Truyện:Nước Sôi Lửa Bỏng - Chương 41

Nước Sôi Lửa Bỏng
Trọn bộ 62 chương
Chương 41
41: Anh Dạy Cô
0.00
(0 votes)


Chương (1-62)

Trong phòng tối đen, bên ngoài cửa sổ thì mưa sa gió giật, không khí dần trở nên lạnh lẽo.

Giang Miểu ngồi trên người anh, da thịt ⓝó·n·ɢ 𝒷·ỏn·𝐠 dán lên cơ thể anh, tựa như muốn bốc cháy.

Hình dáng mơ hồ gây ⓚíⓒ·♓ 𝐭·híc·ⓗ khiến cô còn lớn mật hơn cả trước kia.

Nhưng dù gì vẫn còn là cô gái nhỏ mới bắt đầu hiểu chuyện, cô vẫn đỏ mặt trước những âu yếm 𝖒ề*〽️ ⓜạ*❗ của anh.

Cơ thể chậm rãi kề sát, bàn tay nhỏ bé 𝖘.ờ 𝖘.𝖔ạn.𝐠 đụng trúng chút râu lấm tấm thô cứng của anh, sau đó lần mò lên trên, không cẩn thận lại chọc mạnh vào mũi anh.

Hai người đều sửng sốt.  Giang Miểu hoang mang muốn trốn đi, bên tai toàn là tiếng cười trầm thấp của người đàn ông, giây tiếp theo, một bàn tay to lớn đè gáy cô lại.

Cô hé miệng, còn chưa kịp thốt ra tiếng, đầu lưỡi trơn mềm liền bị ngậm lấy t.♓.â.ⓝ 𝐦ậ.ⓣ.

Anh 𝐡ô_𝓃 rất tỉ mỉ, không nhanh không chậm, vừa đủ thời gian để xoa dịu cô.   Đầu lưỡi ẩm ướt nhẹ nhàng đảo qua hàm trên của cô, đầy tê dại và ngứa ngáy.

Điểm mẫn cảm bị chạm vào khiến cô không chịu được mà "Ưm" lên một tiếng, không cam lòng yếu thế cắn lên môi anh.

Lực cắn không mạnh, chỉ như kiến cắn.

Yết hầu người đàn ông di chuyển lên xuống, động tác môi lưỡi dây dưa dần dần trở nên thô bạo, nháy mắt liền châm lửa cháy lên.

Giang Miểu không thở nổi, đẩy n_🌀_ự_↪️ anh ra hòng muốn thoát khỏi sự tiến công quá mức mạnh bạo này.

Trong lúc cơ thể ma sát với nhau, cô gái vốn đang treo trên người anh như con rắn nhỏ bỗng nhiên hạ chân xuống, đụng lên vết thương còn chưa khép miệng trên chân anh.

Người đàn ông buông cô ra, nhíu mày "Shh" một tiếng.

"Anh bị thương?" Giang Miểu ghé vào trên người anh, hé miệng nhỏ t-𝒽-ở dố-🌜.

Kỷ Viêm biết cô để ý.

Vì sợ cô lo lắng, anh giả vờ hời hợt để đánh lừa: "Vết thương nhỏ thôi, không quan trọng."

Cô gái nhỏ quả nhiên nghiêm túc hẳn lên, trịnh trọng sửa lời anh: "Vết thương thì không phân biệt lớn nhỏ, anh đừng trả lời qua loa như vậy chứ!"

Nói xong cô liền đứng lên, đưa tay muốn bật đèn ngủ ở đầu giường.

Trong bóng đêm, người đàn ông chuẩn xác bắt lấy tay cô, nhân lúc cô chưa kịp phản ứng đã bị anh xoay người đặt dưới thân.

"Em muốn nhìn xem..."

"Tối nay nói sau."

Giang Miểu không nghe lời anh: "Ngay bây giờ..."

Người đàn ông đè lại cánh tay của cô, kéo tay cô tìm đến vị trí đang điên cuồng kêu gào, giọng anh khàn khàn: "Bây giờ, anh muốn cái khác..."

Xúc cảm vừa cứng vừa nóng, nghĩ đến việc đang chạm vào thanh sắt n·ó·ռ·🌀 𝐛·ỏռ·ɢ kia, mặt cô đỏ ửng lan đến tận cổ, ngay cả tiếng hít thở cũng dừng lại.

Giọng sữa mềm nhũn: "Kỷ Viêm..."

Cô gái nhỏ yêu kiều như vậy khiến người đàn ông hiển nhiên rất hưởng thụ, cách lớp vải dệt mà vuốt lên xuống, dịu dàng an ủi vật cứng đang nóng cháy, thấp giọng trêu chọc: "Nóng không?"

Giang Miểu 𝒸*ắ*n 𝐦ô*ï dưới.

Mặc dù xung quanh tối đen nhưng cô lại nhắm mắt theo bản năng, như thể làm vậy thì chút ngượng ngùng dụ hoặc này có thể biến mất.

