← Ch.20 | Ch.22 → |
Ôn Dạng ừ một tiếng.
Dư Tình lên tiếng: "Ăn thôi nào. À, cậu nhớ mang máy ảnh theo nhé, không phải cậu muốn chụp cảng Victoria sao? Với cả đường Queen nữa..."
Ôn Dạng nhảy xuống khỏi giường, nói: "Đường Nathan nữa chứ."
"Đúng đúng đúng."
Thanh xuân của cả hai từng đắm chìm trong những giai điệu vàng của Hồng Kông.
Hiện tại đã có tuyến đường sắt cao tốc chạy thẳng đến ga Cửu Long Hồng Kông. Ôn Dạng mua vé đi buổi sáng, giữa trưa thì đến nơi. Cô bỏ vali ở lại khách sạn, nhanh chóng chuẩn bị rồi đến căn hộ của vị khách.
Căn hộ mà vị khách này cải tạo lại là nhà ở xã hội, rộng khoảng ba mươi mốt mét vuông. Dư Tình đã giúp chủ hộ biến đổi nó thành hai phòng ngủ với không gian sử dụng rộng rãi hơn, đủ cho bốn người lớn và một trẻ nhỏ. So với căn hộ một phòng ngủ trước đây, ba mẹ chồng phải ngủ phòng khách thì tốt hơn nhiều.
Trải qua thiết kế của Dư Tình, nam nữ chủ nhân của ngôi nhà đều có cho mình một bàn làm việc riêng, phần con cái cũng có góc học tập. Đây là dự án cải tạo của Dư Tình vào năm ngoái.
Nữ chủ nhà biết Ôn Dạng là trợ lý của Dư Tình, có chút tiếc nuối khi Dư Tình không đích thân đến.
Ôn Dạng cười, định đưa danh thϊếp cho nữ chủ nhà thì người của Lưu Ngu tới, đó là nữ thiết kế từng cố gắng chèn ép Dư Tình trước đây. Cô ta thấy Ôn Dạng trông quen mắt nhưng không nhận ra cô là bạn thân của Dư Tình.
Ôn Dạng mỉm cười và tạm biệt chủ nhà, thừa dịp nữ thiết kế kia mãi xem điện thoại, Ôn Dạng nhanh chóng đưa danh thϊếp đến tay chủ nhà và nói nhỏ: "Nhà thiết kế Dư giờ đã ra làm riêng, đây là studio của chúng tôi."
Chủ nhà ngạc nhiên, sau đó nhận danh thϊếp rồi gật đầu đáp: "Cô đi thong thả, lần sau có rảnh ghé chơi nhé."
Ôn Dạng cười nhẹ: "Được được được."
Chủ nhà tiễn Ôn Dạng ra cửa ngay trước mặt nữ thiết kế kia, vừa bước vào thang máy, cô thở phào một hơi, lấy điện thoại báo cáo kết quả cho Dư Tình.
Dư Tình nhắn lại: [Vất vả cho cậu, xong rồi cứ đi chơi vui vẻ nhé. ]
Ôn Dạng đáp: [Được, tiện thể mua quà cho cậu. ]
Dư Tình: [Đó là phụ thôi. ]
Ôn Dạng cười, tắt điện thoại rồi bước ra khỏi thang máy.
Bên ngoài, khung cảnh đường phố Hồng Kông hiện ra trước mắt. Khác với những con phố rực rỡ đầy hoa ở Nam Thành, đường phố Hồng Kông đều có những dấu ấn lịch sử kinh điển và nét hoài cổ.
Khu nhà ở xã hội này nằm ở Cửu Long, nơi được coi là thiên đường mua sắm nên rất đông đúc.
Ôn Dạng nhìn ánh hoàng hôn chiếu lên những tòa nhà, như tiếp thêm sức sống cho những vết nứt trên chúng. Cô lấy máy ảnh từ trong túi ra, vừa đi vừa chụp những dấu vết trên vỉa hè, các biển chỉ dẫn bằng chữ đen, những chiếc taxi, xe buýt và người qua lại.
