← Ch.45 | Ch.47 → |
Uông Tường giật thót mình, anh ta ngẩng đầu nhìn Hân Hân, nhìn tôi, còn nhìn thấy một người đàn ông.
Thôi Duy vừa thấy vẻ mặt Hân Hân đã đoán ra người đàn ông này chính là tên Trần Thế Mỹ hại Hân Hân thất tình, cũng là kẻ cùng cảnh, nỗi đau bị bỏ rơi, không ai hiểu sâu sắc hơn anh ấy. Anh ấy trượng nghĩa kéo Hân Hân về bên cạnh mình, cũng cao giọng lên: "Được thôi!" Hân Hân cảm kích nhìn Thôi Duy, mặc cho anh ấy kéo mình quay người đi.
Uông Tường trừng mắt nhìn từng cử chỉ của hai người họ: "Hân Hân..." Không biết anh ấy sao mà mở miệng, nhấc chân đi về cạnh cô ấy.
Hân Hân muốn đi, song chân lại như bị cắm rễ, nước mắt cứ thế rơi xuống.
"Có chuyện gì sao?" Thôi Duy quay đầu lại, nhìn Uông Tường mặt mày đỏ bừng.
"Tôi không gọi cậu, tôi tìm Hân Hân." Ngữ khí Uông Tường có vài phần ngạo mạn.
"Anh tìm bạn gái tôi, đương nhiên phải hỏi tôi." Thôi Duy nói từ tốn. Hân Hân căng thẳng đến mức toát mồ hôi trán, Thôi Duy cầm tay cô ấy ngầm ra sức. Hân Hân hơi trấn tĩnh lại một chút.
"Cậu dựa vào cái gì mà bảo là bạn trai của cô ấy, hai người mới quen nhau vài ngày?" Uông Tường cảm thấy thần kinh mình không bình thường.
Thôi Duy buông tay Hân Hân, đi vài bước đến trước mặt Uông Tường, chỉ ngón tay vào mũi anh ta: "Tôi còn nghe thêm một lời bậy bạ nào của anh thì sẽ đánh anh!"
Uông Tường nheo mắt lạnh lùng nói: "Cậu hiểu cô ấy không?"
Thôi Duy giơ nắm đấm đấm vào mặt anh ta, anh ấy đúng là đánh thật...
Uông Tường ngã xuống đất.
Thôi Duy nói một câu thô thiển, nắm đấm này không biết là đánh thay cho Hân Hân, hay là đánh để bõ tức. Nếu Uông Tường không ngã xuống trước mặt anh ấy, nói không chừng có khi anh ấy còn dùng dao phanh anh ta ra.
"Uông Tường..." Thẩm Hân Hân không chút suy nghĩ, phản ứng đầu tiên, là lao đến chỗ Uông Tường ngã. Uông Tường nhắm mắt, anh ấy nghe thấy khóe miệng liền nhếch lên cười.
"Đi." Thôi Duy lao đến một tay kéo cô ấy, Hân Hân đang do dự thì bị anh ấy kéo đi xa rồi. Uông Tường tức giận bò dậy, chỉ thấy bóng hai người họ tay trong tay.
"Tết nhất, sao tại đơn hình bóng chiếc vậy, không phải bị người đẹp Lâm đó đuổi đi chứ, không nơi để về à? Lúc lên lầu đừng có gõ nhầm cửa nhé, Hân Hân đêm nay có hẹn, nếu anh đến, người đẹp Lâm lại tưởng là anh còn chưa hết tình cũ, lại khóc đổ cả trường thành ý chứ." Tôi nói cho bõ tức.
Khuôn mặt Uông Tường cứng đờ, miệng môi run rẩy nói: "Đồng Đồng, cô cũng đừng chỉ có bất bình thay Hân Hân, chúng tôi mới chia tay vài ngày, cô ấy chẳng phải cũng nhanh chóng đi tìm bạn trai khác rồi sao? Tình yêu của cô ấy cũng không đáng gì..."
