Vay nóng Tinvay

Truyện:Nếu Em Nở Rộ Gió Mát Sẽ Đến - Chương 39

Nếu Em Nở Rộ Gió Mát Sẽ Đến
Trọn bộ 46 chương
Chương 39
Anh trở về
0.00
(0 votes)


Chương (1-46)

Siêu sale Lazada


Về phần bí mật của Đoạn Băng, Vương Thục Chi chưa bao giờ nói với người khác. Vương Thục Chi từ nhỏ rất yêu thích việc nghiên cứu y thuật, mơ ước trở thành một bác sĩ giỏi cứu người. Đáng tiếc số mệnh trắc trở không thể thi đậu đúng chuyên ngành, cuối cùng mơ ước vẫn chưa thực hiện được.

Sau này được bạn tốt giúp đỡ, Vương Thục Chi mở một phòng khám tư nhân, cũng tại phòng khám này Vương Thục Chi quen biết Đoạn Băng.

Lúc ấy ba của Tịch Không ra nước ngoài học chuyên sâu, Đoạn Băng ở nhà lại mê luyến với mối tình đầu. Thấy ba của tịch không sắp về nước, Đoạn Băng lại mang thai nên Vương Thục Chi giúp Đoạn Băng phẫu thuật nạo thai, hơn nữa đồng ý giúp Đoạn Băng giữ bí mật, Nhưng Đoạn Băng lại có tính đa nghi trời sinh, phẫu xong lại quay sang tố cáo phòng khám của Vương Thục Chi, kết quả phòng khám của Vương Thục Chi phải đóng cửa vì chưa đủ giấy tờ.

Đoạn Băng nghĩ rằng về sau sẽ không gặp lại Vương Thục Chi - người nắm giữ bí mật của mình, không ngờ vài năm sau Vương Thục Chi lại được bạn bè giúp đỡ đến thành phố A làm y tá trong bệnh viện. Hai người tưởng chừng không gặp nhau nữa lại gặp nhau hàng ngày, Đoạn Băng cảm thấy chột dạ nên cố hết sức lấy lòng Vương Thục Chi, hai nhà trở nên thân thiết. Vương Thục Chi cũng cất giữ bí mật này đến tận bây giờ

Vương Thục Chi về đến nhà thấy phòng của Tô Đỉnh đóng cửa bà biết cô con gái đang giận lẩy, bà đứng ngoài nhìn vào khe cửa, nói: "Mẹ có thể vào hay không?"

Tô Đỉnh không ngẩng đầu, tiếp tục ở trên giường đọc sách, vẻ mặt Vương Thục Chi khinh bỉ nhìn vào hàng chữ to trên bìa sách《 Thế Giới Kiến Trúc Sư 》giễu cợt cô: "Mẹ có thể xem được không?"

Tô Đỉnh không để ý đến bà, làm bộ đang đọc say mê. Giờ đây, cô có bạn trai là một kiến trúc sư, cô không lo học tập một chút, làm sao có tiếng nói chung với anh.

Vương Thục Chi lấy quyển sách của cô ra vứt xuống trên giường, lấy hóa đơn từ trong túi ra đưa cho cô.

"Đây là gì?" Tô Đỉnh giận hỏi.

"Hôm nay con cho mẹ 1 tin tức tiền trảm hậu tấu, vậy mẹ cũng đối với con như vậy."

Tô Đỉnh vừa lấy ra vừa nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi, ngẩng đầu nhìn Vương Thục Chi: "Nghẽn mạch máu não? Mẹ, người..."

Vương Thục Chi cố làm ra vẻ thoải mái: "Ồ, mẹ vừa mới đi kiểm tra xong."

Nước mắt Tô Đĩnh lập tức lưng tròng, ngồi thẳng lên khẩn trương hỏi: "Làm sao lại như vậy! có nghiêm trọng không mẹ?"

Tại sao lại có thể như vậy, thân thể của mẹ đang tốt như vậy, tại sao có thể như vậy.

