← Ch.52 | Ch.54 → |
Nhân Trung Xích Thố kéo vài người trong đội vào chung một phòng YY, Tôi Nhìn Thấy Bạn cũng vào góp vui: "Cần osin không?"
Nhân Trung Xích Thố nói: "Bốn người tụi này đánh đủ rồi. Còn một bạn học nữa, kéo hắn."
Anh lại thêm một người vào đội, một Người Thú Druid, khách khí chào hỏi: "Tôi mới chơi WOW, mọi người giúp đỡ nha."
Nhân Trung Xích Thố nói: "Đừng khách sáo như vậy, mọi người đều là bạn học ở T."
Người kia rất vui: "Thật không? Mấy cậu học khoa nào, giống nhau à? Tôi khoa điện tử khóa 2.
An Tư Đông liền hồi hộp.
Đúng thật, Mã Trung Lữ Bố liền vui vẻ nói: "Thật trùng hợp, Lưu Thương cũng là khoa điện tử khóa 2 nè! Hai người chắc là quen nhau!
Đàn anh khoa điện tử nói: "Tình cờ vậy. Tôi lớp chuyên, còn cậu?"
"Lần trước hình như Lưu Thương cũng nói học lớp chuyên. Lưu Thương, đúng không?"
Đàn anh khoa điện tử cực kỳ kinh hỉ: "Thật à? Không ngờ chơi game lại gặp được bạn cũ. Thế giới này đúng là nhỏ, cậu tên gì? Tôi là Trần Bác lớp 4, còn nhớ tôi không?"
Xong đời! Nói dối đúng là một công việc đòi hỏi tính kỹ thuật cao, không thể chế tùm lum, giờ gặp người biết thì làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? o(>_<)o
Năm người trong YY đều đang chờ cho nhận thân. Qua thật lâu, lâu đến nổi vượt xa thời gian trả lời câu hỏi này, Mã Trung Lữ Bố chần chờ hỏi: "Lưu Thương, cậu còn đó không?"
An Tư Đông nhất thời sốt ruột làm đổ ly nước trên bàn, phát ra tiếng động thật lớn. Mọi người trong YY đều nghe thấy, Tôi Nhìn Thấy Bạn nói: "Rõ ràng là còn ở đó mà, chỉ là không nói gì."
Đàn anh khoa điện tử không hiểu đang xảy ra chuyện gì: "Sao vậy? Không phải khoa điện tử sao?"
Nhân Trung Xích Thố cũng cảm thấy không đúng, nghiêm giọng: "Khúc Thủy Lưu Thương, rốt cục là sao, tốt nhất là nên nói rõ ràng. Tại sao lại nói mình học khoa điện tử, để trà trộn vào bang? Cậu tính làm gì hả?"
Mã Trung Lữ Bố nói: "Anh đừng tùy tiện nói oan cho người ta, Lưu Thương sao lại muốn trà trộn vào bang mình? Từ lúc cậu ấy vào đều tích cực tham gia hoạt động, sao lại có âm mưu gì được?"
Nhân Trung Xích Thố: "Em không nói anh cũng xém quên. Em nghĩ lại xem sao anh lại quên hắn? Anh tổ đội đi làm nhiệm vụ sân tập Đạt Khắc, người này rõ ràng là làm rồi, còn qua giúp, giúp thì nói thẳng sao lại nói mình muốn làm nhiệm vụ này, nếu không phải em phát hiện đã cầm vũ khí phần thưởng nhiệm vụ này thì anh cũng cho qua luôn. Sau người này lại luôn cố ý tiếp cận em hả?"
Mã Trung Lữ Bố còn biện minh giúp cô: "Không phải, đều là em chủ động tìm cậu ấy... anh coi phim nhiều quá đấy, nếu cậu ấy thật sự cố ý trà trộn vào thì có lợi ích gì? Cũng không thấy cậu ấy xin trang bị của người khác, phá hủy hình tượng bang gì đó. Lưu Thương còn là chủ lực của nhóm hai, thành tích rất tốt. QWE anh rõ nhất mà, anh nói đúng không?"
Khúc Duy Ân không nói câu gì.
Nhân Trung Xích Thố hơi giận: "Khúc Thủy Lưu Thương, cậu nói câu nào đi, tôi cũng không phải người không phân rõ trắng đen, giải thích rõ là được. Giờ cậu nói đi, sao lại nói dối thân phận mình, cũng không nói chuyện trong YY, làm cho người ta không thể không nghi ngờ cậu. Tôi không thể giữ lại một người có thân phận khả nghi như vậy trong bang được."