Tôi bị chọc tức, "Uông Tường, anh chẳng phải là mỗi ngày đều ôm người đẹp Lâm mà vẫn còn tình cũ chưa dứt chứ? Tôi không phải muốn chửi anh, tôi thực sự thấy buồn nôn. Anh cảm thấy vì anh và Hân Hân yêu nhau mười mấy năm, mà cô ấy sẽ giống như người phụ nữ bị bỏ rơi trong xã hội cũ à, mỗi ngày đều khóc lóc sao, cứ ôm lấy xuân chờ đợi anh sao? Hay là vì một ngày nào đó anh ban phát sẻ chia chút tình thương cho cô ấy từ chỗ người đàn bà khác, cô ấy phải cảm kích anh cả đời thủ tiết vì anh? Hay là đợi khi anh phát hiện các việc xấu của người tình, thì lại quay lại giơ tay đón chào anh, Hân Hân cứ phải ấp ủ chờ đợi anh chắc? Giờ là thế kỷ 21 rồi, anh tỉnh lại đi." Tôi không muốn dùng lời lẽ ác độc nói với anh ta. Chỉ là nói sự thật thôi.
Uông Tường đứng như trời trồng, giống như bị hút hết sinh khí vậy không thể nhúc nhích.
Xe của Mộng Hàn đã chờ ở bên đường, tôi lao nhanh tới, mở cửa xe ngồi vào ghế phụ lái.
Còn chưa nói gì người anh ấy đã cúi xuống, ôm chặt lấy tôi, môi đã hôn chặt môi tôi, cứ hôn vậy. Mãi mới thôi hôn môi, lại hôn lên tai, lên cổ tôi dường như chỉ có lúc ôm tôi thật chặt vào lòng và tiếp xúc thân mật vậy, anh ấy mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của tôi vậy.
Tôi giơ một tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn của anh ấy. Trong chốc lát cảm giác người đàn ông to lớn cứng rắn này chưa từng yếu đuối vậy.
Ăn xong cơm, trên đường về nhà, tôi gọi điện cho Hân Hân, cô gái này vẫn không chịu nghe máy.
Tới dưới lầu, chỗ cửa sổ tối om om, chỉ có đèn phòng Uyển Uyển sáng.
Mở cửa ra thì thấy, trong phòng khách thu dọn rất ngăn nắp, không giống như cảnh Hân Hân vừa dùng cơm xong ở đây.
Tôi lại gọi mấy cuộc điện thoại, vẫn không ai nhấc máy. Đã nói đêm nay ở lại chỗ tôi, vậy mà chuyện gì vậy? Trong lòng tôi thấp thoáng thấy lo lắng.
Mộng Hàn cởi áo ngoài và áo vest, tôi dựa đầu vào vai anh ấy, cầm điện thoại cứ ấn gọi mãi. Lại nghe anh ấy nói: "Tết Nguyên Tiêu mẹ anh muốn đến thành phố A, anh muốn nói với mẹ chuyện chúng ta ở cùng nhau, em thấy thế nào?" Mộng Hàn nói rất cẩn trọng, mỗi câu đều như hỏi ý kiến tôi.
Tôi lo lắng, cuối cùng cũng gật đầu.
Sau khi đi làm, tôi gọi điện đến văn phòng Chu Chính, lúc đi vào, nhìn thấy trước mặt anh ấy đầy đống giấy tờ, anh ấy đang tập trung cao độ cúi đầu xem. Hồi lâu cũng không có ý để ý đến tôi.
"Những ngày này tôi nghĩ kỹ rồi, cảm thấy tôi vẫn không cần đi thành phố T làm việc nữa, với hoàn cảnh tôi trước mắt ở lại thành phố A vẫn thích hợp hơn." Cùng với những lời đó, anh ấy cuối cùng mới buông bút trong tay xuống, đẩy giấy tờ sang một bên: "Tôi biết rồi!"
"Cảm ơn sếp, anh cứ làm việc đi, tôi đi ra ngoài." Tuy còn có chuyện khác muốn nói với anh ấy, nhưng nhìn thấy dáng vẻ, tâm trạng không tốt của anh ấy, tôi cảm thấy nên đi trước đã.
Chính vào lúc tôi sắp đẩy cửa ra, thì nghe thấy tiếng thở dài nhè nhẹ của anh ấy vọng từ đằng sau: "Đợi đã."
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy anh ấy chỉ vào ghế bảo tôi ngồi xuống, không cau mày nữa, dáng vẻ như nghiêm túc.
"Cô và Mộng Hàn hòa thuận rồi sao?"