Các loại ô tô khác nhau, biển số xe màu vàng, biển số xe màu đen, những chiếc xe mui trần chạy ầm ầm trên phố.
Ôn Dạng đứng trên vỉa hè, cầm máy ảnh lấy nét, ánh hoàng hôn nghiêng qua góc nhà mà chiếu xuống mặt đất và rơi vào trên người cô. Cô mặc chiếc váy trễ vai tay dài, mang đôi hài đế thấp thoải mái, tóc xõa bên vai, chăm chú chụp ảnh.
Ở trên tầng hai của một tòa nhà đối diện, có hai người đàn ông đang nói chuyện.
Trên bàn bày cờ vua, quân đen đang bao vây, quân trắng tìm cách muốn thoát. Lục Trạm đang trò chuyện lại đột nhiên nhìn ra đường, dừng lại ở người dạo phố phía đối diện.
Phó Hành Chu đặt quân vua xuống, nhìn theo ánh mắt Lục Trạm thì bất chợt thấy Ôn Dạng.
Lục Trạm nhướng mày: "Đẹp thật."
Phó Hành Chu không lên tiếng.
Ánh hoàng hôn bao trùm cả con phố. Chiếc váy vàng mơ của Ôn Dạng không phải loại ôm sát, kết hợp với màu tóc nhuộm buông xõa trên vai càng làm tôn lên làn da trắng nõn của cô. Đôi khi cần canh góc chụp, cô sẽ giơ tay che mắt cản nắng, dây máy ảnh treo trên cổ, kỹ năng chụp ảnh trông khá chuyên nghiệp.
Gió thỉnh thoảng thổi tung vạt váy của cô, tạo nên một đường cong rất nhỏ, nhưng nhanh chóng trở lại ngay ngắn.
Đương nhiên, không chỉ có hai người họ là đang nhìn Ôn Dạng, trên phố cũng có không ít người nhìn cô. Cô tựa như một đóa diên vỹ, thanh tao và yên tĩnh xuất hiện giữa con phố cổ điển đầy những vệt loang lổ.
Lục Trạm nói: "Lâu lắm rồi mới thấy một cô gái như thế."
Phó Hành Chu thu lại ánh mắt, đặt tốt quân vua, giọng nói trong veo: "Là phụ nữ."
Lục Trạm nhìn Phó Hành Chu: "Sao cậu biết? Lỡ đâu cô ấy vừa tốt nghiệp đại học thì sao?"
Nói xong, anh ta đặt quân cờ xuống, cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh và nói: "Tôi xuống xin phương thức liên lạc, tiện thể mời cô ấy đi ăn tối."
Ôn Dạng chụp rất nhiều ảnh, thậm chí chụp cả biển chỉ đường. Cô đang tìm bảng tên đường Nathan để xem nó ở đâu. Khi đèn sang đường chuyển đỏ, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại bên cạnh cô. Cửa xe mở ra, Lục Trạm bước xuống, cười rạng rỡ chào bằng tiếng Quảng Đông: "Xin chào."
Ôn Dạng bị âm thanh này làm đứt mạch suy nghĩ, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú lạ mặt. Cô hơi sững sờ, đang định đáp lại "Xin chào" thì thoáng thấy người đàn ông ngồi trong chiếc xe màu đen phía sau lưng anh ta.
Phó Hành Chu bắt gặp ánh mắt của cô, gật đầu: "Cô Ôn."
Ôn Dạng lập tức đáp lại: "Tổng giám đốc Phó, thật trùng hợp, lại gặp anh ở đây."
Lục Trạm ngạc nhiên, quay đầu hỏi Phó Hành Chu: "Cậu quen cô ấy à?"
Phó Hành Chu đáp: "Cô Ôn gần đây đang thiết kế nhà cho tôi."
"Cô là nhà thiết kế?" Lục Trạm kịp phản ứng lại, quay đầu nhìn Ôn Dạng.
