← Ch.12 | Ch.14 → |
Nam Thành nổi tiếng với hoa, khắp nơi đều ngập tràn những bông hoa rực rỡ của mùa hè. Ôn Dạng đứng tại chỗ, trong lòng có chút bối rối nhưng không biết phải đi đâu. Một chiếc xe buýt vòng quanh thành phố dừng lại trước mặt cô, vài người lác đác lên xe. Ôn Dạng ngẩng đầu lên và bước theo, đây là một chiếc xe buýt hai tầng.
Ôn Dạng lên tầng hai và ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Tầng này chỉ có mình cô.
Khi theo Trình Ngôn Vũ đến Nam Thành, cô đã rất vui mừng. Cô yêu thích hoa của Nam Thành, cũng yêu thích sự lãng mạn của nơi đây. So với Lê Thành có phần hiện đại hơn, Nam Thành lại thích hợp để sinh sống hơn.
Cô đã từng mơ mộng về việc sau này khi có con, sẽ đưa đón con đi học, dạo quanh những con phố đẹp đẽ của thành phố này, sống đến bạc đầu cùng Trình Ngôn Vũ, yêu thương nhau đến cuối đời.
Thế nhưng, bầu trời vẫn xanh, hoa vẫn rực rỡ, và sự lãng mạn của thành phố này vẫn tiếp diễn. Thế nhưng tình cảm giữa cô và Trình Ngôn Vũ lại đã tan thành vụn vỡ.
Việc cô tìm gặp Phó Hành Chu, một phần là muốn trả đũa Lê Mạn, muốn bọn họ cũng phải chịu cảnh tan vỡ, nhưng Phó Hành Chu lại quá điềm tĩnh, trong lời nói vẫn luôn bảo vệ Lê Mạn.
Cô hy vọng Phó Hành Chu có thể khuyên nhủ Lê Mạn, nếu anh thực sự làm vậy và Lê Mạn không còn quấy rầy Trình Ngôn Vũ nữa, liệu cuộc sống giữa cô và Trình Ngôn Vũ có trở lại như trước không?
Còn tình cảm giữa họ, liệu có thể trở lại như ban đầu không?
Thực ra, cuối cùng thì đây cũng là cuộc chiến giữa cô và Trình Ngôn Vũ. Tựa như Phó Hành Chu đã nói, nếu Trình Ngôn Vũ thực sự có trách nhiệm với gia đình, có trách nhiệm với cô và với tình yêu của họ, thì làm sao anh ta lại nɠɵạı ŧìиɧ? Làm sao anh ta có thể yêu Lê Mạn?
Nói thẳng ra thì, Trình Ngôn Vũ không yêu cô đủ nhiều.
Gió khá mạnh, bầu trời xanh dần có sự thay đổi, mây đen kéo đến. Điện thoại trong túi của Ôn Dạng đã reo lên từ lúc cô còn ở trong quán cà phê. Khi lấy ra xem, cô thấy có hai cuộc gọi nhỡ của Dư Tình, còn lại đều là của Trình Ngôn Vũ. Điện thoại lại tiếp tục reo lên, vẫn là anh ta. Lần này, Ôn Dạng nhấc máy, giọng Trình Ngôn Vũ khản đặc, đầy lo lắng:
"Vợ à, em đi đâu rồi? Anh đang ở khách sạn, đã vào phòng em nhưng không thấy em đâu. Em đang ở đâu, anh đến đón em."
Đêm qua anh ta đã giữ lại thẻ phòng, phòng trường hợp cần thiết.
Ôn Dạng nhìn lên bầu trời đầy mây đen, nói: "Tôi đang ở ngoài, lát nữa sẽ về nhà, không phải khách sạn. Anh về nhà đợi tôi đi."
Cô đã khóc nhiều, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào.
Trình Ngôn Vũ nghe tim mình nhói lên, cố nén lại sự lo lắng, nói: "Được, em mau về nhé, chúng ta sẽ nói chuyện."
"Ừ."
Cúp điện thoại, xe buýt vòng quanh thành phố cần thêm mười phút nữa để đến khu chung cư nơi họ ở, nhưng cơn mưa đã bất ngờ ập xuống. Khi Ôn Dạng vừa đứng dậy, cô đã bị mưa làm ướt sũng, không kịp xuống tầng dưới, mỗi bước chân đều ngập trong nước. Cô vịn vào lan can một lúc, rồi dứt khoát ngồi lại xuống ghế, mưa lạnh tạt vào mặt rồi chảy dọc xuống làm ướt cả váy áo. Tầng hai chỉ có mình cô, dưới bầu trời u ám, dường như cả thế giới chỉ còn lại mình cô.