Anh ấy không ngờ tôi lại có thể tha thứ cho Mộng Hàn nhanh như vậy. Thực ra tôi cũng không chỉ một lần nhìn lại bản thân, thật sự có thể quên sao? Quên rằng anh ấy từng có người phụ nữ khác sao, quên chuyện anh ấy cùng người phụ nữ khác diễn kịch lừa gạt tôi sao? Có lẽ trong mỗi ngày mỗi chuyện sau này, tôi vẫn không thể né tránh vì chuyện này mà liên tưởng, mà nghi ngờ, lúc này đây, tôi lại không thể vì sai lầm từng có của anh ấy, mà chặt đứt tình yêu hồi sinh giữa chúng tôi. Tôi làm không được, cũng không thể ngốc như vậy, giống như vài năm trước ép mình, khiến mình uất ức, lần này tôi muốn trung thực với lòng mình.
"Ừm, đã qua rồi, chuyện đó tôi đã không muốn nhắc lại nữa." Tôi thẳng thắn nói với Chu Chính.
Chu Chính cười: "Xem ra, dịp Tết tôi đúng là làm thừa rồi, nếu biết Mộng Hàn sẽ đến nhà cô, tôi nhất định sẽ không qua." Lúc anh ấy nói chuyện này, khuôn mặt có vẻ ngượng ngùng mà tôi chưa từng thấy. Tôi cho rằng người giống như Chu Chính, chuyện gì cũng sẽ xử lý thoáng, thì ra không hoàn toàn vậy.
"Đồng Đồng, cô biết không, tôi sống bao nhiêu năm rồi, những ngày này cảm thấy sống thấy bất lực nhất."
Tôi bị những lời của anh ấy khiến giật mình, cẩn thận hỏi: "Chu Chính, anh sao vậy?" Anh ấy cau mày nhìn tôi, run run môi, lại bực mình nuốt lời vào, im lặng một lúc lâu sau đó mới lại nói: "Tôi từ nhỏ đến lớn đều háo thắng, gia cảnh bình thường, vì là con duy nhất, cũng coi là được cưng chiều. Sau khi lớn lên, vì tính cách này, trong cuộc sống, tình cảm, hay công việc đều dựa vào trí tuệ và tính dẻo dai của bản thân, những thứ muốn có đều đạt được. Gần đây, tôi gặp phải một chuyện, tôi biết mình không phải vì háo thắng, song tôi..." Chu Chính, con người mà luôn có lời lẽ chí lý trước mặt tôi, luôn nói về triết lý nhân sinh đột nhiên lại có chút gì đó khó nói tiếp.
"Chu Chính..."
Anh ấy giơ tay với tư thế bảo tôi đừng nói gì để anh ấy tiếp tục nói, giống như cái máy không dừng lại được vậy, "Đồng Đồng, tôi hy vọng cô có thể có được hạnh phúc, lúc ở thành phố T những lời tôi nói với cô đều là những lời thật lòng. Duyên phận giữa người và người có rất nhiều loại, tôi không có anh chị em, chỉ cần cô bằng lòng cuộc đời này tôi đều sẽ đối đãi với cô như em gái ruột vậy, bố mẹ tôi cũng là người thân của cô, người nhà tôi cũng là người thân của cô, nếu sau này cô lại gặp phải khó khăn hay uất ức gì thì nhất định phải coi tôi như người anh thực sự vậy nhé." Anh ấy nói hoàn toàn không mạch lạc gì.
Từ lúc chúng tôi quen nhau, sự quan tâm của Chu Chính với tôi còn hơn cả thầy tốt bạn hiền, đã từng mấy lần vào lúc tôi đau khổ nhất đều ở bên cạnh tôi, nhưng tôi lại chưa từng thực sự quan tâm tới anh ấy.
"Ban đầu lúc anh đưa tôi đến bệnh viện gặp Lâm Uyển Uyển, Mộng Hàn lúc đó rất tức giận, anh ấy không muốn để người khác can thiệp vào chuyện của chúng tôi, nhưng đối với tôi mà nói, anh giúp tôi như vậy, tôi rất cảm kích. Nếu lúc đó tôi không phát hiện ra chuyện này, vào một ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó, sau khi chúng tôi tái hôn rồi mới biết, có lẽ tôi sẽ thật sự không thể tha thứ cho anh ấy. Sự việc đã qua rồi, anh và Mộng Hàn vẫn có thể là bạn bè, chỉ cần anh bằng lòng. Trong lòng tôi anh mãi mãi là anh trai tôi, không ai có thể thay thế."
"Đồng Đồng, mấy ngày tới tôi phải đi công tác rồi."
