Gặp gỡ lần đầu!
Ch.02 → |
Ánh nắng ban mai chiếu qua khung cửa sổ. Tiếng chim hót ríu rít gây ồn ào khắp ban công. Cô, Phạm Đình Đình khó chịu, ôm ấp chăn bông, ngủ tiếp.
Một lúc sau, có giọng nói vang lên:
"Đình Đình, nếu năm phút nữa con không dậy thì mấy chậu hoa nó sẽ không còn ở trong vườn đâu"
Chỉ là câu nói rất dễ dàng, nhẹ nhàng nhưng lại thành công đánh thức người nào đó. Cô khó chịu ngồi dậy. Cô thích nhất là hoa. Những chậu hoa hiếm và xinh đẹp kia được cô trồng từ nhỏ. Mẹ cô biết điều đó. Nên khi bắt cô làm việc gì. Bà đều lấy những chậu hoa kia ra uy hiếp cô. Điều này làm cô rất khó chịu.
Nhanh chân đi vệ sinh cá nhân rồi lựa một bộ áo quần đơn giản mang đi. Cô ủ rũ bước xuống phòng khách.
Mẹ cô thấy cô đi xuống, vẫn cầm tờ báo trên tay đọc.
"Đình Đình, năm nay con cũng tốt nghiệp xong rồi, tại sao chưa chịu đi kiếm việc làm, định ăn bám gia đình này đến khi nào?"
Cô lạnh lùng nhìn bà. Bà muốn đuổi cô đi. Cô biết, từ khi cô sinh ra bà đã rất khó chịu với cô, cô biết. Nhưng không ngờ bà lại nhanh chóng đuổi cô đi. Cố nặn ra nụ cười nói:
"Tìm việc đâu phải là việc ngày một ngày hai, với lại con mới ra trường, kinh nghiệm chưa có, ai giám nhận"
Bà Lan bây giờ mới gấp tờ báo lại hừ lạnh một tiếng.
"Đi đâu cũng thấy người ta có việc làm đàng hoàng rồi, nhìn em gái của con xem, nó bây giờ đã làm công an cảnh sát rồi còn con thì sao, suốt ngày ở nhà núp sau lưng bố mẹ, còn ra thể thống gì nữa!"
Cô nhíu chặt lông mày, cười khẩy:
"Em con nó được học trường quốc tế, còn được mẹ mua chức mua quyền, sao có thể so sánh với một đứa bị bố mẹ ruồng bỏ như con"
"Mày còn giám nói, là ai cho mày ăn học, cho mày chỗ ở nuôi mày khôn lớn hả?" bà Lan tức giận quát
"Con thử hỏi con đều là do bố mẹ sinh ra, cất công hai mươi hai năm nuôi lớn nhưng tại sao bố mẹ luôn thiên vị với con"
"..." bà Lan á khẩu không nói được gì. Đúng là bà luôn thiên vị. Nhưng lí do vì sao thì bà không giải thích được. Đều là hai đứa con do bà sinh ra. Nhưng với đứa đầu này một chút cảm giác bà đều không có.
"Mẹ này, hôm nay con sẽ đi tìm việc làm rồi dọn ra ở riêng mẹ không cần lo đâu"
Cô thở dài một hơi bỏ mặc bà ở đó. Cô cũng hai hai tuổi rồi. Mẹ cô nói đúng cô không nên ăn bám họ nữa. Căn nhà này không phải dành cho cô. Cô không ghét họ, cũng không hận họ chỉ đơn giản là vì cô nợ họ một sinh mạng. Họ cho cô sự sống. Cô không có quyền ghét chỉ có quyền lạnh nhạt mà thôi.
Vừa đi vừa suy nghĩ vẩn vơ. Hôm nay cô không đi tìm việc làm. Chỉ đớn giản bắt chuyến xe lên núi kiếm hoa.
