← Ch.24 | Ch.26 → |
Tôi không muốn làm phiền bạn bè, cũng không muốn lang thang đầu phố, dựa vào cái gì mà anh đòi sống phóng đãng, tôi phải để mình chịu khổ? Vì người đàn ông này, có đáng không?
Anh nhìn chằm chằm vào tôi: "Em giờ đang làm gì, mệt mỏi thành như này sao?"
"Anh có đi hay không, nếu không tôi sẽ đi!" Tính cách của chúng ta rất giống nhau, đều không phải người không biết giữ lời hứa, hoặc không nói, nói rồi nhất định sẽ làm được.
Sau vài phút, anh biến mất trước mặt tôi.
Tôi đi đến trước cửa lớn, khóa cửa lớn, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, thành phố A bao trùm trong sự xa hoa, như lời mời gọi mê muội, cảnh sắc cho nơi này sinh mạng mới, sáng lạn và rực rỡ mời gọi mời, con người sống nơi đây khó tránh khỏi khát khao dục vọng.
Cả thành phố phồn hoa trong những ánh đèn sặc sỡ, nhưng ai thực sự đang vui? Như khi con người uống nước sẽ tự biết nóng hay lạnh.
Giờ là 8 giờ 40 phút tối, tôi móc điện thoại, gọi cho Phàn Lệ Hoa.
"Ai đó?" Đầu kia vang lên, tôi vội đáp lại, "Xin chào Trưởng phòng Phàn, tôi là Tiêu Đồng Đồng của Công ty Vĩnh Chính..."
"Ồ là Tiểu Tiêu sao, tôi vẫn đang đi công tác, mấy ngày nữa mới về, có việc gì sao?"
Tôi đúng là được ưu ái, người phụ nữ này chưa từng dùng khẩu khí thân thiết như vậy nói với tôi.
"Trưởng phòng, tôi nhớ lần trước bà còn có một yêu cầu mới đối với "Phương án của hệ thống truyền tín hiệu", tôi sửa đổi phương án một chút nhưng lại có ý kiến mới về thiết kế vị trí của màn hình tinh thể lỏng bên ngoài mà bà nhắc đến, nên muốn gọi điện trao đổi với bà."
Được sự đồng ý, tôi nói liền suy nghĩ và kiến nghị của mình, dùng cách dễ hiểu nhất nói cho bà hiểu. Đối với quản lí cấp cao không nắm bắt được những thủ thuật chuyên ngành nhưng cực kỳ có trách nhiệm với công việc, thứ thu hút họ không phải công nghệ cao, tiên tiến mà là hồi báo thường xuyên, chỉ có giá trị mới kinh động sự húng thú ký hợp đồng của họ.
Ông trời không phụ lòng người có tâm, cuối cùng tôi đã nhận được sự tán thành của bà.
"Mấy ngày trước tôi bị mất điện thoại, gọi điện thoại báo công ty đưa danh thiếp đến, khi tham dự hội nghị quản trị ở đây, hạng mục này đã được đưa vào lịch trình, hôm qua tôi đã sắp xếp Tiểu Tôn liên hệ với cô, những vấn đề cô nói rất mấu chốt, ngày mai cô chỉnh sửa lại kỹ càng đưa phương án cho anh ta."
Cuối cùng tôi đã hiểu, quả nhiên có vấn đề ở mắt xích liên hệ. Chu Chính đúng là liệu sự như thần, chả trách anh ta từ trẻ đã lên làm sếp.
"Trưởng phòng, để tiết kiệm thời gian, hay sau khi bà đi làm tổ chức một cuộc họp phân tích một số vấn đề liên quan trong phương án báo cáo với mọi người, như vậy sẽ tiết kiệm thời gian, cũng giúp đỡ công ty chúng tôi thu thập được những yêu cầu tốt hơn."
"Được, được! Thời gian cụ thể Tiểu Tôn sẽ thông báo với cô sau."
"Vâng, vậy làm phiền bà." Ngắt điện thoại, tôi thở phào, xem ra Phàn Lệ Hoa vẫn là người phụ trách dự án này, chỉ là người mà bà sắp xếp không có phương thức liên hệ trực tiếp của tôi nên mới gọi điện đến quầy lễ tân công ty, bị Hải Luân cướp được, mới để Kiều Lỗi nhân cơ hội.