Tôi ngồi trên ghế sofa nhà Hân Hân, nhìn mặt mũi bạn Thẩm sầu não, "Đi công tác? Vẫn chưa qua ngày 15 mà, ai sắp xếp cho cậu đi?" Hiệu suất của Tập đoàn Hiểu Thiên xuống dốc không phanh, đã cắt giảm nhiều người rồi, chức vị bây giờ đều là một người kiêm vài nhiệm vụ.
"Tôi tự xin đi." Hân Hân cúi đầu thất vọng.
"Cậu sao vậy? Hôm qua gọi điện cho cậu bao nhiêu cậu đều không nhấc, hôm nay tôi vội đến, cậu lại nói cậu sắp đi công tác, cậu thần kinh à? Một tên Trần Thế Mỹ mà đáng để cậu ngày ngày thần kinh hoảng loạn vậy sao? Cậu quên là cậu khó thích ứng, đi tới chỗ lạ hay mọc nốt li ti trên người sao? Nếu biết như vậy chi bằng không để cậu về thành phố A nữa."
"Tôi không phải vì Uông Tường... Tôi là vì thấy chán trong lòng!" Cuối cùng cô ấy ngẩng đầu, mặt đỏ như quả cà chua vậy.
"Cậu rốt cục sao vậy?" Trực giác mách bảo tôi hôm qua cô ấy không nhấc máy nhất định là xảy ra chuyện.
Không thể là giữa cô ấy và Thôi Duy xảy ra chuyện gì chứ, ví dụ cùng cảnh, đi giải sầu uống rượu, cuối cùng say rồi bị thất tiết hay gì đó...
"Ui chao, hôm qua tôi và Thôi Duy uống rượu... Anh ấy lái xe đưa tôi về nhà...sau đó..." Hân Hân dùng tay che mặt, nói được một nửa.
Đúng là bị tôi đoán trúng rồi?
"Tôi khó chịu, thực ra đã năm 2011 rồi, tình một đêm đâu đâu chẳng có, chẳng qua chỉ là một nụ hôn?" Hân Hân tự an ủi bản thân, khuôn mặt càng nhìn càng giống trái mướp đắng.
A, tim tôi hết bồn chồn, thì ra sự việc không nghiêm trọng như tôi tưởng tượng.
Tiếp đó nghe Hân Hân nói hết với tôi, tôi mới hiểu ra, thì ra hôm qua hai người họ không có ở nhà, mà lái xe ra ngoài ăn cơm.
Lúc hai người ăn cơm uống rượu, khi Hân Hân uống rượu lời ra càng nhiều, thao thao bất tuyệt nói về chuyện lãng mạn giữa cô ấy và Uông Tường trong mười mấy năm cho Thôi Duy nghe. Ban đầu Thôi Duy còn phối hợp vỗ về cô ấy, nhưng lúc đến cổng nhà cô ấy, cô ấy còn giống như chị của Uông Tường thao thao bất tuyệt nói về Uông Tường.
Cuối cùng Thôi Duy không chịu nổi hôn cô ấy, để chặn lời cô ấy lại còn Hân Hân thì tát lại cho Thôi Duy một cái. Tôi nghe cả quá trình, có chút buồn cười.
"Cậu nói xem làm thế nào đây, tôi lớn như vậy rồi chưa từng bị người đàn ông nào khác hôn, thực ra tôi cũng không phải muốn đánh cậu ta, chỉ là phản xạ có điều kiện. Sau này hai chúng tôi cũng không thể gặp mặt nữa."
"Anh ta say rượu nên lợi dụng cậu, dù cho anh ta không đúng, cũng không đến mức anh ta thu dọn mà tháo chạy đâu? Chẳng lẽ cậu khó chịu không phải vì anh ta lợi dụng cậu, mà là cậu hối hận vì đánh anh ta?"
"Ui chao, cậu cũng không biết rồi, đi đi rồi nói sau!" Tay Hân Hân cuối cùng cũng không che mặt nữa, lao vào phòng thu dọn hành lý.
Lúc này tôi nghe thấy di động cô ấy đặt trên bàn reo lên, là chuông tin nhắn."Tin nhắn của cậu, là Thôi Duy." Tôi cố ý chọc cô ấy.
Hân Hân chạy ra, một tay cướp lấy điện thoại trong tay tôi, sau khi xem xong, mặt tái mét.
"Là Thôi Duy phải không?"
"Không phải, là Uông Tường..." Thẩm Hân Hân khó khăn nói ra hai từ này, sau đó đau khổ nhắm mắt lại, "Anh ta nói... xin lỗi..."
← Ch. 45 | Ch. 47 → |