việc của tôi, e là có thể bị trả lại. Nếu tôi nhất định làm theo ý mình, đến khi điều chỉnh hồ sơ sẽ gặp phải phiền phức. Tôi bực bội đến mức chỉ muốn mắng ai đó, đây chính là công ty mà tôi đã cần cù tận tuỵ, cống hiến suốt ba năm qua sao? Là loại văn hoá nghề nghiệp gì đây, cơ bản chỉ là những lời nói xằng bậy lừa gạt lòng tin của người khác.
Tôi lao ra khỏi phòng nhân sự, chạy một mạch đến hành lang an toàn, gọi điện cho Sở Mộng Hàn. Gọi liền hai lần mà vẫn không có ai nghe điện. Phổi của tôi dường như đã không giữ nỗi sự phẫn nộ của tôi, tôi liên tục bấm phiếm gọi lại cho anh ta vô số lần.
Cuối cùng sự quấy rối của tôi cũng khiến cho Sở Mộng Hàn ở đầu dây bên kia phải phản hồi lại.
Dường như vẫn giọng nói dịu dàng gọi cho tôi tối hôm qua, rõ ràng là ảo giác của tôi, tiếng nói của anh ta lạnh lùng vô cùng, lại trở về cái giọng châm biếm trào lộng tôi, "Tiêu Đồng Đồng, cô có bị thần kinh không, có chuyện gì nói sau, bây giờ tôi không có thời gian." Nói xong dường như anh ta muốn cúp điện thoại ngay vậy.
Tôi cũng nôn nóng, cái kiểu mập mờ không rõ ràng này, giống như tôi đã chịu đựng đủ những ngày mà tôi nợ anh ta từ kiếp trước vậy, "Sở Mộng Hàn, nếu anh dám cúp máy, tôi sẽ trực tiếp đến công ty tìm anh. Anh gọi điện cho Trần Mạc Nhiên ngay lập tức, để ông ta nhanh chóng sắp xếp bộ phận nhân sự phê chuẩn đơn xin nghỉ việc của tôi. Nếu anh còn làm như vậy nữa, tôi sẽ đến công ty của anh, nói cho tất cả mọi người biết về quan hệ của chúng ta."
Anh ta dường như không coi sự uy hiếp của tôi là vấn đề, lạnh lùng hắng giọng một cái, lại trầm mặc, sau vài giây mới nói với tôi, "Cô định nghỉ việc à?"
"Đúng vậy, tôi không muốn giữa tôi và anh có bất kỳ quan hệ gì, tôi không cho anh thêm cơ hội nào để sỉ nhục tôi nữa đâu."
"Tìm thấy nơi tốt rồi, không cần công việc nữa sao?" Khẩu khí của anh ta thật chẳng tử tế chút nào, dường như mỗi lần khi tôi bực tức, anh ta đều phẫn nộ hơn cả tôi.
"Đúng vậy, tôi muốn làm thủ tục ngay lập tức, ngay bây giờ, ngay tức thì!" Tôi nói một câu sắc lạnh như dao cắt sắt.
Bên kia điện thoại lại im lặng, lần này giọng nói của anh ta không còn bực tức nữa, lại còn như rất bình tĩnh nữa, "Trưa ngày mai, đến gặp tôi." Nói xong thì tắt máy.
Tôi tìm cho mình một bộ đầm liền màu xanh nước biển mà tôi yêu thích nhất, dùng lược chải tóc thật gọn gàng, trang điểm nhẹ nhàng. Người con gái trong gương, đôi mắt to, lông mi dài... Cái dáng vẻ này đi trên phố, chắc hấp dẫn không ít những ánh nhìn ngưỡng mộ đây?
Nhớ lại trước kia, rất nhiều lần, khi tôi chải tóc, anh đứng bên cạnh gương luôn mỉm cười và nhìn tôi trong gương rồi nói: "Cũng không phải xinh đẹp bình thường đâu đấy!" Bây giờ, dáng vẻ của tôi vẫn chưa thay đổi nhiều, nhưng bên cạnh gương đã là khoảng trống từ rất lâu rồi.
Đến trước toà nhà nơi Sở Mộng Hàn làm việc, cũng đã là 11 giờ trưa. Tôi rút điện thoại, gọi vào số của anh ta. Khi có chuông, lại thấy tiếng con gái vang lên, "Xin chào, tôi là thư ký của Sở Tổng, bây giờ anh ấy đang họp, quý vị có việc gì, có thể gọi lại sau, hoặc tôi có thể nhắn lại giúp ạ."
Thật là tự cao tự đại, tôi có cả đống lý do đề nghi ngờ Sở Mộng Hàn cố tình làm vậy, "Tôi là Tiêu Đồng Đồng, cô nói với anh ta, tôi đang chờ ở dưới cổng lớn."
