← Ch.40 | Ch.42 → |
An Tư Đông nhìn trời sám hối, cô sai rồi.
Cô không nên nói ông trời đê tiện mà.
... phải là cực cực kỳ đê tiện mới đúng!(#‵ ′) 凸
Ai có thể nói cho cô biết, vì sao cô đi siêu thị mua bóng đèn cũng gặp phải anh cơ chứ? Gặp anh thì thôi còn phải gặp anh đang đi chung với cô bé; mà gặp cô bé của anh thì thôi, lại còn gặp đúng lúc hai người đang tranh cãi!
Ở một góc sáng sủa gần quầy bán đồ điện tử, bình thường rất ít người đi qua đây. Trong lúc cô đang do dự nên chọn cái đèn công suất nhỏ hay công suất lớn cho cái đèn hư ở ban công thì nghe được tiếng nam nữ ở dãy bên kia.
Giọng nữ sợ hãi hỏi: "Thế này là sao?"
Giọng nam hơi lạnh lùng: "Em làm sao lại mở ví tiền của anh?"
An Tư Đông vừa nghe thấy giọng nói liền biết là ai, nhìn qua dãy hàng bên kia loáng thoáng thấy cô bé Tiểu Tây, Khúc Duy Ân đang đứng đối diện cô bé, đứng quay lưng lại về phía cô.
Tiểu Tây ủy khuất hỏi: "Sao anh lại để nó ở trong ví, còn giấu ở phía sau giấy chứng minh nhân dân nữa chứ?"
Khúc Duy Ân hơi bực: "Vì bị chứng minh che nên mới quên lấy ra."
"Anh gạt người, nhất định là anh vẫn còn nhớ, nếu không thì tại sao anh không để hình em vào?"
Ý, ví tiền gì vậy? Chuyện gì á? An Tư Đông nhịn không được bắt đầu tò mò, định vươn cổ nhìn cái hình Tiểu Tây đang cầm. Người nghiêng qua một chút liền đụng phải cái kệ hàng, gây ra tiếng. Tiểu Tây quay người lại: "Chị Đông Đông!"
Đúng là hỏa nhãn kim tinh mà, kệ hàng nhiều vật dụng như vậy mà vừa nhìn qua là đã nhận ra cô. = =
Tiểu Tây gặp được người quen, ủy khuất nãy giờ liền có chỗ phát tiết, chạy nhanh qua chỗ cô, trong tay còn cầm cái ví tiền kia: "Chị Đông Đông, chị phân xử dùm em đi..."
Khúc Duy Ân cũng vội chạy qua, giật ví tiền lại: "Đừng có lộn xộn."
Tiểu Tây núp đằng sau người An Tư Đông, níu lấy cánh tay cô, nhìn như rất ủy khuấy. An Tư Đông đành phải hắng giọng, bày ra bộ mặt đàn chị, nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Tây chỉ vào Khúc Duy Ân lên án: "Anh ấy, đang quen với em còn giấu hình bạn gái lúc trước trong ví; hình em đưa ảnh lại không để."
Khúc Duy Ân cả mặt xám xịt: "Đã nói là không phải rồi, hồi trước để trong đó, bị chứng minh nhân dân che nên quên."
"Anh nói xạo! Ví của anh mới như vậy, chắc chắc là mới thay không bao lâu."
"Chúng mình về rồi bàn tiếp được không?"
"Không được! Anh không có lý còn hung dữ với em, chị Đông Đông giúp em đi."
Chuyện lộn xộn gì đây, sớm biết như vậy đã liền không xen vào, lòng hiếu kỳ đúng là hại chết mèo mà. = =
Cô bé xinh xắn lắc lắc cổ tay cô: "Chị Đông Đông, chị nói giúp em đi."
Tình huống này, cô nên nói gì đây... Nhưng cô bé đáng thương tin vào cô như vậy, dù sao cũng phải an ủi chút.
Cô ho một tiếng: "Khúc Duy Ân, anh vậy là không đúng, đã quen với Tiểu Tây rồi thì nên toàn tâm toàn ý với người ta. Người lớn mà sao cứ phải dây dưa chuyện không đâu?" Rồi quay sang Tiểu Tây: "Tiểu Tây, em đừng giận, nhất định là có hiểu lầm. Chị lấy danh nghĩa bạn học cam đoan với em, anh ấy là một người con trai tốt có trách nhiệm, sẽ không làm chuyện có lỗi với em. Có phải hay không? Hả?"
