Cỏ dại
← Ch.138 | Ch.140 → |
Elisa cùng Du Sung dung đi dạo Ngự Hoa viên một vòng, Elisa hỏi tên của rất nhiều loài hoa, Du Sung dung đều lịch sự trả lời.
Đi đến gần một thủy đình, Elisa dừng chân, nói: "Hay là chúng ta nghỉ chân một chút, lát nữa lại đi tiếp nhé."
Du Sung dung gật đầu, "Cứ theo ý công chúa là được."
Hai người ngồi ở trong đình, hạ nhân đi theo đều đứng ở đằng xa, không ai ở trong đình hầu hạ.
Elisa ngồi nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, đột nhiên, ánh mắt của nàng dừng trên một bụi cây nhỏ cạnh đình. Elisa chỉ vào bụi cây, nói với Du Sung dung: "Cái bụi cây này trông hơi giống một loại thuốc rất quý ở Đông Lê quốc ta đấy."
Du Sung dung nhìn theo hướng Elisa chỉ, nói: "Có thể để công chúa nói là thuốc quý thì có lẽ cây này ở Đông Lê quốc rất hiếm thấy. Nếu thật sự là nó thì tốt, nhưng chắc phải làm công chúa thất vọng rồi, khóm cây này cũng chỉ là một loại cỏ dại mà thôi."
"Đúng vậy." Elisa gật đầu nói: "Đây chỉ là một cây cỏ dại bình thường thôi, chứ không phải cây thuốc mà ta nhắc đến. Theo Elisa biết thì loại cây thuốc này rất thần kỳ, không biết Du Sung dung có hứng thú tìm hiểu không?"
Du Sung dung đánh mắt nhìn Elisa một cái, khóe miệng hơi cong, nói: "Nguyện nghe công chúa giảng giải."
Elisa nói: "Cây thuốc này ở Đông Lê quốc được gọi là cây long tức, chỉ cần người bệnh còn chút hơi thở thì dùng cây này có thể cứu được tính mạng. Điều thần kỳ chính là nếu phơi cây long tức dưới nắng, sau đó nghiền nát rồi trộn với hương liệu tên là long giáng hương thì sẽ thành kịch độc, chỉ cần nhiễm phải một chút xíu thôi cũng có thể mất mạng. Du Sung dung thấy có thần kỳ không?"
Du Sung dung cười gật đầu, "Quả thật là rất kỳ diệu, nghe công chúa nói làm ta cũng muốn được nhìn thấy cây thuốc thần kỳ này một lần."
"Chuyện này thì có gì khó chứ?" Elisa cười nói: "Tuy cây thuốc này rất trân quý, nhưng trùng hợp là ở chỗ Elisa cũng có hai cây, ta thấy nếu tặng cho Du Sung dung sẽ thích hợp hơn là Elisa cứ giữ bên mình."
Hai người nghỉ ngơi chốc lát rồi lại đi dạo thêm khoảng hai khắc, sau đó mỗi người tự trở về chỗ ở của mình.
Du Sung dung vừa trở lại Khang Nhạc Cung liền lập tức lấy cây thuốc mà Elisa đã tặng ra, cây này quả thật rất giống khóm cỏ dại mà Elisa chỉ.
"Nương nương, cái này...." Nhã Âm nhìn cây thuốc trên tay Du Sung dung, khó hiểu nói: "Công chúa Elisa tặng người nhành cỏ dại này làm gì vậy?"
Du Sung dung đóng chiếc hộp trong tay lại, thản nhiên nói: "Có lẽ công chúa không biết đây là cỏ dại."
Nhã Âm còn muốn nói thêm gì đó nhưng bị Nhã Ý kéo ống tay áo, Nhã Âm đành nuốt mấy lời muốn nói trở vào.
Một lúc sau, Nhã Âm tìm cơ hội hỏi Nhã Ý, nói: "Mới nãy ngươi ngăn ta làm gì?"
"Có một vài việc nương nương không muốn chia sẻ với chúng ta, ngươi hỏi làm gì?" Nhã Ý nói: "Hôm nay nương nương nói chuyện với công chúa Elisa lâu như vậy, ngươi nghĩ công chúa sẽ tặng một khóm cỏ dại cho nương nương thật à?"
