← Ch.42 | Ch.44 → |
Lúc Trần Tầm về đến trường đã gần 11 giờ, cậu không đi xe mà đi bộ về. Quãng đường dài và cái lạnh của gió tuyết đã khiến tâm trạng thê lương của cậu càng tê tái hơn, cậu lê bước về kí túc xá, nhìn thấy Thẩm Hiểu Đường đang đứng với một người tuyết cao bằng cô mới sững sờ đứng lại.
"Cậu thấy... người tuyết này có đẹp không?". Đôi má Thẩm Hiểu Đường đỏ bừng vì lạnh, cô vừa sụt sịt vừa nói: "Một mình tớ đắp đấy... đắp mấy tiếng đồng hồ mới xong".
Trần Tầm chậm rãi bước tới, cậu nhìn thấy trên chiếc bụng tròn của người tuyết có ghi tên cậu, Thẩm Hiểu Đường liền chỉ vào nói: "Cái này tớ vừa viết lên xong, bị người khác nhìn thấy thì ngại lắm... vì thực sự tớ rất nhớ cậu, không biết cậu đã đi đâu, cũng không biết cậu có quay về nữa không. Vừa nãy đại ca xuống chơi với tớ rất lâu, bị tớ đuổi lên phòng rồi. Thực ra tớ rất muốn đứng chơi với đại ca, nhưng lại nghĩ nhỡ không đợi được cậu, bị đại ca nhìn thấy thì ngượng thấy mồ! Thế nên tớ...".
Không đợi Thẩm Hiểu Đường nói hết, Trần Tầm liền ôm chặt lấy cô, cơ thể vẫn còn hơi ấm và mùi hương thoang thoảng của cô đã làm tiêu tan sự mệt mỏi và vết thương lòng Trần Tầm, cậu không kìm được mà bật khóc, tựa như đứa trẻ đã lạc đường rất lâu đột nhiên tìm thấy nhà.
Thẩm Hiểu Đường gục trong lòng cậu, lặng lẽ lắng nghe tiếng khóc của một chàng trai, lồng ngực Trần Tầm run lên, mỗi nhịp đều khiến cô run rẩy, cô không biết Trần Tầm đã trải qua chuyện gì mà lại đau khổ như vậy. Tự nhiên Thẩm Hiểu Đường lại cảm thấy hoảng hốt, cô ôm chặt lưng Trần Tầm và nói: "Thôi... mọi chuyện qua rồi... hãy quên hết đi...".
Vừa đến 11 giờ, như mọi bận, cô quản lí kí túc xá liền ra ngoài ngó, nhìn thấy Trần Tầm và Thẩm Hiểu Đường đang ôm nhau liền cau mày nói: "Này! Đến giờ rồi! Đến giờ rồi! Cô có lên phòng không đấy! Không lên tôi khóa cửa đó nhé!".
"11 giờ rồi... tớ phải lên phòng đây". Thẩm Hiểu Đường vừa đứng dậy lại bị Trần Tầm kéo ngay và ôm chặt trong lòng.
"Đừng lên. Để tớ ôm cậu thêm lát nữa, chỉ một lát thôi...". Trần Tầm nói nhỏ vào tai cô, thậm chí giọng còn lộ rõ vẻ năn nỉ.
"Hê! Tôi nói hai cô cậu đó! Có về phòng không! Tuyết đang rơi đấy! Thế là được rồi!". Cô quản lí kí túc xá gọi to hơn."Này, gọi bọn mình đấy, cậu không vào là không vào được nữa đâu đấy". Thẩm Hiểu Đường gục trong lòng cậu nói, còn Trần Tầm dường như không nghe thấy, vẫn im lặng ôm cô.
"Tôi đóng cửa đó nhé! Lát nữa đừng có vào gõ cửa! Gõ cũng không mở! Dở hơi!". Cô quản lí kí túc xá bực bội hứ một tiếng rồi khóa cổng lớn bằng xích sắt.