Lòng tốt lại bị xem như kẻ xấu, anh một chút cũng không nhận lấy phần tình này, chẳng những không nhân cơ hội này hòa giải mà còn bỏ đá xuống miệng giếng: "Cô nhiều chuyện quá đấy!"
Cô trong lòng hung hăng hỏi thăm tổ tiên anh ta hơn trăm lần, rồi lại xoay người qua an ủi Tiểu Tây: "Kỳ thật đôi khi giữ lại vật của người trước chưa chắc là còn nhớ. Chị vẫn còn để con gấu bạn trai cũ tặng ở đầu giường kia kìa, ngày nào cũng ôm ngủ, lấy sinh nhật của anh ta làm mật khẩu, đó cũng là vì thói quen thôi, trên thực tế, chị sớm đã quên anh ta rồi."
... Được rồi, có ông trời chứng giám, cô vẫn là đang nói dối. Cái người tặng gấu bông, ngày sinh lấy làm mật khẩu không phải là bạn trai trước kia, cũng không phải bị cô ném đi không thương tiếc mà là người đang đứng trước mặt cô đây. = =
Tiểu Tây bĩu môi: "Thật?"
"Thật 100%. Cho nên em đừng giận nữa, chỉ cần sau này anh ấy để hình em là được rồi không phải sao?"
"Ừhm..."
Quay đầu liếc Khúc Duy Ân, anh lại dùng một ánh mắt kỳ quái không thể nói rõ nhìn cô, nhìn đến khiến cô cảm thấy sợ hãi.
"Chị còn phải về nấu cơm, hai người cứ bình tĩnh mà nói chuyện đi bye bye!" Cô tùy tiện lấy đại một cái bóng đèn ở trên kệ, chân giống như có gắn thêm tên lửa mà thoát nhanh khỏi hiện trường.
Cuộc sống gì đây, người trong lòng có bạn gái không nhân cơ hội đục khoét cản trở thì thôi, lại còn giúp hai người họ làm lành, ông trời ơi, ông còn dám làm cuộc sống tôi thành bi kịch nữa không? (Ông trời nói: Ta dám)
Không nhìn rõ ràng mà lấy, hậu quả chính là lấy trúng cái bóng đèn 100W, mà để nó ở ban công vài mét thì y như đưa nguyên cái mặt trời vào nhà vậy. -_-b
Ăn cơm tối xong liền onl game, ở khung password đánh xuống một dãy số quen thuộc. 30 tháng 10, sinh nhật của anh, cô vẫn còn nhớ, mà cũng sắp tới ngày ấy rồi.
Từ nhỏ tới giờ cô đều ăn mừng sinh nhật theo ngày âm lịch mùng tám tháng chín, năm 2004 sinh nhật hai người chỉ cách nhau có một ngày. Sau đó cô xem qua lịch vạn niên thì biết được tới năm 2033 thì sinh nhật hai người sẽ cùng chung một ngày.
Năm 2033, đến lúc đó cô đã 50 tuổi, con cái cũng đã biết yêu rồi.
Năm 2006, sinh nhật hai người cũng khá gần, chỉ kém nhau một ngày.
Nhưng nó vẫn là kém một ngày.
Mỗi năm, cô vẫn gửi tin nhắn "Sinh nhật vui vẻ" tới số điện thoại không liên lạc được. Năm nay cô định tặng anh một món quà, là món quà cô định tặng nhưng vẫn chưa tặng, sách nấu ăn Mỹ Vị Phong Xà.
Hôm qua Khai Hoang đã dùng hết số lần thử nghiệm thí luyện Thập Tự Chinh rồi, tối nay không có hoạt động, cô quyết định đi kiếm sách nấu ăn. Thánh Sĩ không phải nhân vật thích hợp cho việc đi xoát quái, cô onl acc Tử Kỵ QWE, chạy tới khu quái nhỏ ở Bần Tích.
Kiếm sách nấu anh tặng anh, hoàn thành tâm nguyện, để cho hết thảy mọi chuyện có thể chấm dứt.
Cô hít sâu một hơi, chạy về phía bầy quái.
Kéo một đám quái, bắn ra chiêu AOE, toàn bộ ngã hết, trên mặt đất nằm đầy thi thể. Tiểu Chu Nho Tử Kỵ nhảy xuống nhặt đồ, vừa nhặt liền trúng... sách nấu ăn: Mỹ Vị Phong Xà.
Không phải nói tỷ lệ rơi là 1/1 vạn à, vì sao lúc trước tìm lâu như vậy cũng không có, hôm nay một phát liền trúng? = =
Chẳng lẽ ông trời nghe thấy nỗi lòng của cô...