Khi xe buýt đến trạm, Ôn Dạng từ từ bước xuống cầu thang. Tầng dưới không quá đông người, có vài người vừa lên xe, khi nhìn thấy cô không khỏi ngạc nhiên. Ngay cả tài xế cũng quay đầu lại nhìn. Có lẽ họ không ngờ rằng vẫn có người ngồi trên tầng hai.
Ôn Dạng cúi đầu bước xuống xe, bước vào khu chung cư và lên lầu. Vừa bước ra khỏi thang máy, cánh cửa nhà cô đã bật mở. Trình Ngôn Vũ cầm một chiếc ô lớn, vừa bước ra ngoài, hai vợ chồng bốn mắt chạm nhau. Khi nhìn thấy tình trạng của cô, Trình Ngôn Vũ cảm thấy ruột gan như bị xé nát. Anh ta mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi buông chiếc ô xuống, quay vào nhà lấy một chiếc khăn lớn.
Ôn Dạng bước vào nhà, đóng cửa lại và thay giày.
Trình Ngôn Vũ mang chiếc khăn lớn trở lại, choàng lên người cô, lau tóc cho cô. Ôn Dạng ngẩng đầu nhìn anh ta, rồi nhẹ nhàng đón lấy khăn từ tay anh ta. Trình Ngôn Vũ thay vào đó lau vai và cánh tay cô.
Ôn Dạng ngước nhìn anh ta, giọng nói rất bình thản: "Chúng ta ly hôn đi."
Động tác của Trình Ngôn Vũ khựng lại, ánh mắt đầy vẻ cầu khẩn.
Ôn Dạng lặng lẽ nhìn anh ta: "Trình Ngôn Vũ, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi không thể tiếp tục được nữa. Dù anh và cô ta chỉ mới lên giường một lần, tôi cũng không thể chấp nhận. Tôi đã đọc những tin nhắn anh gửi cho cô ta, thấy cách mà anh kiềm chế và dè dặt như thế nào. Anh đã nói rằng anh không thể ngăn được tình cảm đối với cô ta, anh còn nói rằng anh hy vọng được gặp cô ta sớm hơn. Có nghĩa là anh muốn gặp cô ta sớm hơn trước khi anh gặp tôi đúng không? Để khi cả hai vẫn còn độc thân, anh có thể cùng cô ta sống với nhau trọn đời."
Trình Ngôn Vũ vô thức siết chặt vai cô, mắt anh đỏ hoe, anh lắc đầu: "Không phải, đó không phải là suy nghĩ thật sự."
"Không phải sao? Anh dám nói rằng anh không hề thích cô ta?"
Trình Ngôn Vũ im lặng.
Ưu điểm duy nhất của người đàn ông này có lẽ là không biết nói dối. Tình cảm của anh ta rất rõ ràng, và mỗi khi có sự thay đổi, Ôn Dạng đều cảm nhận được. Anh ta đã phạm phải tội ác tày trời, nhưng chưa đáng chết.
Trình Ngôn Vũ cúi đầu nhìn Ôn Dạng, nói: "Anh thừa nhận, có những người giống như ánh trăng sáng trên bầu trời, chỉ là..."
Anh ta đau nhói trong tim: "Nhưng đối với anh, đó chỉ là một giấc mơ, mơ rồi sẽ tỉnh."
"Ôn Dạng, anh yêu em. Thật sự yêu."
"Nhưng tôi không còn yêu anh nữa, Trình Ngôn Vũ. Từ lúc anh thay lòng, tôi đã không còn yêu anh nữa." Ánh mắt Ôn Dạng rất bình tĩnh, dù trong mắt đã ngấn lệ.
"Anh đã phản bội lời thề trong hôn nhân, phản bội tất cả những lời hứa với tôi. Tôi có lý do gì để chấp nhận một người đã yêu người khác nhưng lại muốn quay về với gia đình như anh?"
Mắt Trình Ngôn Vũ đỏ rực như máu.
Ôn Dạng ngẩng đầu nói: "Chúng ta ly hôn, tạm thời không cần nói với ba mẹ. Về tài sản trong hôn nhân, chúng ta có thể chia ra trong vài ngày tới. Tiền đầu tư vào công ty, tôi sẽ không lấy lại, anh cứ chuyển vào tài khoản của tôi đúng hẹn như trước đây."
"Ôn Dạng, vợ yêu!"
Trình Ngôn Vũ nắm chặt lấy cánh tay cô, đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống đất. Ôn Dạng cũng ngồi xuống, cô nói: "Chúng ta gặp như thế nào thì chia tay như thế ấy."
