Truyện:Nếu Anh Chưa Lấy Vợ, Em Cũng Chưa Lấy Chồng - Chương 48

Nếu Anh Chưa Lấy Vợ, Em Cũng Chưa Lấy Chồng
Trọn bộ 62 chương
Chương 48
Chỉ vì đó là người mà cô yêu nhất
0.00
(0 votes)


Chương (1-62)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tư Ngôn nghe thấy giọng nói vang tới từ điện thoại trong nháy mắt đoán ngay ra đối phương chính là Trình Hải An. Lúc đầu còn có chút xấu hổ, nhưng đến khi nghe thấy anh nói xảy ra chuyện, trái tim cô như chực nhảy ra khỏi lồng ngực. Lúc đầu còn tưởng Kỳ Dục vẫn đang ngủ say, nhưng khi quay lại đã thấy anh mở mắt. Cô cắn chặt môi lập tức chìa điện thoại ra đưa cho anh: "Anh nhận điện thoại đi, là Trình đại ca". Kỳ Dục nghe thấy nhắc đến Trình Hải An liền nhận lấy điện thoại, xoay người dựa vào Tư Ngôn đang ngồi dựa vào gối tựa sau lưng anh, sau đó mới bắt đầu nói chuyện: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?".

"Tối hôm qua Hướng Vãn không cẩn thận bị mất túi xách, không nghĩ đến chuyện người khác nhặt được, những thứ trong túi của cô ấy còn có một tấm ảnh của cậu, vì thế có người nói cô ấy và cậu có quan hệ với nhau, hơn nữa còn rất thân thiết là đằng khác, đúng lúc có người nói cũng chụp được những bức ảnh thân mật của hai người và đã đăng lên mạng, là bức ảnh hai người cùng nhau đi mua sắm ở trung tâm thương mại. Kỳ Dục, cậu tại sao lại không cẩn thận như vậy?" Trình Hải An có chút tức giận."Chuyện này cũng không thèm tính đến, khi chuyện của cậu và Hướng Vãn còn đang nóng bỏng trên các diễn đàn trong mạng thì lại có người còn nói thấy cậu và một người con gái khác ở siêu thị, cũng đã chụp được ảnh và đưa lên mạng rồi, tôi nhìn thấy liền nhận ra ngay người đó là Tư Ngôn, cậu không biết là bây giờ trên mạng đang bàn luận rất xôn xao, nói cậu bắt cá hai tay, à, còn có người tung tin dựng chuyện giữa cậu với Cảnh Dao, họ còn nói cậu nhất cước đạp tam thuyền, mặc dù vẫn có người còn tin tưởng bênh vực cậu, có điều bất luận thế nào đây cũng là một trận cuồng phong bão táp, cậu nói đi, phải nên làm thế nào đây?".

Trình Hải An cũng vừa mới biết chuyện, sục sôi lên mạng kiểm tra, còn tức tối gọi điện cho anh muốn anh giải thích, nhưng anh cũng chẳng biết nên giải thích ra sao. Quan hệ giữa Kỳ Dục và Hướng Vãn chính anh ta là người hiểu hơn ai hết. Quan hệ giữa anh và Tư Ngôn thì tất cả cũng đã rõ rồi, hơn nữa anh và Cảnh Dao thực tình mà nói chẳng hề có chuyện gì cả. Nhưng những thông tin sai lệch trên mạng lúc này liên tiếp bị tung ra, lại còn có cả những bức ảnh hai năm rõ mười được chụp lại như thế, nếu anh là một người ngoài cuộc, sợ rằng anh cũng sẽ tin ngay.

Cho nên có thể thấy, những chuyện xảy ra lần này đối với Kỳ Dục mà nói có ảnh hưởng rất lớn, nhất là trong hoàn cảnh Trượng kiếm còn đang trong giai đoạn sắp phát hành. Nếu chịu ảnh hưởng xấu của dư luận, tỉ lệ theo dõi bộ phim có thể theo đà giảm sút, hơn nữa Tư Ngôn lại mới tiếp nhận một bộ phim, không thích hợp để vướng vào vụ bê bối tình cảm lúc này, cũng may tấm ảnh mà họ chụp được hình ảnh nhạt nhòa không rõ lắm, Tư Ngôn cũng chưa phải là người của công chúng, chắc hẳn họ sẽ không dễ nhận ra.

Trình Hải An chau mày chẳng biết phải giải quyết những chuyện rắc rối trên như thế nào đành phải gọi điện thoại báo cho Kỳ Dục biết, không ngờ gọi tới lại đột nhiên nghe được giọng nói còn nửa tỉnh nửa mơ của Tư Ngôn, anh không thể không tức giận.

