Truyện:Nếu Giấc Mơ Có Thời Hạn - Chương 14

Nếu Giấc Mơ Có Thời Hạn
Trọn bộ 43 chương
Chương 14
Chương 14 (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-43)

Thời Ly bị dọa cho giật nảy mình.

Yêu nhau hai năm, cô chưa từng thấy Trần Độ yếu đuối đến vậy.

Dưới ánh mặt trời, làn da anh gần như trong suốt, yết hầu lộ rõ đang khẽ nhấp nhô vì nghẹn ngào, mạch m. á. u mảnh ở cổ cũng đập từng nhịp rõ ràng.

Thời Ly vô thức cảm thấy khung cảnh này làm mình khó chịu, cô liếc sang chỗ khác.

Tất nhiên không phải vì đau lòng, linh hồn thì đâu có trái tim để mà đau.

Có lẽ là không quen?

Cô luôn nghĩ Trần Độ không giống người bình thường, cứ như anh không hề có cảm xúc để bận lòng vì ai. Cô còn từng lén chê bai, nói rằng bên trong cái vỏ bọc hoàn hảo ấy chắc chắn là một AI chính hiệu.

Anh luôn bận rộn, lý tưởng của anh thì to lớn nhưng cũng đầy sáo rỗng, xây dựng trên nền móng nghèo nàn, thế nên anh phải nỗ lực hơn bất cứ ai.

Một ngày hai mươi bốn tiếng bị anh sắp xếp kín như lịch trình quân đội, cứ như có một cái thước thép cắm trong dây thần kinh, đo lường mọi hành động chuẩn xác đến từng milimet.

Anh giống một chiếc đồng hồ cơ tinh xảo, từng bánh răng đều được hiệu chỉnh tỉ mỉ, ngày đêm vận hành, nhưng hoàn toàn lạnh lẽo, không có nhiệt độ.

Yêu đương với anh, có lẽ cũng chỉ là một mục trong checklist.

Phải nói đúng hơn là yêu đương đối với cả hai người họ đều là thứ có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Lúc ở bên nhau, cả hai đều đang ở giai đoạn chật vật nhất của cuộc đời. Hai sinh viên nghèo với giấc mơ lớn, luôn ngước nhìn về tương lai như đứa trẻ khao khát ngôi sao, chẳng có nhiều thời gian để dành cho nhau.

Tính ra suốt hai năm yêu nhau, họ chưa từng có một buổi hẹn hò đúng nghĩa như những cặp đôi đại học khác.

Vậy nên Thời Ly vẫn luôn tin rằng tình cảm của Trần Độ là kiểu âm thầm, lạnh nhạt, không bao giờ để lộ ra ngoài.

Cô chợt nhớ lại bóng lưng của cô gái vừa nãy, khẽ thở dài.

Thì ra chỉ có tình yêu thật sự mới đủ sức khiến một người thay đổi. Ngay cả một người lạnh lùng như Trần Độ cũng có thể đắm mình trong cảm xúc đến vậy.

Xem ra lần trước mắng anh là "đồ tồi" có khi hơi sớm rồi. Chuyện của hai người họ, tốt nhất cô không nên bình luận gì thêm.

Giờ điều cấp thiết là làm sao để Trần Độ đưa tiền cho cô.

Chứ như lúc nãy hét toáng lên rõ ràng là không được, Trần Độ đâu có nghe thấy.

Linh hồn và người sống giống như hai kênh tần số radio khác nhau, không giao thoa, không cảm nhận được nhau. Chỉ khi anh ngủ say, hai tần số mới có thể lướt qua nhau trong chốc lát.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ lại phải nhập vào người anh, tự mình đi rút tiền rồi đốt cho mình?

Thời Ly vẫn chưa hiểu rõ việc nhập hồn có hậu quả gì. Cô không biết là vì bị mấy con ch. ó kia dọa sợ quá mà cảm xúc vượt ngưỡng, hay vì thời gian nhập hồn quá lâu nên mới xảy ra tình trạng như vậy.

Linh hồn một khi đã được về dương gian thì sẽ mất liên lạc hoàn toàn với âm phủ, cô không thể hỏi lại quản lý nữa.

Mà cũng đâu thể tùy tiện thử lại lần nữa, dù sao thì mạng của Trần Độ vẫn là mạng.

Đúng là đau đầu thật.

Thời Ly ngồi bệt xuống bàn trà, vắt chân chữ ngũ, vò đầu bứt tóc, nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được cách nào khả thi.

Cô ngẩng đầu liếc nhìn Trần Độ.

Anh đã bình tĩnh lại, chờ điếu thuốc cuối cùng cháy hết, chợt đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Anh đi dép lê lẹp xẹp, cả người toát ra vẻ lạnh nhạt, không cảm xúc, nếu không nhìn kỹ hàng mi vẫn còn vương ướt thì chẳng ai nhận ra vừa rồi anh đã gần như suy sụp.

Cửa phòng tắm không đóng, Thời Ly lặng lẽ bay tới cửa nhìn anh đánh răng rửa mặt.

Đang rửa thì sống mũi cao và thon của anh lại bắt đầu chảy máu.

Thời Ly bối rối lùi lại, áy náy nhìn anh mở vòi nước.

Anh không tỏ vẻ ngạc nhiên, càng không bận tâm.

Tiếng nước chảy rào rào, từng giọt m. á. u đỏ tươi nhỏ xuống bồn rửa trắng tinh, loãng dần thành màu hồng nhạt rồi theo dòng nước cuốn vào cống thoát.

Trần Độ hơi ngửa đầu đợi m. á. u ngừng lại, rồi cầm khăn lau sạch nước trên mặt.

Dưới ánh đèn trắng lạnh trong phòng tắm, làn da anh càng trở nên tái nhợt. Xương cổ tay lộ rõ, mạch m. á. u xanh hiện lên nơi mu bàn tay được dán kín bằng một miếng băng y tế.

Thời Ly bỗng có một ảo giác kỳ cục, cứ như mới qua có một ngày mà anh lại gầy đi thì phải?

Cô chột dạ, khẽ chớp hàng mi.

Đúng là bị cô dày vò hơi quá tay rồi.