Trình Ngôn Vũ ngước mắt nhìn cô, nhìn khuôn mặt của Ôn Dạng. Những ký ức xưa ùa về.
Ngày đó khi lần đầu gặp nhau, cô ngồi bên cửa sổ, tay cầm một cuốn sách, ánh nắng chiếu xuống rơi vào trên khuôn mặt cô. Cô vén tóc và mỉm cười, đó là nụ cười khi đọc sách đến đoạn vui, một nụ cười nhẹ nhàng với hai lúm đồng tiền bên má. Trình Ngôn Vũ lấy sách ở giá sách bên cạnh, một ánh nhìn liền lưu luyến khó quên.
Sau đó, khi thấy bút của cô rơi xuống bàn, anh ta nhanh chóng nhặt lấy và đưa cho cô. Cô nghiêng đầu nhìn anh ta, có chút ngạc nhiên, nhận lại và nói một tiếng cảm ơn.
Ánh mắt của cô chạm vào ánh mắt anh ta.
Cái nhìn đó chính là một đời.
Sau này, họ gặp nhau bởi vô số lần tình cờ, rồi anh ta quyết định theo đuổi cô, từng bước đi đến ngày hôm nay.
Ôn Dạng cũng không thể không nhớ về những kỷ niệm ấy, nhớ lại lần đầu tiên anh ta tặng hoa, nhớ khung cảnh tất cả mọi người cười vui vẻ, cô đứng dưới gốc cây, đỏ mặt vì xấu hổ. Quá khứ hiện về rõ ràng như mới hôm qua.
Nhưng giờ nghĩ lại, cô chỉ thấy sợ hãi trước những gì đã mất.
Vì vậy, dừng lại ở đây là đủ rồi.
Bây giờ, cô còn chưa hận anh ta đến mức không thể tha thứ.
-
Từ khi quyết định ly hôn, cả hai người dường như trở nên đặc biệt yên lặng, cả ngôi nhà đều chìm trong im lặng.
Trình Ngôn Vũ tạm thời rời khỏi nhà, ở lại công ty. Còn Ôn Dạng về khách sạn, vừa tắm nước nóng xong ngồi xuống lau tóc thì điện thoại của cô reo lên, là Dư Tình gọi. Ôn Dạng mới nhận ra mình quên trả lời cuộc gọi trước đó của Dư Tình.
Cô bắt máy.
Dư Tình ngay lập tức lo lắng nói: "Sao cậu lâu thế mới bắt máy? Cậu làm gì đấy? Cậu đừng nói với tớ là cậu thật sự đã đi gặp nói với Phó Hành Chu một mình đấy nhé?"
Ôn Dạng dựa vào ghế sofa, ừ một tiếng.
"Tớ đã đi gặp anh ấy."
Dư Tình cũng không ngạc nhiên, liền hỏi: "Thế nào rồi? Anh ta nói gì? Vợ anh ta đội cho cái nón xanh như thế, chắc anh ta giận điên lên rồi chứ?"
Ôn Dạng: "Cũng không hẳn, Phó Hành Chu thậm chí còn không tin tớ, ban đầu cũng không định gặp tớ."
Dư Tình nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Điều đó cũng dễ hiểu thôi, anh ta là người có địa vị, không phải cứ ai tùy tiện nói là tin. Huống chi, Lê Mạn là vợ anh ta, chắc chắn anh ta sẽ bảo vệ Lê Mạn."
Ôn Dạng ừ một tiếng.
Thực ra, những điều đó không còn quan trọng nữa, cô nói với Dư Tình: "Tớ với Trình Ngôn Vũ dự định ly hôn."
Dư Tình vốn định hỏi xem Ôn Dạng đã nói gì với nói với Phó Hành Chu nhưng Ôn Dạng lại bất ngờ nói câu này, khiến Dư Tình sững sờ. Mất một lúc lâu, Dư Tình mới lấy lại tinh thần và hỏi: "Cậu thật sự quyết định rồi à?"
Ôn Dạng gật đầu: "Quyết định rồi."
Dư Tình không biết nói gì.
Cô ấy há miệng định nói rồi lại thôi.
Dư Tình rất rõ tình cảm giữa hai người, mà Ôn Dạng thì luôn dịu dàng, cô ấy còn nghĩ rằng Ôn Dạng có thể sẽ quyết định không ly hôn mà cố gắng che giấu nỗi đau, ly hôn là lựa chọn đau đớn nhất.