Vương Thục Chi cười, bày ra bộ dạng bị tê liệt, miệng lệch mắt nghiên trêu chọc cô: "sau này mẹ có thể trở thành như vậy, con có sợ hay không?"

Tô Đỉnh lắc đầu không ngừng, không muốn tin, đầu óc trống rỗng, một lúc sau nước mắt rơi tí tách.

Thì ra trước sau cũng sẽ có một ngày, ba mẹ của chúng ta cũng sẽ biến thành ông lão và bà lão, một ngày nào đó bọn họ sẽ bị bệnh này bệnh kia, cái ngày đó đến rất đột ngột, rất tàn khốc.

Vương Thục Chi nhìn dáng vẻ khổ sở của con gái, bà thở dài, ngồi ở lên giường dùng cùi chỏ đẩy cô một cái: "Khóc cái gì?"

"Tránh ra, đừng đụng con..."

"Cũng không phải là bệnh nan y, không chết được, xem con có tiền đồ chưa kìa!"

Vương Thục Chi lạc quan cười, bà thuộc tuýp người mạnh miệng, không ngờ Tô Đỉnh nghe vậy đột nhiên ôm chầm lấy bà, giống như khỉ ôm cây đại thụ, lớn tiếng khóc.

Vương Thục Chi thở dài, sờ sờ tóc con gái: "Mẹ sợ nhất là khi con như vậy đấy, mẹ chỉ muốn là nếu như một ngày nào đó mẹ bị tê liệt, con bị người ngoài khi dễ."

"Trên đời này ngoài mẹ ra, còn ai dám khi dễ con òa òa!"

"Đúng rồi, con gái của mẹ lợi hại nhất. Con yên tâm, hôm nay mẹ đi gặp Đoạn Băng nói chuyện, cô ấy rất thích con. Khen con rất tốt, nói đúng lòng mẹ, con gái của Vương Thục Chi ta dĩ nhiên là tốt rồi, đến lúc con vào nhà họ Tịch, nếu cô ấy dám khi dễ con, Tịch Không dám khi dễ con, con hãy nói mẹ biết, mẹ sẽ không tha cho cô ta."

"Mẹ đừng nói nữa òa òa!" Nghẽn mạch máu não, mặc dù không phải là bệnh nan y nhưng vừa nghĩ tới về sau mẹ mình phải chịu nhiều đau đớn trong lòng cô giống như dao cắt.

"Tô Đỉnh, con hãy nhớ, sau này làm dâu rồi không thể giống như ở nhà rời giường mà không xếp chăn, như vậy sẽ bị bố mẹ chồng chê cười, mẹ chồng nấu đồ ăn con phải rửa bát, phải học cách quan sát. Con..."

"Mẹ "Tô Đỉnh ôm cánh tay của bà rúc vào, ngẩng đầu làm cái miệng lệch mắt lé, vô cùng xấu xí: "Nếu mẹ bị biến thành tê liệt như vậy, không thể động đậy, con đây nhất định nhân cơ hội này đem những giận dỗi từ bé ra để trả lại cho người..."

"Con, cái con sói nhỏ này!" Vương Thục Chi bị vẻ mặt xấu xí của Tô Đỉnh chọc cười vui vẻ lộ ra nếp nhăn nơi đuôi mắt.

Vương phu nhân, mẹ còn bảo vệ con, bây giờ con đã trưởng thành, con sẽ cố gắng khiến tất cả phiền não trên thế gian đều vượt qua, thậm chí nếu như mẹ không tiếp nhận Tịch Không thì con vẫn sẽ lựa chọn bên mẹ, nhưng thực tế tàn khốc luôn để cho con cảm thấy lực bất tòng tâm, thật xin lỗi, vương phu nhân, con sẽ chăm sóc mẹ giống như chăm sóc trẻ cho nên có ta ở đây, mẹ không phải sợ.

...

67.

