C102: Trúng gió
← Ch.101 | Ch.103 → |
Khương Văn Diệu cũng không nghe ra ý tứ gì trong lời nói của Viên thị, ánh mắt của ông ta nhìn Viên thị từ trên xuống dưới một cách phán xét, cảm thán nói: "Viên gia mấy người cũng thật có tiền."
Viên thị cười cười, không nói gì.
Khương Văn Diệu lại bày ra vẻ mặt quan tâm, hỏi Viên thị: "Mặt có còn đau không? Là do ta nhất thời nóng giận không khống chế được bản thân, đừng giận ta nhé?"
"Sao có thể chứ?" Viên thị lắc cái má vẫn còn đang sưng đỏ, nói: "Là thiếp không dạy Chấn nhi cho tốt, thành ra hại lão gia mất chức quan, lão gia chỉ tát một cái chứ không bỏ thiếp, thiếp thực sự rất cảm kích lão gia."
Khương Văn Diệu nghe vậy, trên mặt lộ ra ý cười, nói: "Nhiều năm vậy rồi, bà vẫn là người biết cảm thông như trước, có thể lấy được bà là do ta có phúc."
"Được gả cho lão gia mới là phúc của thiếp." Trên mặt Viên thị cũng mang theo ý cười, nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt.
Đến buổi tối, Khương Văn Diệu ở lại viện của Viên thị. Viên thị sai nha hoàn mang một chén canh gà đến, nói với Khương Văn Diệu: "Lão gia, hôm nay thiếp về nhà mẹ, đại ca biết chiều này lão gia hôn mê bất tỉnh nên cố ý sai quản gia Lý mang một cây nhân sâm lâu năm cho thiếp, để thiếp bồi bổ cho lão gia. Thiếp đã sai người hầm nhân sâm trong canh gà, lão gia nếm thử xem."
Bát canh gà đậm mùi nhân sâm, Khương Văn Diệu cầm bát canh, múc một thìa nếm thử, nói: "Hương vị không tồi."
Viên thị cười khuyên nhủ: "Vậy lão gia uống nhiều vào."
"Được." Khương Văn Diệu đáp, tiếp tục uống canh gà.
Viên thị thấy Khương Văn Diệu uống gần hết một bát canh, ý cười trên khuôn mặt càng ngày càng rõ. Truyện Hệ Thống
Buổi tối, Viên thị nằm trên giường vẫn âm thầm quan sát động tĩnh của Khương Văn Diệu, đến nửa đêm Khương Văn Diệu bắt đầu lên cơn co giật.
"Đại.... đại phu.... ." Khương Văn Diệu nắm lấy tay Viên thị nói.
"Lão gia, người làm sao vậy?" Sắc mặt Viên thị không chút thay đổi nhìn Khương Văn Diệu nói: "Lão gia muốn nói gì, thiếp nghe không rõ."
Khương Văn Diệu trừng to mắt nhìn Viên thị, "Ngươi.... . ngươi dám.... ngươi dám hạ độc?"
Khương Văn Diệu nói một câu đứt quãng, mơ hồ không rõ, nhưng Viên thị vẫn hiểu được ý tứ của ông, bà ta thừa nhận: "Đúng vậy, thiếp chính là người hạ độc lão gia. Nhưng mà lão gia yên tâm, độc này sẽ không lấy mạng người mà chỉ khiến người phải nằm liệt giường, không thể nói cũng không thể cử động thôi."
Khương Văn Diệu nghiến răng nghiến lợi mắng: "Tiện nhân...."
Khương Văn Diệu muốn gọi người giúp ông ta tìm đại phu, nhưng ông ta cố gắng cả nửa ngày tiếng nói vẫn nhỏ đến đáng thương, trừ Viên thị đang ngồi trước mặt ra thì người bên ngoài căn bản chẳng nghe được chút tiếng gió nào.
Sáng hôm sau, Viên thị cho người đi mời đại phu, sau khi chẩn mạch xong đại phu nói với cả nhà Khương gia: "Lão gia của quý phủ là bị trúng gió, về sau sợ là cũng chỉ có thể thế này thôi."
Một tiểu thiếp của Khương Văn Diệu không tin, nói: "Sao có thể chứ, ngày hôm qua vẫn còn tốt, tại sao tự dưng lại trúng gió?"
Đại phu nói: "Lão gia hôm qua tức giận đến ngất đi, tuy rằng sau đó đã tỉnh lại nhưng bệnh đã vào trong người rồi. Có rất nhiều người ngủ một giấc tỉnh lại cũng sẽ gặp phải tình trạng như lão gia, loại bệnh này cũng không phải hiếm gặp, nếu các vị không tin y thuật của lão phu thì có thể tìm người khác tới xem."
Đại phu rời đi, Viên thị lại mời hai đại phu khác đến bắt mạch, kết quả đều giống hệt những gì đại phu đầu tiên nói, trên dưới Khương gia không thể không tiếp nhận sự thật này.
Khương Văn Diệu nằm liệt giường, Viên thị trực tiếp quản lý tất cả sự vụ lớn nhỏ ở Khương gia, bà ta tìm được tất cả khế ước nhà đất, cửa hàng của Khương gia, cộng thêm số tiền riêng và của hồi môn của bà ta, cuối cùng cũng gom đủ tiền trả nợ cho Khương Chấn.