Kỳ Dục bặm chặt môi, đôi lông mày nhíu lại, liếc mắt nhìn Tư Ngôn một cái, thấy cô vẫn đang nằm trên giường đùa nghịch với những ngón tay, anh đứng lên đi về phía ban công, anh không muốn Tư Ngôn vì chuyện này mà gặp phải khó khăn, cho nên vẫn là không nên nói cho cô biết thì sẽ tốt hơn."Chuyện này rất nghiêm trọng phải không?" Kỳ Dục hỏi.

"Nghiêm trọng, tất nhiên vô cùng nghiêm trọng." Giọng của Trình Hải An rất to dường như đang hét lên vậy."Cậu nói đi, cậu định chuẩn bị giải quyết như thế nào đây? May mà bộ phim mới của Tư Ngôn vẫn còn chưa khởi quay, nhưng cho dù thế nào cô ấy cũng sẽ gặp không ít phiền phức. Kỳ Dục, tôi vẫn luôn cảm thấy rất yên tâm về cậu, nhưng không nghĩ cậu lại có thể tự rước họa vào thân như thế. Tôi và trợ lý của Hướng Vãn đã bàn bạc với nhau rồi, mối quan hệ của cậu và cô ấy lúc này không thể coi là trong sáng được, cho nên cô ấy sẽ chuẩn bị mở một cuộc họp báo để giải thích mọi chuyện. Cô ấy sẽ nói chiếc túi xách mà cô ấy đánh mất chính là của em gái cậu, trước kia cậu chẳng phải luôn khẳng khái đứng trước ống kính nhắc đến em gái mình sao?"

"Không được!" Kỳ Dục lập tức phản đối."Sức khỏe của A Sênh không được tốt, anh còn không biết sao, nếu mấy phóng viên đó tìm đến bệnh viện đòi gặp cô ấy thì phải làm thế nào? Anh quên là A Sênh đã từng vì sợ mà nhảy lầu à? Lần này lại lôi cô ấy vào chuyện thị phi này sao được!"

Trình Hải An mặt bừng bừng giận dữ: "Vậy cậu định giải quyết mọi chuyện thế nào đây? Chẳng phải cậu nói bệnh tình của cô ấy đã đỡ hơn rồi sao? Được rồi, vậy cậu có chắc chắn đảm bảo được trước sau sẽ không có ai làm phiền cô ấy không, chuyện này có thể đảm bảo không?". Kỳ Dục nhíu mày nhìn ra khoảng không trống rỗng đằng xa, căn hộ của anh khá cao, khu vực này lại không phải ở giữa trung tâm thành phố, cho nên bốn bên xung quanh tương đối thoáng đãng, có thể nói là bốn bề xanh mát, thời tiết buổi sớm rất trong lành, bầu trời nhuộm một sắc xanh lam dịu mát, màu xanh tinh khiết giống như những giọt nước tuôn rơi, anh hít vào một hơi thật sâu, chất đầy trong khoang mũi làn khí mát lành buổi sớm mai, nhưng những phiền muộn trong lòng anh dường như vẫn chất chồng không vơi cạn.

Trình Hải An phát hiện thấy anh có vẻ im lặng biết rằng có lẽ anh đã ngầm đồng ý nên tiếp tục lên tiếng: "Về chuyện này tôi biết cách xử lý, cậu tự mình cũng nên thận trọng hơn về mọi chuyện, đừng để người ta lại chụp được những bức ảnh khác của cậu và Tư Ngôn".

Kỳ Dục khẽ đáp lại một tiếng, tắt điện thoại, sau khi thở dài một tiếng mới quay người bước trở vào phòng ngủ. Tư Ngôn đã mặc quần áo ngay ngắn đang trong nhà tắm đánh răng, cô nghe thấy tiếng động biết Kỳ Dục bước vào, quay đầu nhìn lại, miệng còn dính đầy bọt, mơ mơ hồ hồ nói: "Sao thế? Trình đại ca nói chuyện gì vậy?".

Kỳ Dục nhìn mái tóc rối bời giống như tổ quạ của cô, trên miệng lại dính đầy bọt kem đánh răng trắng xóa, những buồn bực vốn chất chứa trong lòng bỗng nhiên tan biến hết, anh khẽ nhíu mày lại bước đến phía sau Tư Ngôn dịu dàng ôm lấy eo cô, kéo người cô áp sát vào lồng ngực mình, anh cúi xuống hôn lên má cô nhẹ nhàng: "Không có gì".

Tư Ngôn xoay người nhổ đám bọt xuống, ngậm một ngụm nước súc miệng, sau đó quay đầu lại nhìn anh: "Nói dối! Trình đại ca nói có vẻ rất nghiêm trọng, như vậy có thể không có chuyện gì sao!".