Anh nói hơi quá, An Tư Đông nhất thời gấp gáp, buột ra khỏi miệng: "Không phải vậy..."
Mã Trung Lữ Bố và Tôi Nhìn Thấy Bạn cùng lúc la lên.
"Lưu Thương, cậu đúng là con gái."
"Bí Đao, sao lại là cậu!"
 ̄ 口  ̄!!!
Trong YY yên lặng một lát, Nhân Trung Xích Thố hỏi: "Cậu quen cô ấy à?"
Tôi Nhìn Thấy Bạn lưỡng lự nói: "Cô ấy là... bạn học của QWE."
Trời ạ cho tôi chết đi cho rồi!! Không thì cho bọn họ mất trí nhớ hết đi! >_<!!!
Trời đương nhiên không nghe được tiếng lòng của cô, vì thế bạn An Tư Đông quyết định tự lực cánh sinh, thả tuyệt kỹ... Cô nhấn logout.
Cả người nhào vào chăn, lăn qua lăn lại trên giường. Đúng lúc bị anh nghe thấy Khúc Thủy Lưu Thương là cô, mất mặt quá đi, còn mặt mũi đâu mà gặp anh nữa, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ đây...
Cửa phòng đột nhiên phát ra tiếng gõ cửa. Cô ngồi thẳng lưng, ngừng thở.
"Bí Đao, mở cửa."
Tiếp tục chui đầu vào chăn. Không ra không ra không ra! Không nghe thấy không nghe thấy không nghe thấy!
Lát sau, không còn tiếng đập cửa nữa, tiếp theo là tiếng bước chân xa dần.
Á, anh cứ như vậy mà đi à?
... Hình như có chút mất mát... Khụ!
Cô đứng dậy dán lỗ tay vào cửa nghe một hồi, bên ngoài không thấy tiếng động gì, lại không dám mở cửa. Trở lại máy tính ngồi, cảm thấy chán.
Acc chính bị lộ rồi, vậy thì đành onl acc phụ vậy!
Cô onl acc QWE, nhớ tới cuốn Mỹ Vị Phong Xà còn chưa chuyển, nên đem đi đấu giá, treo sách Mỹ Vị Phong Xà lên. Lần này cô có kinh nghiệm, dù sao acc chính có tiền cũng xài không hết, mà acc này còn có thiếu mấy trăm kim mua thú cưỡi, nên treo 1000 kim, chắc không ai cướp.
Có một bạn nhỏ đứng cạnh cô nhảy tới nhảy lui. Phóng to khung hình, nhân vật rất nhỏ, cô nhìn không rõ.
[Phụ cận][Tây Sơn Hồng Diệp]: MandosBos.
Tây Sơn Hồng Diệp? Đây không phải là...
Cô nhấn vào nhân vật, đúng là acc phụ Chu Nho Thuật Sĩ trước kia của Khúc Duy Ân, mới cấp 10, mục tiêu đúng là cô. Cũng không biết sao một acc phụ Chu Nho chạy tới đây làm gì, kiếm bảo tàng à.
Cô rất bình tĩnh cùng NPC đối thoại. Đừng có chột dạ, đừng có chột dạ, lộ là acc chính của anh sẽ tìm thấy cô ngay.
[Phụ cận][Tây Sơn Hồng Diệp]: MandosBor.
[Phụ cận][Tây Sơn Hồng Diệp]: MandosBor.
[Phụ cận][Tây Sơn Hồng Diệp]: MandosBor.
MandosBor cái đầu anh! Tiếng nước gì vậy! Anh là liên minh tôi cũng là liên minh, không biết nói tiếng người à? Anh ỷ mình cùng phe nên không thể giết anh phải không, phiền tôi nữa tôi chém anh trăm lần đó nha!(#‵′) 凸
Hệ thống tin tức hiện ra một dòng màu vàng.
["Sách dậy nấu ăn Mỹ Vị Phong Xà" bạn gởi bán ở khu đấu giá đã được bán."
Treo 1000 kim cũng có người giành? Nhóm cướp giật phát rồ đến trình độ này à? Cô chạy nhanh về đại sư đấu giá, mở khung bán ra, chỉ thấy tên người mua viết rất rõ ràng: QQWWEE.
Cô nhìn chằm chằm Chu Nho trước mặt và sáu chữ cái kia, chỉ thấy rùng mình.
Con bà nó chẳng lẽ acc này cũng bị lộ rồi...
Chu Nho nhỏ rất nhanh phá vỡ tia ảo tưởng cuối cùng của cô.
[W From][Tây Sơn Hồng Diệp]: Bí Đao.
[W From][Tây Sơn Hồng Diệp]: Sách nấu ăn cho anh, anh lấy.