Ngày hôm sau tôi thức dậy từ sớm, không muốn ăn sáng. Ra khỏi khu đô thị cao cấp, qua một con đường nhỏ, bên đường có bán đồ ăn sáng, mùi dầu mỡ rán tản phát trong không khí, vốn là rất thơm nhưng tôi chỉ cảm thấy buồn nôn, không kìm chế nổi nôn thốc nôn tháo bên đường.
Đợi khi tôi đứng dậy cảm giác những đồ ăn đã chẳng còn mùi vị, không muốn lãng phí thời gian, định lên thẳng xe buýt đến công ty.
Nhưng khi quay đầu phát hiện xe Sở Mộng Hàn, anh thò đầu ra qua cửa sổ, "Em sao vậy?"
Anh đột nhiên xuất hiện ở đây, tôi căng thẳng, ho khan vài tiếng, vuốt ngực xua xua tay với anh: "Không sao, tôi đi trước đây." Nói xong, đi về phía ngược lại, con đường này là con phố ăn uống nhỏ, xe anh không thể quay đầu lại.
Để anh đưa tôi đi làm? Tôi thà xin nghỉ một ngày.
Ai ngờ chưa được vài bước cảm giác tay bị ai nắm chặt. Quay đầu nhìn lại, anh đã để xe ở đó, đuổi kịp tôi.
Biểu cảm trên mặt anh rất kích động, đến nỗi nắm tay tôi rất chặt. Tôi muốn rút ra, không ngờ anh kéo mạnh khiến tôi ngã nhào vào lòng.
"Sở Mộng Hàn, anh làm gì vậy?" Tôi bị anh ôm trong lòng, lại không dám nói to tiếng, chỉ cảm thấy biểu cảm của anh kỳ lạ, toàn thân khác thường.
Anh cúi thấp đầu muốn nói nhưng lại dừng lại, muốn nói gì nhưng vừa hơi hé miệng, do dự một lát lại ngậm lại, đột nhiên kéo tôi về phía xe anh.
Lần này tôi thực sự lo lắng, hai tay ra sức kéo cánh tay anh ngược lại, "Sở Mộng Hàn, anh không cần đưa tôi đi làm, anh bỏ tôi ra!"
"Ốm rồi còn đi làm gì chứ? Anh đưa em đi viện!" Bản tính bá đạo của anh lại lộ ra, nắm chặt tay tôi, đến nỗi toát mồ hôi.
"Bệnh cũ thôi, chỉ cần mấy bữa không ăn đúng giờ, dạ dày sẽ không thoải mái, uống chút thuốc là khỏi. Hơn nữa dù tôi ốm, cũng không cần anh đi viện với tôi, bỏ tôi ra." Anh trong bộ vest sang trọng, tôi trong trang phục công sở, chỉ là thục nữ văn phòng, giằng kéo ở con phố ăn uống như này chắc chắn mọi người đều ngoái nhìn.
"Anh nói rồi, giờ đến bệnh viện!" Anh đanh lại, dường như không thể thương lượng.
Người đàn ông này nhìn thì lễ độ, mà khi mặt đanh lại lại là bá đạo.
Tôi chịu thua, hảo hán không sợ thiệt trước mắt.
"Sở Mộng Hàn, trưa tôi một mình đến viện được không? Sáng tôi còn có việc quan trọng, không giải quyết xong thì sự nghiệp của tôi sẽ bị công kích, anh biết tôi không thể không có việc?" Tôi đổi giọng năn nỉ, tình hình gia đình tôi, anh còn hiểu hơn tôi.
Anh nén tức quay đầu nhìn tôi, lạnh lùng: "Là tự em muốn đấy nhé!"
Anh đúng là hết lời để nói, không thể nổi nóng chỉ có thể nhẫn nại "Sở Mộng Hàn, tôi không muốn anh cũng xuất hiện ở cổng công ty."
"Vì thế không muốn để anh đưa em đi?" Biểu cảm của anh như bị tổn thương, tôi gật đầu.
Anh do dự một lát, trong cổ họng phát ra tiếng thở dài ngắt quãng, "Được em nhớ phải đi viện!"
Tôi lập tức đồng ý: "Được, tôi tự đi!"
"Khi nào?" Anh vẫn không yên tâm, tôi vốn chỉ là diễn trò nên tùy tiện nói: "Trưa nhé."
"Đến viện nào?" Anh vẫn không buông tay tôi.
Nén cơn tức trả lời, "Đến bệnh viện Trung tâm!"
