Vay nóng Tima

Truyện:Nương Tử, Thỉnh Chỉ Giáo Nhiều Hơn - Chương 2

Nương Tử, Thỉnh Chỉ Giáo Nhiều Hơn
Trọn bộ 8 chương
Chương 2
0.00
(0 votes)


Chương (1-8)

Siêu sale Shopee


Ngư chu hà tự mạc quy lai,

Tưởng đào nguyên, lộ thông nhân thế.

Nguy kiều tĩnh ỷ,

Thiên niên sự, đô tiêu nhất túy.

Mạn y y, sầu lạc quyên thanh vạn lý.

Trương Viêm - Tây Tử Trang Mạn

Thạch Đầu sơn sở dĩ gọi là Thạch Thành sơn, là vì Sở Uy vương Diệt Việt từng ở đây xây dựng một tòa thành trì có tên gọi Kim Lăng thành, tuy rằng trải qua niên đại lâu dài, Thạch Đầu thành từ xưa đã không tồn tại nữa, nhưng vẫn còn lại một chút vết tích thành trì từng được xây dựng dựa vào Lâm giang, Nhiêu Dật Phong chính là tiện thể trốn ở sau những thành trì này tránh gió, cũng để chờ thê tử xuất hiện.

Thành thật mà nói, hắn cũng không thích làm tổ hóng mát ở nơi này, nhưng là không thể không làm như vậy, chí ít hắn có thể "quang minh chính đại" trốn khỏi những trận xã giao bên ngoài hết sức nhàm chán. (TN: Ớ, thế cái dụng cụ trường kỳ kháng chiến của huynh đệ là ngồi chờ đó à "?)

Bất quá, điều khiến kẻ khác vô cùng nghi hoặc chính là, chờ ở đây hơn mười ngày rồi, cư nhiên không thấy thê tử hắn xuất môn đến nửa lần, thứ thấy nhiều nhất chính là vị cô nương xinh đẹp trong trang phục nha hoàn kia, nhưng điều càng khiến người ta ngạc nhiên chính là, nha hoàn kia cư nhiên lại biết bay... Ắc! Không phải, là biết võ!?

Mỗi ngày đều thấy nàng bay tới bay lui bận rộn giống như ong mật, hắn thật sự rất muốn kêu nàng bay xuống, bảo nàng dẫn hắn đi gặp thê tử.

Thế nhưng hắn không có làm.

Bởi vì lần đầu tiên hắn nhìn thấy nha hoàn kia, đang muốn gọi nàng lại thì đột nhiên thấy chính mình càng muốn biết thê tử trong ba năm nay đã sống như thế nào, còn có cái kia Đông An Nam cùng nàng rốt cuộc là có quan hệ gì, có phải hắn bình thường rất hay tới tìm nàng hay không?

Vì vậy, hắn kiềm chế cơn khát vọng muốn gặp thê tử của mình, kiên trì ngồi ở đây chờ. (TN: Cần gì tội quá vậy =))?)

Cứ thế cho đến hai, ba ngày sau, chuyện khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười chính là, nam nhân đầu tiên tới tìm nàng cư nhiên không phải Đông An Nam, mà là một nam nhân tiêu sái tuấn lãng, thoạt nhìn so với Đông An Nam xuất sắc hơn gấp trăm lần. Chỉ thấy hắn nhanh nhẹn bay vào Mai lâm, một lúc lâu sau, lại nhanh nhẹn bay ra khỏi Mai lâm, hơn nữa lúc hắn bỏ đi, lại vờ như vô ý liếc mắt nhìn Nhiêu Dật Phong một cái.

Tên đó là ai vậy?

Tên đó phát hiện ra hắn sao?

Lại qua mấy ngày sau, lúc này người xuất hiện lại là một vị cô nương xinh đẹp hoạt bát, nàng ở lại Mai lâm cũng tương đối lâu, một lần đến là hai, ba canh giờ! Hơn nữa trước lúc nàng bỏ đi, cư nhiên nhìn về chỗ hắn trốn làm ra một cái mặt quỷ rồi mới cam lòng rời khỏi, hại hắn sợ đến té ngã ngồi trên mặt đất.

Nàng phát hiện ra hắn sao?