Trần Độ vừa rửa mặt xong, lại với tay chạm vào chiếc bàn chải màu trắng bên cạnh - là bàn chải của nữ.

Lần này anh không cười.

Anh cúi người xuống, chăm chú nhìn chằm chằm vào nó, đôi mắt hoe đỏ vì hơi nước.

Rất lâu sau đó, Thời Ly nghe thấy anh lẩm bẩm, giọng cực khẽ như chỉ nói cho chính mình nghe.

“Lần này anh phải làm sao đây? Còn em thì sao? Em nói cho anh biết được không?”

Sao là sao cái gì? Hỏi cái bàn chải thì được gì?

Tất nhiên là phải đuổi theo người ta xin lỗi rồi!

Hạ cái tôi xuống, dỗ ngon dỗ ngọt, tặng hoa không được thì mua túi xách. Nói chuyện với cái bàn chải thì ích gì?

Thời Ly trợn mắt, ngán ngẩm không nói nổi.

Trần Độ nói xong, còn vò vò “đầu” bàn chải, sau đó quay về phòng khách, cúi xuống lục lọi trên bàn trà.

Trông như đang tìm thứ gì đó.

Thời Ly cũng lững lờ bay theo, khoanh tay đứng cạnh, tò mò nhìn anh loay hoay.

Chán tới mức chỉ muốn xắn tay áo vào tìm giúp cho rồi.

Bàn trà loang lổ toàn tàn thuốc, báo cũ rơi rớt ngổn ngang, mấy xấp tài liệu, hóa đơn điện nước chất đống, còn có vài cái vỏ chai rượu vứt lung tung.

Chương 15

Thời Ly khẽ chép miệng, lắc đầu đầy ghét bỏ.

Anh trai à, bày bừa kiểu này thì có giỏi mấy cũng đừng mong tìm thấy.

Quả nhiên, Trần Độ lục tung cả cái bàn trà lên mà không thấy bóng dáng món đồ mình muốn đâu.

Anh nhíu mày, đứng đó suy nghĩ một lúc, cuối cùng đành thở dài bất lực, đứng dậy quay sang máy giặt lôi ra hai bộ đồ sạch.

Chẳng thèm báo trước tiếng nào, cứ thế bắt đầu thay đồ.

Thời Ly sững lại một giây, mãi đến khi thấy thấp thoáng vài múi bụng thì mới giật mình quay mặt đi, đưa tay che mắt - không được nhìn bậy!

Còn chưa kịp hạ tay xuống, cửa căn hộ đã “rầm” một tiếng bị đóng lại.

Gió hành lang lạnh buốt ào qua thân thể Thời Ly.

Cô mở mắt nhìn quanh căn phòng trống rỗng.

Trần Độ lại đi rồi.

Cô ngước mắt nhìn lịch treo tường, hôm nay là thứ Tư, nếu anh có nhớ lật lịch.

Thế thì anh đi làm à?

Tên này càng ngày càng kỳ lạ, tính tình thì bí ẩn, nhưng lúc ở nhà ít ra cũng có tí hơi người, đỡ chán.

Thời Ly chớp mắt tủi thân, không biết phải g. i. ế. c thời gian thế nào. Tự dưng thấy mình giống hệt mấy cô vợ nhỏ thời xưa, ngày ngày ôm căn phòng trống, không bước chân ra khỏi cửa lớn.

Chẹp.

Thèm ngủ ghê, mà làm ma thì có được ngủ đâu.

Thời Ly nằm thẳng cẳng trên sàn, uể oải lăn một vòng trong bóng tối. Sau đó lại tò mò thò tay vào luồng sáng chiếu trên mặt đất, cảm giác ánh nắng xuyên qua lòng bàn tay hơi rát rát, lại thấy trong suốt đi vài phần, k1ch thích ghê.

Giống như đang nướng bạch tuộc vậy.

Cô nằm chơi như thế một lúc, thở dài chán chường, lật người nằm tiếp.

Bỗng phát hiện dưới gầm ghế sofa, phía đối diện bàn trà có một thứ gì đó nằm lọt thỏm trong bụi bặm.

Là một lọ thuốc nhỏ.

Trần Độ vừa rồi là đang tìm cái này à?

Thời Ly “lăn” vào gầm ghế, dí mũi lại gần cái lọ thuốc bẩn thỉu ấy, nghiêng đầu nhìn một chút.

Thân lọ chi chít toàn tiếng Anh, toàn là từ chuyên ngành cô chẳng hiểu gì. Mà nhãn chính có in tên thuốc thì lại nằm úp xuống dưới.

Thời Ly cũng không thấy lạ.

Người ta vẫn bảo mà, cuộc sống hiện đại chỉ xoay quanh đi làm, kiếm tiền, nuốt thuốc… rồi lại tiếp tục đi làm, kiếm tiền, nuốt thuốc…

Thời buổi này rồi, nhà ai mà không có vài lọ thực phẩm chức năng hay thuốc bổ, kiểu “nạp m. á. u gà” tự động ấy mà, lại bắt đầu một ngày tươi đẹp.

Thời Ly định giúp Trần Độ nhặt lọ thuốc rơi dưới đất, nhưng không ngoài dự đoán, ngón tay cô xuyên thẳng qua, chẳng chạm được chút bụi nào.

Cô khẽ “ừm” một tiếng, nhẹ nhàng trôi ra từ dưới gầm sofa, bắt đầu nghĩ không biết đến năm nào Trần Độ mới phát hiện ra thứ đó.

Thôi, đừng lo chuyện nhà người khác nữa.

Vẫn nên nghĩ xem làm thế nào để đốt cho mình một trăm hai mươi ngàn kia thì hơn.

Nếu không nhập vào thân thể Trần Độ được…

Ánh mắt Thời Ly chợt sáng lên.

Không biết cô có thể báo mộng cho Trần Độ được không nhỉ?

Thật ra dưới âm phủ có hẳn một dịch vụ báo mộng cho người thân, nhưng giá siêu chát, chỉ rẻ hơn đầu thai một chút xíu thôi.

Dù sao cũng là can thiệp vào quy luật hai thế giới không được giao nhau, nên rủi ro cao lắm.