Ôn Dạng khẽ mỉm cười, biết rằng người đàn ông trước mặt là bạn của Phó Hành Chu nên cô không còn căng thẳng nữa, cô nói: "Ừm, có thể coi là vậy."
Lục Trạm nhướng mày, cười nói: "Vậy thật ra chúng ta có duyên rồi."
"Tôi cũng là người chụp ảnh, cô Ôn, tối nay cô có rảnh không? Đi ăn tối cùng chúng tôi nhé?" Lục Trạm chân thành mời, Ôn Dạng hơi sững sờ, ánh mắt vô thức nhìn sang Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu gật đầu với cô.
Nghĩ lại, Phó Hành Chu là khách hàng của cô. Anh đã bắt gặp cô không ở Nam Thành làm việc mà lại đến chụp ảnh ở Hồng Kông. Ôn Dạng chớp mắt, mỉm cười dịu dàng: "Vậy để tôi mời hai anh nhé?"
Lục Trạm đáp ngay: "Được thôi."
Ôn Dạng thở phào nhẹ nhõm, mời khách hàng ăn bữa cơm cũng là điều nên làm.
Hơn nữa, trước đó Phó Hành Chu cũng đã mời cô uống rượu.
Lục Trạm quay lại mở cửa xe cho Ôn Dạng, chiếc xe này không phải là chiếc xe dài của Phó Hành Chu, tài xế cũng không phải thư ký Tưởng mà là một người tài xế trung niên đeo găng tay trắng.
Ôn Dạng cúi người ngồi vào. Ghế sau rất rộng rãi.
Hôm nay Phó Hành Chu ăn mặc cũng khá thoải mái, áo sơ mi đen, quần dài đen, tay áo không cài hết để lộ một đoạn cổ tay.
Không giống như ba lần gặp trước đây đều mặc suit chỉnh tề, hôm nay anh không mang lại cảm giác áp bách mạnh mẽ như trước.
Lục Trạm mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, bảo tài xế lái xe, một số xe phía sau đã phải chờ họ đi vì đây là đường một chiều. Chiếc xe rời khỏi, tránh xa những tiếng còi xe inh ỏi.
Lục Trạm quay đầu cười hỏi Ôn Dạng: "Không biết cô Ôn đây tên đầy đủ là gì?"
Ôn Dạng đặt máy ảnh lên đùi, ngước mắt trả lời: "Ôn Dạng, chữ "Dạng" trong "sóng biếc dập dờn"."
Lục Trạm gật đầu: "Sóng dập dềnh hoa ấu, lau sậy bóng nước trong. Cái tên đẹp thật. Tôi là Lục Trạm, chữ "Trạm" trong "xanh thẳm", rất vui được gặp cô, Ôn Dạng." (* chú thích mấy cái tên ở cuối chương)
"Chào anh Lục."
Ôn Dạng mỉm cười với anh ta.
Lục Trạm cũng cười: "Khách sáo thế, cứ gọi tôi là Lục Trạm được rồi."
Ôn Dạng cười dịu dàng, chớp chớp mắt, vẻ ngoài trông rất dễ mến.
Lục Trạm rất hiếm khi gặp người phụ nữ như vậy, anh ta quay đầu cười hỏi Phó Hành Chu: "Cậu đang sửa căn nhà nào thế?"
Phó Hành Chu cầm điện thoại bằng một tay, tựa vào tay vịn, giọng điệu hờ hững: "Hoa Phủ."
"Nhà tổ không ở được nữa à?" Lục Trạm lập tức hiểu ra.
Phó Hành Chu ừ một tiếng, mắt vẫn nhìn màn hình điện thoại.
Lục Trạm quay sang Ôn Dạng, nói: "Vậy căn ở Hoa Phủ phải nhờ cô thiết kế thật tốt rồi."
Ôn Dạng gật đầu.