Đến công ty, đập vào mắt tôi đầu tiên là Hải Luân và Kiều Lỗi nói cười trước quầy lễ tân.
Tôi đi qua họ, Kiều Lỗi vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn chào hỏi tôi như thường lệ.
Tôi cũng giả bộ mọi thứ vẫn bình thường. Nhưng Kiều Lỗi khoảng 9 giờ 30 phút nhận được điện thoại, thần sắc rất kỳ quái ra khỏi công ty.
Trưa anh ta vội vàng trở về, chạy đến chỗ Lý Phong nói vài câu. Không lâu sau, Lý Phong gọi tôi đến trước mặt ông ta, cười nói: "Tiểu Tiêu, dưới sự hỗ trợ của cô và Kiều Lỗi, đã có tiến triển lớn trong hạng mục với bên Thanh Hoa, giờ cô trao đổi thêm về chi tiết phương án của bên Thanh Hoa với Kiều Lỗi, chúng ta tranh thủ chốt lại dự án này trong tháng này."
Sớm đã đoán trước họ sẽ có chiêu này, nhưng tôi vẫn thản nhiên nói: "Bản kế hoạch để tôi tìm lại, sau khi tìm được sẽ giao cho Kiều Lỗi."
Hiển nhiên Lý Phong không hài lòng với câu trả lời của tôi, "Càng nhanh càng tốt, người phụ trách dự án này giờ là Kiều Lỗi, tất cả mọi người trong phòng kinh doanh đều phải toàn lực phối hợp!"
"Được, tôi nhất định phối hợp!" Lý Phong đúng là muốn đóng cửa làm hoàng đế. Nhưng ông ta quên rằng, ở đâu có áp bức ở đó sẽ có phản kháng.
Trong nhà vệ sinh, tôi nôn khan mấy lần, trong đó không có người, chị Vương dọn dẹp vệ sinh quan tâm hỏi: "Sao thế Tiểu Tiêu?"
"Dạ dày khó chịu." Tôi dùng nước sạch xúc miệng, quay đầu lại cười cười với chị.
"Khi tôi mang bầu đứa con trai, nôn đến nỗi chẳng ăn được gì, đến giờ thấy mọi người dạ dày khó chịu, kể cả đàn ông nôn khi say rượu tôi vẫn có phản xạ."
Tối chỉ thấy hai tai ù ù.
Mang bầu? Từ này như sét đánh ngang tai. Mỗi tháng đều bị mẹ quản thúc, hơn nữa gần đây có quá nhiều chuyện, đầu óc tôi cần phải suy nghĩ quá nhiều chuyện nên quên cả kỳ kinh, dường như... tháng này đúng là chưa có, tháng trước có không?
Rèm lá nhỏ trong phòng vệ sinh có ánh mặt trời nho nhỏ chiếu vào, vốn là ánh sáng rất mạnh nhưng nhìn lâu lại ảm đạm không còn độ sáng, cả thể giới mất đi màu sắc.
Trong bệnh viện luôn đông người như vậy, xếp hàng dài cuối cùng cũng nhận được số, tôi chửi thầm anh ta hàng trăm lần, sau đó thấp thỏm vào phòng Sản phụ khoa tầng 2.
Lên tầng 2, trước mặt là phòng Sản phụ khoa. Tôi đưa số, lặng lẽ ngồi vào chiếc ghế trống ở ngoài cùng.
"Đồng Đồng!" Phía sau có người gọi. Tôi nhìn xung quanh, nghĩ là mình hoa mắt, chớp chớp mắt, khuôn mặt người đó dần dần hiện ra trước mắt.
Tường Nhược Phàm? Anh vẫn ở viện? Muốn trốn cũng không kịp, anh đã đến trước mặt tôi, nhìn tôi hỏi: "Đồng Đồng sao thế? Ốm sao?"
Tôi cố cười, "Không sao, bệnh vặt." Đúng là muốn khóc mà khóc không nổi, tôi ngượng ngùng muốn biến mất.
"Nhược Phàm, sao anh lại ở bệnh viện?"
Mới đầu anh không nói, sau đó mới từ từ kể lại: "Anh đợi một kết quả hóa nghiệm, anh ở đây cùng em nhé!" Mặt tối nóng bừng, giấu hồ sơ khám sau người.