Trừ việc thay Khương Chấn trả nợ, mỗi ngày Viên thị đều gửi tin vào trong cung, hy vọng Khương Mạn có thể đưa tay cứu giúp Khương Chấn, ít nhất là bảo toàn tính mạng cho đứa con của bà.
Mấy bức thư này Khương Mạn nghe một lần liền nói với Tiểu Đậu Tử: "Về sau mấy bức thư kiểu thế này không cần phải báo với ta."
Chuyện Khương Văn Diệu bị bại liệt, qua hai ngày sau Khương Mạn mới biết được.
Dương quản sự gửi thư vào cung, không chỉ kể lại chuyện của Khương Chấn mà còn nhắc đến chuyện Khương Văn Diệu nằm liệt giường.
Về chuyện của Khương Chấn, những suy đoán trước đó của Khương Mạn là sai lầm, Khương Chấn gặp chuyện không phải vì có người muốn nhắm vào nàng.
Theo lời của Dương quản sự, Khương Chấn vướng vào rắc rối lần này là bởi hai năm trước hắn ta ỷ thế hiếp người, đánh đập giày vò một nam nhân đi đường đụng phải hắn. Tên nam nhân kia về nhà dưỡng thương chưa được mấy ngày đã chết, em gái nam nhân này vì báo thù nên mới gài bẫy trả thù Khương Chấn.
Kỹ nữ thanh lâu mà Khương Chấn say mê chính là cô em gái đó.
Khương Mạn đọc hết thư của Dương quản sự, thầm nghĩ đến một câu: đúng người đúng tội.
Ở cuối thư Dương quản sự có nhắc tới tình huống gần đây của Khương gia, nói Viên thị đã đem toàn bộ sản nghiệp của Khương gia để trả nợ cho con trai, đồng thời hắn ta cũng phát hiện chuyện Khương Văn Diệu trúng gió có chút khả nghi.
Khương Mạn đọc xong liền đốt thư đi, lại viết một bức thư hồi âm cho Dương quản sự, bảo hắn điều tra lại chuyện Khương Văn Diệu trúng gió.
Khương Mạn vừa sai Tiểu Đậu Tử xuất cung đưa thư cho Dương quản sự, Triệu Toàn Phúc liền dẫn người đến Vân Hoa Cung.
Mấy ngày nay, ngày nào Vĩnh An đế cũng ban thưởng cho Vân Hoa Cung không ngừng, cho nên ngày nào Triệu Toàn Phúc cũng phải chạy đến đây một chuyến.
"Tham kiến Chiêu viện nương nương." Triệu Toàn Phúc dẫn mấy tiểu thái giám hành lễ với Khương Mạn.
Khương Mạn sai Vãn Đông đỡ Triệu Toàn Phúc lên, nói: "Triệu công công không cần đa lễ, hôm nay Hoàng thượng lại nhờ công công mang đồ gì tốt đến cho ta đây?"
Triệu Toàn Phúc vẫy vẫy tay gọi hai tiểu thái giám đứng sau tiến lên, lấy đồ bọn họ đang cầm cho Khương Mạn xem, "Chiêu viện nương nương người xem, khối ngọc màu đỏ này là noãn ngọc, cầm vào sẽ thấy rất ấm, cái này là Hoàng thượng cố ý lấy từ tư khố ra tặng nương nương đó. Còn đây là tấm da cáo Hoàng thượng săn được trong hội săn lần trước, toàn thân con cáo này trắng như tuyết, Hoàng thượng cho người làm thành áo choàng, chờ bao giờ thời tiết trở lạnh thì nương nương có thể dùng."
Ngón tay Khương Mạn mân mê áo choàng da cáo, nói: "Nhờ Triệu công công thay ta tạ ơn Hoàng thượng, những đồ Hoàng thượng ban ta thực sự rất thích."
Triệu Toàn Phúc cười nói: "Sao tiểu nhân có thể thay người cảm tạ Hoàng thượng được chứ, buổi tối lúc Hoàng thượng tới đây nương nương tự mình tạ ơn là tốt rồi."
Khương Mạn nghe vậy, cười cười, nói: "Ta hiểu rồi, đa tạ Triệu công công."
Triệu Toàn Phúc liên tục xua tay, "Nương nương khách sáo như vậy làm tiểu nhân tổn thọ mất."
Trong Ung Hòa Cung, Cao Hiền phi nghe nói Triệu Toàn Phúc lại đến Vân Hoa Cung tặng đồ xong liền nói với tỳ nữ thân cận Liên Hương: "Lúc trước tất cả mọi người còn đang trông chờ ngày Khương Chiêu viện thất sủng, nhưng ai biết được em trai xảy ra chuyện, cha thì bị mất chức quan, thành ra Khương Chiêu viện lại càng được sủng ái hơn."
"Không nói đến ban thưởng liên tục, Hoàng thượng cũng đã ở lại Vân Hoa Cung mấy ngày rồi. Trong cung chúng ta còn có người đang mang long tự mà cũng không thấy Hoàng thượng ban thưởng thứ gì."
Liên Hương đáp: "Vận khí của Khương Chiêu viện cũng tốt quá đi, nếu không phải trước đây nàng ta sinh được Nhị Hoàng tử, lại có công cứu giá, có lẽ cục diện sẽ không thành ra như bây giờ."
← Ch. 101 | Ch. 103 → |