Nàng phải phụ trách dập lửa
| ← Ch.070 | Ch.072 → |
Lãnh Dịch Hạo cⓗế.† tiệt! Đến mức này sao?! Chỉ vì vậy mà muốn 🌀●𝖎●ế●✝️ nàng?
Lúc trước hắn bắt nạt nàng, nàng cũng không nhỏ mọn như vậy! Lại còn giấu một cây gậy đâ●ⓜ ѵ●à●⭕ 𝖒ôп.🌀 nàng!
Úc Phi Tuyết cũng nổi giận rồi....
Con hổ mà không ra uy ngươi lại nghĩ ta là con mèo bệnh! Tốt xấu gì nàng cũng có võ công đầy người, ai sợ ai chứ! Nàng vừa nhắc đến liền tức giận, một cước đá văng Lãnh Dịch Hạo ra.
Lãnh Dịch Hạo nghiêng người tránh, Úc Phi Tuyết vung tay một lần nữa đánh qua. Lần này, nàng cũng không lưu tình.
Là ngươi trêu chọc ta trước đấy!
Nào ngờ quyền của Úc Phi Tuyết vừa vung ra, cơ thể lại một lần nữa bị đè xuống dưới. Thì ra không phải nàng chạy trốn thành công, mà là có người cố ý dung túng. Thừa dịp nàng cố đứng dậy, lập tức "roẹt" một cái, quần áo trên người nàng từng mảnh một rách vụn, lại tiện tay đẩy nàng ⅼ·ê·ռ 🌀·𝐢·ư·ờ𝓃·𝖌. Trên người Úc Phi Tuyết trong nháy mắt chỉ còn lại một cái yếm đỏ tươi.
"A.... lưu manh!" - dám 𝒸ở·𝖎 զ·⛎·ầ·𝖓 áo của nàng!
Úc Phi Tuyết luống cuống tay chân muốn che đi cơ thể trần trụi của mình lại bị Lãnh Dịch Hạo bắt được hai tay.
"Lãnh Dịch Hạo!" - Úc Phi Tuyết quát lên giận dữ. Việc này có thể bỏ qua thì còn cái gì không thể cho qua nữa! Nhưng chênh lệch giữa nam và nữ quá lớn, Úc Phi Tuyết có một bụng tức giận lại bất lực.
"Không phải nàng muốn chơi ×⛎.â.𝓃 𝖉.ư.ợ.c sao? Bản vương gia chơi với nàng!" - Lãnh Dịch Hạo đặt hai tay Úc Phi Tuyết ⓛê·𝓃 đ·ỉ·п·♓ đầu, một bàn tay cũng đủ để 𝐤·ẹ·ⓟ ↪️·𝖍ặ·† nàng.
Hắn đang tức giận, rất tức giận! Nha đầu này lại dám hạ dược với hắn! Tức giận ồ ạt tràn đến như nước lũ làm cho hắn hận không thể bóp ↪️·𝒽·ế·✞ nàng!
Hắn hận nhất kẻ nào hạ dược hắn!
Nhưng khi ánh mắt hắn chạm đến cơ thể trắng nõn như ngọc của nàng, tức giận trong cơ thể ngược lại bị một loại cảm giác khô nóng thay thế, hơi thở khô nóng này đang tăng lên chóng mặt, rít gào, gặm nhấm từng tế bào của hắn.
Không phải chưa hô-n nàng, cũng không phải chưa cùng nàng đồng giường cộng chẩm, nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể của nàng.
Có lẽ là tác dụng của 𝐱ⓤ.â.ռ ⓓ.ượ.𝐜, ở trong mắt hắn, ✞●ⓗ●â●𝐧 𝐭●𝒽●ể của nàng trơn bóng như trân châu vừa ra khỏi nước, vì ngượng ngùng mà khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng đáng yêu, vệt ửng hồng kia kéo dài đến trước п-gự-𝒸 của nàng, trốn vào bên trong cái yếm đỏ tươi, làm cho người ta không nhịn được muốn vạch cái yếm ra để nhìn đến tận cùng!
"Buông ta ra!" - Úc Phi Tuyết cố gắng giãy dụa, lại cảm thấy rõ ràng 'cây gậy' kia lại tới nữa! Lúc này không chỉ đặt ở nơi 𝖒*ề*ⓜ ⓜ*ạ*ï của nàng, mà còn nhảy dựng lên nữa, sẵn sàng chờ xuất phát.
Một nỗi sợ hãi chưa từng có tăng lên không thể giải thích.
Lãnh Dịch Hạo không vội ♓ô*n ⓜ*ô*❗ nàng, mà cúi đầu, cắn vành tai của nàng, cái ⓒắ-𝓃 n𝒽-ẹ mang theo trừng phạt.
Cơ thể Úc Phi Tuyết run lên theo từng dấu răng của hắn làm cho Lãnh Dịch Hạo không nhịn được nở nụ cười.
Nha đầu này đúng là có thể làm cho hắn tức 𝐜𝖍ế●𝐭 lại cùng có thể làm cho hắn cười đến 𝒸♓●ế●𝖙!
Dám hạ dược với hắn! Hắn nhất định nhất định sẽ bắt nàng trả giá đắt!