Anh thấy bộ dạng của tôi, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn rõ mấy chữ trước mặt: Sản phụ khoa. Mặt anh đỏ lên, nhưng vẫn ngồi im lặng bên tôi. Tôi không biết nên nói thế nào để anh dời đi, chỉ ngồi im ở đó. Sắc mặt anh vẫn tái xanh.
"Nhược Phàm, anh chụp phim gì?"
"Dạ dày khó chịu, bạn anh ở đây, anh ta bắt anh đến, tự mình kiểm tra cho anh."
"Nghiêm trọng không?"
Anh đưa tay ra, rất tự nhiên vén tóc tôi sau tai, "Không sao."
Tôi vừa định tiếp tục hỏi đột nhiên thấy bóng dáng quen thuộc đang tìm kiếm gì đó.
Tôi bất ngờ, kinh ngạc không nói ra lời...
Nhưng người đàn ông đối diện lại phát hiện ra sự tồn tại của tôi, kinh ngạc đứng ở đó, không thể tin nổi nhìn tôi và Tưởng Nhược Phàm.
Sao anh lại xuất hiện ở đây?
Anh cứ ngửa đầu lên, đứng yên ở đó. Nhìn vài chữ sản phụ khoa trên biển hiển thị điện tử, anh hơi cau mày. Mới đầu biểu cảm trên mặt anh phức tạp, nhưng cuối cùng... cuối cùng tôi không dám tin nổi, chớp chớp mắt để chắc chắn mình không nhìn nhầm, anh cười khi nhìn những chữ hiện ra đó.
Một kẻ không phải ngốc nghếch là tôi cuối cùng đã hiểu trên con phố ăn uống sáng nay tại sao cử động của anh không bình thường.
Tôi không chỉ một lần buồn nôn, nôn khan trước mặt anh, chắc chắn là anh nghi ngờ tôi mang bầu, nên mới kích động muốn đưa tôi đến viện kiểm tra.
Anh nghĩ tôi mang bầu con của anh nên vội vàng đến chứng thực! Nhưng rõ ràng anh không còn yêu tôi tại sao nghĩ tôi mang bầu, còn có phản ứng như vậy. Có phải dù là ai sinh ra, chỉ cần con của anh, anh đều thích? Tôi thầm mỉa mai anh.
Tay tôi bất ngờ đưa lên xoa bụng, ở đó có thật có con của tôi và anh không?
Chỉ là mới có ý nghĩ đó, trong lòng tôi đã có thứ gì đó mềm mại, từ từ chạy qua.
Tối nhớ anh đã từng ôm tôi vào lòng, tự hào: "Con của chúng ta nhất định là đứa bé đáng yêu nhất, thống minh nhất trên thế giới."
Sinh con cho anh? Không, không thể!
Nếu ở đây có con, đó là con của tôi, không liên quan đến người đàn ông này.
"Đồng Đồng." Tưởng Nhược Phàm ở bên gọi khẽ tên tôi, hiển nhiên đã thấy Sở Mộng Hàn. Tôi cúi thấp đầu, lòng bàn tay toát mồ hôi.
"Anh ta đến tìm em phải không?" Biểu cảm trên mặt anh cũng phức tạp, "Đồng Đồng, em và anh ta..." Như muốn che giấu, cuối cùng anh không thể nói ra lời. Từ trong nụ cười méo mó của anh, tôi đọc được đáp án chắc chắn, tôi có thể cảm nhận được toàn thân anh run rẩy.
"Vậy anh đi trước, Đồng Đồng, em... nhớ lời anh đã nói. Nếu em tìm được hạnh phúc anh sẽ không làm phiền em, anh chỉ hy vọng em có thể hạnh phúc, nhưng em ở bên anh ta anh vẫn không thể yên tâm, nhưng anh tôn trọng lựa chọn của em..." Anh nói trong bất lực, tôi mỉm cười gật đầu, "Nhược Phàm, anh mau đi đi, việc của em, em sẽ xử lý, không cần anh lo lắng."
"Tại sao là anh ta..." Anh cay đắng, "Anh biết, bao nhiêu năm trong lòng em vẫn không thể từ bỏ nhưng anh ta sẽ tốt với em chứ?" Nói xong, anh đã đứng dậy.
Tôi vẫn cúi đầu nhưng cảm giác anh vẫn đứng yên nơi đó, không khí u ám.