Thời Ly từng thấy một con ma dùng dịch vụ này – lúc còn sống trúng giải độc đắc, chưa kịp lĩnh thưởng đã hẹo, đến lúc gần hết hạn đổi giải mới bỏ cả đống tiền ra mua dịch vụ, để người thân lên lĩnh hộ.

Còn cô thì nghèo rớt mồng tơi, mơ cũng chẳng dám mơ.

Hơn nữa, lúc đó cô cũng không có gì cần thiết phải báo mộng cả.

Nhưng giờ thì khác.

Bây giờ cô đã có thể hiện hình, đang cùng sống trong một không gian với Trần Độ, nếu đợi đến đêm khi anh ngủ say, ranh giới giữa hai thế giới bắt đầu mờ nhạt, ý thức anh cũng lơ mơ, biết đâu cô gọi to vài tiếng như ban ngày, anh thật sự có thể cảm nhận được?

Vậy chẳng phải chính là báo mộng phiên bản free à?

Thời Ly hưng phấn đến mức dán luôn lên trần nhà, đầu va vào vài vết mốc trên lớp thạch cao, quay một vòng tại chỗ, chỉ muốn lập tức lôi Trần Độ về bắt đi ngủ ngay cho rồi.

Cô ngóng chờ cả buổi chiều, đến tận khi mặt trời lặn, bầu trời u ám, gió nổi lên rồi mưa bắt đầu rơi, Trần Độ cuối cùng cũng về đến nhà.

Tay trái anh xách túi laptop, tay phải cầm một túi nhựa, người đầy mùi mưa gió bước vào nhà.

Chắc là không mang ô, cả người ướt sũng trông có chút chật vật, đôi môi mỏng vốn đẹp nay khô khốc, trắng bệch, tóc mái đen rủ trước trán cũng ướt và rối bù.

Trên vai áo khoác dài là từng giọt mưa đọng lại, anh chẳng thèm để ý, chỉ tiện tay phủi vài cái rồi như thường lệ ném nó lên lưng ghế sofa, xách đồ đi thẳng vào phòng.

Bàn làm việc vẫn kê ngay cạnh giường, giống hệt ngày xưa.

Trần Độ lấy laptop ra, cắm sạc, mở lên.

Trong căn phòng ánh sáng mờ mờ, màn hình xanh lạnh phản chiếu trong đôi mắt anh.

Anh bắt đầu gõ phím, nhanh chóng xử lý mấy email rồi lấy trong túi ra một hộp cơm, bẻ đôi đôi đũa dùng một lần.

Thời Ly ghé sát nhìn thử, bất giác thấy lòng hơi nghèn nghẹn.

Cảnh này quen thuộc đến đau lòng.

Cùng một căn phòng, cùng một cái bàn, một chiếc máy tính lặng lẽ vận hành, một hộp cơm hơi nguội đặt bên cạnh…

Không đúng, hồi đó là hai hộp.

Anh một phần, cô một phần.

Là hộp cơm rẻ nhất ở tiệm ăn dưới lầu, mười lăm tệ một suất, một món mặn một món rau, cơm trắng thêm ít dưa muối, vậy mà ăn vẫn thấy ngon ra phết.

Không biết chỗ đó bây giờ có lên giá chưa.

Trần Độ lúc đó làm việc cực kỳ tập trung, cơm đặt bên cạnh cũng chẳng buồn động đũa.

Thời Ly thường nhân lúc anh không để ý, len lén gắp hai miếng thịt từ hộp cơm của anh, rồi lại cảm thấy cắn rứt lương tâm, liền gắp trả lại một miếng kèm theo một muỗng cơm to.

Chương 16

Cô luôn nghĩ mình ra tay rất nhẹ, nhưng Trần Độ lần nào cũng phát hiện.

Có lẽ anh thấy dáng vẻ cô lén lút ăn vụng rất buồn cười, môi khẽ nhếch, ánh mắt vẫn dán vào màn hình viết mã, nhưng tay lại lặng lẽ đẩy hộp cơm về phía cô một chút.

“Sao em tham ăn thế? Lần sau đặt cho em hai món mặn luôn nhé. ”

“Tham gì mà tham, em sợ anh ăn không hết, đêm ăn nhiều thịt dễ đầy bụng. ”

“Ồ, thế thì cảm ơn em, em tốt quá trời. ”

“Không có chi. ”

Cơm hộp vẫn là cơm hộp, nhưng những câu nói ngày xưa thân thuộc, cùng cái bàn học rẻ tiền kia đã không còn sắc màu nữa.

Thời Ly lấy lại tinh thần, ngồi ở mép bàn, chống cằm lặng lẽ nhìn Trần Độ vừa ăn cơm vừa làm việc.

Trên màn hình là giao diện hệ thống học vụ của trường Lâm Đại.

Giáo sư Trần đang chấm bài tập của sinh viên, tất cả đều là file điện tử, toàn một đống mã code dài dằng dặc. Anh lướt qua cực nhanh, thỉnh thoảng gắp một miếng cơm, ngồi lì một mạch mấy tiếng đồng hồ.

Thời Ly nhẫn nại ngồi đợi suốt mấy tiếng.

Mãi đến tận mười một giờ đêm, cuối cùng bài cuối cũng được chấm xong. Nhưng Trần Độ vẫn chưa tắt máy.

Anh mở ra một văn bản trắng trơn.

Trời đất, thằng cha này có pin mặt trời à, sao lắm sức vậy trời…

Thời Ly vai rũ xuống, ngáp một cái rõ to, bắt đầu giơ ngón tay ra đếm, đoán xem anh mấy giờ mới đi ngủ.

Nhưng Trần Độ hình như cố tình đi ngược lại với suy đoán của cô.

Anh nhìn chằm chằm vào văn bản trắng bóc kia cả chục phút, không động tĩnh gì, cũng chẳng biết đang nghĩ gì trong đầu.

Đến khi Thời Ly bắt đầu sốt ruột, anh mới bắt đầu gõ vài dòng chữ với vẻ vô cùng đắn đo, lựa lời kỹ lưỡng từng chút một.