Người cuồng tự kỷ, ai nói là cho anh, đúng là lúc đầu định tặng anh nhưng giờ tôi hối hận rồi, tôi cực khổ xoát được nên quyết định tự học, anh quấn lấy tôi làm gì, hai acc đều bị lộ rồi, anh kêu tôi sau này chơi cái gì, ép người quá đáng đến nổi Khiếu Thiên cũng nhảy tường đó! >_<
An Tư Đông ôm đầu lăn lộn trong phòng, vò tóc. Không thể ở lại chỗ này nữa phải đi ngay... Không được nếu anh đứng ngay ngoài cửa thì sao... Cho dù hôm nay thoát được mai đi làm cũng gặp, mà thôi việc thì tiền lương đâu mà sống... Quên đi, trốn được lúc nào hay lúc ấy...
Cô đi qua đi lại trong phòng, cũng không dám mở cửa. Không onl game, công cụ chat trong BBS, điện thoại cũng tắt hết, tập trung mọi tinh thần đi... quét mìn.
Nhưng là có một số việc không thể nhịn được.
Giống như là tình yêu.
Giống như là......... "ba gấp".
An Tư Đông muốn đi vệ sinh nhịn hơn mấy tiếng, giờ đúng là nhịn hết nổi rồi. Nhìn thời gian không còn sớm nữa, cô len lén nhìn qua acc phụ Bộ Lạc... không tệ, QQWWEE đã off; lên acc liên minh... Tây Sơn Hồng Diệp cũng đã logout; đứng gần cửa nghe, không có tiếng động gì; nhìn qua khe cửa sàn nhà, tối đen như mực, phòng khách không có ai.
Cuối cùng cũng lấy được cam đảm mở cửa, bên ngoài cực kỳ im ắng. Không ai canh chừng, cô nghĩ quá nhiều rôi. = =
Không biết sao, nhìn phòng khách trống rỗng, tâm trạng cũng trở nên trống rỗng. o(╯□╰)o
Từ phòng vệ sinh đi ra, cô phát hiện cửa phòng Khúc Duy Ân đang mở, bên trong có ánh sáng nhàn nhạt. Vậy là, anh đang ngủ? Chứ tiếng mở cửa hồi nãy của cô, chắc anh sẽ nghe thấy... Phải không?
Cô cũng không biết mình muốn sao nữa, có lẽ lo anh ngủ quên không tắt đèn? Có lẽ là tâm trạng hiếu kỳ quấy phá? Có lẽ là đơn giản chỉ muốn giày vò bản thân mình? Tóm lại, đang rối rắm, cô rón rén chạm vào cánh cửa.
Bày trí trong phòng gần giống như phòng của khách, vào cửa là thấy phòng vệ sinh, qua góc tường mới thấy giường gia chủ. Đèn ngay đầu giường đang mở, anh dựa nửa người trên gối, sau lưng là hai cái gối ngủ, chăn đắp bên hông, tư thế hơi không thoải mái. Áo ngủ lệch qua, lộ ra nửa ngực, trong tay anh trợt xuống tờ quảng cao "300 ví dụ về cách tổ chức tiệc cho hai người".
Xem đi, may mà cô vào xem, nếu anh cứ như vậy mà ngủ thì anh ngủ một đêm vậy sáng mai sẽ bị cảm liền.
Cô tiếp tục rón rén đi tới, nhẹ nhàng lấy tờ quảng cáo ra, lại kéo chăn lên, đắp lên vai anh. Sau đó... ngồi bên mép giường, lẳng lặng nhìn anh.
Chỉ nhìn chút thôi, anh cũng không biết, cũng không thiếu miếng thịt nào, có sao đâu. ╮(╯_╰)╭
Lúc ngủ nhìn anh ôn hòa và vô hại hơn, đường cong mặt cứng chắc cũng nhìn dịu hơn. Cái hay của mắt to hai mí là lông mày tương đối dài, giống như chiếc quạt nhỏ vậy. Mái tóc bình thường thấy khô cứng giờ cũng mềm mại hơn, sờ vào như lông mao vậy, y như lông trên người Khiếu Thiên.
Thật ra thì cô đã từng muốn sờ vào tóc anh, khó có cơ hội... tay cô quơ quơ trước mặt anh, không có phản ứng, ngủ rất sâu.
Chỉ sờ tóc thôi, anh cũng không biết, cũng không thiếu miếng thịt nào, không sao.
Vì thế cô to gan hơn, đưa tay sờ soạng tóc anh. Đúng là giống lông của Khiếu Thiên, không có cảm giác khô cứng mà lại mềm mềm, trơn trượt, giống như sờ vào cỏ non vậy.