Lần nữa ngẩng đầu lên, tôi bất gỉác cảm thấy toàn thân như đang tranh đấu. Sở Mộng Hàn đứng ở khoảng cách vài mét đối diện chúng tôi, lạnh lùng nhìn chúng tôi. Anh như bị hóa thạch và đóng băng, toàn thân không có chút sinh khí. Xa nhau lâu như vậy, người vây quanh anh không ít, nhưng thân hình cao lớn của anh vẫn cô đơn đến vậy.
Sở Mộng Hàn đi đến trước tôi, Tưởng Nhược Phàm vẫn chưa đi, giữa hai người đàn ông như có sóng dâng trào, cứ nhìn nhau như vậy rất lâu, cuối cùng anh nhìn tôi.
"Em và anh ta?" Mắt Sở Mộng Hàn đỏ ngầu, dường như nói mấy lời này đã là đỉnh điểm. Anh nhất định đã hiểu lầm, hiểu lầm tôi và Tưởng Nhược Phàm cùng đi kiểm tra.
"Em không phải không yêu anh ta sao? Sao có thể với người không yêu..." Giọng anh vỡ ra, mắt lóe sáng.
Anh sao có thể nghĩ mọi người đều xấu xa như anh?
"Sở Mộng Hàn, anh nói gì?" Tưởng Nhược Phàm đứng bên tôi đã lên tiếng trước, kinh ngạc, tức giận. Anh vốn không biết giữa tôi và Sở Mộng Hàn rốt cuộc có chuyện gì, nhưng anh không chịu nổi cách chất vấn của anh ta.
Đột nhiên ý muốn báo thù xuất hiện, tôi kéo nhẹ tay của Tưởng Nhược Phàm, nhìn về phía Sở Mộng Hàn, "Anh đến đây làm gì? Nếu không có việc gì mong anh hãy biến mất khỏi mắt tôi!"
Anh nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn tôi.
Sao thế, chịu không nổi?
Ngoài sự tổn thương, anh ta còn có thể mang cho tôi thứ gì chứ?
Đàn ông không biết rằng phụ nữ không cần tiền của họ. Họ muốn đàn ông luôn coi mình là nhất trước mặt những người phụ nữ khác, để mình cảm thấy dù mình trong mắt người khác như thế nào, nhưng luôn cô người coi mình như ngọc ngà châu báu, mà không cần anh ta luôn mồm nói yêu nhưng lại lừa dối theo đuổi người phụ nữ khác.
Anh đứng đó, không cử động nhìn tôi, ngực thở mạnh, "Tiêu Đồng Đồng, em thật không có trách nhiệm với bản thân mình!"
Tôi cười lạnh lùng, ngửa đầu lên, "Phải tôi là người như vậy, anh giờ biết cũng chưa muộn, nếu có trách nhiệm với mình sao cứ lần này lần lữa dây dưa đến anh?"
"Được! Được! Được!" Anh loạng choạng, thần mắt tuyệt vọng đau đớn như dòng điện truyền đến tôi, trong giây phút đó, tôi muốn rơi nước mắt.
Tôi không quên ba năm trước trong đêm mưa sấm mùa hạ, anh dùng thần mắt như vậy nhìn tôi, sau đó quay người bỏ đi, để lại tôi bóng hình mãi mãi không thể quên...
Không biết sau đó bao lâu, có cánh tay ấm áp ôm lấy vai tôi.
"Đồng Đồng, anh ta đi rồi." Giọng Tưởng Nhươc Phàm giống như gió xuân tháng ba, nhưng không thể khiến tôi ấm áp, tư thế như vậy cũng không khiến tôi cảm thấy thoải mái và có chỗ tựa. Tôi lau nước mắt, ngẩng đầu cố cười với anh, "Nhược Phàm, anh đi làm việc của anh đi, em muốn ở một mình."
"Em không muốn để anh ta biết?" Anh để tôi nhìn anh.
Tôi lắc đầu, trong đầu trống rỗng, "Em cũng không biết, trong lòng em hỗn loạn, anh đi trước đi, em muốn ở lại một mình."
Anh do dự, cuối cùng nói: "Được, anh đi trước, có việc gì nhất định phải gọi cho anh."
Lúc anh quay người đi, tôi nói, "Việc vừa nãy, xin lỗi anh."
"Đồng Đồng, anh không để ý, nhưng em cứ thế này anh rất đau lòng. Nếu em không thể từ bỏ người đó thì đừng làm khó mình." Anh khẽ nói.
← Ch. 24 | Ch. 26 → |