Hôm nay, Hàn Mỹ Úy ở bệnh viện gặp phải phụ nữ có thai hơn sáu tháng gọi là Trương Vân, nói rất nhiều, lôi kéo Hàn Mỹ Úy nói chuyện đông tây hết cả buổi chiều, hơn ba giờ cho cô trở về phòng bệnh nghỉ ngơi, nằm ở trên giường nhìn nhìn trần nhà, cô mơ mơ màng màng ngủ mất.

Trương Vân luôn oán trách là giày vò lớn nhất của cô khi mang thai chính là không ngủ ngon, nhưng Hàn Mỹ Úy lại may mắn hơn nhiều, mỗi sáng sớm cô cơ bản ngủ không muốn dậy, gần giống như ngủ mê. Giật mình mở mắt thì trời đã tối, sau lưng đổ một lớp mồ hôi mỏng, khiến cô thể không từ giấc mộng mà tỉnh giấc, chuẩn bị đứng dậy đi vệ sinh, vừa ngồi dậy đã bị dọa sợ đến mức không dám nhúc nhích, bởi vì chiếc ghế ở giường ghế đối diện có một người đang ngồi.

Anh trở về.

Mỹ Úy đỡ lưng thẳng đứng dậy, nhìn trong màn đêm dựa vào chút ánh sáng nhạt nhìn kỹ, điều chỉnh tầm mắt mới loáng thoáng nhìn được hình dáng quen thuộc, tay trái của anh chống đầu, trụ ở trên tay vịn, cặp mắt nhắm, mái tóc rủ xuống ấn đường, an tĩnh ngủ.

Hàn Mỹ Úy chợt tỉnh hẳn, ngồi trên giường lưu luyến nhìn.

Anh là người thuận tay trái, ăn cơm cầm đũa, viết chữ cầm dầu bút, đều dùng tay trái, biết đâu được tương lai con của cô cũng giống như vậy? Như vậy rất tốt, Hàn Mỹ Úy vô cùng hi vọng con của cô càng giống như anh nhiều một chút, dù tật tốt hay xấu giống như anh đều tốt.

Cô ngẩn người, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, có lẽ là y tá vào tặng đồ rồi. Hàn Mạch ngủ không sâu, nghe tiếng liền mở mắt, Hàn Mỹ Úy vội vàng nằm xuống giả vờ ngủ.

"Hàn..." Cô y tá Hiểu Tình vừa muốn nói chuyện, Hàn Mạch đưa ngón tay lên môi ra hiệu im lặng.

"Một lúc nữa hãy tới." Hàn Mạch không nhẫn tâm quấy rầy cô, nói với y tá.

Y tá xoay người đi ra, Hàn Mỹ Úy vội vàng gọi cô lại.

"A... Hiểu Tình, tôi tỉnh rồi."

Hiểu Tình nhìn Hàn Mạch một chút, Hàn Mạch gật đầu, cô mới mở đèn, bưng khay đi tới trước giường bệnh, nói: "Tới giờ uống thuốc rồi."

Hàn Mạch từ trên ghế đứng lên, thoạt nhìn một phong trần mệt mỏi, ngay cả âu phục cũng không kịp đổi, cà vạt lệch ra, Mỹ Úy dịu dàng nói: "Hàn Mạch, anh qua đây." Hàn Mạch nghe lời ngồi lên giường bệnh.

Mỹ Úy đưa tay lên cổ áo anh phủi các nếp nhăn, lại giúp anh chỉnh cà vạt, tay mềm trằn trọc, Hàn Mạch nhìn cô thật sâu, đột nhiên nắm cô tay.

"Em không giận anh sao?" Trong mắt của anh chất chứa áy náy.

Lòng Hàn Mỹ Úy mềm nhũn, hỏi ngược lại: "Em giận anh cái gì đây?"

"Giận anh đã tức giận với em, giận anh đi công tác không nói cho em biết. Giận anh xé cái này." Anh rút một tấm hình từ trong ví tiền móc ra, đó là Hàn Mỹ Úy mủm mỉm lúc nhỏ, hình ảnh bị rách vo thành viên, khiến Hàn mỹ úy kinh ngạc không nhỏ.

Thì ra Hàn thiếu gia cũng biết sai có thể sửa sai thành thanh niên tốt, có đúng hay không?