Ý của ông là gì đây, vừa muốn con mỗi ngày nhìn thấy anh ấy vừa muốn con chấm dứt, ông định chơi con hả? (#‵ ′) 凸
Tuy là đã hạ quyết tâm, kiếm được sách sẽ chấm dứt mọi chuyện, nhưng cũng không cần nhanh như vậy tìm được nha, hình như có chút... không cam tâm. Cô không hy vọng ba năm chờ đợi của mình chỉ vì một chút may mắn mà từ bỏ.
Vừa mở thêm một khung game vừa mở bảng đấu giá Địa Tinh dành cho hàng xa xỉ. Trong WOW liên minh và bộ lạc không thể giao dịch, cách giao dịch duy nhất là gửi bán ở khu đấu giá. Chỗ bán đấu giá này như là gian thương vậy, thu phí 15%, vì thế muốn chuyển vật dụng mọi người thường để giá rất thấp.
Cô đem sách nấu ăn treo lên, giá 1 bạc, sau đó chuyển qua giao diện khác, đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ đợi Huyết Tinh Linh bán là mua liền.
Chọn từ khóa "Mỹ Vị Phong Xà", giá từ thấp đến cao... không có?
Cô cho là mình bị hoa mắt, tìm một lần nữa, vẫn không có.
Vội vàng chuyển qua giao diện của QWE, xem qua khung đấu giá, thì một người tên là "Giành Tiền Giành Lương Giành Đàn Bà" mua mất rồi.
Trời, lại gặp phải bọn ăn giật trong truyền thuyết...
Nhưng mà, trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm. Mới để lên chỉ vài giây chuyển qua acc khác đã bị cướp, đây là ý trời? Đúng hay không, đúng hay không?
Nếu là ý trời, vậy không còn cách nào nữa, lại đi kiếm tiếp thôi.
╮(╯_╰)╭
Cô từ từ đi về phía Dã Ngoại Bần Tích, chậm rãi đánh quái. Lần này đúng là không may mắn rồi, đánh cả đêm cũng không thấy bóng dáng cuốn sách nào.
Bản đồ cấp thấp này rất ít người, lâu lâu mới gặp phải một hai tên Bô Lạc, thấy cô cấp bậc Khô Lâu liền quay đầu bỏ chạy. Bây giờ số người tới đây kiếm sách nấu ăn cá biến dị cũng ít đi rồi, cực kỳ im lặng, một thảo nguyên mênh mông vô tận.
Mệt mỏi liền nghỉ ngơi chút, đánh cả đêm cuối cùng cũng gặp được một quý danh, xuống ngựa gần chỗ cô hái thuốc.
Là một nữ Thợ Săn Ám Dạ Tinh Linh, phía sau dẫn theo một cô bé nhìn hơi quen mắt. Cô đem chuột dời qua... Tịnh Thủy Lưu Thâm?
Chị Tịnh Thủy chắc là vừa mới chơi lại, cấp 61. An Tư Đông liền nhảy lên thú cưỡi chạy trốn, bên kia chị Tịnh Thủy đã nhận ra cô, mật qua.
[W From][Tịnh Thủy Lưu Thâm]: Hi
[W To][QQWWEE]: Bạn nhận lầm người rồi.
Nói xong cô liền hối hận, câu này hình như không đúng lắm ... Chị Tịnh Thủy đã chào hỏi như vậy, hiển nhiên cũng không chắc chắn cô có phải là QWE hay không.
[W From][ Tịnh Thủy Lưu Thâm ]: Bí Đao, là em phải không?
Chị à, chị có thể đừng thông minh nhạy bén như vậy được không?
Cô còn định giả vờ câm điếc làm bộ không nghe thấy gì rồi logout, thì trên QQ icon của chị ấy sáng lên rất nhanh. Lần này kéo Nại Hà Tình Thâm vào cũng không được rồi, không có cách nào, đành phải khai hết. T_T
Chị ấy nghe xong cũng không nói gì, chỉ thở dài, cuối cùng hỏi cô một câu: "Bí Đao, em làm chung công ty với cậu ấy, ngày nào cũng gặp mặt, sao không tranh thủ một chút?"
Cô tất nhiên không đến nổi không biết xấu hổ kể chị ấy nghe mấy chuyện lộn xộn lạo xạo nào là chạy tới hồ bơi rình người ta, còn bị bạn gái người ta lôi xuống bơi chung làm bóng đèn này nọ, nếu mà chị ấy biết chắc chắn sẽ mắng cô một trận, nên chỉ nói: "Anh ấy không còn thương em nữa."