"Đó, giờ thì cậu không có chỗ nào để đi thật rồi!". Thẩm Hiểu Đường ngẩng đầu lên, nhìn Trần Tầm vẫn đang đọng nước mắt trên mặt và nói nửa đùa nửa thật: "Làm thế nào bây giờ, tớ cũng không có cách nào để chứa chấp cậu, hay là bọn mình ra ngoài ngủ?".
Trần Tầm liền buông Thẩm Hiểu Đường ra, nhìn nụ cười duyên dáng của cô, đột nhiên kéo cô ra ngoài.
"Cậu làm gì vậy? Không về thì tớ bị nhốt ở ngoài đấy!". Thẩm Hiểu Đường sửng sốt đi theo cậu nói.
"Bọn mình ra ngoài ngủ". Trần Tầm bình tĩnh nói.
Thẩm Hiểu Đường liền sững lại, giữa lúc đang ngơ ngác thì bị cậu kéo ra khỏi
Có cầu thì phải có cung, để đáp ứng một số nhu cầu đặc biệt của các đôi tình nhân sinh viên, về cơ bản quanh trường đại học nào cũng đều có một số quán trọ nhỏ. Phòng ốc tồi tàn, đồ đạc đơn giản, giá tiền rẻ, nhưng những người đến đây ở cũng không quan tâm đến những điều này, chỉ cần có giường là được.
Trần Tầm chưa bao giờ đến những nơi này, nhưng Quảng Cường là khách quen, cậu ta lại rất thích kể về những chuyện này, thế nên Trần Tầm cũng biết quán nào có hệ thống lò sưởi tốt, quán nào wc không hôi, quán nào mới mở, chăn đệm sạch sẽ...
Trần Tầm liền dò dẫm đưa Thẩm Hiểu Đường đến một quán trọ đã từng được nghe tên, lúc vào cửa cả hai người đều tỏ ra ngại ngùng, ông chủ đã quen với cảnh tượng này, không hỏi gì mà cho họ một phòng, rồi ông ta ngáp dài ngáp ngắn nói: "Chứng minh thư".
Thẩm Hiểu Đường không mang gì, cô luống cuống túm lấy Trần Tầm, Trần Tầm thì có mang, nhưng không biết chứng minh thư để làm gì, cậu liền ngập ngừng nói: "Bạn ấy không mang... chứng minh thư làm gì ạ?".
"Đăng kí phòng ở! Công an yêu cầu!". Ông chủ ngẩng đầu lên liếc cậu một cái nói: "Có của cậu là được rồi!".
Trần Tầm đỏ mặt đưa chứng minh thư cho ông ta, ông chủ ghi lại trên một cuốn sổ rồi nói: "Phòng 316, đi vào trong, nước tắm giờ này không còn nóng nhiều nữa, dùng tạm vậy, uống nước thì đến quầy lấy phích. Trả phòng trước 12 giờ ngày mai, quá giờ tính hai ngày".
Trần Tầm không nói gì nữa, nhận chìa khóa rồi kéo Thẩm Hiểu Đường đi vào trong. Phòng là phòng tiêu chuẩn nhưng rất khiêm tốn, hai chiếc giường đơn đã chiếm một diện tích không nhỏ, họ chỉ có thể mỗi người ngồi một giường, nét mặt đều không được tự nhiên cho lắm.
"Ngủ chứ?". Thẩm Hiểu Đường rụt rè hỏi.
"Ừ". Trần Tầm nằm xuống nói: "Để cậu phải chịu khổ, thôi ngủ tạm một đêm nhé".
Thẩm Hiểu Đường co hai chân lên giường, cúi đầu xuống nói: "Cậu... cậu tắt đèn đi".
"Hả?".
"Tớ phải cởi áo ngoài...".
"Ừ... ừ...". Trần Tầm vội vàng bò dậy, tắt hết tất cả các đèn.
Tiếng xột xoạt của quần áo vang lên, nghe rất mờ ám, khiến tim Trần Tầm đập thình thịch. Cậu nằm quay lưng vào Thẩm Hiểu Đường, đầu óc rối bời, lúc thì nghĩ đến Phương Hồi, lúc lại nghĩ đến Thẩm Hiểu Đường.
"Này...". Im lặng một lát, Thẩm Hiểu Đường liền lên tiếng: "Cậu đã ngủ chưa?".