"Em đều quên hết rồi..." Hàn Mỹ Úy quay đầu đi chỗ khác, cắn môi.

Nếu không có y tá ở đây, Hàn Mạch thật muốn ôm cô vào lòng.

"Đúng rồi, em uống thuốc gì vậy?"

Y tá Hiểu Tình ở một bên thay cô đáp: "Thuốc kháng sinh và thuốc giữ thai."

Hàn Mỹ Úy liếc mắt nhìn Hiểu Tình ý tứ trách cứ, Hiểu Tình len lén cúi đầu.

Hàng lông mày của Hàn Mạch nhíu lại, nghi hoặc hỏi: "Thuốc giữ thai? Tại sao phải uống cái này?"

Mỹ Úy thoải mái cười, ngón tay vuốt hàng lông mày của anh: "Anh đừng lo lắng, dạo này em đều uống cái này, tình trạng của? khá tốt, không tin anh hỏi Hiểu Tình, Hiểu Tình, có đúng hay không?"

"Đúng đúng đúng, mấy ngày nay Hàn tiểu thư đã tăng lên 3kg!"

"Hiểu Tình, cái này không cần nói..." thời gian này Hàn Mỹ Úy đối với cân nặng rất nhạy cảm.

Hàn Mạch phải là người chuyên môn, dĩ nhiên có chút thả lỏng, Hàn Mỹ Úy dịu dàng đưa tay đặt trên bàn tay to của anh, cầm: "Anh có thể một chút hay không, Hiểu Tình làm xét nghiệm cho em."

Hàn Mạch thừa dịp Hiểu Tình xoay người lấy thuốc liền kéo cô qua hôn lên ót cô một chút, lên môi một chút, buông ra, nói: "Em xấu hổ?"

"Đâu có đâu." Trên mặt Hàn Mỹ Úy nổi lên hai rặng mây hồng.

"Có tiến bộ." Hàn Mạch hài lòng đứng lên, vén tóc của cô, xoay người đi ra, đi hai bước, liền lại quay lại, mặt tràn đầy vui sướng nói với cô: "Mẹ anh đã thúc giục hai ta đi đăng ký kết hôn rồi, đi đến nhà em ra mắt anh đều chuẩn bị đầy đủ rồi, ngày mai sẽ đi, em có vui không?"

Hàn Mỹ Úy cũng không quá nhiều kinh ngạc, không quá vui sướng, đều này nằm ngoài dự đoán và suy nghĩ của Hàn Mạch, cô cười: "Ừ, thật vui vẻ."

...

Hàn Mạch vừa đi, Hiểu Tình liền vội vàng dặn dò cô: "Đây là thuốc giữ thai và thuốc kháng sinh nhất định phải uống, sau khi kiểm tra nhất định phải cực kỳ chú ý những thay đổi trên cơ thể mình, có một chút không bình thường, phải kịp thời nói với em nhé"

"Ừ, chị đã hiểu rõ!"

"Hai ngày nay chị có đau bụng hay không?"

"Không có."

"Có ra máu hay không?"

"Không có... À chỉ có 1 chút..." Hàn Mỹ Úy nói.

Hiểu Tình cảnh giác hỏi: "Chất lỏng?"

"Uhm, chắc là bình thường thôi..."

Hiểu Tình lập tức nóng nảy: "Ngu ngốc à, làm sao chị không nói với em! Vậy làm sao mà bình thường được! Chị nói cụ thể xem."

Hàn Mỹ Úy thấy phản ứng của cô như vậy cũng khẩn trương theo, nói chuyện cũng cà lăm: "À... Chính là... chính là sáng sớm và trước khi ngủ cũng có..."

Hiểu Tình tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, nhắc nhở cô: "Việc này có thể là nước ối bị rò. Không được, em phải báo cáo với bác sĩ Vương!"