"Cô là cô Tiêu ạ, Sở Tổng nói, nếu cô đã đến rồi, mời cô lên công ty đợi anh ấy." Tiếng cô thư ký rất khẩn thiết.
"Không cần đâu, tôi ở dưới đây đợi anh ta cũng được." Ngữ khí của tôi khá cương quyết, cô ấy nghe thấy cũng không nghĩ là có thể thuyết phục được tôi, chỉ còn biết cúp máy.
Đi lên đó làm gì chứ? Tôi muốn ly hôn với anh ta, lẽ nào còn phải cần có người thấy tôi giống Khang Nhiên hôm đó âm thầm chờ đợi anh ta khi anh ta đang làm việc sao?
Đứng chờ đến một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nhìn thấy Sở mưu nhân, bước chân hùng hổ, dáng người vươn cao. Anh ta nhìn trái nhìn phải khắp xung quanh, cuối cùng cũng phát hiện ra tôi đứng dưới tấm biển quảng cáo to đùng. Đúng lúc đó, tôi nhìn thấy anh ta sững lại một chút, nhưng sau một giây lại bực bội.
"Sao không đi lên, đứng ở đây tới một tiếng rồi?" Lông mày của anh ta dần dần chau lại, giống như tôi là người xấu xí lắm vậy.
Tôi cũng chẳng muốn ngày hôm nay lại cãi nhau với anh ta, hít thở thật sâu, nói: "Không sao, lâu như vậy còn chờ đợi được, quan trọng gì một tiếng đồng hồ, chúng ta đi thôi."
Sở Mộng Hàn vẫn còn đang dò xét tôi từ trên xuống dưới, ngọn lửa bực tức trong mắt dần dần dịu xuống, cuối cùng biểu hiện của anh ta cũng bình tĩnh ôn hoà trở lại.
"Cô chờ chút, tôi đi lấy xe..."
Tôi ngồi lên xe, trong cái không gian nhỏ bé kín mít này, ngăn cách hoàn toàn với sự ồn ào huyên náo của thế giới bên ngoài, tiếng thở của hai người chúng tôi càng nghe thấy rõ ràng hơn. Ngày trước, mua một chiếc xe nhỏ vài chục nghìn tệ là ước mơ của chúng tôi, bây giờ giấc mơ của anh ta đã thực hiện được rồi, lại chẳng liên quan gì đến tôi cả.
"Xe của anh cũng được đấy chứ!" Tôi nói một câu rất khách sáo, phá vỡ không khí im lặng. Sắc mặt của anh ta đúng như tôi nghĩ, lập tức trở nên khó coi, cũng chẳng nói câu nào, đưa tay bật nhạc.
Một bài hát êm ái du dương phát ra, lại vẫn là bài hát: "Sau này" của Lưu Nhược Anh. Bài hát cứ vang vang, hai chúng tôi rất lâu, rất lâu không ai nói một lời nào.
Mãi đến khi dừng xe, tôi mới định thần trở lại trong tâm tưởng, chau mày hòi: "Sở Mộng Hàn, anh đưa tôi đến đây làm gì?" Ở đây đâu phải là Sở Dân Chính, mà đó là một câu lạc bộ tư nhân.
"Bây giờ là thời gian ăn trưa, cô nghĩ là Sở Dân Chính họ làm việc 24 giờ trên ngày à?"
Dưới bóng râm của một cái cây to, bên cạnh là toà nhà được thiết kế với kiến trúc thật tĩnh lặng đặc biệt. Ở đây năm xưa là toàn quyền của Italia ở Trung Quốc, xây kiểu 5 tầng mỹ lệ, chính là dấu tích còn lưu giữ lại của thời kỳ đế quốc thực dân. Khi đó, không biết khi đó liệu có một tiểu thư quý tộc nào, mặc một bộ váy mỹ lệ ngồi dưới gốc cây tĩnh lặng đọc sách, chắc chắn đó sẽ là một bức tranh rất đẹp.
Còn tôi lại đang ngốc nghếch đứng ở đây, dường như cũng rất cân xứng và hài hoà với phong cảnh mỹ lệ này. Tôi âm thầm nhìn vào trong cánh cửa mở của tầng 3, có một người đàn ông đang cầm ly rượu nhìn tôi dò xét.
Vẫn chưa kịp nhìn kỹ, thì cổ tay tôi đột nhiên bị Sở Mộng Hàn nắm chặt, anh ta kéo tôi vào bên trong.
Trong giây phút đó, tôi đã choáng váng đến nỗi chẳng nhìn thấy gì trên thế gian nữa.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |