Truyện:Nơi Anh Đứng Ngược Chiều Ánh Sáng - Chương 40

Nơi Anh Đứng Ngược Chiều Ánh Sáng
Trọn bộ 84 chương
Chương 40
0.00
(0 votes)


Chương (1-84)

Xe đang chạy ổn định trên đường.

Lâm Kiều có chút mơ màng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không nhịn được mệt mỏi ngáp mấy cái.

Giang Trạm nghiêng đầu nhìn cô, cảm thấy hơi buồn cười.  

"Buồn ngủ hả?" 

"Ừm." 

Cô chớp mắt mấy cái, phía trước là đèn đỏ nên xe dừng lại.  

"Ngủ một lát trước nhé?" 

Lâm Kiều gật đầu nhắm mắt lại.

Giang Trạm nhìn gò má đang thả lỏng của cô, ngón tay khẽ gõ lên vô lăng.  

Thời gian đếm ngược của đèn đỏ kết thúc, một hàng xe phía sau bấm còi inh ỏi mới khiến anh bừng tỉnh.

Không biết cô đã ngủ bao lâu, đầu óc 𝐦●ê Ⓜ️@●𝓃. Mãi cho đến khi chiếc xe dừng lại, người bên cạnh tiến lại gần cởi dây an toàn cho cô.  

"Ưm......Đến rồi à?" 

Nhìn gương mặt phóng đại trước mắt, Lâm Kiều mới đưa tay dụi dụi mắt.  

"Chúc anh ngủ ngon, đi đường cẩn thận nhé." 

Cô vừa định lấy túi bước xuống xe thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười trầm thấp ở phía sau.  

Lâm Kiều sửng sốt, lúc này mới phát hiện nơi này không phải tiểu khu nhà mình.

Cô quay đầu nhìn Giang Trạm, há hốc miệng, nhưng lại thấy anh tiến đến nắm lấy tay mình.  

Anh nhìn vào mắt cô, khẽ nói.  

"Nhà anh." 

Lâm Kiều ngây người nhìn anh, hồi lâu sau mới hiểu anh có ý gì.  

Anh tiến một bước về phía cô, rủ mắt nhìn cô.  

"Đi vào chứ?"

Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn anh, không nói gì.  

Giang Trạm kéo tay cô đi về phía trước, cô liền đi theo phía sau, không từ chối.  

"Cạch ——"

Tiếng mở cửa vang lên lanh lảnh.

Cô đứng trước cửa, hơi do dự không biết có nên vào hay không.  

Tay Giang Trạm vẫn nắm tay cô, hai người như đang đứng ở hai thế giới vậy, mà anh vẫn luôn cố gắng để cô bước vào thế giới của mình.

Anh đứng ở nơi ngược chiều ánh sáng, Lâm Kiều nhìn không rõ khuôn mặt của anh, nhưng lại giống như có thể nhìn thấy tất cả biểu cảm trên khuôn mặt ấy.  

Cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng bước vào.

Chân cô vừa đặt xuống thì đã bị một lực lớn kéo vào trong lòng, không để cô có thời gian hối hận dù chỉ một giây.

Trong đêm tối, một nụ 𝖍*ô*п nóng rực phả lên gương mặt cô rồi 𝒽ô●ռ lên môi cô.  

Giang Trạm đẩy cô dựa lêm cánh cửa, nụ 𝖍●ô●𝓃 𝐧óռ-𝐠 𝐛-ỏn-🌀 khác hẳn với sự dịu dàng thường ngày của anh.  

Ngậm lấy môi lưỡi cô, 〽️ú.т vào rồi 𝐥·𝖎·ế·Ⓜ️ láp, hơi thở hai người 🍳-ц-ấ-ⓝ զ-⛎-ý-✞ vào nhau.  

Lâm Kiều đưa tay ôm vòng qua cổ anh, chống đỡ lấy cơ thể như đang nhũn ra của mình.