"Chưa". Trần Tầm quay lại nói.
"Có thể kể cho tớ nghe hôm nay cậu làm sao không?".
"Mất đi một thứ một thời vô cùng quan trọng đối với mình". Mắt Trần Tầm lại bắt đầu ươn ướt.
"Thế bây giờ có còn quan trọng nữa không?".
"Không biết... nhưng vô cùng buồn, tớ chưa buồn như thế này bao giờ".
"Vì chuyện này mà không lên nhận giải mà bỏ đi ư?"
"Ừ. Lúc đó đầu óc rối bời, vô cùng tuyệt vọng, vô cùng lẻ loi, cả tối hôm nay tớ đều có cảm giác này, giống như bị ném sang một thế giới khác, tiến hay lùi đều không được, không tìm được chỗ nào để đi. Cậu có biết không? Sau khi lớn lên, đây là lần đầu tiênkhóc nhiều như vậy...". Trần Tầm quệt tay lên khóe mắt nói.
"Ừ...".
"Nhưng lúc nhìn thấy cậu, tớ có cảm giác như lại được quay trở về với thế giới này. Trường của tớ, kí túc xá của tớ, người bạn gái mà tớ quý mến đều ở đây... lúc đó cảm thấy vô cùng yên tâm, chỉ muốn ôm chặt cậu và không buông tay ra nữa".
"Tớ hơi lạnh... cậu có thể ôm tớ một lát được không?". Thẩm Hiểu Đường co người vào chăn nói.
Trần Tầm ngần ngừ một lát rồi ngồi dậy sang giường cô.
"Thấy cậu như vậy tớ rất thương, nhưng lại hơi sợ, vì tớ cảm thấy đó là do tớ không hiểu cậu. Trần Tầm, cậu hãy hứa với tớ, bất luận cậu đánh mất thứ gì, cái đó đã từng quan trọng với cậu như thế nào, sau này đừng nghĩ đến nữa có được không? Cậu sẽ có cái quan trọng hơn". Thẩm Hiểu Đường dựa vào lòng Trần Tầm nói.
"Ừ!". Trần Tầm vừa khóc vừa gật đầu.
"Cậu có thích tớ không?".
"Thích".
"Thích bằng từng nào?".
"Thích đến nỗi giờ ra nông nỗi này...".
"Nông nỗi nào?". Thẩm Hiểu Đường ngẩng đầu lên hỏi.
"Đừng động đậy, nếu không tớ lại muốn làm chuyện xấu đấy...". Trần Tầm ấn cô xuống nói.
"Ghét cậu quá!". Thẩm Hiểu Đường đánh Trần Tầm một cái.
"Thật đấy... được ôm cậu tớ mới thấy yên tâm".
Hai đứa ôm chặt nhau, Trần Tầm ra sức ngửi mùi thơm chỉ có riêng ở Thẩm Hiểu Đường và từ từ nhắm mắt lại.
***
Phương Hồi ở nhà hai ngày trong trạng thái như người mất hồn.
Ban ngày cô vẫn ăn cơm, làm việc như bình thường, nhưng không nhớ rốt cuộc là đã ăn cái gì, làm việc gì. Đêm đến cô lại rơi vào trạng thái mất ngủ, ôm chăn có thể thức chong chong cả đêm, mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng mới chợp mắt được một lúc, nhưng rồi lại tỉnh rất nhanh. Vì cô luôn mơ thấy Trần Tầm, không chỉ là trong giấc mơ, bình thường những âm thanh nghe được, những dòng chữ đọc được, cô đều tưởng tượng ra được Trần Tầm. Chàng trai đó như đã được khắc vào trái tim cô, từ trái tim đến mạch máu đều để lại dấu vết, không thể xóa mờ.