Có vẻ không hài lòng, anh lại từ từ xóa sạch từng từ.

Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng thở của Trần Độ trở nên nhẹ như hơi gió. Anh day day mi tâm, gương mặt nghiêm túc đến mức gần như thành kính.

Cứ như đang viết một thứ gì đó cực kỳ quan trọng.

Thời Ly ngồi bệt dưới sàn, chống cằm nhìn anh đánh máy vài dòng, rồi lại không hài lòng xóa hết.

Phím Delete vang lên rõ ràng, màn hình chỉ còn vài câu ngắn ngủi.

Đêm càng lúc càng sâu, như thể có ai đổ cả hộp mực đen lên bầu trời.

Kim đồng hồ nhích qua con số 12, một ngày mới đã bắt đầu.

Trần Độ bỗng trở nên bứt rứt. Anh kéo cổ áo, tay phải vô thức nghịch tóc, cúi đầu thở dài nặng nề.

Cảm giác như sợ một việc gì đó không kịp hoàn thành.

Cũng có thể là vì quá buồn.

Anh lặng im ngồi đó thêm một lúc, sau đó mới dần bình tĩnh lại, với tay cầm chiếc cốc nước bên cạnh.

Rỗng không.

Anh đứng dậy, không buồn phản ứng, lững thững cầm chiếc cốc trống đi ra phòng khách.

Thời Ly nhìn bóng lưng anh, chớp chớp mắt.

Cái quái gì mà khó viết dữ vậy? Đến cả học bá như Trần Độ cũng phải vò đầu bứt tóc?

Cô tò mò lướt lại gần, lén liếc qua màn hình.

Không phải bài luận cao siêu hay đoạn mã rối như ma trận như cô tưởng.

Chỉ là một văn bản trắng tinh, chữ đen đơn giản, thế nhưng lại khiến cô chẳng hiểu nổi.

Tiêu đề là “Hướng dẫn sinh tồn dành cho em”.

Dòng đầu tiên.

“Không biết lúc em tỉnh lại là năm nào tháng nào, có thể hướng dẫn này đã lỗi thời, nhưng chắc vẫn còn chút tác dụng, mong em có thể kiên nhẫn đọc hết. ”

Dòng thứ hai.

“Nếu em tỉnh lại sớm, tài khoản chắc vẫn còn chút tiền, mật khẩu là ngày sinh của em, hy vọng đủ để em xoay xở một thời gian. ”

Ở giữa là một khoảng trống rất dài, không biết anh định viết gì ở đó, viết xong lại xóa, xóa rồi lại viết, khó khăn đến mức đau đầu.

Sau đoạn trắng ấy, là hai dòng cuối cùng.

“Anh nhớ em lắm. ”

“Xin lỗi vì không thể luôn bên em. Sau này nhớ chăm sóc bản thân, sống thật tốt. ”

Thời Ly nghiêng đầu, lông mày nhíu lại, hoàn toàn mù tịt chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Chưa kịp nghĩ thêm, trong phòng khách bỗng vang lên một tiếng “choang”.

Tiếng thủy tinh vỡ sắc nhọn xuyên qua màn đêm.

Thời Ly sững người, theo phản xạ lập tức lao ra ngoài.

Trong màn đêm tĩnh lặng, tầm nhìn của cô lại cực kỳ rõ ràng.

Ở giữa phòng khách có một người đang nằm đó.

Là Trần Độ.

Chính anh đang nằm trên sàn.

Trần Độ nằm sõng soài dưới sàn nhà, mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, nhưng phần tai và cổ lại đỏ ửng lên một cách bất thường.

Cái ly thủy tinh vừa rót đầy nước đã vỡ nát ngay bên cạnh anh, vài mảnh thủy tinh găm thẳng vào cánh tay, có một vết cứa sâu đến mức có lẽ đã đụng trúng mạch máu, m. á. u tuôn ra như bị mở van, không cách nào cầm lại được.

Nhìn vết thương rợn cả người, vậy mà Trần Độ lại chẳng hề có chút phản ứng, cứ nằm cứng đờ như vậy. Có một khoảnh khắc, Thời Ly suýt tưởng là...

Cô cứng người quay đầu nhìn quanh phòng.

Không có ai cả.

Trong không gian này không xuất hiện thêm linh hồn nào khác.

Thời Ly tạm thở phào, lập tức nằm rạp xuống đất, ghé sát tai Trần Độ gọi lớn:

“Trần Độ!”

“Trần Độ!”

Dĩ nhiên là chẳng có tác dụng gì.

Cô quýnh đến độ gãi đầu bứt tai, cúi xuống nhìn vết thương ở tay anh, theo phản xạ đưa tay ra chạm vào. Máu xuyên qua lòng bàn tay trong suốt của cô, vẫn không ngừng chảy.

Nếu anh cứ nằm bất động thế này, mà trong căn hộ kín mít này lại không có ai phát hiện ra...

Thời Ly nhớ lại mấy kiến thức phổ thông từng đọc được, nếu mạch m. á. u bị cắt mà không được cầm m. á. u kịp thời, chỉ vài phút thôi cũng đủ nguy hiểm đến tính mạng.

Chương 17

Bỗng nhiên, cô thấy hoảng.

Không hiểu vì sao.

Rõ ràng cái cơ thể này đâu còn tim để mà đập, vậy mà Thời Ly vẫn cảm thấy nhịp đập loạn xạ như sắp vỡ tung.

Trần Độ chẳng lẽ lại bị cô hại chết?

Là linh hồn thì không cảm nhận được hơi thở, Thời Ly chỉ có thể chăm chú nhìn lồ ng n. g. ự. c anh, nửa phút trôi qua, nhịp phập phồng đã yếu hẳn đi.

Không thể chờ thêm nữa.

Thời Ly cắn răng, từ từ ghé sát người Trần Độ, dang tay ôm lấy cơ thể lạnh ngắt kia.

Ngay khoảnh khắc ấy, một cảm giác nghẹt thở như trời sập, kèm theo cơn đau lan khắp toàn thân ập đến dữ dội.

Cô hét lên hai tiếng, tứ chi co rúm lại theo phản xạ.