Người thứ ba còn lại chính là một nam nhân tướng mạo phi thường lạnh lùng, cùng với người thứ nhất xuất sắc như nhau, nhưng thực sự là quá mức lạnh lùng mà. Mà cái tên nam nhân này cũng thật là quá đáng, hắn dĩ nhiên qua đêm ở Mai lâm, đợi đúng hai ngày một đêm, vị khách thứ tư xuất hiện - một nam nhân thoạt nhìn khá bỡn cợt tiến vào Mai lâm không bao lâu sau, nam nhân lạnh lùng mới cùng nam nhân bỡn cợt vội vã ra ngoài.

Lạnh lùng nam nhân kia trước khi rời đi còn hung hăng hướng về chỗ này trừng mắt nhìn hắn, mà nam nhân bỡn cợt kia lại nhìn hắn cười cười.

Trời ạ! Có phải tất cả mọi người đều phát hiện ra hắn hay không, chính là thê tử hắn còn chưa phát hiện?

"Tiểu thư à!"

"Sao?"

Hổ Ngọc liếc mắt ra ngoài cửa sổ, "Cô gia thủ ngoài kia rốt cuộc muốn làm gì nha?"

"Ngươi có thể đi hỏi hắn mà!" Cơ Hương Ngưng mạn bất kinh tâm trả lời, nàng chính là đang chuyên tâm với ý cảnh trên bức tranh sơn thủy của nàng.

"Không cần!" Hổ Ngọc tỏẻ không cam lòng."Hổ Ngọc nếu như đi hỏi hắn, phải dẫn hắn vào đây, vậy hắn đỡ phải ăn khổ rồi, em không cần!"

"Vậy thì đừng hỏi ta." Vài nét bút hạ xuống một ngọn núi, sau đó lại vung ra vài cành trúc, một chút bóng nhạn, Cơ Hương Ngưng buông bút lui ra sau một chút, "Ngươi gọi người đi thông báo cho đại gia cùng tứ tiểu thư chưa?"

"Đã báo, bọn họ hẳn mau tới thôi."

Cơ Hương Ngưng đầy vẻ ưu tư nhìn ra ngoài cửa sổ, "Thuật cầu an cho nhị sư huynh quả nhiên không thể hoàn thành, nếu không gọi đại sư huynh cùng tiểu sư muội chạy đi bảo hộ huynh ấy, ta thực sự không an tâm."

Xem ra, nàng vẽ bức tranh kia bất quá chỉ là muốn bình định tâm tình mà thôi, thảo nào vẽ được phân nửa liền dừng bút.

"Yên tâm đi! Tiểu thư, " Hổ Ngọc vội vàng an ủi nói, "Năm xưa trước khi phu nhân dùng lão gia vân du, không phải đã từng nói nhị gia sẽ có bảy người con gái hay sao? Nếu như nhị gia hồn về Tây thiên rồi, lấy đâu ra nhiều con vậy chứ?"

Tuy nói thì nói vậy, nhưng vẻ ưu tư của Cơ Hương Ngưng vẫn không chút nào suy giảm, "Sai rồi, nương là nói, nếu nhị sư huynh không có bảy người con gái, cũng chỉ có một đứa mồ côi trong bụng mẹ." Cơ Hương Ngưng cúi đầu nói, "Nói cách khác, trước hết nhị sư huynh phải vượt qua kiếp nạn này, huynh ấy mới có được bảy người con."

Vừa nghe nói vậy, Hổ Ngọc bất giác cũng lo lắng theo, "Kia... kia... Nếu như đại gia cùng tứ tiểu thư đều chạy tới đây rồi, hẳn không thành vấn đề nữa chứ? Tam sát trong Tam sát tứ tôn, võ lâm thất đại cao thủ đều tề tụ đông đủ, hẳn không ai có thể khiến họ bị thương chứ?"

"Chỉ hi vọng là vậy." Cơ Hương Ngưng than nhẹ.

"Tiểu thư..."

"Đi ra ngoài chờ, Hổ Ngọc, đại sư huynh bọn họ vừa đến, lập tức thỉnh bọn họ vào đây, ta hi vọng bọn họ có thể mau chóng đuổi kịp nhị sư huynh."

"Vâng, tiểu thư."

