29: Kế Hoạch Của Vĩnh An Đế
← Ch.028 | Ch.030 → |
Khương Mạn nhìn chằm chằm Nhị Hoàng tử trong đang bị cuốn trong cái bọc nhỏ ở trong chăn một hồi, đưa ngón trỏ ra chọc khẽ gò má hắn, chê: "Xấu quá đi!"
Liễm Thu không vui nói: "Nào có? Lưu bà tử đã nói rồi, bà ấy đã đỡ đẻ cho rất nhiều đứa trẻ, còn chưa từng thấy qua hài tử nào đẹp như Nhị Hoàng tử của chúng ta đâu."
Khương Mạn có chút hoài nghi nhìn lại đứa bé đang nằm trong tã, mặt thì nhăn nhúm, da dẻ thì đỏ hồng, nàng thật sự là nhìn không ra đứa bé này đẹp ở chỗ nào.
Dường như nhìn ra được suy nghĩ của Khương Mạn, Vãn Đông cười giải thích, "Lưu bà tử nói đứa trẻ nào vừa sinh ra cũng sẽ như vậy, qua mấy ngày nữa sẽ tốt hơn, hơn nữa lúc đứa trẻ ra đời da càng đỏ thì sau này lớn lên lại càng trắng."
Khương Mạn nửa tin nửa ngờ, nàng không gặp nhiều trẻ con, không biết biết đứa bé xấu xí này có càng lớn càng đẹp như lời nói hay không, bất quá sau này cho dù đứa nhỏ này không đẹp hơn thì nàng cũng sẽ không chê bai hắn.
Trêu chọc đứa nhỏ một hồi, thấy bé vì bị làm phiền mà nhíu nhíu chân mày giống như sắp khóc đến nơi, Khương Mạn mới thu ngón tay lại, nhận lấy bát cháo trong tay Vãn Đông uống.
Uống xong một chén cháo táo đỏ kỷ tử, Khương Mạn mới bắt đầu hỏi chuyện lúc mình sinh.
Liễm Thu mặt tươi cười nói: "Có Hoàng thượng ở bên ngoài trấn giữ, lúc chủ tử sinh rất thuận lợi, cũng không có ai quấy rối cả."
Chuyện Khương Mạn thuận lợi sinh hạ Nhị Hoàng tử, các nàng cùng đám hạ nhân ở Ngọc Phù uyển đều rất cao hứng.
Nhắc đến Vĩnh An đế, Khương Mạn mới nhớ tới hỏi, "Hoàng thượng đi lúc nào? Lúc đi có nói gì không?" Khương Mạn muốn biết Vĩnh An đế có ý định giao Nhị Hoàng tử cho ai nuôi dưỡng.
Nàng còn chưa nói suy nghĩ của mình cho Vĩnh An đế nghe đâu, cũng không biết có còn kịp không nữa.
Liễm Thu trả lời, "Đến khi chủ tử bình an sinh hạ tiểu hoàng tử Hoàng thượng mới rời đi.
Sau khi Hoàng thượng đi Quý phi nương nương cùng Đức phi nương nương cũng đi về, lúc đi Hoàng thượng cũng không nói thêm gì."
Khương Mạn gật đầu một cái tỏ ý đã biết.
Sau đó nàng lại nhìn về phía Nhị Hoàng tử đang nằm một bên, không biết nàng có thể nuôi bên người đứa trẻ nàng vất vả sinh ra trong bao lâu, nếu như mình có thể nuôi đứa bé đến đầy tháng thì tốt quá, bất quá Khương Mạn cảm thấy khả năng này không lớn.
Dẫu sao Khương Mạn cũng vừa mới sinh xong, tinh lực không tốt, suy nghĩ linh tinh một hồi lại ngủ tiếp.
Ngày hôm sau, Vĩnh An đế vừa hạ triều liền đi tới Từ Ninh Cung.
Chu Thái hậu trong Từ Ninh Cung đang nghiêng người dựa trên nhuyễn tháp để Đại Cung nữ Lưu Huỳnh bóp chân.
Nghe thái giám báo Hoàng thượng tới, Chu Thái hậu ngồi dậy, một bên để Lưu Huỳnh dâng trà, một bên hướng đến Vĩnh An đến đang tiến vào, nói: "Làm sao mà Hoàng thượng lại tới nơi này của ai gia?"
Vĩnh An đế ngồi xuống đôi diện Thái hậu, cười nói: "Mẫu hậu đây là chê trẫm phiền người thanh tịnh sao?"
Chu Thái hậu nghe vậy cười nói: "Ai gia không chê ngươi phá sự thanh tịnh của ai gia, ai gia chỉ sợ Hoàng thượng không có chuyện gì mà lại vào điện Tam Bảo."
"Vẫn là mẫu hậu anh minh!" Vĩnh An đế một chút cũng không tỏ ra xấu hổ, tán dương Chu Thái hậu một câu, nói thẳng ý đồ của mình, "Trẫm muốn đem Nhị Hoàng tử do Khương Tài nhân sinh đặt ở nơi này của mẫu hậu để dạy dỗ, mẫu hậu thấy thế nào?"
Chu Thái hậu sửng sốt một chút, không nghĩ tới Vĩnh An đế sẽ làm như vậy.
Nàng nhìn Vĩnh An đế một cái, hàng loạt suy nghĩ thoáng qua trong đầu, cuối cùng lựa chọn gật đầu đồng ý, "Nếu Hoàng thượng có ý này, ai gia dĩ nhiên là rất vui lòng.
Từ Ninh Cung sau khi Hi Uyển xuất giá liền vắng lạnh hơn nhiều, Nhị Hoàng tử tới vừa vặn có thể làm Từ Ninh Cung của ta náo nhiệt hơn."