Cứ nghĩ đến Trần Tầm là Phương Hồi lại khóc, cho dù là bao kí ức đẹp đẽ, cuối cùng đều biến thành chữ "phải" xen lẫn trong tiếng nhạc trong trái tim cô. Một âm tiết đơn giản đã tuyên bố bản án tử hình cho tình yêu của cô. Cuối cùng Phương Hồi đã hiểu ra rằng, mọi thứ mãi mãi duy nhất đến cuối cùng đều vẫn biến thành sự cắt đứt không thể thay đổi. Tình cảm cao thượng của cô đã từng cho cô dũng khí và luồng sức mạnh vô tận, nhưng khi tình cảm đó không còn cao thượng, mọi kỉ niệm đẹp mà cô chắt chiu gìn giữ đã biến thành liều thuốc độc ăn mòn trái tim cô, hủy hoại tất cả, cuối cùng biến thành tro tàn cùng với quá khứ.
Cảm giác mất đi Trần Tầm đáng sợ hơn những gì mà trước đó Phương Hồi đã tưởng tượng.
Tối chủ nhật khi quay về kí túc xá, đầu tiên Phương Hồi nghe thấy giọng nói trong trẻo của Lưu Vân Vi, cô đang nói gì đó với mọi người trong phòng, hình như cuống lên gì đó nên giọng cũng nói to hơn.
"Thật đấy! Chắc chắn tớ không nói dối đâu! Bạn của tớ tận mắt chứng kiến mà, hai người đứng ôm nhau dưới sân, lúc đó sắp đến giờ đóng cửa rồi, bọn họ không hề có ý định về phòng!".
"Có phải bọn họ đã chính thức yêu nhau rồi không nhỉ? Thế Phương Hồi làm thế nào?". Giọng Tiết San vọng ra.
"Phương Hồi làm được gì?". Lí Kì thở dài nói: "Nói thật là bọn họ chia tay nhau chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, người như Trần Tầm làm sao cậu ấy giữ được. Vào đại học rồi không thể giống thời cấp ba, không phải Tiết San với người yêu học cùng cấp ba cũng chia tay nhau rồi đó sao? Tớ và cậu bạn tớ bây giờ một chốn đôi nơi, cũng chẳng biết sau này sẽ thế nào!".
"Haizz, cũng tội nghiệp Phương Hồi thật...". Tiết San nói: "Tớ và ông người yêu cũ chia tay nhau trong êm thấm, đằng này cậu ấy là bị người thứ ba phá bĩnh, chắc chắn sẽ vô cùng khổ sở!".
"Chắc chắn rồi, cậu ấy vốn sống nội tâm mà, tớ thấy cậu ấy đã phải chịu đựng một thời gian khá dài rồi". Lí Kì nói: "Vân Vân, Phương Hồi về thì cậu đừng có nói gì đến chuyện nhìn thấy Thẩm Hiểu Đường nhé!".
"Tớ biết mà! Thực ra theo tớ bọn họ nên chia tay nhau cho xong, yêu đương có gì là hay? Độc thân vẫn thoải mái nhất! Tốt nhất là cậu cũng nên chia tay với ông anh Quảng Đông của cậu đi Lí Kì ạ, bọn mình cả phòng độc thân! Chia tay thôi, chúng mình chia tay thôi!". Lưu Vân Vi cất cao giọng hát.
Phương Hồi đứng ngoài cửa, cô nắm chặt tay lại, ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay, để lại một vết hình bán nguyệt. Cô cảm thấy trái tim mình như bị ai túm chặt, đau đớn, nghẹt thở, bất giác nước mắt lại trào ra. Cô không muốn vào phòng, nhưng quay đầu đi rồi lại không nghĩ ra nơi nào có thể đi. Phương Hồi cảm thấy hiện tại mình rất nực cười, hồi đầu nói với mọi người rằng Trần Tầm là người yêu của mình, hiện tại không còn là người yêu nữa thì cũng phải nói với họ. Cho dù ngại ngùng và xấu hổ đến đâu, cũng đều buộc phải đối mặt.
Sự khác biệt giữa tình cũ và tình mới không chỉ là nước mắt và nụ cười, nỗi đau bị bỏ rơi, dù là ai cũng không thể thờ ơ coi như không có chuyện gì xảy ra. Phụ nữ luôn muốn túm lấy người phụ tình để hỏi và câu trả lời thường c khiến họ đau buồn hơn. Hai chữ tình buồn, nếu không trải qua sẽ mãi mãi không bao giờ có thể thấu hiểu.