Mẹ nó, đau c. h. ế. t mất! Toàn thân như bị xe tải cán qua vậy, sau đầu còn đau nhói, không lẽ là chấn động não rồi?

“Trần Độ, xin lỗi anh. Mai kia anh xuống âm phủ, em hứa sẽ che chở cho anh... Nhưng mà giờ đừng có vội tới, em bây giờ cũng nghèo rớt mồng tơi, không nuôi nổi thêm ai đâu. ”

Vừa làu bàu, Thời Ly vừa run rẩy bò tới sofa, túm lấy một cái áo sơ mi sạch, lắp bắp dùng vải áo ép chặt lên vết thương, sau đó lấy hai tay áo quấn lên phần bắp tay gần tim, siết chặt lại một vòng.

Một động tác đơn giản vậy thôi mà khiến cô đổ mồ hôi như tắm, chóng mặt đến mức phải tựa vào sofa mà thở d ốc.

Cái tên này… đống cơ bắp kia là hàng giả à? Sao yếu ớt thế?

Thời Ly cuối cùng cũng điều chỉnh được hơi thở, cúi đầu nhìn áo sơ mi thấm đẫm máu.

Ít ra thì m. á. u cũng đã chảy chậm lại rồi, không còn tuôn ra ồ ạt như trước.

Cô nghỉ thêm một lúc, đợi đầu óc bớt choáng mới lảo đảo đứng dậy, bước khập khiễng về phòng, điện thoại của Trần Độ để trên bàn làm việc.

Giờ cách tốt nhất là dùng điện thoại của anh để gọi cho bạn gái anh, sau đó nhanh chóng r út ra khỏi cơ thể này, đợi cô ấy đưa anh đi viện.

Như vậy mới không gây thêm tổn thương cho anh nữa.

Nghĩ đến đây, Thời Ly lại thấy có chút khó hiểu.

Nếu việc nhập xác lại gây phản ứng phụ nặng đến mức này, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng, thì sao lúc trước quản lý âm phủ lại không hề nhắc đến?

Âm phủ quy củ rõ ràng, linh hồn tuyệt đối không được can thiệp vào vận mệnh người sống, vậy sao lại để xảy ra cái lỗ hổng to đùng thế này?

Thời Ly mím môi, lắc đầu khó hiểu.

Thôi, chuyện này để sau tính. Giờ quan trọng là lo cho Trần Độ đã.

Cô với tay lấy điện thoại của Trần Độ trên bàn, bấm nút mở nguồn.

Không biết có phải mất m. á. u quá nhiều hay không, mà tầm nhìn của Trần Độ mờ hẳn đi.

Thời Ly dụi mắt, đưa màn hình lại gần hơn một chút rồi nheo mắt nhìn kỹ. Cô khẽ nhăn mày, thấy hơi đau đầu.

Máy không mở nhận diện khuôn mặt, muốn mở phải nhập mật khẩu.

Mà cô nhớ hồi đại học, Trần Độ đâu có bao giờ đặt mật khẩu đâu.

Thời Ly hơi nhức đầu.

Nói thật, đến Trần Độ của năm năm trước cô còn chưa chắc hiểu rõ, nói gì đến con người hiện tại của anh.

Người ta bình thường đặt mật khẩu thường sẽ chọn ngày sinh nhật, nhưng Trần Độ lại không có sinh nhật.

Anh là trẻ mồ côi, lớn lên ở trại trẻ mồ côi. Ngày sinh trên chứng minh thư chỉ là nhân viên tiện tay ghi vào cho có.

Cho nên Trần Độ vốn dĩ không biết ngày sinh thật của mình.

Thời Ly cắn nhẹ môi dưới, cố moi trong đầu ra một ngày nào đó có thể có ý nghĩa với anh.

Trong lòng cô, ngày nhập học ở Lâm Đại là khoảnh khắc vui nhất đời - ngày cô chính thức rời khỏi thị trấn nhỏ ấy, rời khỏi ngôi nhà đó, một mình bước về phía tương lai mà cô hằng mong đợi.

Biết đâu với Trần Độ, nó cũng mang ý nghĩa tương tự.

Thời Ly cúi đầu, nhập ngày nhập học của Lâm Đại.

Sai mật khẩu.

Vậy có thể là ngày anh chính thức trở thành giảng viên ở Lâm Đại?

Cô lại nhập ngày mà lần trước cô tra được trong thư viện.

Vẫn sai.

Điện thoại chỉ cho nhập sai ba lần, sau đó sẽ bị khóa.

Chỉ còn một lần cuối cùng.

Thời Ly thật sự không nghĩ ra được ngày nào khác, cô hít sâu một hơi, đánh liều nhập một con số mà bản thân cũng thấy không có hy vọng gì, nhưng ít ra có chút liên quan đến anh.

1221.

Không ngờ lại mở được.

Thời Ly chớp mắt, không nói nên lời.

Hàng mi dài của Trần Độ rủ xuống, che đi hoàn toàn sự ngỡ ngàng đang dâng đầy trong mắt cô.

Sao lại là ngày đó?

Trần Độ thật sự đã ghi nhớ ư?

Ngày đó là một ngày sau sinh nhật của cô.

Thời Ly và anh trai hơn nhau ba tuổi, nhưng sinh nhật lại chỉ cách nhau đúng một tuần. Từ nhỏ đến lớn, năm nào cô cũng mừng sinh nhật chung với anh trai.

Dĩ nhiên là vào ngày sinh nhật của anh ấy.

Gọi là chung nhưng bánh kem là loại anh trai thích, tên được ghi trên đó là của anh trai, nến thắp cũng theo tuổi anh trai. Chỉ có lúc cả nhà hát mừng sinh nhật thì họ mới thêm tên cô vào một câu cho có.

Ước nguyện thổi nến cũng là anh trai thực hiện.

Thời Ly mỗi lần đều giả vờ nhắm mắt, nhưng chẳng bao giờ ước điều gì.

Hồi bé, cô đọc đâu đó trong truyện cổ tích rằng nếu không thổi nến, điều ước sẽ không thành hiện thực.

Thế nên đối với Thời Ly, sinh nhật chỉ là một ngày vô vị, không hề có cảm giác được tham gia.