Di? Có một nam nhân tráng kiện cùng một vị cô nương xinh đẹp cư nhiên song song xuất hiện!

Hơn nữa, vị cô nương xinh đẹp kia lúc này dĩ nhiên lớn mật từ đằng xa hướng hắn ngoắc ngoắc đầu ngón tay, giống như mê hoặc, lại như khiêu khích. Bất quá, chưa đầy một khắc sau, bọn họ lại tay trong tay bỏ đi, lần này bọn họ thần sắc vội vã, ngay cả liếc mắt sang bên này nhìn hắn cũng không có.

Tiế đó vài ngày, Nhiêu Dật Phong chỉ là buồn chán ngồi chờ, cũng không xuất hiện nhân vật nào mới nữa, ngay cả Đông An Nam mà hắn chờ đợi bấy lâu cũng không xuất hiện. Hắn không khỏi bắt đầu hoài nghi Đông An Nam kia nhận lầm người? Cái loại nam nhân như Đông An Nam, sao lại có thể từ diện mạo xấu xí của Cơ Hương Ngưng mà cảm thụ ra cái cao nhã bên trong của nàng?

Kỳ thực chăm chú ngẫm lại, ngay cả hắn cũng thấy kỳ quái chính mình tại sao lại giống như trượng phu bắt gian ngồi thủ ở chỗ này? Hắn thật sự quan tâm đến vậy sao?

A... Dường như là có quan tâm như thế thật, hơn nữa còn càng lúc càng quan tâm!

Không sai, nàng thật sự rất xấu xí, nhưng hắn cũng không phải kẻ lúc này cũng lưu tâm đến vẻ bề ngoài, cũng không phải do hắn lớn lên đẹp đẽ mới nói như vậy, mà là thể nghiệm sâu sắc chân chính của hắn.

Phụ thân hắn là một nam nhân tuấn mỹ, nhưng con người thực tế đến khiến người ta căm phẫn, mẫu thân hắn cũng là một nữ nhân đẹp như thiên tiên, nhưng lại ái mộ hư vinh đến khiến người ta chán ghét; mà biểu di (dì họ) tuy rằng là một nữ nhân bình thương, nhưng lại là một nữ tử có nội tâm chân chính, bất luận là đàm cổ luận văn, thi tình tài khí, đều khiến những nam nhân tự xưng là tú tài văn sĩ cảm thấy hổ thẹn, nhũ mẫu có thể được gọi là xấu xí, nhưng người ôn nhu hiền thục, cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc đến khiến người ta cảm động.

Nhìn rõ được những thứ này khiến hắn hiểu được vẻ bên ngoài không đại biểu cho tất cả, nếu như để hắn lựa chọn, hắn cũng sẽ chọn nhũ mẫu hoặc biểu di bình thường, nhưng lại là nữ nhân thật sự có phẩm chất tốt đẹp.

Về phần Cơ Hương Ngưng thê tử của hắn, thành thật mà nói, khi mới ban đầu gặp gỡ, hắn thật sự bị vẻ xấu xí của nàng sợ đến mất hồn, nhưng bởi vì nàng thật sự xấu đến hù sợ người khác. Nhưng sợ hãi trong nháy mắt qua đi, tiếp theo, hắn chỉ chú ý tới ngữ điệu mềm mại cùng tiếng nói dịu ngọt của nàng, còn có ý vị cao nhã tự nhiên toát ra từ trên người nàng, cùng với khi chất thanh khiết không tương thích với vẻ bề ngoài đó, cùng với mùi hương nhàn nhạt tản ra khiến hắn đến nay vẫn không thể nào quên được.

Bằng lương tâm mà nói, lúc đó hắn thật sự có chút cảm giác động tâm, nhưng lại không ngờ là Cơ Hương Ngưng vừa mở miệng ra đã triệt để cự tuyệt hắn, khiến hắn bỗng nhiên có cảm giác rơi đài, thốt ra sẽ không bao giờ tới tìm nàng nữa.

Trong ba năm này, hắn cũng đánh cuộc một hơi, thật sự không đi tìm nàng, nhưng thực tế, mỗi khi hắn chạm vào một nữ nhân chỉ có vẻ bề ngoài, lại không có chút nội tâm, hắn lại nhịn không được nhớ tới nàng.