Những tiếng chuyện trò trong phòng đột ngột dừng lại khi điện thoại của Phương Hồi đổ chuông, Phương Hồi vội vàng móc điện thoại ra, bên trên là hai chữ "Trần Tầm" vốn đã từng rất quen thuộc, còn hiện tại cái tên này lại như nhát dao cứa vào trái tim, cô không ngần ngừ mà ấn ngay phím tắt, quệt nước mắt rồi bước vào phòng, ba cô bạn nhìn cô với vẻ ngại ngùng, không ai biết phải nói thế nào.
Phương Hồi lặng lẽ đặt đồ xuống rồi bình thản nói: "Tớ và Trần Tầm chia tay nhau rồi".
*****
Đám Lí Kì liền khuyên nhủ Phương Hồi nhưng gần như cô không nói gì mà chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, khiến cả bọn đều không biết phải làm thế nào. Một lát sau, Phương Hồi liền xách phích nước xuống tầng lấy nước, ba đứa vội vàng bảo ừ, cô vừa ra ngoài, cả đám liền thở phào.
Phương Hồi không đến thẳng phòng nước mà đến phòng Lâm Gia Mạt trước. Lâm Gia Mạt cũng vừa từ nhà trở lại trường, đang xếp hoa quả lên bàn, nhìn thấy Phương Hồi liền cười nói: "Vào đây! Tớ mang quýt đến, ngọt lắm!".
"Gia Mạt, tớ...". Phương Hồi ngập ngừng một lát rồi nói: "Tớ và Trần Tầm chia tay nhau rồi".
Quả quýt trong tay Lâm Gia Mạt liền rơi bịch xuống bàn, mấy cô bạn cùng phòng cũng sững người không nói chuyện gì nữa, cả căn phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại, Phương Hồi luống cuống mím môi nói: "Đã... chia tay rồi".
Lâm Gia Mạt không tiếp lời cô mà quay đầu lại xách phích nước của mình lên nói: "Đi, tớ với cậu đi lấy nước
Hai đứa ra khỏi cửa, Lâm Gia Mạt mới kéo Phương Hồi lại hỏi: "Chuyện làm sao vậy? Không phải tuần trước vẫn còn ổn cả đó sao?".
Phương Hồi chậm rãi lắc đầu, ngân ngấn nước mắt kể lại một lần chuyện xảy ra tối hôm thứ sáu, bao gồm những điều mình vừa được nghe thấy trước cửa phòng. Lâm Gia Mạt mỗi lúc một cau mày chặt hơn, cô rút giấy ăn ra đưa cho Phương Hồi lau mặt rồi nói: "Từ lâu tớ đã nghĩ chắc chắn cậu ta và Thẩm Hiểu Đường sẽ yêu nhau mà, không ngờ lại diễn ra nhanh như vậy. Với tính cách như Trần Tầm, chắc cậu ấy không nói dối cậu đâu, dù gì thì vẫn tốt hơn việc cậu ta lừa cậu và bắt cá hai tay. Đằng nào thì cũng thế rồi, cậu không có lỗi gì cả, đừng có buồn quá".
"Gia Mạt, tớ thực sự không hiểu tại sao. Tại tớ thay đổi ư? Hay do anh ấy thay đổi? Năm xưa hai đứa bọn tớ còn cố gắng bằng mọi cách để được thi một trường, vì muốn được học cùng trường với tớ mà Trần Tầm còn bỏ một bài vật lí không làm. Đợt tập quân sự cũng vậy mà, cậu có còn nhớ không? Anh ấy còn nhặt vỏ lựu đạn về cho tớ! Rồi cả trước kia...".