Cô chưa từng thích sinh nhật của mình.

Cho đến năm đó.

Mùa đông thứ tư của cô ở Bắc Lâm – cũng là khi cô và Trần Độ bên nhau gần tròn một năm.

Đó là kỳ thi cuối kỳ, cả hai cùng ngày nào cũng ôn bài trong thư viện. Ngay cả sinh nhật của mình cô cũng chưa từng nhắc đến. Một tuần trước đó, ba mẹ gọi hỏi có muốn về nhà mừng sinh nhật cùng anh trai không, cô từ chối.

Chương 18

Chiều hôm ấy, Trần Độ có ca làm thêm nên rời đi vài tiếng.

Khi anh quay lại, trời đã sầm tối.

Qua khung cửa kính thư viện, cả thế giới ngoài kia phủ lên một lớp xám trắng mờ mịt, tuyết rơi nhẹ như lông vũ, lặng lẽ không một tiếng động.

Thời Ly cuộn mình trong chiếc áo len cũ, đọc đến mức hoa cả mắt. Cô tranh thủ vươn vai một cái, rồi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Giữa màn tuyết trắng dày đặc, Trần Độ mặc đồ đen, không che ô, chậm rãi từng bước đi lên bậc thềm đá trước cửa thư viện, cả người phủ trắng tuyết.

Cả thế giới sau lưng anh như mờ thành một bức tranh thủy mặc nhạt nhòa.

Thời Ly chống cằm nhìn anh từng bước tiến lại gần, bỗng nhiên thấy tay anh xách một chiếc hộp.

Trong suốt, không lớn, không nhìn rõ bên trong là gì.

Nhưng cái hộp đó lại được buộc bằng một dải ruy băng màu hồng, mà hình dáng cũng rất đáng ngờ…

Thời Ly chớp nhẹ hàng mi, chăm chú nhìn thêm mấy lần để chắc chắn mình không nhìn nhầm.

Cô đặt bút xuống, bỗng thấy trong lòng thấp thỏm không yên.

Khó mà diễn tả được cảm giác ấy, cứ như tim muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực, đập thình thịch liên hồi.

Có một khoảnh khắc, cô gần như muốn chạy ngay ra mở cửa, muốn biết có phải là anh mua bánh sinh nhật cho cô hay không.

Nhưng ngay giây sau lại thấy sợ - sợ rằng không phải.

Cô chưa từng nói cho Trần Độ biết sinh nhật mình là ngày nào, anh làm sao mà biết được?

Hơn nữa một món đồ xinh xắn thế này, ngay cả ba mẹ cô còn chưa từng mua tặng cô thì làm gì đến lượt anh. Cô biết rất rõ, khoản nợ vay học phí của anh còn nhiều hơn cô, làm thêm cũng vất vả hơn cô gấp bội.

Huống chi bên ngoài đang đổ tuyết lớn, anh bận như vậy, lấy đâu thời gian đi mua bánh sinh nhật cho cô?

Càng nghĩ càng thấy bản thân thật xấu hổ, đúng là tự mình đa tình, nghĩ linh tinh rồi còn lúng túng cả người.

Thế nên khi Trần Độ bước vào, cô giả vờ như đang tập trung học, đầu cúi gằm, không ngẩng lên nhìn anh lấy một cái.

Cho đến khi anh nhẹ nhàng đẩy chiếc hộp đó về phía cô, cô vẫn cố tỏ ra thờ ơ, không buồn liếc sang, hít một hơi thật sâu rồi lẩm bẩm:

“Cái gì đấy? Nhiều tuyết thế, làm ướt hết bài thi của em rồi. ”

Trần Độ nhướng mày, rút hai tờ khăn giấy lau sạch mớ tuyết bám trên hộp rồi lại đẩy về phía cô một lần nữa:

“Tự xem đi. ”

Lúc này Thời Ly mới miễn cưỡng liếc qua một cái, giả bộ dửng dưng nhưng trong lòng đang run lên từng hồi.

Ánh đèn thư viện sáng trưng, không thể nhìn nhầm được.

Là bánh sinh nhật, thật sự là một chiếc bánh sinh nhật.

Không phải kiểu bánh có hình xe hơi hay xe tăng mà hồi bé cô hay ăn cùng anh trai, mà là một chiếc bánh xinh đẹp, mềm mại, phủ lớp kem màu hồng, tầng tầng lớp lớp được trang trí như một chiếc váy công chúa, xen kẽ là những hạt ngọc trai màu trắng sữa lấp lánh.

Trên vạt váy kiêu sa và lộng lẫy ấy, có viết một hàng chữ.

“Chúc Thời Ly sinh nhật vui vẻ. ”

Là tên của cô.

Khoảnh khắc đó, Thời Ly gần như nín thở, ánh mắt dán chặt vào chiếc bánh không thể rời đi, thế nhưng câu nói đầu tiên thốt ra lại cứng ngắc đến không ngờ.

“Chắc cái này đắt lắm nhỉ? Trần Độ, em không có tiền trả đâu. ”

Tiền của cô phải tiết kiệm, còn khoản nợ vay học phí vẫn chưa trả xong mà.

“Không cần trả. ”

“Thế thì em áy náy lắm. ”

“... ”

Trần Độ không biểu cảm, đưa tay xoa đầu cô vài cái, ngừng một lát rồi nói thêm:

“Không cần trả đâu, coi như nhặt được món hời miễn phí đi. ”

“Hả? Sao lại thế?”

“Chỗ làm thêm của anh là quán net, bên cạnh có tiệm bánh. Ông chủ tiệm hay sang quán net chơi game nên thân với anh lắm, có mấy cái bánh bán không hết định đem bỏ, anh bảo ông ấy để lại cho một cái. Còn cái dòng chữ đó là ông ấy giúp anh viết. ”

“Ủa gì mà trúng số thế?”

Thời Ly lập tức hớn hở, đưa tay sờ lên dải ruy băng màu hồng, mềm mềm, ánh lên dưới ánh đèn dịu dàng.

Cô càng nhìn càng thích, cười tít cả mắt như thể vừa lời to một món quà trời ban.

