Tôi muốn hợp tác với anh!
← Ch.20 | Ch.22 (c) → |
"Tự Trình, Mạnh Viễn Thiên hiện tại ở đâu"
"Cô muốn làm gì?"
"Tôi muốn lật đổ bà ta"
Tự Trình hiểu rõ từ "bà ta" trong miệng Đình Đình là ai.
Đình Đình đánh Phạm Hương, hắn thấy rõ. Nhưng vì bà Mạnh ra tay quá nhanh cho nên hắn không giúp gì được.
"cô biết đấy, sẽ rất nguy hiểm"
"Tôi biết "Đình Đình gật đầu xác nhận.
Vì nguy hiểm nên cô càng phải đi vào.
Cô bắt xe từ đây đến Hà Nội tầm khoảng hai ngày.
--- -----giải phân cách---- -----
Đứng trước căn biệt thự của nhà họ Mạnh. Đôi mắt cô hiện lên nỗi chán ghét cực độ.
"Tự Trình, dẫn tôi đi gặp hắn"
Hắn, chính là Mạnh Viễn Thiên. Hai ngày nay cô không ở bên cạnh Lạc Gia. Trái tim cô như thắt lên. Thật sự rất đau. Càng đau cô càng phải nhanh chóng tìm Mạnh Viễn Thiên. Cô không thể để chuyện này diễn ra mãi được.
"Cốc cốc"
Được sự dẫn đường của Tự Trình, Đình Đình hít một hơi sâu gõ cửa đi vào..
Một người thanh niên với khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc nào đang ngồi trên ghế.
Đình Đình cũng không vì thế mà sợ hãi. Lạnh nhạt hỏi.
"Anh là Mạnh Viễn Thiên?"
Mạnh Viễn Thiên gật đầu xác nhận.
Trong căn phòng này tối om. Chỉ có một ánh sáng khẽ xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào.
Nơi này dù không âm u, nhưng sắc mặt của mỗi người cũng đủ làm nơi này lạnh lẽo.
"Chuyện của Lạc Gia, chắc anh cũng biết"
Cô đoán là hắn biết.
Một người anh luôn luôn quan tâm người em của mình, tại sao lại không biết.
Dù sao chuyện Lạc Gia bị tai nạn cũng không phải là chuyện nhỏ. Mà chuyện này lại liên quan đến cô.
"Tôi chậm một bước rồi"
Mạnh Viễn Thiên nói trào phúng. Chính là đưa Tự Trình đến muộn. Nếu không sao lại bị bà Mạnh dàn xếp đến mức này.
Đình Đình muốn vào vấn đề chính. Cô muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này.
"Lúc trước, anh có nói bà Mạnh bây giờ không phải mẹ của Lạc Gia"
Mạnh Viễn Thiên lười mở miệng, chỉ gật đầu coi như xác nhận.
"vậy chỉ cần đối chiếu ADN là sẽ lấy được bằng chứng, cần gì phải đợi lâu như vậy"
Đình Đình thắc mắc nói.
Mạnh Viễn Thiên cũng đã nghĩ qua vấn đề này, nhưng khi làm, lại là chuyện khác.
"Mẹ tôi bị bà ta bắt đi, hiện tại không biết thế nào. Nđú rút giây động rừng, chắc chắn sẽ có hậu quả nghiêm trọng"
Mạnh Viễn Thiên lạnh nhạt nói.
Đình Đình nheo mắt nói.
"Anh đã cử người theo dõi chưa"
"Đều bị thủ tiêu"
Đình Đình hít một ngụm khí lạnh.
Bà này nhìn vẻ bề ngoài bồng bột nhưng trong lòng thâm sâu khó lường.
Đến giờ cô cũng không nghĩ bà Mạnh lợi hại đến mức này.
Không ai nói câu gì, không khí hơi đây trở nên trầm mặc lạ thường.
Đình Đình như nhớ ra cái gì vội mở miệng trước.
"Tôi có cách rồi"
Mạnh Viễn Thiên nhìn cô.
"Cô xác định mình sẽ làm được"
Cô gật đầu coi như đúng. Rồi nhìn ra phía cửa ngoài kia.
"Chỉ cần anh giúp đỡ"
"Kế hoạch như thế nào"
"......"
"......"
Hai ngày sau....
"Cao Bá, sao ông lại ở đây"
Đình Đình bước ra khỏi cửa. Gặp Cao Bá đứng ở trước mắt. Ngạc nhiên hỏi.
"Đình Đình, cô không tính đến thăm cậu chủ một lần hay sao"
Đình Đình cười khẽ rồi lắc đầu đi.
"Cậu chủ dù hôn mê nhưng luôn gọi tên cô, không những thế cậu chủ luôn luôn thấy bất an. Dù các bác sĩ có làm thế nào cậu chủ vẫn không ngừng run rẩy"
Cao Bá Thấy Đình Đình ngó lơ đi. Nét mặt già nua trên khuôn mặt nhăn nhó lại.
Chẳng lẽ Đình Đình vô tâm đến mức vậy sao?
Đình Đình cũng coi như không nghe thấy mà bỏ đi.
Cao Bá, thực xin lỗi.
Đến một góc khuất nào đó.
Cô vội lấy máy điện thoại ra gọi.