Lục Trạm nhìn tài xế lái xe, nói bằng tiếng Quảng Đông, yêu cầu đổi đường và đi đến một nhà hàng khác, đồng thời gọi điện đặt chỗ. Ôn Dạng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn các tòa nhà cao tầng ở Hồng Kông, trong đó có tòa nhà tài chính quốc tế và tòa nhà theo lối kiến trúc Khinh Chu. Cô cầm máy ảnh lên, chụp lại vài tòa nhà nổi tiếng.
Phó Hành Chu ngước mắt khỏi điện thoại, vừa hay thấy cô đang chụp logo biểu tượng của tòa nhà Khinh Chu, giọng nói lành lạnh của anh vang lên: "Đến Hồng Kông chơi à?"
Giọng nói dễ nghe của người đàn ông cắt ngang khung hình của Ôn Dạng. Cô hạ máy ảnh xuống, quay lại trả lời: "Studio của tôi có một căn hộ cần nghiệm thu, nên tôi thay Dư Tình đến đây hoàn thành nốt."
"Dư Tình là nhà thiết kế chủ chốt của studio chúng tôi." Cô giải thích thêm một câu, tựa như đang báo cáo công việc với sếp.
Phó Hành Chu gật đầu: "Ở thị trấn Kennedy có vài góc chụp đẹp, cô có thể đến chụp thử."
Ôn Dạng hơi bất ngờ, cô nói: "Tôi cũng định đi vào ngày mai."
Phó Hành Chu lại cúi xuống nhìn điện thoại: "Chụp đêm sẽ đẹp hơn."
Ôn Dạng khẽ đáp: "Được."
Lục Trạm đặt xong nhà hàng, quay lại nói với Ôn Dạng: "Ôn Dạng, chúng ta ăn món Sơn Đông nhé?"
Ôn Dạng từng có một người bạn đại học là người Sơn Đông nấu rất ngon các món ăn quê nhà. Cô gật đầu nói: "Được chứ."
Chiếc xe dừng lại dưới một tòa nhà.
Lục Trạm xuống xe trước, sau đó là Ôn Dạng và Phó Hành Chu. Ở sảnh có treo biển hiệu của nhà hàng món Sơn Đông. Ôn Dạng nhìn bảng hiệu, thầm tính toán giá cả. Lục Trạm và Phó Hành Chu đi cùng nhau, thấy cô nhìn chằm chằm vào biển hiệu, nét mặt dịu dàng, thanh tao và xinh đẹp. Anh ta khẽ nói với Phó Hành Chu: "Không biết Ôn Dạng là người ở đâu, trông giống phụ nữ Giang Nam."
Phó Hành Chu nhấn nút thang máy, đáp: "Người Nam An."
Lục Trạm nghe xong gật đầu: "Ồ, Nam An à, thảo nào. Vợ của anh họ cậu là người Châu Thị, cùng vùng với Dung Thành, chị ấy cũng rất xinh đẹp."
Cửa thang máy mở, cả hai người họ đều đang chờ cô.
Ôn Dạng thu lại ánh nhìn, nhanh chóng bước hai bước vào thang máy.
Nhà hàng ở tầng ba, vừa ra khỏi thang máy là đến ngay. Họ ngồi ở bàn đặt trước gần cửa sổ, nhà hàng được trang trí theo phong cách truyền thống, không gian rất thoải mái.
Sau khi ngồi xuống, Lục Trạm đưa thực đơn cho Ôn Dạng, cười nói: "Ôn Dạng, cô chọn món đi."
Ôn Dạng không quen họ lắm nên ngại chọn món. Cô đẩy nhẹ thực đơn và nói: "Anh Lục, anh chọn đi, tôi không rành về món Sơn Đông."
Lục Trạm nhướng mày cười, rồi đưa thực đơn đến trước mặt Phó Hành Chu: "Phụ nữ không chọn, thì cậu chọn đi, ở đây cậu giàu nhất mà."