“Trời ơi, khách ở tiệm đó mắt mù hết rồi à, bánh xinh vậy mà cũng chê sao?”

Trần Độ khẽ cong khoé môi, nhướng mày:

“Ờ, đúng là chê dở thật. ”

Thời Ly lập tức tháo ruy băng ra, cẩn thận lấy chiếc bánh ra khỏi hộp, cười tươi rói đến tận mang tai, rồi bắt đầu huyên thuyên đủ thứ:

“Trần Độ, sao anh biết hôm nay là sinh nhật em vậy?”

“Ông chủ tiệm bánh này có mắt thẩm mỹ ghê ha, chẳng lẽ cài camera trong đầu em à, sao biết em thích kiểu bánh như này nhỉ?”

“Cái lớp ren này nhìn như thật luôn á, anh nhìn cái tà váy này nè, xinh quá trời luôn! Gần Lâm Đại có tiệm bánh như này mà em không biết luôn đó! Ông chủ tiệm tốt bụng ghê, sau này em đi làm rồi nhất định phải đến đó mua!”

Thời Ly của khoảnh khắc ấy thật sự như một nàng công chúa nhỏ phát hiện ra kho báu, hỏi lia lịa, miệng cũng không chịu ngơi.

Trần Độ không nói thêm câu nào, lẳng lặng giúp cô cắm từng cây nến lên bánh kem, rồi lần lượt châm lửa.

Hai mươi hai cây, thẳng hàng tăm tắp.

“Được rồi, đừng lắm lời nữa, thổi đi. ”

“Ừm. ”

Thời Ly lập tức im lặng, trước khi thổi nến còn liếc nhìn Trần Độ một cái, mà Trần Độ cũng đang nhìn cô.

Mấy sinh viên ngồi quanh khu nghỉ ngơi đều tò mò ngoảnh lại nhìn hai người, nhưng Thời Ly chẳng mảy may để ý.

Cô từ từ nhắm mắt lại, hai bàn tay chắp trước n. g. ự. c hơi run lên.

“Vậy em ước nhé?”

“Ừ. ”

Năm đó, dưới ánh mắt chăm chú của Trần Độ, Thời Ly nhắm mắt lại và thầm ước điều ước sinh nhật đầu tiên trong đời.

Nhiều năm trôi qua, cô không thể nào nhớ nổi lúc đó mình đã ước điều gì.

Chương 19

Chỉ nhớ sau đó hai người chia nhau ăn chiếc bánh ấy, no đến mức Thời Ly lăn ra nằm dài trên sofa trong khu nghỉ của thư viện, rồi vô thức dùng đầu húc nhẹ vào Trần Độ đang tranh thủ gõ nốt đống code.

“Làm gì đấy?”

Trần Độ liếc cô một cái, giọng lười biếng.

Thời Ly dụi đầu vào chân anh, ngẩng lên nhìn, ánh mắt lấp lánh như sao: “Sinh nhật vui thật đó, bánh kem vị dâu ngon cực kỳ, ngon hơn chocolate gấp trăm lần luôn! Trần Độ, tụi mình tổ chức thêm một lần nữa nha?”

“Sinh nhật mà tổ chức tùy tiện được à?” Trần Độ vẫn cắm cúi gõ bàn phím, “Đợi thêm một năm đi. ”

“Không muốn chờ một năm đâu, sinh nhật anh sắp tới rồi còn gì, ngay tháng sau thôi. Em thấy trên thẻ báo danh của anh rồi. ”

“Đó không phải sinh nhật anh. ”

Trần Độ đáp thản nhiên, mắt không rời khỏi màn hình máy tính.

Thời Ly cảm giác anh không buồn lắm nên cũng không muốn phá hỏng tâm trạng bằng sự đồng cảm gượng ép.

Cô bất ngờ bật dậy khỏi chân Trần Độ, suýt nữa thì húc vào cằm anh.

“Trần Độ, nếu anh không có ngày sinh nhật thật thì ngày nào cũng có thể là sinh nhật anh mà, đúng không? Hay để ngày mai đi nhé? Từ giờ về sau, ngày hôm sau sinh nhật em sẽ là sinh nhật anh, năm nào em cũng mừng sinh nhật cho anh luôn!”

“Năm nào cũng vậy?” Trần Độ quay sang nhìn cô.

“Ừ! Đồng ý không?”

Thời Ly lắc lắc tay anh, trong đầu thì đã bắt đầu nghĩ đến hương vị bánh ngày mai rồi.

Thế là phòng tuyến cuối cùng của một con dân nghèo bị sập hoàn toàn.

Thôi kệ, vì bánh ngon như vậy, sinh nhật lại vui như thế… cô sẽ móc chút tiền tiết kiệm ra mua thêm một cái nữa.

Lần này sẽ chọn vị mà Trần Độ thích, ghi tên Trần Độ lên, và cũng cắm đúng hai mươi hai cây nến.

Dù sao anh cũng không kén ăn, món nào anh thích, chắc chắn cô cũng sẽ thích.

Thời Ly vừa nghĩ vừa thấy vui rộn ràng trong lòng, còn Trần Độ vẫn nhìn cô chằm chằm, rất lâu sau mới khẽ cụp mi, nhẹ giọng “Ừ” một tiếng.

Chỉ tiếc là ngày hôm sau, Trần Độ lại không đến như đã hẹn.

Thời Ly ôm cái bánh sinh nhật đứng dưới ký túc xá của anh gọi điện, nhưng anh không bắt máy.

Cô hỏi bạn cùng phòng của anh, mới biết anh không về ký túc cả đêm hôm trước.

Vài ngày sau anh mới quay lại trường, nhưng chẳng ai biết mấy ngày đó anh đã đi đâu.

Thời điểm đó Thời Ly đang bận thi cử, cũng không hỏi nhiều.

Cô đoán chắc anh không coi mấy lời mình nói hôm trước là thật, tám phần là tưởng cô đùa thôi.

Nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn không mở chiếc bánh ra để ăn một mình.

Cái bánh đó để trong phòng hai ngày, hỏng mất.

Mà sau đó, năm tiếp theo…

Họ chia tay vào tháng tám năm sau.