"Thật sự là không có chuyện gì mà." Kỳ Dục ghé cằm xuống cọ nhẹ vào má cô, lại cúi đầu xuống nhìn lên khóe miệng còn vương lại một chút bọt đánh răng hôn lên đó một cái."Có chuyện gì cũng có anh ở đây rồi, em không cần bận tâm. Bữa sáng muốn ăn gì nào?"

Tư Ngôn biết Kỳ Dục không muốn mình lo lắng cũng không hỏi thêm nữa chỉ xoay người thoát ra khỏi vòng tay của anh, mặt đối mặt nhìn thẳng anh, rồi lại vòng tay ra ôm lấy cổ anh, cười hi hi: "Chỉ cần là anh nấu, món nào cũng đều ngon hết".

Kỳ Dục vốn đang ôm lấy eo cô, cánh tay bất ngờ siết chặt, hơi thở bình thường bỗng trở nên nóng bỏng, anh hơi cúi đầu xuống, trán chạm vào trán cô, hai sống mũi cũng dán vào nhau, khoảng cách giữa môi với môi cũng trở nên rất gần, cơ hồ chỉ cần một lời nói là có thể chạm vào nhau, anh nhắm mắt lại muốn hôn lên bờ môi gần đó, nhưng cảm giác nụ hôn thật trống rỗng. Mở mắt ra nhìn anh mới phát hiện ra Tư Ngôn đang nghiêng đầu sang một bên, cô thè lưỡi ra cố ý trêu đùa: "Anh còn chưa đánh răng nha!".

Kỳ Dục hơi sững sờ, sau đó nhanh chóng đưa tay ra nâng cằm cô lên, môi tùy tiện đưa qua đưa lại, nhẹ nhàng nhưng gấp gáp không để sót một chỗ nào. Tư Ngôn cũng được dịp trổ tài, khi thấy Kỳ Dục tiến tới cô lập tức xoay người lưng dựa sát vào bồn rửa mặt, khóe môi mềm mại từ từ mở ra đón nhận đầu lưỡi của anh lùa vào bên trong. Nụ hôn của Kỳ Dục không giống với vẻ lạnh lùng của anh, mà trái lại còn vô cùng nóng bỏng và mạnh mẽ chiếm đoạt, có thể khiến cho người khác nảy sinh một ảo giác như sắp bị nuốt trôi. Tư Ngôn sắp đứng như bị tê liệt trên mặt đất. Cô không thể và cũng không muốn trốn chạy khỏi tất cả mọi thứ của anh, vòng tay ấm, bờ môi nóng bỏng và còn cả những ham muốn lộ rõ của anh, tất cả tất cả, chỉ cần là của Kỳ Dục thì Tư Ngôn đều có thể hoàn toàn đón nhận, chỉ vì anh là người mà cô yêu nhất. Khi Kỳ Dục nhìn thấy cô đã nhắm mắt lại sẵn sàng tiếp tục đón nhận nụ hôn của anh thì anh lại cố ý dừng lại, trên khuôn mặt còn xuất hiện một nụ cười đầy ẩn ý: "Có cần phải đánh răng thêm lần nữa không?".

Khuôn mặt Tư Ngôn vốn đã vì nụ hôn kia làm cho một phen ửng đỏ, giờ lại nghe thấy mấy lời trêu chọc của anh, nhiệt độ trên cơ thể nhất thời dồn cả lên khiến cho hai gò má càng trở nên nóng đỏ, nhìn thấy bộ mặt nửa như cười cợt nửa như thách thức của anh khiến cho cô càng ngượng ngùng xấu hổ, cô không thèm nhìn lên, hung hãn giẫm mạnh vào chân anh một cái, thấy anh ăn đủ một trận đòn đau thực sự mới chịu buông tha rồi chạy thật nhanh ra khỏi phòng tắm. Kỳ Dục nhìn thấy dáng điệu Tư Ngôn lúc chạy ra có chút đặc biệt, trong lòng ấm áp, ngược lại cũng có chút thương cảm.

Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, Kỳ Dục lấy thực phẩm mà hai người đã mua hôm qua ở siêu thị từ trong tủ lạnh ra làm cho Tư Ngôn món trứng gà cà chua hết sức đơn giản. Tư Ngôn ăn một cách vô cùng thích thú, trên trán và mũi được phủ bởi một lớp mồ hôi mỏng, khóe miệng vẫn hơi cong lên. Sau khi ăn xong, Kỳ Dục hỏi cô: "Anh đưa em về nhà nhé?".