Dưới ánh đèn, Phó Hành Chu trông rất điển trai. Anh mở thực đơn, phục vụ đứng cạnh anh, ánh đèn chiếu lên quyển thực đơn khi anh lật từng trang. Ôn Dạng ngồi không xa, liếc nhìn thấy giá cả và hình ảnh trên thực đơn.
Phần ăn rất nhỏ, giá thì cực kỳ đắt.
Ôn Dạng trừng mắt nhìn.
Lúc này, Phó Hành Chu ngước mắt lên nhìn cô, hỏi: "Cô có kiêng ăn gì không?"
Ôn Dạng ngớ ra, rồi lắc đầu: "Không có."
Phó Hành Chu gật đầu, nhìn vào thực đơn và bảo phục vụ thêm một phần trái cây khai vị.
Lục Trạm cười nói: "Sao cậu không hỏi tôi có kiêng gì không?"
Phó Hành Chu đóng thực đơn lại, liếc Lục Trạm một cái mà không thèm đáp.
Lục Trạm bật cười lớn, rồi quay sang Ôn Dạng hỏi: "Máy ảnh của cô là Nikon phải không?"
Ôn Dạng tháo máy ảnh khỏi cổ, đặt lên đùi, nghe anh ta hỏi vậy, cô cầm máy ảnh lên và đưa cho Lục Trạm nhìn cho kỹ: "Đúng vậy."
Lục Trạm đưa tay cầm lấy, điều chỉnh thử, rồi nói: "Nikon chụp cảnh khá toàn diện, rất hợp để mang theo khi đi du lịch. Nhưng chẳng phải các cô gái thường thích dùng Leica hơn sao?"
Ôn Dạng đáp: "Tôi cũng có dùng Leica."
Lục Trạm nhìn cô cười: "Quả nhiên là chuyên nghiệp."
"Hai năm trước tôi đi Iceland, đã cố tình mua một chiếc Canon. Nhưng sau đó vì công việc bận quá nên để bám bụi." Lục Trạm không xem ảnh trong máy của Ôn Dạng, chỉ chỉnh ống kính, trông thực sự là một người đam mê.
Ôn Dạng nói: "Tôi cũng có một chiếc Canon đời đầu, nhưng sau này quen dùng Nikon hơn."
Lục Trạm nhìn Ôn Dạng cười hỏi: "Cô chỉ chụp cảnh, ít khi chụp người nhỉ?"
Ôn Dạng gật đầu: "Ít lắm."
Trong suốt bữa ăn, Lục Trạm nói chuyện khá nhiều, kéo Ôn Dạng vào cuộc trò chuyện về máy ảnh. Phó Hành Chu không tham gia nhiều vào cuộc trò chuyện, chỉ ngồi một bên thỉnh thoảnh trả lời tin nhắn. Sau khi món ăn được mang lên, trước mặt Ôn Dạng có thêm một đĩa nhỏ đựng dưa lưới và anh đào, phần ăn rất nhỏ nhưng được bày biện tinh xảo.
Sau bữa ăn, đã hơn tám giờ tối.
Ôn Dạng viện cớ đi vệ sinh rồi tiện thể thanh toán, nhưng nhân viên cho biết nhà hàng này có chế độ hội viên, tiền ăn đã được trừ trực tiếp từ thẻ. Ôn Dạng ngớ người, cầm điện thoại trong tay cảm thấy có chút lúng túng. Khi cô quay lại, thấy hai người bọn họ đã đứng chờ ở cửa và đều nhìn thấu hành động đi thanh toán của cô. Lục Trạm lập tức giải vây cho cô, cười nói: "Không sao đâu, khi nào tôi đến Nam Thành, cô mời tôi ăn ở nhà hàng mà cô thấy ngon nhất là được."
Ôn Dạng bất lực, bước đến gần họ và nói: "Vậy được."
Phó Hành Chu nhìn cô một cái, trong ánh mắt như có chút ý cười. Họ cùng nhau đi về phía thang máy, rồi ấn nút đi xuống tầng dưới.
← Ch. 20 | Ch. 22 → |