Cô mặc quần áo bệnh nhân bình thường, đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì trước 𝓃●gự●𝖈 lạnh lẽo.

Chờ đến lúc ý thức được, người ta đã cởi sạch quần áo của cô.

Cô chưa kịp che chắn, chiếc áo lót trắng thuần đã bị anh kéo mạnh, hơi thở ấm áp 〽️*ơ*ⓝ 🌴*гớ*𝐧 da thịt rồi cắn lên bầu 𝓃g●ự●c đẫy đà.

Hai tay ôm lấy nhũ thịt nhẵn mịn ép vào chính giữa, anh vùi đầu vào khe rãnh, hít một hơi mùi hương mê người, đầu lưỡi thô nóng 𝖑*𝐢ế*Ⓜ️ láp từng tấc da thịt khiến người ta r-ⓤ-𝐧 𝐫ẩ-🍸.

Xưa nay anh làm việc luôn nghiêm túc, ngay cả trên phương diện này cũng cẩn thận tỉ mỉ.

Cô gái nhỏ buông cánh tay đang đẩy anh ra, năm ngón tay túm chặt lấy ga giường, phía dưới như đang mở van nước, hoa huy*t phun ra từng dòng dịch nóng, cảm giác như giây tiếp theo đê sẽ vỡ vậy.

Người đàn ông hưởng thụ sự ngọt ngào 𝖒●ề●m 𝖒ạ●1 của cô, anh 𝒽ô_𝓃 dọc theo cổ cô lên trên, một lần nữa ngậm lấy môi cô.

Lần này Giang Miểu không thuận theo nữa, như có như không mà đẩy anh ra.

Kỷ Viêm dừng động tác lại, ánh mắt sâu không thấy đáy: "Sao thế?"

Cô gái nhỏ giọng thủ thỉ lên án anh: "Anh đã nói là để cho em tới..."

Người đàn ông nở nụ cười, vẫn im lặng đưa tay lột sạch quần áo treo lỏng lẻo trên người cô.

Giang Miểu hoàn toàn mơ hồ, ngơ ngác để anh 𝖈ở·i ⓠ·𝖚·ầ·𝐧 áo của mình.

Cho đến khi chỉ còn lại chiếc quần lót sắp sửa bị kéo xuống, cô mới chậm nửa nhịp thốt lên: "Anh nghe thấy em nói gì không?"

"Ừ."

Anh ậm ờ đáp lại, kéo cái chăn ở một bên che lên cơ thể hai người, phần trên cứng rắn vẫn lộ ra ngoài, da thịt chạm vào nhau mang đến cảm giác ⓝó_ⓝ_g ⓑỏ𝖓_ɢ, thuận tiện hòa tan trái tim của cô: "Nhưng anh không đợi em kịp, làm sao bây giờ?"

Giọng nói của anh vang lên bên tai cô, bàn tay lập tức chạm vào khe hở giữa hai chân đang khép chặt của cô, linh hoạt tiến vào bên trong quần lót mỏng manh.

Hai ngón tay nhẹ nhàng vẽ một vòng lên đóa hoa m*ề*𝖒 ɱ*ạ*ⓘ ẩm ướt.

Giang Miểu không kìm được mà rên ra tiếng, nghe thấy giọng nói khàn khàn của người đàn ông: "Miểu Miểu, em ẩm ướt thật.."

Giang Miểu thẹn thùng nghiêng đầu sang chỗ khác, giả vờ ⓚẹ·𝖕 ↪️·ⓗ·ặ·✝️ hai chân.

Nhưng chút kháng cự kia ngược lại còn khiến cho người đàn ông vốn đã hãm sâu vào tình dục càng dấy lên ◗ụ·𝐜 v·ọ𝐧·🌀 chinh phục mãnh liệt.

Cơ thể cô vô cùng mẫn cảm, chỉ trêu chọc một lát quân lính đã tan rã.

Thân dưới căng cứng sắp bùng nổ, anh không thể nhẫn nại dù chỉ một giây.

Anh mở rộng hai chân cô ra, không vội kéo quần lót xuống, mà cầm thân gậy th*t cọ sát lên miệng huyệt đầy nước.

Đầu nấm thô nóng mỗi lần cọ qua hoa hạch đang nhô ra đều mang lại ⓚ-í🌜-h †-ⓗíc-♓ gấp đôi.

Cô gái nhỏ không chịu nổi, cổ họng phát ra những âm thanh vụn vặt, tiếng т𝒽.ở 𝒹ố.𝒸 không ngừng lọt vào tai.

Lần đầu tiên, cô quá khẩn trương, anh thì không có kinh nghiệm nên không làm cô cảm nhận được sự đẹp đẽ của chuyện â.𝐧 á.1.

Lần này anh đã có đủ kiên nhẫn để làm cô say mê hưởng thụ, trầm mê vào đó.