Nghĩ đi nghĩ lại hoa nào vườn nhà cô cũng có. Nếu muốn tìm giốg mới thì phải đến vùng núi Hongwar. Cô đã từng đi qua một lần. Giống ở đấy rất đa dạng nhưng nơi ấy được mệnh danh là vùng đất ma. Không một ai dám đến. Đôi lúc cũng có người đi lên nhưng lại thấy cái xác trở về. Những hiện tựợng lạ ở đó chưa một ai giải thích. Cô rất sợ mua qủy nhưng lại nghĩ đến căn nhà ấy cô lại quyết tâm muốn đi. Nếu chết thì cô sẽ cầu xin diêm vương cho cô đầu thai bào nhà phúc hậu một tí. Nghĩ là làm, cô liền bắt xe đi.
Núi này có đường đi tương đối bằng phẳng. Những nhành hoa được cô nhét đầy cặp. Bây giờ người cô toàn là mùi hương hoa cỏ. Sự hưng phấn làm lạc mất sự sợ hãi của cô.
Nhìn lên thấy sắc trời gần tối. Đành luyến tiếc quay lại tìm đường về. Nhưng vấn đề cần giải quyếtở đây là: cô lạc đường
Chạy đi chạy lại cô kiệt sức ngồi tựa vào cái cây gần đó, thở hồng hộc. Ra sức mắng
"Mẹ kiếp, đúng là đi thì được mà về thì không xong. Chỉ là một ngọn núi cỏn con, cầu kì làm cái khỉ gì để bà đây không tìm được đường ra"
"Xoảng"
Âm thanh thủy tinh vỡ vụn cách bên. Cô nhíu mày, vén lá cỏ bên đường đi tới. Trời gần tối rồi mà trong này vẫn có người, chẳng lẽ trên đời này còn có người không sợ chết như mình.
Đập vào mắt cô là một đứa bé ngồi trên ghế, ước chừng cao gần bằng cô, tóc màu nâu nổi rõ trên làn da trắng noãn. Đôi mắt vô hồn nhìn mảnh thủy tinh phía dưới.
Ánh mắt này, không có hồn. Cô biết nó. Những năm đi học thường bị bố mẹ mắng mỏ, cô uất ức ngồi ngắm mình trong gương mà khóc. Đau đớn xong. Mắt cô cũng như vậy...
Nhẹ nhàng đi tới, nắm lấy bàn tay cậu ta. Nó hơi run nhẹ nhưng cậu ta vẫn không nhìn cô. Cứ nhìn chăm chăm vào mảnh vỡ dưới đất. Cô cũng mặc kệ. Chỉ đơn giản là nắm tay rồi ngồi nhìn trời.
Người nhìn dưới đất, người nhìn lên trên. Bức tranh này rất khiến người ta cảm thấy vô lí.
Đến khi trời tối, màn đêm dần che khuất những Mảnh vỡ thủy tinh. Lạc Gia mới ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn cô rồi nhìn chăm chăm vào bàn tay đàn bị nắm. Nó rất ấm. Cậu muốn ấm áp mãi như thế này.
"Nhiều sao quá" cô nhìn bầu trời một lát rồi bỗng giật mình. Thôi xong. Hiện tại cô đi hái hoa và đang cần tìm đường về nhà. Sao cô có thể quên mất chuyện này cơ chứ. Giật mình quay lại trợn mắt to.
"Thật.. thật xin lỗi, tôi thật sự không cố ý, nhưng cậu có biết đường ra không"
"...." không gian trở nên yên tĩnh lạ thường. Lạc Gia như không nghe thấy tiếng nói. Vẫn nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm.
Chẳng lẽ cậu ta bị điếc.
"Này..."
"..." vẫn không có tiếng trả lời
Xác định là bị điếc. Cô giật mạnh bàn bay đang nắm. Gỡ bàn tay của mình ra
Lạc Gia lạnh dần, nhìn bàn tay trống trơn của mình. Vẫn không có ngẩng đầu lên.
Khóe miệng cô giật giật. Chẳng lẽ không những bị điếc lại còn bị đứt giây thần kinh cảm giác.
Ch. 02 → |