Nhìn bảy chữ mới hiện lên trong khung chat, trong lòng vẫn cảm thấy buồn buồn. Kỳ thật cô rất nhớ những ngày tháng trước đây, rồi lại ghét cái người lạc quan, cái người không tim không phổi kia, để tạm quên đi nổi buồn trong lòng.
Nhưng không thể tiếp tục ghét mình nữa. Cô đã 25 tuổi rồi, người ta đã có cuộc sống khác, cô cũng phải có cuộc sống của chính mình, không thể vì mình không phải là một phần trong cuộc sống của người ta mà buông xuôi bản thân luôn.
Vẫn phải tiếp tục sống.
...
Triệu Nhụy giống như hoàn toàn thoát khỏi bóng ma thất tình, lúc ăn cơm trưa vẫn là một Triệu Nhụy mắt tỏa sáng và những tin đồn: "Sếp mình bên kia kìa, nhìn cái người mặc áo đen ấy, nhận ra ai không?
An Tư Đông nhìn qua hướng cô bạn chỉ: "Biết ah, Cindy chứ ai." Sếp tổ mỹ thuật bên hạng mục thứ nhất, sếp của Grace, một nữ cường nhân xinh đẹp, mà giờ vẫn còn độc thân, biệt danh băng sơn mỹ nhân, rất nổi tiếng nha.
"Nghe nói trước kia cô ấy hoàn toàn khác bây giờ, là một cô gái dịu dàng thùy mỵ thục nữ."
"Ừh"
"Bà biết tại sao lại thành như vậy không?"
Cô luôn rất có tinh thần phối hợp với nhưng tin này: "Vì sao?"
Triệu Nhụy tỏ vẻ thần bí ghé người qua: "Tôi cũng mới biết à, lúc công ty mới có vài nhân viên, bên hạng mục thứ nhất xếp gần chỗ trung tâm kỹ thuật, Cindy từng theo đuổi Owen!"
Nghe được tên Owen mí mắt cô liền tự động nhìn xuống."Ừh thiệt không?"
"Khi đó Owen không thể không làm việc suốt ngày lẫn đêm, ba bữa không đúng giờ giấc nên mỗi sáng Cindy đều len lén đặt một hộp sữa trên bàn ảnh. Bà đoán xem ảnh làm gì?"
Tiếp tục phối hợp: "Làm gì?"
"Ảnh chưa uống lần nào, sáng nào cũng ném vào thùng rác. Sau đó thấy phiền liền trực tiếp tìm Cindy, cầm hộp sữa quăng nên bàn cô ấy, nói: 'Bàn của tôi không phải là cái thùng rác, làm ơn sau này đừng đem mấy đồ không cần này bỏ lên bàn tôi. ' Lúc đó chỉ có nhiêu đây, ai cũng nghe thấy hết, Cindy thiếu chút nữa bật khóc. Từ đó Cindy liền đổi tính, chỉ lo làm việc, từ một cô bé ngoan hiền biến thành cuồng công việc, muốn vượt qua mặt Owen cho hả dạ, từ từ rồi trở thành như bây giờ."
Chuyện này có chút hơi quá? Ai biết được Cindy có khi gặp biến cố trong cuộc sống nên mới cố gắng làm việc? Cảm nhận à? Bên Cindy cũng không có chung công việc với bên động cơ, mặt mũi đâu mà xem.
Triệu Nhụy vỗ ngực nói: "Nguy hiểm thật, may mà tôi không ngốc ngếch chạy đi tỏ tình, nếu không chắc đã không có kết cục tốt."
An Tư Đông có chút bất ngờ: "Ý, bữa đó bà không phải đi tỏ tình hả?"
Triệu Nhụy nhìn cô khinh bỉ: "Tôi không có ngốc như vậy, cái loại chuyện này phải trăm trận trăm thắng mới nói được. Tôi chỉ nói có bạn không tệ muốn giới thiệu cho anh ấy quen, hỏi ảnh có hứng thú không. Nếu anh ấy nói có, tôi liền tự đề cử, hỏi anh ấy thấy tôi thế nào, hắc hắc... kết quả ảnh nói mình có bạn gái rồi, aiz."
Có vụ vậy nữa à? Học hỏi học hỏi.