"Phương Hồi, hiện tại không phải là trước kia nữa". Lâm Gia Mạt ngắt lời cô nói: "Không phải tớ đã từng nói với cậu rồi đó sao. Chỉ cần bọn mình lớn lên, thì cậu sẽ thay đổi, cậu ấy cũng sẽ thay đổi. Hồi đầu vì cậu mà cậu ấy thi vào đây là do cậu ấy yêu cậu, hiện tại vì Thẩm Hiểu Đường mà cậu ấy chia tay với cậu là vì cậu ấy không yêu cậu nữa. Tình yêu không phải là cái trước đây thế nào sau này vẫn sẽ như thế, cậu có hiểu không? Cái khó tin nhất trên thế gian này chính là tình yêu. Nếu cậu ta đã quên quá khứ thì cậu cũng hãy quên đi".
"Nhưng tớ không thể... tớ yêu anh ấy, tớ vẫn còn yêu anh ấy...". Phương Hồi cố gắng nhìn lên trời nhưng nước mắt vẫn chảy xuống không ngừng.
"Tình yêu là chuyện của hai người, chỉ có tình yêu của một người là bi ai nhất. Phương Hồi, cậu đừng nghĩ nữa, kết thúc rồi, mọi thứ đã thực sự kết thúc rồi. Bắt đầu từ bây giờ, Trần Tầm là Trần Tầm, cậu là cậu, giữa các cậu không còn mối quan hệ nào nữa." Lâm Gia Mạt đỡ vai Phương Hồi và nhìn cô nói.
Phương Hồi bật khóc mà không hề ngại ngùng, Lâm Gia Mạt vừa vỗ về cô vừa nói nhỏ: "Khóc đi, khóc xong mọi chuyện sẽ trôi qua, bọn mình sẽ làm lại từ đầu...".
Điện thoại trong túi Phương Hồi lại đổ chuông, lần này là tin nhắn, vẫn là của Trần Tầm, ba chữ rất đơn giản: "Anh xin lỗi".
Phương Hồi run rẩy giơ chiếc điện thoại ra trước mặt Lâm Gia Mạt và nói một cách đau đớn: "Cậu xem, mấy ngày qua anh ấy chỉ gửi đi gửi lại cho tớ mấy chữ này. Nhưng tớ không nhắn lại, cậu biết tại sao không? Vì anh ấy đã nuốt lời, anh ấy đã từng hứa với tớ rằng, không bao giờ nói lời xin lỗi với tớ...".
Lâm Gia Mạt nhìn Phương Hồi run rẩy giữa ngày đông đã nhá nhem tối, nhìn ba chữ "anh xin lỗi" trên màn hình màu xanh lục trong tay cô, cuối cùng cũng không kìm được liền bật khóc. Cô giằng lấy chiếc điện thoại 8210 của Phương Hồi và xóa luôn dòng tin nhắn rồi nói: "Nói xin lỗi không làm cái đếch gì! Để tớ gọi điện thoại cho cậu ta, bắt cậu ta phải giải thích rõ ràng trước mặt cậu!".
Phương Hồi vội vàng ấn tay cô xuống, lắc đầu nói: "Không, Gia Mạt, tớ không muốn nói chuyện với anh ấy! Không muốn nói chuyện với anh ấy! Tớ cảm thấy con người hiện tại không phải là Trần Tầm! Trần Tầm mà tớ yêu không phải như thế này! Cậu đừng bảo anh ta đến, tớ không muốn nhìn thấy anh ta nữa!"
Hai cô gái liền ôm nhau khóc, nỗi đau tuổi thanh xuân của họ đã lan tỏa giữa bầu trời lạnh giá, tâm hồn chưa bị xã hội làm chai sạn đã khắc sâu tất cả mọi vết thương.
Sau đó Trần Tầm không đến tìm Phương Hồi nữa. Gọi điện thoại cho cô thì bị tắt, gọi điện thoại về nhà cũng bị tắt, nhắn tin không trả lời, trên QQ cũng không thấy bóng dáng cô đâu. Giống như hồi Phương Hồi đến bên cậu, khi ra đi cô cũng lặng lẽ, âm thầm.