Hắn chưa từng chân chính nói chuyện với nàng đến một lần, thế nhưng hắn cảm giác được, nội tâm của nàng khẳng định phong phú đến hắn không thể nào tưởng tượng.

Cho đến khi Đông An Nam tới tìm hắn bàn chuyện của Cơ Hương Ngưng, ngoại trừ khiếp sợ ra, hắn cũng không thấy kỳ quái, tuy rằng phần lớn nam nhân đều rất chú trọng nữ nhân đẹp xấu, nhưng cũng không có nghĩa là toàn bộ. Hắn có thể thưởng thức nội tâm của Cơ Hương Ngưng, đương nhiên cũng có nam nhân khác cũng thưởng thức nội tâm của Cơ Hương Ngưng, cho dù là không nhiều lắm, nhưng nhất định sẽ có.

Lúc đó hắn chỉ là cầm lòng không đặng cảm thấy hưng phấn không ngừng, hưng phấn vì cuối cùng cũng mượn được cái cớ có thể đi tìm nàng, nhưng song song đó, ahnws cũng rất tức giận, thậm chí còn có chút đố kỵ.

Tại sao không phải là hắn, mà lại là Đông An Nam? (TN: Lại cái câu này:-:) =)))

"Không thành vấn đề, nếu nàng đã có điều kiện, ta đây cũng có điều kiện! Đồng dạng cũng lấy một năm làm mốc, trong một năm này, nàng không thể dùng bất cứ lý do nàng cự tuyệt ta tới tìm nàng. Nhưng nàng không cần lo lắng, ta sẽ không chạm vào nào, trừ phi được nàng cho phép, được không?"

Cơ Hương Ngưng buông mắt chăm chú suy nghĩ một hồi, sau đó ngẩng mặt lên, "Được, như vậy tướng công khi nào chọn người?"

"Không cần, " Nhiêu Dật Phong khoát khoát tay, "Nàng giúp ta chọn là được, bất quá, không nên đưa tới toàn bộ! Như vậy phiền phức lắm."

"Thiếp thân hiểu rõ, như vậy..."

"Muốn tiễn khách sao?" Nhiêu Dật Phong hiểu ý đứng dậy, "Được rồi! Ta đi đây." Hắn xoay người hướng ra ngoài đi hai bước, lại lập tức dừng lại, nhưng cũng không xoay người, chỉ nghe thấy thanh âm mang theo tiếu ý của hắn chậm rãi nói, "A! Ta nghĩ trước tiên nên nói với nàng một việc, miễn chó nàng lúc đó quá mức thất vọng."

Thất vọng?

Cơ Hương Ngưng khẽ cau mày, "Tướng công cứ nói."

Chỉ thấy Nhiêu Dật Phong chậm rãi chắp tay ra sau, "Phu nhân quả thật thông tuệ giống như trong tưởng tượng của ta, ta tin tưởng, ngoại trừ trong lúc vô ý bị ta nhìn thấy khuôn mặt thật, phu nhân chưa bao giờ thất bại lần nào?" Hắn áy náy cười khẽ, "Bất quá, lúc này sợ rằng phu nhân phải thất vọng rồi. Tuy rằng mọi người trong thành Kim Lăng đều biết Nhiêu Dật Phong là một phong lưu công tử, chỉ cần là nữ nhân, ai đến cũng không cự tuyệt, thế nhưng..."

Hắn dường như chế nhạo cười một tiếng, "Bọn họ lại không biết Nhiêu Dật Phong nổi danh như vậy, kỳ thực chỉ có quan hệ với hai vị cô nương, một người là Ngọc Tú Nhi, nàng chính là hoa khôi cô nương của Phương Hồng viện, nàng cũng mới vừa hoàn lương. Còn người còn lại! Ta nghĩ nàng cũng biết, chính là Hải Đường."

"Cho nên nói, bất luận nàng có đưa tới bao nhiêu vị cô nương, ta cũng sẽ không chạm đến các nàng, nhiều lắm là để các nàng hầu hạ ta dùng bữa, ngay cả thay y phục tắm rửa ta cũng chưa từng bắt bất cứ nữ nhân nào hầu hạ qua, bởi vì Nhiêu Dật Phong không phải giống như lời đồn phong lưu phóng đãng, kia chỉ là làm cho người ta xem thôi, hiểu chứ?"