Giang Trạm chỉ vừa 𝒽ô●п cô đã cảm thấy cả người mềm nhũn, sức lực cả người như bị rút cạn.  

Đùi anh mạnh mẽ tách hai chân cô ra, 𝖈.ọ ✖️á.t vào hoa huyệt đã ẩm ướt của cô.  

Đẩy lên từng chút một, ma sát qua lớp quần áo.

Lâm Kiều chỉ cảm thấy mình sắp không chống đỡ nổi nữa, không nhịn yeutruyen. net được mà khép chặt hai chân, muốn anh 𝒸_ọ ⓧá_t và 🎋í↪️*𝖍 т*𝒽*í↪️*𝖍 nhiều hơn nữa.

Hai người cứ thế ôm ⓗ.ôп., rồi Giang Trạm đè cô xuống ghế sofa bằng da ⓜ●ề●〽️ ɱ●ạ●𝒾, sau đó đưa tay ⓒở*ï զ*⛎ầ*ⓝ áo của cô.  

Bàn tay to lớn bóp nhẹ mấy cái qua lớp áo lót, rồi cởi nó ra quăng sang một bên.  

Ngón tay anh chạm đến hai cặp nhũ Ⓜ️ề·〽️ 〽️ạ·ï một cách chuẩn xác, nụ ⓗô.𝖓 nóng ấm đặt lên cổ, xương quai xanh của cô rồi dần dần trượt xuống.

Răng môi anh cọ vào đầu nhũ, hô hấp nóng rực phả lên da thịt khiến cô không nhịn được mà 𝖗·⛎·𝐧 𝓇ẩ·ÿ, hô hấp như ngừng lại.

Cho đến khi anh ngậm đầu nhũ đã cương cứng vào trong miệng thì tiếng 𝐫ê.𝖓 𝖗.ỉ từ miệng cô cũng phát ra, hoa huyệt cũng chịu không nổi mà co rút mãnh liệt.  

Lâm Kiều 𝖙𝒽*ở ♓*ổ*𝓃 𝒽ể*𝓃, đưa tay ôm lấy đầu anh.  

"Đi, 𝐥-ê-𝐧 𝐠-ïườ-𝐧-g đi anh." 

Giang Trạm buông cô ra, 𝒽ô·𝓃 lên gương mặt cô sau đó bế cô lên rồi bước nhanh lên phòng ngủ trên lầu.  

Lâm Kiều ôm cổ anh, cảm nhận được từng mạch ɱ.á.ц trên cổ anh như đập loạn không ngừng khi anh †𝐡-ở dố-ⓒ, cô không nhịn được mà kề sát gần mặt anh hơn một chút.

Mở cửa phòng ngủ xong, anh đưa tay sang một bên.  

Đèn trong phòng ngủ bỗng nhiên được bật lên, chiếu sáng cả hai người.  

Lâm Kiều bỗng nhiên được chiếu sáng, còn đang kinh ngạc thì đã bị anh đè l_ê_𝓃 𝖌ⓘườ_𝐧_ℊ tiếp tục ⓗô.𝓃..

Bàn tay to nắm lấy bầu nɢ*ự*𝒸 trơn mềm của cô, lòng bàn tay ấn vào đầu nhũ, anh ⓜ●ú●† mát khối thịt ⓜề·𝐦 mạ·ⓘ trắng nộm trước n🌀*ự*𝒸 cô, khẽ cắn rồi 🦵ⓘế_ɱ láp để lại từng vệt màu đỏ hồng trên da thịt.

Anh lại cúi đầu ngậm lấy nhũ hoa, đầu lưỡi n●ón●𝖌 𝐛ỏn●🌀 ⓜ.ú.✞ lấy núm vú ửng hồng rồi lướt vòng quanh, khiêu khích một cách thuần thục.

"Hưm...... Đầu lưỡi nóng quá......" 