Quần lót bị 𝖉-â-𝖒 dịch làm ướt đẫm thành một cái màng trong suốt, vật cứng rắn п*ó𝓃*ɢ 𝒷*ỏ*ⓝ*𝐠 đẩy thứ vướng víu kia sang một bên, thịt dán thịt mà đẩy vào, căng tràn từng tấc nếp thịt nhỏ xinh.

Vách tường ⓜề*m 〽️ạ*i bên trong gắng gượng nuốt từng chút đỉnh đầu cường tráng, cứ tiếp tục như vậy, ngậm đến chặt chẽ.

Trên trán người đàn ông đổ đầy mồ hôi, ✝️𝖍-ở 𝐡ổ-n ♓-ể-ⓝ, kiên nhẫn dỗ dành cô: "Đừng ngậm chặt như vậy, thả lỏng nào..."

Cô gái nức nở "Ưm" ra tiếng: "Em sợ đau."

"Lần này sẽ không đau, tin anh."

Cô gái nhỏ đơn thuần đương nhiên không biết rằng lời trên giường của đàn ông không hề đáng tin.

Anh nói không, cô liền tin tưởng không chút nghi ngờ, cố gắng thuyết phục bản thân thả lỏng cơ thể.

Thịt huyệt căng chặt lại co rút ⓢ❗_ế_𝖙 ⓒhặ_ⓣ khiến anh cực kỳ thoải mái.

Đến khi cái miệng nhỏ thả lỏng, anh không kiềm chế được dã thú trong cơ thể mình nữa, đ-â-〽️ thẳng về phía trước, thoáng cái đã đâ.𝐦 đến cửa tử cung.

Kỷ Viêm bị m.ú.𝖙 đến tê rần cả sống lưng.

Thật chặt.

Vừa biết hút vừa biết ngậm, cắm một cái thì toàn là nước.

Cô không nhịn được mà kêu to, một tiếng kêu phá vỡ màn đêm tịch mịch.

Người đàn ông lo rằng tiếng kêu kia sẽ lôi kéo bác sĩ y tá đến, bối rối cúi đầu chặn cái miệng nhỏ nhắn lại, ⓗô_п 🦵❗·ế·m như đang trấn an.

Mặt cô nghẹn đến đỏ bừng, cơ thể kịch liệt 𝓇ⓤ_𝖓 ⓡ_ẩ_γ, thân dưới bị nhét căng đầy.

Chút đau đớn trong cơ thể chậm rãi tan hết.

Trong huyệt nhỏ bị nhét đầy ứ, mỗi động tác ↪️·ọ ×·á·𝐭 rất nhỏ của anh cũng dễ dàng tạo ra một vũng nước độ●𝖓●𝖌 𝖙ìn●♓.

"Miểu Miểu." Kỷ Viêm thấp giọng gọi, bắt đầu đưa đẩy chậm rãi.

Hai tay Giang Miểu thay nhau đẩy пɢ·ự·𝖈 anh, đau khổ 𝐫ê*n r*ỉ: "Thật chặt... Khó chịu quá... Ưm"

Người đàn ông cười cười ♓ô_n khắp mặt cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Vậy em có thích không?"

Cô thẹn thùng đáp lời: "A..."

Cổ họng người đàn ông lại thấy khô nóng, hai tay nắm chặt thắt lưng mềm dẻo của cô, tàn nhẫn đâ●Ⓜ️ chọc.

Cô gái nhỏ hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của anh, thanh âm trong cổ họng bị đ●â●𝐦 cho tan rã, "Ưm ưm a a" 🌴·𝖍·ở ◗ố·𝒸 không ngừng nghỉ.

Anh tiết chế ◗●ụ●↪️ ѵ●ọ𝓃●ℊ, đột nhiên dừng lại, cúi người ôm lấy cô, linh hoạt xoay người để cô lên trên, lần này chỗ tư mật п·ó𝓃·🌀 🅱·ỏ·п·ɢ của hai người hòa hợp chặt chẽ cùng một chỗ.

Tư thế nữ ở trên có thể đ●â●m đến sâu tận bên trong mà tư thế bình thường không chạm tới được.

Cô rầu rĩ đón lấy những lần va chạm vừa sâu vừa mạnh của anh, bị người đàn ông đâ.ⓜ từ dưới lên khiến đáy lòng như lên men.

Cô theo bản năng muốn trốn khỏi tư thế ngồi dâ*Ⓜ️ mỹ này, nhưng lại luyến tiếc cảm giác tê ngứa tận xương mỗi khi gậy th*t kia đ-â-𝐦 ☑️-à-⭕ lối nhỏ, từng chút từng chút ăn mòn cô.

"Lần này đổi cho em tới được không?" Người đàn ông khàn giọng hỏi.

Giang Miểu chớp mắt: "Em không biết làm gì cả..."

Đội trưởng Kỷ thoải mái tựa vào cái gối ở đầu giường, bàn tay to lớn trượt ra phía sau cô, động tác mang theo chút nhục dục nhéo п♓é_𝑜 Ⓜ️ôn_ⓖ thịt trơn bóng của cô.

"Hôn anh một cái, anh sẽ dạy cho em.".

Chương (1-62)