Cô sờ qua sờ lại.
Sau đó, tầm mắt dừng lại trên mặt anh.
Thật ra thì cô rất muốn xoa mặt anh... Cô sẽ cẩn thận, tuyệt đối không đánh thức anh.
Chỉ xoa chút thôi, anh cũng không biết, cũng không thiếu miếng thịt nào đâu, không sao.
Vì thế tay cô quơ quơ trước mặt anh, thấy không có phản ứng, sau đó to gan đem tay phải để lên má trái của anh.
Cái mặt luôn tỏ ra thô lỗ, nhưng sờ vào rất nhẵn bóng. Da đàn ông ít dầu, cảm giác mềm mềm, cũng tốt lắm. Cô không dám dùng sức, sợ anh tỉnh, chỉ dám để gần mặt chứ không dám sờ vào.
Ừm thì... tay phải sờ được thì tay trái cũng phải được sờ, vậy mời công bằng.
Vì thế cô vươn tay trái ra, như tay phải lơ lửng trên má anh. Giờ giống như là đang ôm trọn mặt anh vậy, cô chạm vào, chăm chú quan sát khuôn mặt mà mình luôn thương nhớ.
Người đàn ông này, cô đã yêu thầm anh suốt ba năm, nhớ suốt ba năm, yêu suốt ba năm, giờ anh đang ở trước mặt cô, trong tay cô, cô chỉ cách anh khoảng vài chuc centimet. Cô bỏ lỡ bao nhiêu lần rồi, mà lần nào cũng chỉ thiếu một chút, , thiếu chút thôi. Mà bây giờ, anh đang ở gần cô, chỉ thiếu 10 centimet.
Không muốn bỏ lỡ lần này nữa.
Vì thế cô hướng người về phía trước, kéo gần khoảng cách 10 centimet.
Bờ môi anh rất ấm lại mềm, giống như những lần cô tưởng tượng. Lần đầu biết được cảm giác hôn người mình thích là như thế nào, không tia điện, không pháo hoa, không có tâm trạng kích động, chỉ là trong tim mềm mềm, và... sóng mũi hơi cay.
Muốn khóc, không biết đang vui hay đang buồn.
Chỉ là chuồn chuồn lướt nhẹ nhàng chạm vào, lập tức lui ra, sợ mình tham lam quá sẽ làm anh tỉnh, rồi nụ hôn trộm ngọt ngào này sẽ biến thành bọt nước. Hôn nhẹ là được rôi, đủ để cô nhớ cả đời...
Á... chỉ có vậy mà nhớ cả đời thì hơi quá không ta?
Mấy bạn nhìn đi, có mấy giây à, mà nãy cảm giác cũng không rõ ràng lắm, vậy mấy chục năm sau sao mà nhớ nổi?
Nếu không, hôn lại vậy?
Chỉ hôn chút thôi, anh cũng không biết, cũng không thiếu miếng thịt nào, ... Có sao rồi.
Ai nói đừng lo anh tỉnh a a a!
Cặp mắt 5. 2 kia sáng ngời nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt nhìn cực kỳ tỉnh táo nha. Bốn mắt nhìn nhau trong ba giây, cô thét lên quái dị. giống như cô ếch nhảy dựng lên định chạy trốn.
Người đương nhiên không giống ếch, cũng không phải mèo chó hổ báo gì, không thể nhảy nhanh được, bốn chân bay lên trời, hậu quả chính là liền nằm bẹp xuống, đè lên thịt nệm phía dưới.
Tay chân cô loạn xạ muốn bò dậy, khuỷu tay và đầu gối cũng không biết nên ở đâu, lại bị trượt xuống, bò hai ba lần cũng không dậy nổi. Bả vai đột nhiên bị người ta giữ lại, tay anh rất mạnh, nắm tới xương cô cảm thấy đau, xoay người cô lại. Cô cho là anh sẽ ôm cô dậy rồi quăng ra khỏi cửa, không ngờ lưng cô dựa vào chiếc nệm mềm mại, ngay sau đó anh lấy mình chặn lại, chuẩn xác hoàn thành động tác vừa này cô chưa hoàn thành.
"A..." Cô chỉ kịp kêu lên một tiếng không rõ ràng.
Rất nhiều tiền bối nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình đã dạy chúng ta rằng, khi bị nam chính cưỡng hôn thì trăm ngàn lần không được há mồm, nếu không anh ta nhất định sẽ nhân cơ hội đưa đầu lưỡi vào miệng bạn!
An Tư Đông hóa đá.