Cô nhịn không được mà 𝐫ê●ⓝ 𝖗●ỉ, hai tay ôm lấy đầu anh, rũ mắt nhìn xuống, cảnh tượng hết sức ư●ớ●🌴 á●🌴 này làm cho cơ thể cô càng thêm nóng hơn, phía dưới đã tiết ra 𝐝â-m dịch khiến cô khép chặt hai chân, nhưng lại bị bàn tay to lớn của anh mở ra.  

Hôm nay cô mang tất chân cùng váy xếp ly, đôi tay Giang Trạm 𝖛цố·𝐭 ⓥ·e da đùi mịn màng của cô, sau đó 👢-⛎ồ-𝓃 †-a-γ ѵà-0 ⓣ𝓇-𝐨𝐧-ⓖ vén váy lên, phủ lên eo cô, định cởi tất chân ra.

Nhưng do đang là đầu xuân nên cô mang tất khá dày, cởi ra cũng không dễ dàng gì.  

Giang Trạm cởi mãi không ra, nhưng lại sợ làm cô đau nên không dám dùng sức, chỉ có thể cau mày ngồi dậy hết sức tập trung cởi ra cho cô.  

Lâm Kiều phối hợp nâng 𝐦●ô●п●🌀 lên để anh cởi cho tiện, nhìn bộ dạng nhíu mày nhẫn nại của anh cô chỉ cảm thấy hơi buồn cười, không khỏi cười thành tiếng.

"Kiểu tất dày nó là như vậy đấy."

Cô vuốt mái tóc ⓜ_ề_ɱ mạ_𝐢 của anh.  

"...Ừm đúng rồi, em nên đi những kiểu tất yeutruyen. net dày hơn." 

Giang Trạm ng●ⓗiế●ⓝ ră●𝐧●ℊ nghiến lợi nói ra một câu như vậy rồi cuối cùng cũng cởi ra được.  

Bàn tay khô ráo 𝐧_ó𝖓_𝖌 bỏ_𝓃_ɢ ✌️⛎ố*† ν*ⓔ bắp đùi nhẵn mịn trơn bóng của cô rồi Giang Trạm ngồi dậy, cở-𝒾 á-𝐨 ra.  


Dưới ánh đèn, Lâm Kiều nhìn anh, thầm nghĩ người này đúng là kiểu mặc đồ thì nhìn rõ gầy 𝒸*ở*𝐢 đ*ồ ra thì lại có thịt, đường nhân ngư* ở phần cơ bụng đẹp đẽ chẳng chút phô trương.  

* đường nhân ngư: chỉ hai đường cơ hình chữ V ở hai bên bụng của nam giới sát phần trên của xương chậu.

Ai nói chỉ có t_𝒽â_𝓃 †_𝖍_ể phái nữ mới զⓤ𝐲ế.ռ 𝖗.ũ, cơ thể của đàn ông cũng nét 🌀*ợ*𝖎 ↪️ả*𝖒 mê người.  

Cô nhìn đến mức thất thần, nhìn mãi cho đến khi gương mặt của người nào đó bỗng nhiên đối diện với cô.

Giang Trạm cười nhìn cô rồi kéo hai chân cô tách ra quấn lấy eo mình, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Tay Lâm Kiều đặt trên hai bên vai anh, cô rũ mắt nhìn anh, ở tư thế này cô có thể cảm nhận được rõ ràng thân dưới nóng rực của anh đang chống trước hoa huyệt ướ_ⓣ á_т của cô.  

Cô nhìn gương mặt anh tuấn của anh, chậm rãi 𝐡*ô*ⓝ lên đôi môi đang cong lên kia.  

Giang Trạm sững sờ trong khoảnh khắc.

Đây là lần đầu tiên Lâm Kiều chủ động ♓ô*𝖓 anh.  

Anh lại không đành lòng ⓗ·ô·𝓃 đáp trả, chỉ muốn hưởng thụ sự chủ động ngay lúc này của cô.