Đúng lúc mẹ Hàn đến bệnh viện, mang theo canh ngon ở nhà nấu, Hiểu Tình từ trong phòng bệnh vội vã ra ngoài, nói là tìm bác sĩ. Hàn Mạch đứng ở cửa phòng bệnh hình như đang suy nghĩ chuyện, mẹ Hàn bước lên sờ sờ mặt con trai: "Con đã về rồi? Sao còn không vào?"

"Mỹ Úy đang làm xét nghiệm." Hàn Mạch nói.

"A, hai người các con đã là vợ chồng nhỏ còn xấu hổ nữa?"

Hàn Mạch nghe mẹ nói như vậy, đột nhiên nghiêm túc hỏi: "Mẹ, mẹ thật tâm thật lòng tiếp nhận Mỹ Úy sao? Mẹ sẽ không khi dễ cô ấy?"

"Con xem con hỏi đi, nếu mẹ đã đồng ý cho hai đứa đăng ký kết hôn cho thấy từ đáy lòng mẹ đã đón nhận cô ấy, trải qua một thời gian tiếp xúc, con không nói thì mẹ cũng rất thích cô bé này"

Lo lắng của Hàn Mạch cuối cùng cũng buông xuống, dựa đầu vào vào vai của mẹ, làm nũng: "Mẹ, mẹ đã cứu con một mạng."

"Lời này là như thế nào đây?"

"Con còn suy nghĩ nếu mẹ không đồng ý, con lập tức đập đầu chết tại trước mặt mẹ, để bày tỏ quyết tâm."

"Ui dào, con đã bị Mỹ Úy mê hoặc thành như vầy rồi à?"

Hàn Mạch không trả lời, lấy một hộp quà từ trong túi, nhẹ nhàng đẩy ra, một chiếc nhẫn kim cương dưới ánh đèn lóe lên sáng chói.

Anh sờ sờ viên kia kim cương, giống như lần đầu tiên thấy ánh mắt tinh khiết của Hàn Mỹ Úy.

"Con ở bên ngoài mấy ngày nay, cộng lại chỉ ngủ được mấy tiếng đồng hồ, nhưng trong đầu con đều là lo lắng cho cô ấy, lo cô ấy có ăn uống được hay không, có khó ăn hay không, có muốn ăn cái gì đó mà ngượng ngùng không dám nói với mẹ, nửa đêm ngủ đạp chăn hay không... A..." Hàn Mạch cười khẽ một tiếng, lộ hàm răng ngay ngắn, trong đôi mắt cũng giống như ánh sang kim cương.

"Cô gái này, rất ngu ngốc."

Mẹ Hàn thấy con trai như vậy, liền thở dài, vỗ vỗ vai con trai bày tỏ hiểu nỗi lòng của anh.

Thời gian chọc ối đã tám ngày, mẹ Hàn mới nhớ tới sáng hôm nay tới để tìm bác sĩ Vương hỏi kết quả xét nghiệm, bác sĩ Vương mang báo cáo xét nghiệm cho bà xem, nở nụ cười.

"Bác sĩ Vương, là AFP nha, bao nhiêu milliliter, tôi xem không hiểu, bác sĩ nói cho tôi biết ba việc. Bác sĩ cũng biết ta muốn biết kia ba việc kia."

Bác sĩ Vương tươi cười, nhìn mẹ Hàn đưa một phòng bì dày, nói: "Thứ nhất, thai nhi phát triển khỏe mạnh, không cần chúng ta lo lắng bất cứ vấn đề gì."

"Thứ hai, kết quả giám định DNA là 0. 9999."

"Thứ ba là, tôi chúc phúc cho bà Hàn phu nhân."

"Chúc mừng tôi cái gì?"

"Bà đã có cháu."

Mẹ Hàn nhớ lại đoạn đối thoại này, trong lòng đang vui sướng, chỉ thấy y tá Hiểu Tình vừa ra đã quay lai, đi theo sau là bác sĩ Vương với vẻ mặt âm u.

Hàn Mạch và mẹ Hàn hai người nhìn nhau, thời gian này bác sĩ Vương đã tan việc, sao xuất hiện ở đâu? Chẳng lẽ là...

Tác giả muốn nói:


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-46)