Giống như một tảng đá nỏng hổi bị quăng vào dòng nham thạch đang chảy, thân bất do kỷ, ùng ục ùng ục lên xuống quay cuồng; giống như bị điện giật trong biển lửa, trên người đều bị cháy khét; giống như trái tim bị tấn công vậy, đập liên hồi như muốn bay ra ngoài, không có tiết tấu gì, mỗi động tác đều cảm thấy cực kỳ đau.
Rõ ràng không bị ngăn chặn, giữa hai người còn có khe hở mà sao ngực lại không thở nổi; rõ ràng tay anh rất đàng hoàng đặt trên vai cô, cô lại cảm thấy cả người vừa nóng vừa nhột như có một bàn tay vô hình dao động dưới lớp áo. Cô đưa tay muốn đẩy anh lại chạm vào bờ ngực lõa lồ do cổ áo anh bị lệch, đưa đi rồi thì không thể rút lại, liền dọc theo hông anh đi tới sau lưng, ôm lấy anh.
Đột nhiên anh tránh ra, hô hấp nóng bỏng còn phản phất bên môi, giọng khàn đặc: "Đừng sờ bậy, nhột..." Đưa cái tay không an phận của cô trong áo ngủ lấy ra, lại hôn sâu hơn.
Một lát sau cô mới thanh tỉnh hơn, ý thức được hai người vừa làm gì. Cái người đàn ông đặt cô lên giường rồi tặng cô một nụ hôn tiêu chuẩn kiểu Pháp kia là người đã có vợ rồi nha!
"Khúc Duy Ân, buông..."
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ trong đầu cô, trên thực tế chỉ phát ra tiếng "ngô, ngô, ngô" mà thôi, không hề có tác dụng gì. Cô đánh phải đưa tay vào áo anh, sờ soạng cơ bụng anh rồi tới lưng.
Anh đúng là đã phải buông cô ra, lại kéo tay cô ra khỏi áo. Cô nhân cơ hội này nhắc nhở: "Em không phải là bạn gái anh..."
"Anh biết em là ai, An Tư Đông."
Lại tới nữa, An Tư Đông cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy, cô nhất định sẽ thất thân. Muốn ngừng lại cũng không ngừng được, tránh cũng tránh không được, đành phải chơi chiêu cũ làm anh nhột.
Lần này anh giận rồi, kéo hai tay cô lên đỉnh đầu, giọng đầy vẻ giận dỗi: "Em còn dám sờ nữa coi!"
Cô lệch đầu qua, né khỏi ba bốn lần tập kích, hét lên: "Khúc Duy Ân, anh đã có bạn gái!"
"Giờ không còn nữa."
Á?
Nhất thời ngơ ngác, cằm cô bị người kia giữ lại, hôn tiếp. Lần này cô không còn cách nào nữa, đầu cũng không nhúc nhích được, phía sau là nệm, tay lại bị giữ chặt, đành để mặc anh chém giết.
Mơ mờ màng màng cũng không biết qua bao lâu, lâu tới mức An Tư Đông cảm thấy, nếu cứ hôn tiếp như vậy cô nhất định thất thân không đường thoát, cuối cùng Khúc Duy Ân buông cô ra, nhưng vẫn chưa rời đi, hai tay chóng bên cạnh cô, từ trên cao nhìn xuống.
"Đông Đông..." Anh nói nhỏ, đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ mặt cô.
Á... Rất ngạt thở nha, cảm thấy mình giống như bé chuột bị chú mèo bắt. = =
"Em thấy... mình có thể thay đổi tư thế thoải mái cho cơ thể hơn không?"
Mới nói xong cô hận muốn cắn lưỡi mình luôn: "Ý em là đổi lại tư thế thoải mái hơn!... Tư thế để nói chuyện ấy!"
Mặt anh vẫn còn ửng hồng, hai mắt lóe sáng, xoay người nằm lại trên gối, tiện tay ôm cô xoay cô nằm nghiêng luôn: "Kiểu này thoải mái hơn chưa? Em định nói gì, nói đi."
Cô vừa xấu hổ vừa giận: "Khúc Duy Ân, anh kéo một người không phải bạn gái anh lên giường rồi hôn lâu như vậy, anh còn hỏi em định nói gì? Chẳng lẽ anh không cần nói gì à?"
"Là em hôn anh trước."
Nói tới chuyện này cô càng xấu hổ hơn: "Anh còn nói! Anh tỉnh lâu rồi phải không?"
"Anh không phải tỉnh lâu rồi."
"Vậy sao vừa mở mắt là tỉnh ngủ, lừa ai hả?"
"Anh đâu có ngủ."
o(>_<)o
← Ch. 52 | Ch. 54 → |