Thực ra không phải Trần Tầm không thể tìm thấy cô, nhưng cậu không dám, không biết tại sao cậu không thể đối mặt với cô gái mảnh khảnh có đôi mắt đượm buồn đó. Cứ nghĩ đến Phương Hồi cậu lại cảm thấy tim mình đau nhói, thỉnh thoảng gặp trong sân trường, nhìn thấy bóng cô vội vã tránh mặt, Trần Tầm thấy buồn vô cùng. Cậu cảm thấy giữa họ có cái gì đó chưa kết thúc, ít nhất là phải nói chuyện với nhau một lần, kể cả từ nay trở đi làm người xa lạ cũng phải đích thân nói lời tạm biệt. Nhưng Phương Hồi không cho cậu cơ hội này, cô tự mình lựa chọn phương thức kết thúc của họ, để Trần Tầm luôn cảm thấy trăn trở trong lòng. Bao nhiêu năm qua, nói vẫn rất yêu là giả tạo, nhưng nếu nói không quan tâm gì nữa cũng là giả.
Không có Phương Hồi, Trần Tầm và Lâm Gia Mạt lại gần nhau hơn, vì cậu muốn biết chuyện của Phương Hồi, qua Lâm Gia Mạt, cậu còn biết được ít nhiều thông tin. Và những thông tin này thường khiến cậu đau lòng hơn, ví dụ cô gầy thế nào, sống khép mình thế nào, buồn bã thế nào, tội nghiệp thế nào... Dùng tính từ tội nghiệp khiến cả Trần Tầm và Lâm Gia Mạt đều vô cùng buồn. Họ không muốn thương hại Phương Hồi, ngược lại đều muốn nhìn thấy dù chỉ có một mình, Phương Hồi cũng vẫn sống ổn. Nhưng ông trời không chiều lòng người, mỗi ngày Phương Hồi một tiều tụy hơn, dường như gió thổi là bay.
Trái với vẻ ảo não của Phương Hồi, thời gian đó, Thẩm Hiểu Đường vô cùng rạng rỡ, xinh đẹp. Cô và Trần Tầm rất hợp nhau, ở bên nhau, hai người không thiếu chuyện gì để nói. Không giống với vai trò người lắng nghe như Phương Hồi, bản thân Thẩm Hiểu Đường cũng là một người tâm sự, cô và Trần Tầm đã thành đôi, không thể thiếu những câu chuyện cười đùa tranh cãi, thỉnh thoảng họ cũng cãi nhau. Nhưng không giữ kín trong lòng như Phương Hồi, anh một câu em một câu, nói một lúc là làm hòa.
Trần Tầm nói thời gian đó cậu và Thẩm Hiểu Đường ở bên nhau rất vui vẻ, cậu cũng thực sự thích Thẩm Hiểu Đường, muốn đến với cô. Nhưng vì sự tồn tại của Phương Hồi mà niềm vui không thể tận hưởng hết mình. Giống như việc trước ngày thi có buổi liên hoan, cho dù chơi vui đến đâu, trong lòng vẫn không thấy yên tâm.
Trần Tầm cũng đã nói chuyện này với Tống Ninh ở phòng, Tống Ninh liền liếc cậu một cái và nói: "Tôi nói thật là ông được voi đòi tiên! Đứng núi này trông núi nọ! Ông yên cầu cũng cao quá đấy. Vừa muốn tận hưởng hạnh phúc ngọt ngào với 42, đồng thời lại muốn gương vỡ lại lành với 41. Ông nghĩ gì vậy hả?".
"Thế nào là gương vỡ lại lành! Tôi chỉ muốn Phương Hồi được sống vui vẻ một chút, chuyện gì cũng giấu trong lòng, tôi sợ cậu ấy ốm mất". Trần Tầm rầu rĩ>"Thế nên mới nói là ông chỉ muốn được sống yên ổn với 42, còn 41 thì vẫn sống vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Tôi nói cho ông biết nhé, không thể được đâu! Ông là người biết rõ hơn tôi làm thế nào mới có thể giúp Phương Hồi sống vui vẻ. Vì cậu ấy rất yêu ông nên mới như vậy, nếu muốn cậu ấy vui vẻ trở lại thì trừ phi ông và cậu ấy gương vỡ lại lành. Nhưng ông có làm được không? Không làm được đúng không? Không làm được thì ông đừng có mơ hão nữa! Không thể có cái gọi là đẹp cả đôi đường đâu, nếu ông cứ nhất quyết muốn làm như vậy thì chỉ có thể khiến cả hai cùng thương tích đầy mình thôi". Tống Ninh tưng tửng nói.