Tháng mười, Thời Ly qua đời.

Cô không còn cơ hội nào nữa để nhìn thấy tuyết rơi tháng mười hai ở Bắc Lâm, cũng không thể tổ chức một sinh nhật trọn vẹn cho Trần Độ.

Thế nên làm sao anh có thể nhớ được cái ngày này chứ?

Hay tất cả chỉ là trùng hợp?

Phải chăng vào một ngày 21 tháng 12 nào đó, đã từng xảy ra chuyện gì đặc biệt khiến anh ghi nhớ hơn cả?

Thời Ly không nghĩ ra được, mà cũng không thể hỏi Trần Độ câu trả lời.

Cô ôm đầu, cơn đau nhức dữ dội khiến cô phải nhíu mày, rồi mở danh bạ gần đây của Trần Độ ra.

Cái tên đầu tiên hiện lên: Thư Vận.

Là chị đẹp kia đúng không?

Thời Ly ấn gọi. Vài giây sau, đầu dây bên kia bắt máy.

“A lô? A Độ, sao vậy?”

Đúng là giọng của cô ấy.

Thời Ly hắng giọng, bắt chước cách nói chuyện và âm điệu của Trần Độ, lạnh nhạt nói: “Anh vừa bị ngã ở nhà, em có thể qua đón anh đi viện không?”

Nghĩ đến bầu không khí căng thẳng giữa hai người hồi sáng, cô chần chừ vài giây rồi thêm một tiếng gọi thân mật: “…Em… em yêu?”

Trời ơi, kiểu gọi sến súa này mà phát ra từ giọng Trần Độ nghe kỳ quặc và gượng gạo vô cùng.

“…”

Đối phương im lặng mấy giây, giọng đầy lo lắng: “Ngã nghiêm trọng vậy à? Ngã vào đầu sao?”

Thời Ly đưa tay sờ cái cục sưng u lên sau gáy Trần Độ, thầm nghĩ quả nhiên chị đẹp là bác sĩ, đoán cái gì cũng chuẩn.

“Ừ, anh ấy… anh ngã đập đầu, đau lắm, còn chóng mặt nữa. Có thể bị chấn động não. ” Cô thành thật khai báo.

Giọng Thư Vận nghiêm túc: “Được, biết gọi cho chị là tốt rồi. Em đứng yên đó, tuyệt đối đừng di chuyển, mười phút nữa chị tới. ”

“Vâng. ” Thời Ly dừng lại một chút, rồi cố gắng thốt ra thêm một câu, “... Em yêu. ”

“... ”

Cúp máy xong, Thời Ly nằm lại lên giường, điều chỉnh tư thế sao cho an toàn và thoải mái nhất, rồi kiểm tra lại lần nữa cái tay áo sơ mi đang buộc trên cánh tay - chặt vừa đủ, m. á. u cũng đã cầm.

Cô nhắm mắt lại, thử thoát ra khỏi cơ thể của Trần Độ.

Cô đột ngột mở choàng mắt, hoảng hốt giơ tay lên nhìn, rồi sờ sờ gương mặt Trần Độ.

Cô vẫn còn trong thân xác anh.

Cô không thoát ra được.

Thời Ly thử đi thử lại mấy lần, nhưng vẫn không cách nào thoát ra khỏi cơ thể của Trần Độ.

Càng vùng vẫy thì cơn choáng đầu càng dữ dội, vết thương vừa cầm m. á. u được chút ít giờ lại bắt đầu rỉ máu.

Cô không dám động đậy nữa, ngoan ngoãn nằm yên trên giường, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.

Chẳng lẽ cô bị kẹt lại đây thật rồi sao?

Thời Ly hoảng loạn chớp mắt liên tục.

Nếu mãi mãi không thể ra khỏi cơ thể này, vậy Trần Độ phải làm sao?

Linh hồn của anh thì sao? Vẫn đang ngủ mê à?

Thời Ly đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt lên n. g. ự. c mình, cảm nhận nhịp tim đang đập chậm rãi bên trong lồ ng ngực.

Đó là trái tim của Trần Độ, đang đập dưới lòng bàn tay cô - ấm áp, đều đặn, dịu dàng.

Chương 20

Nhưng dù như thế, cô lại không cảm nhận được một chút hiện diện nào của Trần Độ cả.

Linh hồn của cô như thể đã khớp hoàn hảo vào cơ thể này, không để lại kẽ hở nào.

Thời Ly hoảng hốt cắn môi.

Không được, tuyệt đối không được. Cô đến đây không phải để chiếm đoạt thân xác của Trần Độ. Cô chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành cái gọi là chấp niệm, rồi sớm quay về để đầu thai, tích góp từng xu.

Còn Trần Độ, anh nên được sống tiếp cuộc đời của mình một cách đàng hoàng.

Một người ở cõi âm, một người ở dương thế, vốn dĩ không nên can thiệp vào nhau, nước giếng không phạm nước sông.

Giờ mà bị trộn lẫn thế này đúng là loạn rồi còn gì!

Trong đầu Thời Ly đang mắng chửi đám quản lý cõi âm không biết bao nhiêu lần, chợt tiếng chuông cửa vang lên.

Chắc là chị gái xinh đẹp kia đến rồi - bạn gái của Trần Độ, Thư Vận.

Thời Ly thở phào, nhưng cũng thấy có chút lạ, sao cô ấy lại không có chìa khóa căn hộ này?

Cô gắng gượng đứng dậy bằng cơ thể của Trần Độ, lê từng bước ra đến cửa.

Ngoài trời gió lớn, chỉ vừa hé cửa luồng khí lạnh đã len thẳng vào mũi khiến cô rùng mình, như có ai đ. â. m thẳng vào phổi.

Thời Ly ho mấy tiếng, trong lúc gắng sức, bỗng thấy bên hạ sườn phải nhói đau.

Vị trí đó rất lạ, là chỗ mà trước giờ cô chưa từng có cảm giác gì.

Cô sững lại, chỉ trong vài giây, cơn đau đột ngột dữ dội hơn như thể có con d. a. o rỉ sét đang khoét s&

Chương (1-43)