Một lúc lâu sau cũng không nghe Cơ Hương Ngưng đáp lời, đương lúc Nhiêu Dật Phong cảm thấy kỳ quái, Cơ Hương Ngưng đột nhiên thốt ra.

"Tại sao lại phải làm cho người ta xem?"

"Cái này..." Nhiêu Dật Phong cười cười, "Chờ nàng nguyện ý nói với ta những việc này lúc này không muốn cho ta biết, ta tự nhiên sẽ nói với nàng. Được rồi, bây giờ ta thực sự phải đi!"

Nhìn thân ả hắn nhẹ nhàng rời đi, Cơ Hương Ngưng thấp giọng hô, "Hổ Ngọc."

Hổ Ngọc lập tức xuất hiện phía sau nàng, "Tiểu thư?"

"Đi điều tra những gì cô gia nói là thật hay giả, lần này phải tra cho tỉ mỉ rõ ràng."

"Vâng, tiểu thư."

Hổ Ngọc thoắt cái đã không thấy tung tích, Cơ Hương Ngưng lại đứng yên tại chỗ suy tư nhíu mày.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn nhầm người sao?

Không, nàng không nhìn nhầm, tướng mạo Nhiêu Dật Phong đúng là đào hoa thịnh vượng xưa nay hiếm thấy, đêm đó thành thân nàng đã thấy rất rõ ràng, trừ khi...

Hắn cũng như nàng, đào hoa mặc dù thịnh vượng, nhưng lưu thủy vô tình?

***

Nhiêu Dật Phong vội vã từ phòng khách chủ ốc muốn xuất môn, không ngờ trước mặt đã bị ba người cản lối, hơn nữa hai trong ba người đó vừa thấy hắn liền tranh nhau nói, không chỉ người này lớn tiếng hơn người kia, còn có người nhéo cánh tay hắn, quả thực giống như tiểu hài tử đang tranh đoạt món đồ chơi.

"Gia, vừa có người đưa tới..."

"Gia, kia không phải là ngài muốn..."

"Được rồi!" Nhiêu Dật Phong không cần nghe cũng biết bọn họ muốn nói cái gì. Động tác thật sự rất nhanh a, hắn nghĩ."Không cần nói thêm gì nữa, ta biết chuyện gì xảy ra rồi." Sau đó, hắn chyển chuyển hướng sang lão quản gia đang bị Nhiêu phủ đại tổng quản Trịnh Toàn Lộc kéo theo chịu trận, "Trước tiên nói cho ta biết, mấy người?"

"Ba người." Trịnh Toàn Lộc kính cẩn trả lời.

Trịnh Toàn Lộc tuổi tác chưa đầy bốn mươi, cao cao gầy gầy giống như một thư sinh áo vải, ở trong phủ công tác tuy chỉ được bốn năm, nhưng lại là người được Nhiêu Dật Phong tin tưởng nhất, mà hắn đối với Nhiêu Dật Phong cũng triệt để trung thành tận tụy, cho dù Nhiêu Dật Phong muốn hắn chết ngay tức thời, hắn cũng không do dự, hơn nữa một chút nghi ngờ oán hận cũng không có. (TN: Cái này người ta gọi là ngu trung nhé

))

"Tốt, thế này..." Nhiêu Dật Phong trước tiên dùng ánh mắt ra hiệu cho Trịnh Toàn Lộc, đợi người kia hiểu ý xong, hắn mới xoay người sang lão quản gia phân phó, "Phiền lão quản gia an bài cho các nàng đến Đông Khóa viện ở tạm, sau đó phái mấy nữ tỳ hầu hạ các nàng, sau này ta ở trong phủ dùng bữa, đều do các nàng hầu hạ."

Lão quản gia lúc này mới mặt mày rạng rỡ tiêu sái bỏ đi, Nhiêu Dật Phong có thể nghe được hắn đang lẩm bẩm lầm bầm.