"Em còn phải đến Vân Quang một chuyến và còn có một cuộc hẹn nữa." Tư Ngôn với lấy chiếc khăn ăn đưa lên lau miệng, sau khi xoa xoa cái bụng no tròn vẻ đầy thỏa mãn nói.

"Là Sở Vân Thượng sao?" Kỳ Dục khẽ chau mày."Sớm biết nhận bộ phim này lại lãng phí nhiều thời gian của em như vậy..."

Tư Ngôn vội vàng cắt ngang câu nói của anh: "Là em phải chụp hình". Cô sợ anh lại nói ra những lời nào đó buộc cô phải từ bỏ.

Kỳ Dục mím chặt môi, từ từ hít vào một hơi thật sâu: "Anh biết rồi, được rồi, đi thôi".

Tư Ngôn biết Kỳ Dục vốn không thích mình đóng phim, lúc này thấy anh đã quay người chuẩn bị bước đi liền vội vàng kéo áo anh, vẻ mặt làm bộ đáng thương nhìn anh: "Kỳ Dục, em chỉ là hy vọng có thể cùng anh đi trên một con đường, làm công việc mà anh cũng đang làm mà thôi".

Kỳ Dục đưa cánh tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, khẽ gật đầu: "Mau đi thay quần áo đi, quần áo tối qua giặt đã khô rồi đó".

Tư Ngôn ngoan ngoãn đi ra ban công lấy quần áo, rồi bước vào phòng ngủ thay đồ, khi bước ra phòng khách, cô bỗng phát hiện ra chiếc túi xách đặt trên ghế sofa, sau đó nghĩ đến món quà mà cô đã mua vẫn còn đặt ở đó, cô thấy Kỳ Dục cũng đi thay quần áo, liền chạy đến lấy hộp quà đó ra, giấu giấu đằng sau bước vào phòng ngủ. Không đợi đến khi Kỳ Dục bước ra, thấy anh đang cài cúc áo, ánh mắt Tư Ngôn chợt sáng lên, cô lén mở chiếc hộp sau lưng, lấy đôi khuy áo ở bên trong ra, đưa ánh mắt đầy ẩn ý nhìn lên người anh nói: "Để em giúp anh được không?". Kỳ Dục còn chưa kịp phản ứng, Tư Ngôn đã đưa tay kéo tay anh, vừa đúng lúc anh đang mặc một chiếc áo sơ mi có cúc cài. Tư Ngôn khẽ rướn môi cười tủm, thấy Kỳ Dục không để ý mới cẩn thận cài chiếc cúc giúp anh. Chiếc áo mà anh mặc là một chiếc áo sơ mi trắng bình thường, nhưng chất liệu lại rất tốt, sờ vào cảm giác vô cùng mềm mại, vừa đúng đôi khuy cài áo mà cô mua tặng anh lại được làm bằng một loại đá opal màu đen, sau khi cô giúp anh cài nó vào còn tự tán dương mình một chút, quả thực vô cùng đẹp mắt và sang trọng. Kỳ Dục cảm giác khuy măng sét có chút kỳ lạ, đưa tay ra vừa nhìn liền phát hiện ra một vệt sáng nhấp nháy mơ hồ, đưa mắt nhìn xuống khuôn mặt đang nở nụ cười rạng rỡ như một đóa hoa nở rộ, anh mới chợt hiểu ra, dang tay ôm lấy cô thật chặt: "Sau này không được lãng phí nữa biết không hả!".

Tư Ngôn uốn éo, vặn vẹo cơ thể một lúc: "Em thích thấy anh mang trên mình đồ em tặng". Cô nói một cách kiêu ngạo và tự hào.

Kỳ Dục cúi xuống đặt lên má cô một nụ hôn dịu dàng: "Cảm ơn em!". Không biết phải nói gì, anh đột nhiên nhớ đến nơi thần bí ở phim trường, nhớ đến mình chưa từng tặng gì cho cô, vậy mà cô đã có thể mở lòng mình như thế, lúc này trong lòng cảm thấy vô cùng xúc động. Kỳ Dục mở ngăn kéo bàn lấy ra một chùm chìa khóa mới, đặt vào tay Tư Ngôn. Tư Ngôn nắm chặt sau đó ngước lên nhìn anh không dám tin vào những điều mình thấy: "Thật sự là cho em à? Sau này em có thể tùy ý đến đây lúc nào cũng được sao?".

"Ừ." Kỳ Dục gật đầu, ôm cô thật chặt một lần nữa, sau đó nghe thấy tiếng cười giòn tan của cô bên tai, bất giác chính mình cũng nở nụ cười hạnh phúc.

Crypto.com Exchange

Chương (1-62)