"Phạm Hương, bà Mạnh hiện tại không phải mẹ Lạc Gia, chị hiện tại đã biết mẹ thật sự của Lạc Gia ở đâu rồi"
Đầu giây bên kia giọng run run.
"Thật.. thật sự?"
Đình Đình giả vờ hốt hoảng đáp.
"Nhanh, nhanh đến cứu bà Mạnh với chị, bằng không sẽ không kịp "
"Rụp" chưa đợi đầu giây bên kia hỏi thêm chuyện gì. Đình Đình đã đóng máy lại.
Mắt lạnh nhìn về phía bầu trời kia.
Còn lại giao cho anh xử lí hết thảy, Mạnh Viễn Thiên.
Đình Đình thất thần hồi lâu. Rồi vội chạy lại căn biệt thự. Cao Bá lúc này đã về. Nên cô khi vào chắc hẳn sẽ không có ai biết.
Lẻn sâu đi qua nhiều khu vườn khác nhau. Chạy đến cửa phòng khách. Thấy bà Mạnh đang ngồi trên ghế salon nói chuyện điện thoại.
Bà Mạnh thấy cô hốt hoảng làm rơi điện thoại xuống đất.
"Cô, sao cô lại ở đây. Không lẽ..."
"Đúng vậy, tôi đã cứu bà ta ra được"
"Không... cô nói láo, trong thời gian ngắn làm sao có thể"
Bà Mạnh sắc mặt trắng bạch, nhớ lại khi mình gọi điện với Phạm Hương, vội sai người đến khu nhà kho ngăn cản. Một mình cô ta không thể làm được nhiều việc cùng một lúc.
Nhất định là có người cấu kết.
Mà người có khả năng làm việc này, chỉ có..
"Mạnh Viễn Thiên"
"Nghĩ ra rồi sao"
Đình Đình chỉ cười nữa miệng.
"Nói đi, bà là ai?"
Bà Mạnh giống như con giun bị dẫm lên. Cười lớn.
"Haha, Phạm Đình Đình, cô nghĩ những kế hoạch của tôi xây dựng mừơi mấy năm đều bị một chuyện cỏn con này mà bị sụp đổ hay sao, cô qua non nớt rồi"
Đình Đình thở dài một hơi.
"Có người lấy hết những bằng chứng quan trọng của bà rồi"
Bà Mạnh trợn to mắt không thể nào. Không thể như vậy được.
"Cô nói láo"
"Đến mức này rồi tôi nói dối bà có ích gì"
Bà Mạnh ôm lồng ngực thở hổn hển quát..
"Không phải",
"Phải"
Hỏi vì sao cô có thể bình an ở đây ư.
Chính là vệ sĩ của bà ta đều bị Mạnh Viễn Thiên bắt lại.
"Cô, cô.. không thể nào"
Bà Mạnh run run đứng bật dậy. Rồi chạy vào trong phòng.
"Đứng lại" Đình Đình hét lên rồi vội chạy rượt theo!
"Pằng"
Tiếng súng nổ vang trong nhà. Đình Đình thở hồng hộc chạy theo.
Ngẩng đầu lên, thấy bà Mạnh chĩa súng vào người cô. Cười khinh miệt.
"Phạm Đình Đình, chính là cô đã kéo tôi xuống nước. Vậy cũng đừng trách tôi độc ác"
Đình Đình vẫn thản nhiên đi đến. Giữ lại bình tĩnh. Điều hòa lại lồng ngực đang đập thình thịch trong lòng.
Đoàng.
Một phát súng bắn vào cây cột bên cạnh người cô.
Cô vẫn mỉm cười đi đến.
Lạc Gia cũng vì bảo vệ cô mà chết. Cô nhất định cũng sẽ vì Lạc Gia mà chết.
Chết thôi. Kiếp sau đầu thai lại.
Dù ý nghĩ cô như vậy nhưng cô lại run sợ.
Chỉ một phát thôi. Một tiếng súng thôi cũng làm cô mất mạng.
"Phạm Đình Đình, Mạnh Lạc Gia có đáng để cô hi sinh mạng sống của mình như vậy không"
"Đáng, rất đáng, ngay cả khi tôi chết tôi cũng không hối hận"
"Haha, vậy tôi cho cô toại nguyện"
Bà Mạnh nổ súng. Hoảng hốt điều khiển súng bắn mãi không được.
"Đoàng" một phát đạn bắn trúng bên vai Đình Đình.
Đình Đình đau đớn chịu ngã xuống.
Bà Mạnh nghĩ Đình Đình ngất đi vội đắc ý.
Quay lưng đi.
Đột nhiên. Một lực đạo đánh sau ót bà. Bà nhắm mắt lại ngất đi.
Đình Đình cười rộ lên.
Tất cả đều kết thúc rồi!
"Rầm"
Cô vì mất máu nhiều mà ngã xuống, ý thức dần mất đi rồi nhắm mắt lại.
--- ------ ------ ------
Giống như định mệnh đã sắp đặt.
Hai người nầm trên hai chiếc xe cứu thương, dù hai chiếc xe đi ngược chiều lướt qua nhau một cách nhanh chóng. Nhưng bàn tay họ đã chạm được vào nhau. Vậy là đủ rồi!!!
← Ch. 20 | Ch. 22 (c) → |