"Vậy thì nhi thần xin đa tạ mẫu hậu."
Sau khi Vĩnh An đế rời đi, Tô ma ma bên người Thái hậu không hiểu liền hỏi, "Nương nương, không phải ngài nói sẽ không dính dáng gì đến hậu cung tranh đấu nữa, chỉ muốn chăm sóc thật tốt Đại Công chúa sao? Vì sao bây giờ lại đáp ứng với Hoàng thượng sẽ nuôi dưỡng Nhị Hoàng tử chứ?"
Tô ma ma là vú nuôi của Chu Thái hậu, nhìn Thái hậu từng ngày lớn lên, lại phụng bồi nàng tiến cung, cùng nhau trải qua sóng gió chốn hậu cung nên ở trước mặt Chu Thái hậu rất có thể diện.
Chu Thái hậu gượng cười một tiếng, "Ai gia cũng là không có biện pháp, mặc dù Hoàng thượng niệm chút tình xưa, không vì chuyện trước đây Chu thị làm mà hướng Xương Bình Hầu phủ hỏi tội, nhưng trong lòng đối với Xương Bình Hầu phủ vẫn là có chút bất mãn.
Hơn nữa tuổi tác của anh trai cũng đã cao, Nguyên Lương bọn họ năng lực cũng chỉ ở mức bình thường.
Bây giờ ai gia còn sống thì còn khá khẩm đôi chút, nếu ai gia mà chết e là Xương Bình Hầu phủ cũng sẽ suy tàn."
"Phi, phi." Tô ma ma phi hai tiếng, nói: "Nương nương cũng không nên nói những điều không may mắn, ngài thân thể khang kiện, đương nhiên có thể sống lâu trăm tuổi."
Chu Thái hậu cười một tiếng, "Sống lâu trăm tuổi thì ta không muốn, ta chỉ cần có thể nhìn Nguyên Lương bọn họ có thể giữ vững Xương Bình Hầu phủ là ta thỏa mãn rồi.
Ta nghe anh trai nói trưởng tử của Nguyên Lương mới chỉ có hai tuổi, nhưng bẩm sinh thông minh phi thường, nếu hắn có thể trở thành thư đồng của hoàng tử, bất kể là đối với hắn hay đối với Xương Bình Hầu phủ thì đều là chuyện tốt."
Nói xong, Chu Thái hậu dừng một chút rồi lại tiếp tục nói: "Đại Công chúa tính tình khoa trương, lại không thông minh lanh lợi.
Khi Hoàng thượng còn sống nhìn nàng là nhi nữ thân sinh tự nhiên sẽ chiếu cố thiên vị vài phần, nhưng khi Hoàng thượng băng hà, làm sao có thể trông cậy vào một đệ đệ không có tình cảm máu mủ sẽ làm chỗ dựa cho nàng?"
Tô ma ma nghe mà đau lòng, "Nương nương ngài suy nghĩ cái này, lại lo cái kia thật là vất vả quá mà."
Những thứ này Chu Thái hậu đã thành thói quen, nàng cũng không cảm thấy vất vả.
Chỉ là nàng có chút không thông tại sao Vĩnh An đế lại để nàng nuôi Nhị Hoàng tử.
Vĩnh An đế sau khi rời khỏi Từ Ninh Cung liền tới ngay Ngọc Phù uyển.
"Hoàng thượng?" Khương Mạn đang dựa trên giường chăm chú nhìn đứa trẻ trong ngực thì nghe tiếng bước chân, lúc quay qua nhìn thấy Vĩnh An đế thì kinh hãi, một bên trừng mắt với Liễm Thu đang đi sau lưng Hoàng đế, một bên vội muốn xuống giường hành lễ.
Vĩnh An đế đi qua ngăn động tác của Khương Mạn lại, nói: "Ngươi cũng đừng trừng nàng, là trẫm không cho nàng nói, chính là sợ ngươi đa lễ.
Ngươi vừa mới sinh xong hài tử, bây giờ nên ở trên giường hảo hảo tịnh dưỡng."
"Thiếp thân cảm ơn Hoàng thượng." Khương Mạn cũng không muốn tự gây khó dễ cho thân thể mình, nương theo lực đạo của Vĩnh An đế dựa lại vào giường.
Vĩnh An đế ngồi bên mép giường của Khương Mạn, quan tâm hỏi, "Thân thể thế nào rồi? Thái y có đến xem không?"
Khương Mạn đáp: "Tạ Hoàng thượng quan tâm, Vân Thái y có tới xem qua, nói là thiếp thân tất cả đều tốt, chỉ cần tĩnh dưỡng là được."
"Vậy thì tốt."
Khương Mạn thấy Vĩnh An đế nói chuyện nhưng ánh mắt lại không ngừng hướng tới đứa trẻ trong ngực nàng, Khương Mạn dứt khoát đưa con đến gần Vĩnh An đế một chút, cười hỏi, "Hoàng thượng có muốn ôm hắn một cái không, vừa nãy hắn mới ăn xong nên giờ ngoan lắm."
Vĩnh An đế có chút động tâm, nhưng hắn lại có chút không dám, "Trẫm chưa ôm hài tử bao giờ."
"Rất đơn giản, để thiếp thân dạy ngài.
Tay này của ngài ôm hắn ở chỗ này, tay này thì đỡ ở đây là được." Khương Mạn vừa nói vừa kéo tay của Vĩnh An đế qua, đêm đứa bé nằm trong bọc đặt lên tay Vĩnh An đế..
← Ch. 028 | Ch. 030 → |