Ôn Dạng đặt khăn xuống và nói: "Tớ đã từng nghĩ liệu mình có thể tiếp tục sống với anh ta mà không hề bận tâm gì nữa hay không. Ban đầu tớ tìm đến Phó Hành Chu cũng chỉ mong anh ấy có thể khuyên nhủ vợ mình. Tớ nghĩ rằng nếu không có những thủ đoạn của Lê Mạn, Trình Ngôn Vũ có thể quay về với gia đình, chúng tớ có thể trở lại như trước. Nhưng sau đó thì sao? Tớ nhận ra mình không thể, trái tim của anh ta đã không hoàn toàn thuộc về tớ nữa."
"Tớ nghĩ đến là đau, từ nay về sau điều này chắc chắn sẽ là một vết sẹo. Một khi nhớ đến, một khi nhắc đến, cả hai chúng tớ đều sẽ không thoải mái. Nhất là tớ, tớ đã không còn tin tưởng anh ta nữa rồi."
"Anh ta dám để mật khẩu điện thoại quen thuộc, dám để lại lịch sử tin nhắn, bởi ỷ lại rằng tớ luôn tin tưởng anh ta, ỷ rằng tớ sẽ không bao giờ xem, cũng không bao giờ lục lọi, và ngược lại là tớ cũng đã tin tưởng và mở lòng giống vậy. Nhưng còn sau này thì sao, tớ tuyệt đối không thể làm điều đó nữa, nên... ly hôn cũng tốt."
Dư Tình im lặng vài giây.
"Đó cũng là điều tớ muốn nói, nếu là tớ, tớ cũng sẽ đưa ra quyết định giống cậu."
Ôn Dạng cười khổ.
"Tớ đã nghĩ đến việc tiếp tục, đặc biệt là khi sáng nay nhận được cuộc gọi từ mẹ chồng, tớ nghĩ sau này chưa chắc tớ sẽ gặp được một gia đình chồng và người đàn ông tốt như vậy."
"Mẹ chồng cậu thật sự rất tốt, điều đó không cần phải bàn cãi. Nhưng cậu đã nghĩ đến chưa, Trình Ngôn Vũ gặp Lê Mạn khi cô ấy đã kết hôn, nếu Lê Mạn chưa kết hôn thì sao? Cậu bị tổn thương sẽ còn nhiều hơn."
Mắt Ôn Dạng lại đỏ hoe.
Đây mới là điều khiến cô cảm thấy đau đớn nhất.
Lúc này Dư Tình rất muốn ôm Ôn Dạng, cô ấy nói: "Tối nay sau khi tăng ca xong tớ sẽ về ở bên cậu."
Ôn Dạng đồng ý.
Sau khi đặt điện thoại xuống, tóc vẫn còn ướt, Ôn Dạng đành cầm khăn lên lau tiếp. Khách sạn vẫn chưa mở rèm, tối om, cô nhớ đến cách Trình Ngôn Vũ mô tả về Lê Mạn.
Ánh trăng sáng. Đó là ánh trăng như thế nào nhỉ?
Cô vô thức mở trang cá nhân của Lê Mạn.
Kể từ hôm đó, Lê Mạn chỉ đăng thêm một bài, là cảnh cô ta dắt con chó chăn cừu đi chạy bộ buổi sáng. Ảnh chụp con chó đeo dây xích, còn có sự xuất hiện của đôi giày thể thao cùng chiếc quần yoga bó sát.
Ôn Dạng nhìn một lúc.
Cô tiện tay tìm kiếm thông tin về thương hiệu trang sức Mộng Bách mà Lê Mạn đã sáng lập, thấy rằng nó đã giành được không ít giải thưởng thiết kế. Trong đó, có một bộ trang sức đã được bán với giá không hề rẻ. Hơn nữa, Mộng Bách còn có yêu cầu đối với khách hàng, không phải ai cũng có thể mua trang sức thiết kế của Mộng Bách. Trên mạng cũng có người bàn luận về gia cảnh của Lê Mạn, từ một gia đình trung lưu, nhưng cô ta đã tự lập nghiệp để tự do tài chính. Và nhờ việc kết hôn với Phó Hành Chu, cô ta đã đạt được sự thăng tiến về đẳng cấp.
Sự xuất sắc của cô ta không thể phủ nhận, còn có người nói rằng Lê Mạn tuy có vẻ ngoài mê hoặc lòng người, nhưng lại không dựa dẫm vào đàn ông mà tự mình tạo dựng một đế chế trang sức riêng.
Đó chính là ánh trăng sáng trong mắt Trình Ngôn Vũ.
So với cô, người vợ này, quả thực chẳng là gì cả.
—
← Ch. 12 | Ch. 14 → |