Nhưng giờ phút này nàng lại ngây ngô đến mức cực kỳ đáng yêu, làm cho người ta không nhịn được muốn cười lớn, muốn yêu thương. Một loại cảm xúc mề.ɱ ɱ.ạ.ï lặng lẽ nảy sinh.
Lãnh Dịch Hạo cảm thấy chính mình đã bị nha đầu kia làm cho điên rồi!
Cuối cùng, hắn lựa chọn bỏ qua tất cả cảm xúc, với tốc độ nhanh nhất, một tay cởi hết quần áo trên người mình.
"Ngươi..... muốn làm gì?" - tùy tiện ⓒ_ở_ⓘ 𝐪_uầ_𝐧 áo là lưu manh!
"Nàng nên chịu trách nhiệm cho những việc mình làm!" - Lãnh Dịch Hạo nói, lập tức cúi đầu, ngăn chặn đôi môi của nàng.
Lại nữa rồi! Cái cảm giác này lại tới nữa! Úc Phi Tuyết nhất thời ngừng hô hấp.
Chỉ có điều lần này khác hai lần trước đó, lúc này đây da thịt nóng cháy của Lãnh Dịch Hạo trực tiếp dán lên người nàng, ⓠⓤ_𝖆_𝐧 h_ệ da thịt xa lạ kia làm cho cơ thể nàng không tự chủ được mà mềm xuống.
Mà nụ ⓗ*ô*n của Lãnh Dịch Hạo rõ ràng cũng mang theo trừng phạt, hắn bừa bãi hút lấy mật ngọt trong môi nàng, bàn tay kia cũng không khách khí thăm dò trên cơ thể ɱề●ɱ ⓜạ●ℹ️ của nàng. Cuối cùng kéo thứ che đậy cuối cùng trên người nàng xuống, cái yếm đỏ tươi bay trong gió, cô đơn rơi xuống giường.
Hơi thở xa lạ và một thứ cảm giác chưa từng có lao đến như thủy triều, có chuyện gì thế này, bàn tay Lãnh Dịch Hạo giống như mang theo Ⓜ️_@ 🦵ự_𝖈 vô tận, bàn tay của hắn chạm đến chỗ nào cũng khiến cho nàng 𝓇*u*n 𝓇*ẩ*𝖞 từ tận đáy tâm hồn. Cảm giác này chưa bao giờ có này lại trong nháy mắt ồ ạt đến như thác lũ.
Nàng lại một lần nữa cảm nhận được rõ ràng, Lãnh Dịch Hạo lại dùng gậy đ.â.m nàng! Hơn nữa cây gậy kia nóng như lửa, nhảy dựng lên, làm cho cả cơ thể nàng cũng trở nên khô nóng.
Úc Phi Tuyết lại bị cái cảm giác xa lạ mà kịch liệt này làm cho trống rỗng, quên cả giãy dụa, quên cả hô hấp.
Ⓒả*ɱ ⓖ*1á*𝒸 ✝️*ê 𝖉ạ*ℹ️ lao đến từng đợt từng đợt như thủy triều, xô nàng lên trên bờ biển, nàng chỉ cảm thấy không khí trong lồng n🌀ự·ⓒ càng ngày càng ít, càng ngày càng ít......
Người dưới thân ngừng phản kháng dường như là trong ý của Lãnh Dịch Hạo, chút lý trí còn sót lại làm cho hắn ngẩng đầu lên, nhìn người bị mình 𝐡ô·𝓃 giống như sắp ngất xỉu, Lãnh Dịch Hạo vừa tức giận vừa buồn cười.
Nha đầu vô dụng! Không phải nàng muốn nghịch ❎-⛎â-𝐧 𝐝-ượ-🌜 sao? Chỉ là 𝐡*ô*ռ một chút sờ một chút thôi mà đã ♓ô*n mê, nếu thật sự phải làm cái việc kia, có phải nàng sẽ 𝒸·♓ế·✞ luôn không?
Mặc kệ, 🌴*𝒽â*п ✝️𝖍*ể hắn khô nóng đến khó chịu, nhất là vùng bụng dưới, giống như là sắp nổ. Nha đầu, là nàng muốn đùa, nàng sẽ phụ trách dập lửa!
Lãnh Dịch Hạo cúi đầu, ♓ô_ռ lên cái cổ trắng ngần của Úc Phi Tuyết, 𝖍ô●п một đường thăm dò từ cổ của nàng cắn xuống đến trước ռ.ℊ.ự.𝖈 nàng.
Quả nhiên đúng như hắn suy nghĩ, vệt đỏ kia vẫn kéo dài đến trước ⓝ.ɢự.↪️ nàng, ngay cả nụ hoa của nàng cũng đắm chìm bên trong một mảnh đỏ sẫm. Quả nhiên là 'kỳ quan' hiếm thấy!
Một tia lý trí cuối cùng của Lãnh Dịch Hạo hoàn toàn bị hút ra, khát vọng cực độ tràn ngập tất cả các giác quan của hắn, hắn cởi bỏ trói buộc cuối cùng trên người, nhắm ngay đến mỹ thực của hắn, chuẩn bị ăn cơm!
| ← Ch. 070 | Ch. 072 → |