Giang Trạm chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình sẽ yêu một người con gái đến như vậy, yêu cả từng giây từng phút được ở bên cạnh cô.  

Anh ѵ*цố*✝️ ⓥ*𝐞 khuôn mặt cô và khẽ ♓.ô.ⓝ lên đôi môi ấy.

"Anh không ngờ là em sẽ đồng ý, em không biết là anh vui thế nào đâu." 

Lâm Kiều nhìn anh rồi đưa tay vuốt mái tóc anh.  

Cô có thể cảm nhận được, nụ ⓗô_п lúc đầu của anh có bao nhiêu kích động và hưng phấn, anh vội vàng như sợ cô sẽ trốn chạy, chính anh cũng đang ⓡ·ⓤ·n гẩ·γ.  

"Xin lỗi..." 

Vốn dĩ anh không nên như vậy.  

Giang Trạm cũng không trả lời, chỉ đáp lại cô bằng nụ ♓.ô.𝓃 mãnh liệt.  

Bởi vì là em, cho nên anh mới thu lại sự kiêu ngạo này.  

Anh 𝖒ơ_ⓝ т_r_ớ_𝐧 т_h_â_ⓝ ✞_ⓗ_ể cô, từ sống lưng uốn lượn đến xương cụt của cô, rồi xoa nắn cả hai bờ ⓜ*ô*𝖓*🌀 căng tròn, đẫy đà.  

Anh ôm cô thật chặt như đang muốn khắc sâu vào cơ thể của mình.  

Bàn tay luồn vào giữa hai chân cô, đầu ngón tay lướt qua bụi cỏ, rồi lại khều khều ở âm môi, lòng bàn tay thì ấn lên âm hạch, muốn mạnh mẽ xâm chiếm, anh cảm nhận sự ⓡυ.𝓃 𝓇ẩ.🍸 của Lâm Kiều.

Anh ngậm lấy đầu nhũ đang dựng lên của cô, đầu lưỡi trêu đùa khiêu khích nó, anh cũng đã cảm nhận được hoa huyệt càng lúc càng tiết ra nhiều ⓓâ·ɱ dịch.  

Lâm Kiều không chịu nổi nữa bèn ngửa ra phía sau, ưỡn 𝐧_ⓖ_ự_c nâng ⓜ.ô𝖓.𝐠 lên 𝖍_🔼_ⓜ ɱ𝖚_ố_𝓃 càng nhiều hơn, toàn thân cô giống như có một dòng điện nhỏ chạy qua, rất ngứa ngáy, nhưng lại ngứa một cách dễ chịu, sự khoan khoái này khiến từ đầu tới chân của cô đều cảm thấy vui ⓢướ·𝖓·ɢ.

"Giang Trạm..."

Cô nhịn không được mà 𝓇.ê.ռ 𝓇.ỉ, ✞ⓗ.ở 𝒹.ố.↪️ rồi gọi tên anh.  

Những 𝐤*𝒽𝖔*á*ℹ️ ⓒ*ả*ɱ này đều do anh mang đến cho cô.  

Ngón tay c●ọ ×●á●✝️ ở phần khe huyệt, ma sát với âm hạch đã bị nắn bóp đến cứng lên, khi đầu ngón tay lướt qua miệng hoa thì nhẹ nhàng tiến vào.

Động tác thong thả của anh khiến cho cô bị giày vò, cảm giác trống rỗng 𝒸♓.ế.✝️ người đó buộc cô phải vặn vèo vòng eo để tìm cách ngậm lấy những ngón tay thỉnh thoảng lướt qua cửa huyệt của anh.  

"A..." 

Ngón tay mới hơi tiến vào đã khiến cảm giác ngứa ngáy giảm bớt đi một chút, nhưng như vậy cũng còn lâu mới đủ, cô còn muốn được nhiều hơn nữa.  

Cô muốn thứ gì đó to hơn, dài hơn đi vào...

Chương (1-84)