Triệu Nhụy thở dài: "Kỳ thật giờ tôi cũng thấy Owen không tốt lắm. Bà coi ảnh đối xử với Cindy, trước mặt bao nhiêu người mà nói chuyện với con gái như vậy, người ta sao mà lấy cớ xuống nước, rất là không có phong độ. Còn có, ảnh giờ nói chuyện với mình rất dữ dằn nha. Hôm qua ảnh kêu tôi làm cái thống kê xin phép và tan ca của bên mình, tháng này đặc biệt nhiều, tôi làm tới tan sở còn chưa xong. Ảnh liền hét vô mặt tôi, Excel dễ như vây mà không quen tay, chỗ này có thể giải quyết bằng hàm số gì đó, còn viết cái mã gì gì ấy. Tôi cũng đâu phải lập trình viên, tôi làm sao biết viết cái mã gì đó. Trang chủ đều dùng hệ thống tự động, sửa thì sai, tôi đành phải rà từng cái một. Anh talại nói tôi sao không nói với mấy IT khác, kêu họ làm một cái mã X gì đó..."
"XML. Cái này đúng là có thể đề nghị, hàng tháng bà cực khổ làm cả buổi, IT người ta chỉ thêm một chút là xong, không phải giúp trợ lý công ty bớt việc sao?
"Ê ê!" Triệu Nhụy trừng cô "Bà phe tôi hay phe ổng?"
Cô vội cúi đầu ăn cơm.
Cuối cùng Triệu Nhụy tổng kết: "Giờ tôi thấy, nhà gì, xe gì, ngoại hình rồi chức vị gì, đều là mây bay, đàn ông thương bà, đối xử tốt với bà là được."
Đúng là vậy mà.
Gần đây công việc bận hơn lúc mới vào công ty thành ra 3 giờ chiều nào cô cũng phải đi pha cà phê để nâng cao tinh thần. Hôm nay cô theo lệ thường cầm ly vào phòng giải khát, đi vào mới biện có người đã che hết chỗ pha cà phê. Đại Phật đang khuấy cà phê, mắt nhìn trần nhà, khuấy đến nổi cà phê văng cả ra ngoài, không biết đang suy nghĩ tới vẫn đề kỹ thuật gì nữa.
Cô sang trái rồi sang phải mấy lần, xác định mình chen không được đành phải mở miệng chặn suy nghĩ người nào đó: "Xin lỗi, làm phiền nhường chỗ một chút, tôi muốn pha cà phê..."
Người kia hơi sửng sốt, đi sang bên cạnh. Cô đổ cà phê vào, đè cái nút xuống.
Khóe mắt hình như nhìn thấy người kia đang nhìn cô, đứng rất gần, chỉ giang tay là tới. Cô xấu hổ len lén nhìn anh, mới biết anh không phải đang nhìn cô.
May mà có tiếng pha cà phê, không xấu hổ lắm.
Đáng tiếc, cà phê chỉ pha 10 giây là xong. Cô bỏ thêm đường vào ly, động tác nhanh quá, nữa thìa đường gần như rơi hết ra đất.
Anh đột nhiên hỏi: "Em chia tay với Giang Đông Chu Lang rồi à?"
"Hả?" Cô suy nghĩ một chút, mới nhớ tới anh đang nói Trâu Du. Triệu Nhụy nói chòm sao Bò Cạp rất thù dai, bị tổn thương sẽ không bao giờ quên, không ngờ đúng là vậy. Xem đi, anh vẫn để ý chuyện năm ấy.
Quên đi, dù sao cũng là cô và Trâu Du có lỗi với anh, anh ghét cũng đúng mà.
"Đúng vậy, sớm chia tay rồi."
"Vậy giờ em... còn quen bạn trai không?".
Cái gì gọi là "còn" quen bạn trai không? Cô gái 25 tuổi vừa tốt nghiệp không có bạn trai rất lạ sao? Ngạc nhiên à? Chưa thấy giá ế à? Anh nghĩ tôi vì năm đó bỏ qua con rùa vàng như anh rồi chỉ biết khóc sao? Suy nghĩ nhiều quá rồi đó.
... Nhưng mà cô thật sự đã khóc rất nhiều...
Cô cười trừ: "Vấn đề tình cảm cá nhân của nhân viên hình như không cần nói với sếp mà?"
Huống chi anh cũng không phải là sếp tôi.
Cầm ly cà phê lên uống một ngụm, thong thả đi ra ngoài.
... Phụt, cho nhiều đường quá rồi, ngọt chết người.
← Ch. 40 | Ch. 42 → |