"Thế ông bảo tôi không cần phải để ý đến Phương Hồi nữa ư?" Trần Tầm thắc mắc.
"Vấn đề là ông không để ý được ấy chứ! Tôi thấy chắc là ông để ý quá quen rồi, ông có phải là người Đông Bắc đâu, việc gì phải làm Lôi Phong thời hiện đại! Hơn nữa chuyện tình cảm có phải thích để ý là để ý được đâu? Ông cũng nên để cậu ấy tự lập một chút, có người nào không thất tình vài lần đâu, ông coi như để cậu ấy tích lũy kinh nghiệm từ ông thôi, lần sau thất tình sẽ không đau khổ như bây giờ nữa".
"Tôi phát hiện ra rằng ông là người cực kì nhẫn tâm? Phương Hồi không phải là đứa con gái lăng nhăng như vậy đâu, cậu ấy rất coi trọng tình yêu, thất tình lần nữa? Thất tình thêm một lần chắc Phương Hồi không bao giờ yêu nữa đâu...".
"Tôi bảo ông này, ông đâu phải là Giả Bảo Ngọc, không thể coi con gái quanh ông là chị gái, em gái của mình được, hôm nay là Đình Đình, ngày mai là Phương Hồi.... Ông không có đủ khả năng đó đâu, không thể kiểm soát được". Tống Ninh liền ôm cổ Trần Tầm nói: "Đặc biệt là đối với Gia Mạt của tôi, tôi năn nỉ ông hãy buông móng vuốt ma quỷ của ông ra, dù gì thì cô nàng cũng có chút tình ý với ông, đừng có suốt ngày hẹn hò cô nàng ra ngoài như thế!".
"Haizz! Vòng vo một hồi như vậy, chắc là để nói chuyện này đúng không!". Trần Tầm liền cười và đẩy cậu ra rồi nói: "Ông yên tâm! Tôi không có ý đồ gì với Gia Mạt nhà ông đâu, một cô nàng đã đủ làm tôi điêu đứng lắm rồi, thêm một cô nàng nữa thì ông cứ giết luôn tôi đi cho xong. Tôi hẹn gặp Gia Mạt là để hỏi chuyện Phương Hồi mà. Ông đừng có mất mùa đổ tại thiên tai, không cưa được lại đổ cho tôi như thế! Có giỏi thì ngày ngày cứ việc tấn công người ta đi!".
"Tôi cũng muốn lắm chứ! Nhưng nàng có thèm đếm xỉa gì đến tôi đâu!". Tống Ninh cười buồn nói: "Xem ra tôi phải sử dụng thủ đoạn mới được".
"Ê, ông đừng có dại dột nhé! Nhìn ánh mắt ông mà tôi sởn hết cả gai ốc lên đây này!". Trần Tầm trợn mắt nói.
"Thôi đi! Đó là tôi có trách nhiệm với tương lai của tôi và Gia Mạt, ai như ông, chẳng có kế hoạch gì cả. Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho nàng, tối nay ông không được tìm nàng đâu đấy!".
"Biết rồi, tôi chờ xem thủ đoạn của ngài vậy!". Trần Tầm khua tay nói.
Hai đứa đang nói chuyện thì Quảng Cường ở phòng bên cạnh lại chui sang phòng bọn họ, vừa bước vào cửa đã nói: "Nói chuyện các em vui vẻ thế? Tôi thông báo nhé, tối qua lại cưa được một em, nhỏ thôi, rất ngây thơ! Không phải bốc phét chứ em vẫn là..."
"Gái trinh!". Trần Tầm và Tống Ninh cùng đồng thanh lên tiếng, ba đứa liền cười ha ha với nhau.
Ngày nào bọn họ cũng nói những câu đùa tương tự như vậy, không ai để ý gì cả, hồi đó Trần Tầm không thể ngờ được rằng, những câu đùa phiếm đó sẽ kinh hoàng như thế nào.
← Ch. 42 | Ch. 44 → |