"Thế này mới đúng chứ! Mấy vị cô nương kia thanh thanh tú tú, quy quy củ củ, vừa nhìn đã biết là khuê nữ thanh khiết rồi, tốt nhất là gia nên mau chóng thu các nàng về làm thiếp, sớm vì Nhiêu gia lưu lại huyết mạch, vậy mới có thể so sánh được với hồ ly tinh sinh không được trứng kia muốn..." Lời ở phía sau đã không còn nghe được nữa.

Nhiêu Dật Phong bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn Trịnh Toàn Lộc nói, "Thế này, tiếp theo phải phiền lão rồi."

Trịnh Toàn Lộc mỉm cười, "Gia cứ yên tâm đi làm việc ngài muốn làm, thuộc hạ cầu chúc ngài mã đáo thành công."

"Đa tạ, ta chính là cần tìm một chút màu vẽ tốt!" Nhiêu Dật Phong cười cười vỗ vỗ vai hắn, "Giúp ta chuẩn bị ngựa đi!"

"Vâng."

Đợi Trịnh Toàn Lộc rời đi, Nhiêu Dật Phong mới thu lại dáng cười chuyển sang nhìn Thu Hải Đường đang bày ra bộ mặt hết sức khó coi.

"Nàng muốn đuổi ba vị cô nương kia?" Ngữ khí hắn vô cùng lạnh nhạt, rồi lại mơ hồ toát ra một loại chất vấn nghiêm khắc, "Nàng có tư cách gì muốn đuổi ba vị cô nương kia đi chứ?" Nữ nhân này thật sự càng lúc càng kiêu ngạo, vẻ dịu dàng trang nhã, nhu nhược bất lực ngày trước đã dần dần biến mất, nhưng lại càng khiến hắn bội lần cảm thấy phẫn nộ vì bị lừa gạt.

Thu Hải Đường không khỏi hơi co lại một chút, "Lẽ nào... Lẽ nào gia thật sự muốn thu ba nữ nhân kia?"

Nhiêu Dật Phong không trực tiếp trả lời, nhưng lại nói với nàng, "Các nàng là do phu nhân đưa tới, cho nên nàng không thể cản các nàng."

"Phu nhân?" Thu Hải Đường lấy làm kinh hãi, "Phu nhân trở về sao?"

"Không có, bất quá ta đã nói qua với nàng, đây là ta đáp ứng nàng, ít nhất sẽ lưu ba vị cô nương kia lại bên người một năm. Về phần lý do, ta thấy, ta không cần giải thích nàng cũng có thể hiểu được chứ?"

Thu Hải Đường cắn răng, "Đã như vậy, thỉnh gia cũng để Đỗ Quyên ở lại bên cạnh chàng một năm đi!"

Nhiêu Dật Phong cười nhạt, "Ta thấy, đây là lý do nàng kiên trì không muốn muội muội mình đến tiểu lâu thành Đông ở tạm, phải không?"

"Nếu phu nhân có thể, tại sao thiếp không thể?" Thu Hải Đường bật thốt lên.

Nụ cười lạnh lùng càng lúc càng sâu sắc, "Bởi vì nàng ấy là phu nhân chính thức của Nhiêu Dật Phong, còn nàng bất quá chỉ là một thị tẩm nho nhỏ, nàng căn bản không có tư cách so sánh với phu nhân!" Nói xong, hắn không quay đầu lại trực tiếp bỏ đi.

Nhưng nàng ta bất quá cũng chỉ là một người quái dị thôi mà!

Thu Hải Đường thật sự rất muốn rống lên như thế, phu nhân của Nhiêu Dật Phong là một kẻ quái dị người không ra người, đây là sự thật mà cả Nhiêu phủ ai ai cũng biết, thậm chí có thể từ lâu đã lan truyền khắp Kim Lăng thành rồi, cho dù nàng có thật sự nói ra, cũng không ai trách nàng nói sai sự thật.

Thế nhưng, nàng vẫn là phải tiếp tục nhịn.

Được rồi! Nàng thừa nhận là mình thất sủng, bời vì nàng không sinh được hài tử, cho nên nàng càng muốn đem Đỗ Quyên đến bên người Nhiêu Dật Phong. Từ giờ trở đi, nàng nhất định phải bày ra kế hoạch hoàn hảo, thứ nữ nhân có chính là thủ đoạn, nàng cũng không tin Nhiêu Dật Phong lần nào cũng có thể trốn thoát!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-8)