Nhã Âm trầm ngâm chốc lát, nói: "Chẳng lẽ nương nương không tin chúng ta sao?"
Nhã Ý không đáp lời.
Nhưng Nhã Ý không đáp thì Nhã Âm cũng hiểu rằng câu hỏi của nàng không cần nghe cũng biết đáp án.
Sau khi Khương Mạn được chẩn ra hỉ mạch, tuy không có triệu chứng thai nghén nhưng mọi người trong Vân Hoa Cung đều dồn lực chú ý lên người Khương Mạn, những thứ không phù hợp với thai phụ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Khương Mạn.
Ngày hôm đó trời trong nắng ấm, Khương Mạn nằm trên ghế ăn lựu đã được Liễm Thu tách hạt, vừa nhìn Vãn Đông chọn vải thêu quần áo cho đứa nhỏ.
Sau khi nghe Vân thái y nói ăn lựu không những không có hại mà còn có lợi cho cả thai phụ lẫn thai nhi, Vĩnh An đế liền sai người mang hai rổ lựu sang Vân Hoa Cung.
Khương Mạn dùng một thời gian dài cũng không sợ thiếu lựu để ăn.
Khương Mạn lấy một nắm hạt lựu bỏ vào miệng, nhìn thấy loại vải màu hồng nhạt trong tay Vãn Đông thì dừng lại, lên tiếng nói: "Màu hồng này không tồi, làm thành áo trong hẳn sẽ rất ổn."
Vãn Đông nhìn vải trong tay, lại nhìn về phía Khương Mạn, cười nói: "Chủ tử này là đã kết luận đứa nhỏ trong bụng là tiểu công chúa rồi phải không? Những đồ hôm nay người chọn đều phù hợp để tiểu công chúa dùng cả."
Khương Mạn lắc đầu, "Thật ra cũng không phải chắc chắn rằng đó là một bé gái, chỉ là ta mong sẽ sinh được con gái thôi." Đã có một đứa con trai rồi, nếu lại sinh được một tiểu công chúa xinh xắn thì còn gì tuyệt hơn nữa.
Vãn Đông và Liễm Thu cũng không quá để tâm chuyện đứa bé là trai hay gái, dù sao đã có Nhị Hoàng tử, nếu đứa bé là con trai thì rất tuyệt, nhưng nếu là một tiểu công chúa thì cũng không có gì không tốt. Nếu Khương Mạn đã mong có một tiểu công chúa, vậy các nàng hy vọng Khương Mạn sẽ được như ý.
Sau đó tuy Vãn Đông vẫn chọn thêm vài loại vải phù hợp với bé trai, nhưng đa số đều là những loại dùng để may đồ cho bé gái.
Khương Mạn rất muốn tự tay may áo cho đứa bé trong bụng, nhưng cả Liễm Thu và Vãn Đông đều ngăn nàng, không cho nàng động vào kim chỉ.
Liễm Thu nghiêm túc nói: "Trước kia nô tỳ có nghe một bà lão trong thôn nói thai phụ mà động vào mấy thứ như kim chỉ hay kéo thì sẽ kinh động đến thai nhi, lúc đứa trẻ sinh ra sẽ bị khuyết tật. Tuy nô tỳ thấy ở thôn không thiếu thai phụ thêu thùa may vá, cuối cùng đứa nhỏ sinh ra cũng rất khỏe mạnh, nhưng tương lai tiểu chủ tử chắc chắn sẽ không thiếu quần áo mặc. Nếu chủ tử muốn làm quần áo cho tiểu chủ tử thì về sau vẫn còn nhiều cơ hội, chúng ta không cần phải mạo hiểm như vậy. Chủ tử cứ coi như cầu tâm an đi, bây giờ đừng vội đụng vào mấy thứ đó."
Khương Mạn thấy mấy lời này của Liễm Thu đều là vô căn cứ, nàng không tin. Nhưng Khương Mạn nói không lại Liễm Thu và Vãn Đông, cuối cùng vẫn phải đồng ý với hai người bọn họ. Bây giờ việc của nàng chủ yếu là dưỡng thai thật tốt, mấy việc nhỏ như may vá quần áo thì giao cho hạ nhân hoặc Thượng Công Cục.
← Ch. 138 | Ch. 140 → |